Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi

Thẩm Từ Châu liếc mắt nhìn Sở Tích Vũ, chỉ thấy Sở Tích Vũ nhấp môi, cặp mắt xinh đẹp cùng ánh mắt đơn thuần mê người.

Hầu kết hắn lên xuống, nói: "Được."

Hắn vừa nói, động tác trên tay vẫn cứ rất chậm, từng chút bôi povidone lên vùng ven miệng vết thương Sở Tích Vũ, mềm nhẹ như đang vẽ một bức tranh.

Sở Tích Vũ rũ mắt, rụt rụt ngón chân trắng nõn, cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Thẩm Từ Châu, làm cậu có chút không quen.

Cậu nhìn miệng vết thương, lại trộm nhìn Thẩm Từ Châu, đáng thương hề hề nói: "Có chút đau."

Sở Tích Vũ thanh âm vừa nhỏ vừa mềm, nghe rất là làm người đau lòng.

Thẩm Từ Châu nhẹ giọng an ủi cậu, "Nhịn một chút, bôi thuốc xong sẽ không đau nữa."

Sở Tích Vũ lại trang đáng thương, nói: "Cậu có thể cho tôi mượn chìa khóa không?"

Thẩm Từ Châu lần này không lảng tránh thỉnh cầu của cậu nữa, nhìn như bất đắc dĩ nói: "Tích Vũ, gian phòng thí nghiệm kia là cơ mật trường học, cậu muốn mượn chìa khóa, cần phải nói cho tôi biết lý do."

"Tôi chỉ là tò mò, muốn đi vào nhìn lần nữa." Sở Tích Vũ chột dạ, buông lỏng tay ra khỏi khăn tắm.

"Chỉ là bởi vì tò mò?"

"Tích Vũ, cậu cũng biết, tôi đưa chìa khóa cho cậu mượn xong, nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ phải gánh vác mọi trách nhiệm."

Thẩm Từ Châu phảng phất đã thấy rõ bàn tính nhỏ trong lòng cậu, đôi mắt thâm thúy, chậm rãi dụ dỗ cậu nói: "Dù sao cậu cũng phải cho tôi một lý do, tôi mới có thể yên tâm đưa chìa khóa cho cậu mượn được chứ."

Sở Tích Vũ nội tâm đấu tranh một phen, nhìn về phía Thẩm Từ Châu, mở miệng nói: "Tôi...... Tôi nói lý do, cậu sẽ cảm thấy khó tin, nhưng những gì tôi nói đều sự thật."

"Cậu nói thử xem." Thẩm Từ Châu bôi xong thuốc, nâng mắt cá chân Sở Tích Vũ, lau khô vệt nước còn sót lại trên đùi cậu.

Sở Tích Vũ khẩn trương hề hề, đè thấp thanh âm nói: "Thật ra...... Tôi đang tìm đôi mắt của một nữ quỷ."

Thẩm Từ Châu sắc mặt như thường, tựa hồ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với lý do này, "Đôi mắt của nữ quỷ?"

Sở Tích Vũ gật đầu, lại giải thích nói: "Cậu chắc là cũng đọc qua tiểu thuyết kinh dị rồi chứ? Trong truyện, một con quỷ chết không nhắm sẽ luôn phiêu đãng ở nơi mình chết đi, quấn lấy người sống khiến họ hoàn thành di nguyện lúc sinh thời của nó. Nếu đối phương không đồng ý, vậy con quỷ kia sẽ lấy phương thức nó chết đi để giết chết người đó."

Sở Tích Vũ nói đầy vẻ nghiêm túc, không chú ý tới hai chân mình còn đang bị Thẩm Từ Châu nắm lấy.

Thẩm Từ Châu cũng không có phản ứng như trong tưởng tượng của Sở Tích Vũ, hắn nói: "Cho nên, cậu chính là người bị nữ quỷ quấn lên đúng không."

Sở Tích Vũ gật đầu liên tục, có chút ngoài ý muốn với phản ứng bình tĩnh của Thẩm Từ Châu, Thẩm Từ Châu thoạt nhìn gợn sóng bất kinh, không có nửa điểm kinh ngạc hoặc là sợ hãi.

