Sở Tích Vũ ôm gối đầu đi vào phòng ngủ Tần Kế, so với phòng cậu, phòng ngủ Tần Kế càng giống phòng cho khách hơn, nơi này bày biện đơn giản, chăn gối gấp gọn, một nếp nhăn cũng không có.
Ánh đèn trong phòng rất tối, không khí có chút âm lãnh, hai vai cậu không khỏi run rẩy.Cậu vừa đi vào trong phòng ngủ, cửa phát ra tiếng "Kẽo kẹt", Tần Kế đứng phía sau cậu khép cửa lại.
Cửa vừa đóng, Sở Tích Vũ cảm giác trong phòng hình như ngày càng tối.
Cậu bước nhỏ đi đến mép giường, ôm gối đầu nhìn về phía giường lớn, chỉ bên trái, nói, "Em ngủ phía bên này nhé."
"Được." Tần Kế tiến đến xốc chăn, ý bảo cậu mau nằm lên.
Sở Tích Vũ để gối đầu lên trên giường, bỗng nhớ lại ác mộng vừa rồi.
Biến thái.
Trong lòng Sở Tích Vũ lại âm thầm mắng quỷ biến thái một câu, quần ngủ có hơi ướt một chút, cậu khẩn trương đến mức đỏ bừng mặt.
Cậu lo Tần Kế sẽ nhìn thấy, nhanh chóng đắp chăn lên, còn dùng hai tay đặt lên trên đùi.
Tần Kế tắt đèn, nhìn khuôn mặt Sở Tích Vũ, đáy mắt u ám, quan tâm nói: "Em sao vậy?"
"Không sao ạ." Sở Tích Vũ nằm xuống, duy trì khoảng cách với Tần Kế, hai chân hơi co.
Tần Kế nằm xuống bên cạnh cậu, thân sĩ bảo trì một ít khoảng cách với cậu. Hắn còn nghiêng người dém lại chăn cho cậu.
"Ngủ đi em."
Sở Tích Vũ đáp "Vâng", cậu cùng Tần Kế đều nằm thẳng, không khí an tĩnh một hồi lâu.
Trong bóng đêm, Tần Kế xoay người về phía cậu, nhẹ giọng hỏi, "A Vũ, vừa rồi em mơ thấy cái gì, sao lại sợ như vậy?"
Sở Tích Vũ ngước mắt nhìn hắn, siết chặt chăn, đỏ mặt nhấp miệng, hàm hồ trả lời, "Không, không có gì, chỉ là mơ thấy vài thứ đáng sợ thôi."
Tay của lệ quỷ rất dài, lại còn dùng tận ba ngón tay.
Tuy rằng Sở Tích Vũ tín nhiệm Tần Kế, nhưng cậu không thể nói những việc này cho hắn được.
Sở Tích Vũ thấy đầu Tần Kế gối lên cánh tay, động tác thản nhiên, nghiêng người đối mặt với cậu, giờ phút này khoảng cách giữa bọn họ bởi vì động tác của hắn mà ngày càng gần.
Sở Tích Vũ trở mình, tính toán đưa lưng về phía hắn.
Đối mặt với nam nhân ôn nhuận như vậy, cậu cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Ác mộng kia chân thật đến mức không giống một giấc mơ, cảm giác bị kịch liệt xâm chiếm như vẫn còn khắc sâu trong ký ức cậu.
Cậu nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy, dùng tay che mặt.
Tần Kế phía sau không nói cái gì nữa, không khí an tĩnh hồi lâu, hơn nữa thanh âm xoay người cũng không có, Sở Tích Vũ cảm giác như chỉ nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.
Cậu nằm bên cạnh Tần Kế, tâm thần cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng, rất nhanh đã ngủ mất.
