Tại trụ sở chính tập đoàn Tô Tuyên.
Tô Hữu Duy nhìn Hứa Diệu Hàm ngồi trước mặt đáy mắt vô cảm như không có sự sống.
Hứa Diệu Hàm ngó lơ, chỉnh lại quai áo chiếc váy của mình, vòng ngực no đủ được ôm trọn tinh tế mà quyến rũ.
“Hữu Duy, có hứng thú hợp tác với công ty Adapt của em hay không?” Cô ta đẩy đến một bản kế hoạch, ngón tay sơn nước sơn đỏ thẫm chói mắt vô cùng.
Adapt tuy hoạt động không lâu ở nước ngoài nhưng lại có vị thế nhất định ở thị trường châu Âu, gần đây đang dần chuyển trụ sở về trong nước.
Xét về công Adapt rất phù hợp để hợp tác nhưng về tư Tô Hữu Duy cảm thấy không cần thiết.
Công ty muốn hợp tác với tập đoàn Tô Tuyên thực sự quá nhiều.
Một Adapt không đủ để anh phải dây dưa với người phụ nữ này.
Tô Hữu Duy đến nhìn cũng không thèm nhìn lạnh lùng phun ra một câu: “Không có hứng thú!”
Hứa Diệu Hàm hơi sững lại nhưng nhanh chóng nở nụ cười.
Người đàn ông này nhiều năm vậy rồi vẫn thích giở trò lạt mềm buộc chặt với cô ta.
Bất quá cô ta cũng chấp nhận rơi vào trò chơi này.
“Hữu Duy, em nghĩ anh đừng vội quyết định.
Phía sau Adapt còn có Hứa thị chống lưng đối với anh chỉ có trăm lợi vô hại mà thôi.”
Hứa Diệu Hàm đứng lên lắt vòng eo nhỏ nhắn của mình đến sau lưng Tô Hữu Duy: “Hoặc là anh không muốn hợp tác cũng được.
Chỉ cần anh kết hôn với em không những Adapt mà Hứa thị em cũng sẽ cho anh.”
Hứa lão gia cùng Hứa phu nhân sớm đã đường ai nấy đi, chạy theo hạnh phúc của đời mình, còn anh trai cô ta tối ngày cũng chỉ biết làm ba cái trò paparazzi, thích bám lấy cô ta căn bản không hứng thú với quyền điều hành của Hứa thị.
Vậy nên người thừa kế cuối cùng chắc chắn chỉ có Hứa Diệu Hàm.
Hứa Diệu Hàm cúi người xuống muốn câu lấy cổ anh nhưng Tô Hữu Duy đã nhanh chóng nghiêng sang một bên, đứng phắt dậy.
Hành động đột ngột của anh khiến cô ta không kịp trở tay chỉ đành chống lên thành ghế suýt nữa thì ngã lộn nhào.
Hứa Diệu Hàm vốn định giở giọng trách móc nhưng nhìn thấy ánh mắt Tô Hữu Duy rét lạnh không chút độ ấm cô ta đột nhiên cứng họng.
Tô Hữu Duy phủi bụi vô hình trên áo mình, lạnh nhạt: “Hứa tổng xin chú ý thân phận.”
Hứa Diệu Hàm thẹn quá hóa giận: “Tô Hữu Duy, anh tỏ vẻ thanh cao gì chứ? Anh nghĩ tôi không biết anh thích tôi sao?”
Tô Hữu Duy nhíu mày đối mặt với khuôn mặt có tới bảy phần giống La Mẫn Tuyên của Hứa Diệu Hàm anh có chút chán ghét lại có phần không dám ra tay.
Hứa Diệu Hàm lấy tư cách gì giống người con gái anh yêu như vậy?
Giọng Tô Hữu Duy trầm xuống như tu la đến từ địa ngục: “Hứa Diệu Hàm, có lẽ cô ra nước ngoài quá lâu nên tin tức trong nước cũng không rõ.
Tô Hữu Duy tôi đã kết hôn rồi, kể cả không kết hôn tôi cũng chưa bao giờ có tình cảm với cô.
Mong cô tự ý thức được bản thân mình nực cười thế nào.”
Đồng tử Hứa Diệu Hàm co rút lại mi mắt cũng run run: “Anh nói cái gì? Kết hôn? Anh làm sao lại kết hôn? Tô Hữu Duy chẳng lẽ chưa đầy 4 năm anh đã không thể chờ nổi tôi trở về mà kết hôn cùng con đàn bà khác?”
Tô Hữu Duy có cảm giác bất lực, dường như anh đang nói chuyện với một kẻ điên.
Tại sao Hứa Diệu Hàm cứ khăng khăng anh thích cô ta, lại còn nói như anh và cô ta là một cặp yêu nhau thật sự?
Anh quả thật không hiểu nổi.
“Hứa Diệu Hàm, tôi chưa bao giờ chờ đợi cô, cũng không yêu cô.
Người tôi yêu là vợ của mình, cô tỉnh táo lại đi.” Giây phút anh nhắc đến vợ của mình giọng nói bất giác trở nên dịu dàng.
Hứa Diệu Hàm bi phẫn mà cười, hốc mắt đỏ ửng: “Không thể nào.