"Nếu tôi không giúp nữ quỷ tìm được đôi mắt," Sở Tích Vũ trong mắt phiếm hơi nước, mặt không đỏ tim không đập mà nói dối: "Cô ta nói sẽ lấy đi đôi mắt của tôi, cô ta hung dữ lắm, rất đáng sợ."

"Tích Vũ," Thẩm Từ Châu ánh mắt sắc bén, nói: "Lời cậu nói đều là sự thật sao?"

"Tất cả đều là thật! Tôi không lừa cậu."

"Nói như vậy......" Thẩm Từ Châu ra vẻ suy tư, hỏi: "Nữ quỷ cậu nói đang ở đâu?"

Sở Tích Vũ do dự một lúc lâu, trả lời: "Ở trên cổ trấn, bên đường Ngô Đồng."

"Vậy cô ta hẳn là chỉ cô hồn dã quỷ." Thẩm Từ Châu lấy di động, click mở giao diện quay số trên điện thoại, kiên nhẫn cho cậu chủ ý, "Cậu không cần sợ hãi, tôi có người bạn có xuất thân là thiên sư thế gia, ngày mai có thể giúp cậu thu phục nữ quỷ."

Sở Tích Vũ liên tục xua tay, cuống quít nói: "Không cần không cần! Không cần bắt cô ấy."

"Vì cái gì không cần? Không phải làm như vậy, cậu sẽ không cần lo lắng việc bị cô ta quấn lấy hay sao." Thẩm Từ Châu nhìn chằm chằm đôi mắt hoảng loạn của Sở Tích Vũ, nói, "Hay là, cậu còn nguyên nhân nào khác."

"Không, không có nguyên nhân nào nữa, tôi chỉ là muốn giúp cô ấy thôi."

Sở Tích Vũ nói, thu hồi hai chân, nhảy xuống khỏi mặt bàn, "Tôi lên giường nghỉ ngơi đây."

Sở Tích Vũ quấn khăn tắm hoang mang rối loạn bò lên trên giường mình.

Trong phòng ngủ rất nhanh đã tắt đèn.


Cậu kéo màn lên, thay xong áo ngủ, sau đó nằm ở trên giường nhìn về phía ánh đèn trên trần nhà.

Cậu nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến từ phòng tắm, Thẩm Từ Châu hẳn là đang tắm rửa ở bên trong.

Cậu nhìn trần nhà, thật sự là không ngủ được, nhiệm vụ không thể lại trì hoãn nữa.

Cậu xoay người, lấy ra sổ nhỏ phía dưới gối, tiếp tục nghiên cứu dãy số.

Dãy số thứ nhất là 230923, dãy thứ hai là 111908, dãy thứ ba là 150653, dãy thứ tư là 292021, thứ năm là 142357...... Cuối cùng là 301446.

Nếu phân hai số làm một tổ, tổ một trong dãy số lớn nhất là 30, còn lại đều nhỏ hơn hoặc lớn hơn 30.

Tổ thứ hai lớn nhất là 23.

Tổ ba lớn nhất là 57.

Nếu chúng nó tồn tại, vậy nhất định có tác dụng ghi chú điều gì đó.

Điều đầu tiên có thể chắc chắn là các con số đều có vẻ dùng để ghi thời gian.

Năm, tháng, ngày, giờ, phút, giây.

Sở Tích Vũ như là đột nhiên thông suốt, cậu lại lật một trang mới, liệt kê ra hai số đầu tiên của từng dãy số.

23, 11, 15, 29, 30.

Nhìn con số, chỉ phù hợp với phạm vi của ngày trong tháng, bởi vậy, Sở Tích Vũ có thể tạm thời suy đoán ra, hai số trong tổ một là ghi số ngày.

Sở Tích Vũ vui mừng trong lòng, cậu cảm thấy bản thân có thể là thiên tài toán học.

Cậu tiếp tục cố gắng, suy đoán về hai số trong tổ hai, nhìn quy luật, tổ hai phạm vi hai số là 23, như vậy rất nhanh có thể suy đoán ra chúng dùng để ghi giờ.