Trên người Tần Kế rất lạnh, ý thức Sở Tích Vũ mông lung, cảm giác hơi thở của hắn đặc biệt nhẹ, cần phải cẩn thận lắng nghe mới cảm nhận được, có thể là do bởi vì hàng năm sinh bệnh, hiện tại lại đang là mùa hè, Sở Tích Vũ mơ mơ màng màng giơ tay ôm lấy hắn.
- ----
Ý thức đột nhiên thanh tỉnh, mở to mắt.
Lúc đi ngủ cậu nhớ rõ mình đưa lưng về phía Tần Kế cơ mà, sao ngủ một giấc dậy, cậu lại đang nằm trong lòng Tần Kế thế hả, một chân còn đang gác trên đùi Tần Kế nữa.
Tư thế ngủ tệ quá điiii!
Cậu khẽ khàng lui về phía sau, động tác nhẹ đến mức cơ hồ không phát ra tiếng vang, nhưng vẫn đủ đánh thức Tần Kế.
Tần Kế tỉnh giấc, rũ mắt nhìn về phía Sở Tích Vũ đang lén lút trong lồng ngực mình, mỉm cười nói: "Em dậy sớm vậy sao?"
"Vâng vâng." Sở Tích Vũ xấu hổ ngồi dậy, khuôn mặt xinh đẹp hòng hồng, "Chào buổi sáng, Tần tiên sinh, em đi thay quần áo đây."
"Chào buổi sáng." Tần Kế ngồi dậy, nói: "Ừ, em đi đi."
Hắn nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Sở Tích Vũ, ý cười đáy mắt dần dần ám trầm, híp mắt lại.
......
Sở Tích Vũ theo lẽ thường đi học, cậu mới ngồi xuống chỗ, không bao lâu, Lâm Thanh Tuyết đã ôm một cái hộp hồng nhạt đi đến trước bàn cậu.
"Sở Tích Vũ, đây là bánh quy tớ tự làm, cậu nếm thử xem."
Sở Tích Vũ ngước mắt, cảm thấy bản thân nhận lấy thì có chút không thích hợp.
Lần này Lâm Thanh Tuyết không trộm nhét vào ngăn bàn cậu nữa, có lẽ là sau khi thổ lộ lòng mình, chặt đứt chút tình cảm đơn phương mới nảy mầm, cô bạn cũng không cần che giấu cái gì nữa, cô nói, "Tớ cũng chuẩn bị cho bạn cùng bàn của mình nữa, phần này là dành cho cậu."
Lâm Thanh Tuyết nói như vậy, làm cho Tích Vũ không còn cảm thấy gượng gạo nữa.
Mặt mày cậu cong cong, cầm lấy hộp bánh quy, lễ phép nói: "Cảm ơn cậu."
"Không có gì." Lâm Thanh Tuyết lắc đầu, xoay người trở về chỗ ngồi.
Lục Huân dí sát mặt vào, không lại cợt nhả.
Cậu ta đen mặt, thấp giọng nói: "Sở Tích Vũ, tôi mua cho cậu nhiều bánh kem ngon như vậy cậu đều không nhận, thế mà lại nhận lấy hộp bánh quy nát này, cậu không phải là......"
"Không phải như cậu nghĩ đâu." Sở Tích Vũ cất gọn hộp bánh quy thu, nghiêm chỉnh thanh minh: "Tôi cùng cô ấy chỉ là bạn bè thôi."
Tống Chi Văn ngồi phía sau cậu đã trông thấy toàn bộ quá trình, cậu ta chậm rãi nắm chặt tay, trên mặt lại không có biểu tình gì, hai mắt rũ xuống.
"Hừ." Lục Huân khinh thường hừ một tiếng, rõ ràng không tin lời Sở Tích Vũ nói, "Bạn bè cái đếch gì cơ chứ."
Trong mắt Lục Huân mang theo tức giận, không quấy rầy Sở Tích Vũ nữa, mắt lạnh nhìn chằm chằm cậu một buổi sáng.