Năm đó khi em vào Tô Tuyên thực tập trong vô số người ưu tú anh chỉ để ý một mình em còn trực tiếp cho em thông qua vòng phỏng vấn.
Khoảng thời gian thực tập anh luôn cố ý giả vờ như vô tình mà quan tâm em.
Ánh mắt si tình đó làm sao em có thể nhìn nhầm được?”
Tô Hữu Duy không biết nên nói gì.
Nói cho cô ta biết năm đó anh cho cô ta trúng tuyển vì khuôn mặt giống La Mẫn Tuyên sao? Nói anh thông qua đôi mắt của cô ta mà nhớ về La Mẫn Tuyên à?
Sợ là Hứa Diệu Hàm sẽ phát điên mà tìm La Mẫn Tuyên gây phiền toái.
Tô Hữu Duy đút tay vào túi quần, vẻ mặt vẫn lạnh tanh từ đầu đến cuối không hề bố thí cho cô ta chút nhân nhượng cùng yêu thương nào.
“Trí tưởng tượng của Hứa tổng chắc là quá phong phú nên mới hiều nhầm tôi như thế.
Tôi nhớ không lầm năm đó cũng chẳng dưới một lần tôi khẳng định tôi không hề có chút tình cảm nào với cô.
Trách cô tự mình đa tình mà thôi.
Lẽ ra thời điểm đó tôi không nên vì thành tích của cô ưu tú mà ưu tiên cho cô.
Thật có lỗi.”
Hứa Diệu Hàm hoảng hốt không thôi cô ta thậm chí muốn náo loạn một trận với Tô Hữu Duy, ngay cả Hứa Nhất Vĩ anh trai cô ta còn đều nhất nhất nghe theo, chưa từng buôn lời trách mắng, Tô Hữu Duy có tư cách gì nói ra những lời tàn nhẫn như vậy? Là muốn cô ta không vui sao? Trả thù việc cô ta rời đi bỏ mặc anh gần 4 năm sao?
Hình ảnh nữ doanh nhân thông minh lạnh lùng cô ta xây dựng bấy lâu không thể nhất thời vì nóng giận mà phá hủy được.
Nghĩ xong, Hứa Diệu Hàm lấy lại bình tĩnh, dịu giọng: “Hữu Duy, anh đừng như thế có được không? Em biết, em đột nhiên du học gần 4 năm đã khiến anh không vui.
Nhưng em chỉ muốn bản thân trở nên thật lớn mạnh mới xứng với tình yêu của anh.
Hữu Duy, nói cho em biết kết hôn là giả đúng không anh?” Hứa Diệu Hàm tiến tới toan nắm lấy tay Tô Hữu Duy nhưng bị Tô Hữu Duy tránh né khiến cô ta bắt hụt.
Anh nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, Tô Hữu Duy thật sự sắp phát giận rồi.
“Cô không tin thì có thể trở về hỏi cha mẹ mình.
Hôm lễ cưới của tôi Hứa gia có tham gia.
Còn bây giờ mong cô về cho, sẽ không có cuộc hợp tác nào giữ chúng ta xảy ra.
Đừng đến nữa.”
Hứa Diệu Hàm bàng hoàng ngồi xuống sô pha, khuôn mặt lâm vào tuyệt vọng.
Cô ta cố gắng gần 4 năm trời mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay ngày trở về lại hay tin anh kết hôn.
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Cô ta bật cười, ngước mắt nhìn anh: “Tô Hữu Duy, nếu anh không có tình cảm với tôi tại sao lại đồng ý gặp tôi?”
Tô Hữu Duy nhíu mày.
Chuyện này thì có liên quan gì nhau? Anh muốn xem xem Hứa Diệu Hàm có ý định gì nên mới đồng ý gặp cô ta mà thôi.
“Tôi nghĩ cách làm việc của tôi không cần phải giải thích cho cô biết.
Dù là nguyên nhân gì chắc chắn cũng không phải điều mà cô nghĩ.” Đoạn, anh quay người trở về bàn làm việc.
Hứa Diệu Hàm cất giọng sau lưng anh:
“Tô Hữu Duy, anh đừng hòng thoát khỏi tôi.
Kết hôn cũng có thể li hôn mà tôi không tin ả đàn bà đó có thể so sánh với tôi.”
Thái dương Tô Hữu Duy nổi gân xanh, từ từ xoay người lại.
Đôi mắt của người đàn ông lộ ra vẻ tàn nhẫn, như con quái vật đáng sợ bị đánh thức khiến người ta nhìn thôi đã run lẩy bẩy.
Hứa Diệu Hàm cảm nhận được nguy hiểm nhưng cũng không thoát khỏi được gọng kìm của anh.
Tô Hữu Duy không nói không rằng bóp lấy cổ cô ta, các khớp tay trắng bệch chẳng biết dùng đến bao nhiêu sức chỉ thấy mặt Hứa Diệu Hàm đỏ bừng, mặc cô ta khó khăn van xin Tô Hữu Duy giống như mất đi lý trí, tay chẳng nơi lỏng mà còn gia tăng sức lực, liên tục lẩm bẩm.
“Cô ấy sẽ không ly hôn, chắc chắn không ly hôn.
Cả đời này cô ấy chỉ có thể thuộc về tôi, cô nghe rõ chưa?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...