Tổ ba cũng dùng quy luật như trên, rất dễ dàng có thể suy đoán ra là dùng ghi phút.

Sở Tích Vũ lại lần nữa lấy dãy số 230923 ra giải, viết ra thời gian mà dãy số này dùng để biểu thị:

Ngày 23, 09 giờ, 23 phút.

Không hổ là nhiệm vụ dành cho người mới!

Sở Tích Vũ kích động lăn một vòng, lấy di động, tìm tòi ngày báo chí đưa tin tìm thấy thi thể nữ quỷ.

Thời gian báo chí đưa tin là ngày 4 tháng 6, trong tin nói nữ quỷ có lẽ đã chết từ đêm tối năm ngày trước.

Như vậy thời gian đại khái sẽ là, ngày 29 tháng 5, đêm tối.

Sở Tích Vũ vừa khẩn trương vừa kích động, tra tìm từ dãy số đầu tiên......

Cậu thật sự tìm được!

Nữ quỷ đôi mắt hẳn là dãy số thứ tư, 292021.

【 đinh! 】

【 chúc mừng ngài, ngài lại cách đích hoàn thành nhiệm vụ càng gần rồi~】

【 tiến độ nhiệm vụ trước mắt: 82.3%】

【 khen thưởng tích phân: 1000】

【 thời gian còn lại của nhiệm vụ: 2 ngày 】

Sở Tích Vũ dùng bút khoanh tròn dãy số, mãn nguyện khép lại sổ nhỏ.

Chỉ còn một bước nữa là lấy được đôi mắt rồi.


Thẩm Từ Châu đúng lúc từ trong phòng tắm đi ra.

Sở Tích Vũ cẩn thận nghe ngóng động tĩnh của Thẩm Từ Châu, cậu nhìn thanh tiến độ chỉ còn một chút, trong lòng hưng phấn nhưng cũng rất sốt ruột.

Cậu bức thiết muốn sớm một chút hoàn thành nhiệm vụ, mới không cần lo lắng đề phòng mỗi ngày vì nhiệm vụ.

Nếu là đêm nay có thể hoàn thành nhiệm vụ thì tốt rồi.

Cậu rất muốn đêm nay đi thử một chút.

Chỉ là, cậu làm thế nào để Thẩm Từ Châu cho mượn chìa khóa bây giờ.

Thật sự muốn nói lý do chân chính cho cậu ta sao?

Thẩm Từ Châu là NPC, cậu nói lý do mơ hồ một chút, hẳn là không có ảnh hưởng gì đi.

Sở Tích Vũ dùng ý thức hỏi hệ thống 1998.

Hệ thống đưa ra kiến nghị khách quan:

【 nếu có thể trợ giúp nhiệm vụ, tôi cảm thấy cậu có thể thử nói lý do cho hắn.】

Sở Tích Vũ do dự, ôm chăn trở mình.

Lúc này, cậu nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Từ Châu càng ngày càng gần, tựa hồ dừng lại bên mép giường cậu.

Thẩm Từ Châu đứng yên nơi mép giường, ôn thanh nói: "Tích Vũ, cậu ngủ rồi sao?"

"Còn chưa ngủ." Sở Tích Vũ ngẩng đầu nhìn bóng đen ngoài màn, nhỏ giọng nói, "Có chuyện gì sao."

Cậu nhìn thấy từ khe hở của màn giường, có một chiếc chìa khóa màu bạc chậm rãi được đưa vào.

Sở Tích Vũ trước mắt sáng ngời, bỗng dưng ngồi bật dậy.

"Xin lỗi, tôi biết rõ cậu hẳn là rất muốn mượn chìa khóa, lại không cho cậu mượn."

Thẩm Từ Châu chủ động nhượng bộ, hắn đứng ngoài màn, lại nói: "Tôi cũng không nên hỏi nhiều như vậy, dù sao cũng là việc tư của cậu. Nhưng mà tôi cũng không có ý gì khác, chỉ có chút lo lắng cho cậu, Tích Vũ, nếu cậu cần giúp đỡ, có thể nói tôi biết bất cứ lúc nào, tôi sẽ tận lực giúp cậu."