Sở Tích Vũ cảm giác không khí biến hóa có chút vi diệu.
Tan học, cậu vẫn như cũ nhanh chóng thu dọn sách vở để về nhà, lại bị Tô Tiểu Vân ngăn cản đường đi.
Tô Tiểu Vân tóc ngắn hơi cuốn, cả người mặc quần áo JK, trang điểm tinh xảo, một tay chống trên mặt bàn Sở Tích Vũ, nói: "Này, mấy người chúng tôi định hôm nay sẽ đi liên hoan, cậu cũng đến chơi đi."
Sở Tích Vũ đeo cặp sách, lễ phép cự tuyệt: "Xin lỗi, tôi còn có việc."
"Đi cùng đi, đoàn ủy cùng Lục Huân cũng đều có mặt," Tô Tiểu Vân cười cười liếc mắt nhìn về phía Lâm Thanh Tuyết cách đó không xa, nói, "Lâm Thanh Tuyết cũng đi đấy."
Sở Tích Vũ cảm thấy cô nàng có vẻ đang hiểu lầm gì đó.
Sở Tích Vũ vẫn muốn từ chối, nhưng Tống Chi Văn phía sau cũng mở miệng mời cậu đến.
Tống Chi Văn nói: "Tích Vũ, cậu cũng đến chơi đi. Chỗ liên hoan ở gần trường học thôi, chúng ta ăn xong thì dừng, tranh thủ về nhà sớm."
Thịnh tình không thể chối từ, Sở Tích Vũ đi theo Tống Chi Văn cùng bảy tám bạn học nữa đi đến chỗ tổ chức liên hoan.
Cũng may, chỗ lần nay không giống lần trước, không còn chọn ăn uống ở nơi rừng núi hẻo lánh, mà tổ chức ở một quán ăn gần trung tâm thành phố.
Bọn họ đặt trước phòng riêng, gọi một lèo ba lượt bia, nhìn không có vẻ như là đến ăn cơm, mà là đến uống rượu.
"Đến đến đến, chúng ta hôm nay không say không về!"
Tô Tiểu Vân rót đầy rượu cho mỗi người, cười nói, "Hôm nay bữa tiệc này do tôi chủ trì, ai không uống là không nể mặt tôi."
"Tôi tốn rất nhiều sức mới mời được đoàn ủy đến đó." Tô Tiểu Vân cười thẹn thùng, ái muội nhìn về phía Tống Chi Văn.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
Tiếp đó, hai ba nam sinh bắt đầu thổi huýt sáo ồn ào, không khí rất nhanh đã sôi động lên.
Lục Huân uống nhiều nhất, cũng không có vẻ say, về sau trực tiếp tu chai.
Hắn liếc nhìn Sở Tích Vũ còn đầy ly, hỏi: "Cậu có được không đó, không được thì để tôi uống thay."
"Không cần." Sở Tích Vũ cũng nhấc ly lên uống hai ngụm.
Do Tô Tiểu Vân tổ chức bữa này, mọi người càng uống càng náo nhiệt, có lẽ do tác dụng của cồn, có một đôi tình lữ thậm chí hôn môi trước mặt mọi người, bọn họ hôn nồng nhiệt làm không khí càng thêm hỗn loạn.
......
Sở Tích Vũ bị rót không ít, uống đến mức gương mặt phiếm hồng, ánh mắt cũng có chút mê ly, môi đỏ thủy nhuận, rũ con ngươi.
Lục Huân nhìn cánh môi mê người, khô nóng kéo cổ áo, cậu ta đứng dậy rời khỏi chỗ, "Đi WC đây."
Sở Tích Vũ liếc thấy bên cạnh có mấy chỗ ngồi đã trống.
Lục Huân cùng Tống Chi Văn, còn có Tô Tiểu Vân đều đi ra ngoài.