Thẩm Từ Châu đang lấy lui làm tiến.

Hắn biết Sở Tích Vũ đối với hắn còn một chút đề phòng vô hình cùng phòng bị, nếu muốn biết được bí mật của cậu, cần phải cho cậu không gian thả lỏng cảnh giác.

Khi một người vì một sự kiện mà vội vàng buồn rầu, nếu lúc này có người có thể kịp thời vươn tay giúp người nọ giải quyết vấn đề, như vậy người nọ nhất định sẽ cực kỳ cảm kích đối với người này, trên tâm lí cũng sẽ tạm thời gia tăng rất nhiều hảo cảm, cũng theo bản năng thả lỏng cảnh giác.

Vào lúc Sở Tích Vũ cho rằng mình không lấy được chìa khóa, Thẩm Từ Châu lại chủ động đưa chìa khóa cho cậu mượn.

Khoảnh khắc Sở Tích Vũ cực kỳ buồn rầu cùng vội vàng hắn cho cậu hy vọng, cũng đem trách nhiệm đổ lên trên người mình, như vậy không chỉ có có thể làm Sở Tích Vũ cảm kích hắn, còn có thể làm Sở Tích Vũ vì có được sự trợ giúp của hắn nên sẽ đưa ra đáp lại hoặc báo đáp, thử mở rộng lòng mình đối với hắn.

Hiệu quả đã hiện ra.

Sở Tích Vũ nắm lấy chìa khóa cậu khát vọng đã lâu, thực lòng cảm tạ Thẩm Từ Châu, phòng tuyến trong nội tâm cậu cũng dần dần bởi vì sự lui bước của Thẩm Từ Châu mà dao động.

"Thẩm đồng học, cậu không cần xin lỗi, cậu có thể đưa chìa khóa cho tôi mượn, tôi đã rất biết ơn rồi." Cậu kéo màn giường ra, cong môi đỏ nói: "Cảm ơn."

Thẩm Từ Châu mỉm cười lắc đầu, "Đã khuya rồi, cậu ngủ sớm một chút."

Sở Tích Vũ nói: "Cậu cũng vậy nhé."

Cậu tính toán chờ Thẩm Từ Châu ngủ rồi, trộm đi đến phòng thí nghiệm hoàn thành nhiệm vụ này.

Đèn trong ký túc xá rất nhanh lại tắt.

Sở Tích Vũ nằm ở trên giường, màn giường nửa mở ra, Thẩm Từ Châu nằm ở giường đối diện.


Trong nhà an tĩnh hồi lâu, cậu nhìn ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, phát ngốc.

Không biết người nhà trong thế giới hiện thực thế nào rồi, cậu hẳn là còn ở trong phòng cấp cứu, toàn thân cắm đầy ống, xe buýt xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy, cậu hẳn là đã bị gãy xương.

Người mẹ minh tinh của cậu hẳn đã khóc đến mức trôi lớp trang điểm, ba ba cùng ông nội khẳng định cũng rất thương tâm.

Cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên thấy rất nhớ nhà.

Thật muốn muốn sớm một chút về nhà.

Sở Tích Vũ xem chìa khóa như bảo bối mà nắm trong lòng bàn tay.

Xuất phát từ cảm kích đối với Thẩm Từ Châu, cậu liếc mắt nhìn Thẩm Từ Châu, lại nhìn về phía trần nhà, không biết mình bị làm sao.

Cậu cảm thấy Thẩm Từ Châu đem đến cảm giác rất quen thuộc.

Có lẽ là do trên người Thẩm Từ Châu có cảm giác đáng tin cậy, cũng có lẽ là do cậu lưu luyến gia đình cùng cảm xúc ủy khuất nhất thời vừa nãy, cậu bức thiết muốn tìm nơi để phát tiết, Sở Tích Vũ đột nhiên rất muốn nói hết với hắn.

"Thật ra vẫn còn một nguyên nhân khác."

Thẩm Từ Châu một tay đặt lên trán, kiên nhẫn đợi cậu nói, từ từ nhìn về phía cậu, hỏi, "Ừ?"

Sở Tích Vũ: "Nhưng cậu không được nói cho người khác."

"Được." Thẩm Từ Châu đáp lời: "Tôi cam đoan với cậu."

"Tôi thật ra đã chết rồi."

"Cậu đang nói đùa với tôi hay sao."

Thẩm Từ Châu ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu, trong giọng nói rốt cuộc có biến hóa rõ ràng.

Sở Tích Vũ trở mình, đối mặt với Thẩm Từ Châu, hàm hồ nói: "Bởi vì lúc tôi ngồi xe buýt đã xảy ra tai nạn, sau khi chết lại không biết vì sao đột nhiên sống lại, hơn nữa chỉ có giúp nữ quỷ tìm đôi mắt, tôi mới có thể sống sót ở chỗ này."

Thẩm Từ Châu ngồi trong bóng tối, trầm mặc nghe cậu nói xong.

Sở Tích Vũ nói xong có chút mệt nhọc.

Cậu dùng mặt cọ cọ gối đầu, chớp mắt vài cái, dùng âm thanh phát ra từ xoang mũi, "Nghe cảm giác rất không chân thực nhỉ, giống như trên phim vậy."

Cẳng chân cậu đặt phía trên chăn, co thành một cục, thoạt nhìn ngoan ngoãn đến mức đáng thương.

Thẩm Từ Châu đôi mắt u ám, để ý hỏi: "Vì sao lại xảy ra tai nạn giao thông?"

"Bởi vì tài xế muốn trả thù xã hội." Sở Tích Vũ lại ngáp một cái, mơ mơ màng màng nói, "Cụ thể đã xảy ra cái gì tôi cũng quên mất rồi, tôi chỉ nhớ rõ lúc ấy, đau lắm......"

"Đùa một chút, lời vừa rồi tất cả đều chỉ là nói chơi, cậu cũng không nên coi thành sự thật nha."

Sở Tích Vũ cong khóe môi nói, cậu cũng không có nói cho Thẩm Từ Châu thật ra bản thân đã trói định với hệ thống trò chơi, thế giới này kỳ thật là thế giới trong trò chơi.

Cậu chỉ là hàm hồ nói về những điều mình đã trải qua, giống như là phun ra ngụm khí đã nghẹn từ lâu.

Sau khi cậu nói xong, nháy mắt cảm thấy tâm tình của mình vui sướng hơn rất nhiều.

Thanh âm của cậu càng ngày càng nhỏ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Thẩm Từ Châu rũ mắt, ánh mắt càng thêm âm u, nhíu mày trầm mặc hồi lâu.

Cậu mới chỉ ngủ một lát, điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên.

Sở Tích Vũ mở mắt, cầm lấy di động, để điện thoại cạnh bên tai: "Alo, xin chào."

Nghe xong vài giây, Sở Tích Vũ đột nhiên mở to hai mắt, "Cái gì?! Vậy bà ngoại tôi hiện tại thế nào rồi?"

"Được, bây giờ tôi đến ngay đây." Sở Tích Vũ nhanh chóng từ trên giường bò xuống, thay một bộ quần áo khác.

Thẩm Từ Châu nhìn về phía Sở Tích Vũ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Bà ngoại tôi đột nhiên bị ngất," Sở Tích Vũ cau mày, cuống quít nói: "Tôi phải nhanh chóng về nhà xem bà thế nào rồi."

Thẩm Từ Châu cũng sửa sang lại quần áo, "Trước tiên cậu đừng gấp, tôi đưa cậu trở về."

"Được." Sở Tích Vũ gật đầu, cậu lo lắng lắm rồi, nói: "Làm phiền cậu."

......


Sở Tích Vũ xuống xe, một đường chạy vào trong nhà, cậu vội vàng chạy lên lầu, đi vào phòng ngủ bà ngoại.

Cửa mở ra, cậu nhìn thấy một phụ nữ trung niên đang ngồi trông bên mép giường bà ngoại.

Người phụ nữ trung niên này cũng là cư dân của trấn trên, cô là tín đồ của bà ngoại, cũng may cô đến thăm nên phát hiện kịp thời, bằng không, bà ngoại một người ngất ở trong nhà, hậu quả thật không dám tưởng tượng......