Còn lại vài người đều say xỉn nằm vật trên bàn, có người còn nói mê sảng, Lâm Thanh Tuyết hình như còn say trước cả cậu, được một bạn học nữ đỡ đi WC.
Nhưng Sở Tích Vũ dùng tay chống đầu, ngây thơ ngồi hai mươi phút, vẫn không thấy bọn họ trở về.
Cậu tìm tìm di động, mở màn hình lên.
Di động cậu để chế độ im lặng quên chưa bật tiếng lên, giao diện gọi điện hiện mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Tần Kế, bình quân hai phút gọi một lần.
Cậu vội gọi lại, đối phương rất nhanh đã nhận cuộc gọi, "A Vũ, sao em không nghe điện thoại?"
"Em......" Sở Tích Vũ đã ngà say nên đại não có hơi chậm chạp, cậu sửng sốt một hai giây, sau đó mới trả lời, "Em cùng bạn học đi liên hoan."
"Em uống say?" ngữ khí Tần Kế có chút âm trầm, hắn lại hỏi: "Ta đến đón em, em đang ở đâu?"Sở Tích Vũ say choáng váng, trên mặt hơi nóng, nói tên quán ăn.
"Ở yên đó chờ ta, không được uống nữa." Tần Kế nói, hắn cũng không cúp điện thoại.
Sở Tích Vũ đợi ba bốn phút, Tần Kế đã nói, "A Vũ, hiện tại xuống dưới, ta ở cửa đợi em."
Nhanh như vậy?
Sở Tích Vũ không nghĩ nhiều, cậu cầm lấy cặp sách, tạm biệt vài người còn lại rồi đi ra khỏi phòng bao.
Cậu mới đi đến cửa, đã thấy có chiếc xe màu đen xe dừng cách đó không xa, cậu không nhận ra hãng xe, nhưng thoạt nhìn rất đắt.
Cửa sổ chậm rãi hạ xuống, Sở Tích Vũ thấy Tần Kế đang ngồi ở ghế sau của xe.
Tần Kế xuống xe mở cửa cho cậu, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng, cầm cặp sách cho cậu, "Em lên xe đi."
"Vâng." Sở Tích Vũ ngồi trên xe, đầu dựa vào sau xe, mơ màng híp mắt.
Tần Kế lấy nước cho cậu, đút từng ngụm cho cậu, ánh mắt âm hối, nhíu mày, "Sao lại uống say như vậy, em uống bao nhiêu rồi?"
"Uống có một chút thôi mò." Sở Tích Vũ uống hai ngụm rồi thôi, cậu nghiêng đầu, nhắm hai mắt lại, lông mi như cánh bướm run rẩy, lẩm bẩm: "...... Chỉ một chút."
Cậu nói xong, ngồi phát ngốc, chậm rãi nhắm mắt lại, nghiêng dựa vào bả vai Tần Kế, hôn mê ngủ mất.
......
Chờ đến khi cậu từ cơn say tỉnh dậy.
Cậu đã đang nằm ở một nới tối đen, hai tay lại bị trói, hai mắt cũng bị che lại.
Có người đang hôn cằm cậu, gương mặt, rồi lại cắn lên vành tai.
"Ưm."
Cậu muốn tránh đi, nhưng càng phản kháng, đối phương tựa hồ hôn càng nặng.
Lệ quỷ hôn hôn lòng bàn tay cậu, thanh âm hắn làm Sở Tích Vũ nhịn không được phát run.
Cậu thở ra một hơi, phát giác lệ quỷ lại tức giận.
"Lông vũ nhỏ, tối hôm qua em làm rất tốt." Tần Kế nói bên tai cậu, ý cười âm lãnh: "Hôm nay tiếp tục nỗ lực như vậy, được không em."
Dứt lời, trong nhà quỷ dị an tĩnh một lúc lâu.
Chờ đến khi Sở Tích Vũ bị lật người lại, ở trong bóng tối mở to hai mắt.
Biến tháiiiii!
......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...