"Bà ngoại cháu hiện tại thế nào rồi?"

Phụ nữ trung niên đứng dậy: "Yên tâm, không có trở ngại gì, cũng không bị thương, có thể là do lớn tuổi nên mới ngất đi, ngủ một giấc là tốt rồi."

Sở Tích Vũ lo lắng sốt ruột nhìn bà ngoại, gật đầu,"Vâng, cảm ơn cô rất nhiều."

"Ai nha, không có việc gì." Phụ nữ trung niên xua tay, nói: "Vậy thì, cô đi về trước, cháu chăm sóc cho bà nhé."

"Vâng."

Sở Tích Vũ dém chăn cho bà ngoại, dùng khăn lông ấm lau mặt bà, ngồi trông bà đến gần một giờ mới an tâm ra ngoài.

Cậu đóng cửa phòng bà ngoại, nhìn tầng lầu tối đen phía dưới, Thẩm Từ Châu bảo tài xế riêng đưa cậu về, chiếc xe kia đã không thấy đâu nữa.

Chắc là về trường học rồi.

Cậu đi đến phòng tắm dùng nước lạnh lau mặt, khi ngẩng đầu dậy, nhìn vào gương thì thấy, một thân ảnh màu đỏ chợt xuất hiện ở phía sau cậu.

Nữ quỷ rũ tóc đen, phía trước trống rỗng đang tí tách tí tách chảy máu tanh nồng, lỗ trống nơi hốc mắt nhìn thẳng về phía cậu.

Sở Tích Vũ hoảng sợ, xoay người lại, kinh ngạc nói: "Sao chị lại đột nhiên đi vào nhà của em?"

"Xinh đẹp đệ đệ! Chị đến nói lời cảm ơn với em!" Nữ quỷ kích động khóc lóc nói, "Em quá tuyệt vời, nhanh như vậy đã giúp chị tìm thấy đôi mắt! Ô ô ô chị yêu em quá!"

"...... Cái gì?"

Sở Tích Vũ dùng ý thức xem xét thanh tiến độ của nhiệm vụ, độ hoàn thành không biết đã thay đổi khi nào.

Tiến độ hiện tại là: 100%.

Sao có thể?

Cậu rõ ràng còn chưa đến phòng thí nghiệm.

Sao có thể hoàn thành nhanh như vậy.

Sở Tích Vũ nhận thấy sự tình không thích hợp, cậu hỏi: "Chị vừa mới nói, đôi mắt của chị đã tìm được rồi?"

"Ừm! Đang ở trên tay chị này." Nữ quỷ nói, dùng hai tay đưa cho cậu xem.

Mắt Sở Tích Vũ giật giật, run giọng hỏi: "Chị lấy được nó ở đâu vậy?"

"Thì......Nó đặt ngay ở ven đường nha." Nữ quỷ nói, "Không phải em đặt ở nơi đó sao, đệ đệ?"

Sở Tích Vũ sửng sốt vài giây: "......"

Cậu vội vàng xoay người lấy di động ra, gửi tin nhắn WeChat cho Lục Huân.

Sở: Cậu biết Thẩm Từ Châu không?

Lục Huân cơ hồ ngay lập tức trả lời.

Hôm nay Sở Tích Tích có quan tâm tôi không: Có quen biết, còn không phải là vị nhảy lầu là học bá đứng đầu khu phía đông sao.

Sở Tích Vũ trái tim run rẩy, tay run run nhắn tin.

Sở: Cậu ta đã chết?

Hôm nay Sở Tích Tích có quan tâm tôi không: Đúng vậy, cậu ta nhảy xuống từ tầng sáu, chết ngay tại chỗ.

Sở: Chuyện khi nào?

Hôm nay Sở Tích Tích có quan tâm tôi không: Ngay mấy ngày hôm trước.

Hôm nay Sở Tích Tích có quan tâm tôi không: Cậu hỏi tôi cái này làm gì nha?

Sở Tích Vũ tắt màn hình di động, phía sau lưng dựa vào bồn rửa tay.

...... Xong đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận