Hôm sau, Diêu Trĩ bị nhột mà tỉnh lại.
"Làm gì đó?"
"Nên đi học rồi."
Phùng Nham cười bất lực, đầu ngón tay chậm rãi lướt trên cơ thể trần trụi của người kia, một cơ thể trắng nõn, thuần khiết nhưng khá đầy đặn.
Diêu Trĩ duỗi eo, cơ thể mãn nguyện sảng khoái từ trong ra ngoài, cậu nở nụ cười ngọt ngào, sau đó vòng tay lên vai Phùng Nham, hết sức tự nhiên tựa vào cánh tay của đối phương, sau đó hắn được bế ra khỏi giường.
Ăn sáng xong, lững thững đi ra khỏi cửa, lại ở trên xe dây dưa một lúc, Diêu Trĩ mới lắc lắc cái mông nhỏ xuống xe.
"Bye bye ~ "
Quay lại trong xe Phùng Nham vẫy tay tạm biệt, Diêu Trĩ môi sưng đỏ, vẫy vẫy tay tạm biệt đối phương.
Lúc này cậu đã khôi phục dáng vẻ thường thấy, tóc mái ngố cùng kính mắt đơn giản phối cùng trang phục sơ mi trắng, trên tay cầm cuốn sách, nổi bật giữa sân trường, mang vẽ đẹp tuấn tú cùng khí chất xao xuyến của một sinh viên loại ưu.
Trong ngõ hẻm, một đôi sắc bén, lộ rõ sự không cam lòng cùng buồn bực, đem nhất cử nhất động của Diêu Trĩ ở đối diện thu vào đáy mắt.
Sau khi ô tô chạy được 1 lúc, Trì Cận mạnh mẽ ném thuốc lá xuống đất, bước nhanh ra hẻm nhỏ.
Tàn thuốc la liệt trên mặt đất, phản ánh chân thật sự buồn phiền lo lắng của người kia, vô cùng buồn và bất lực
Diêu Trĩ nhìn Phùng Nham rời đi, xoay người bước vào trường, đi được vài bước, cổ tay bất ngờ bị nắm, sau đó bị kéo vào phía trong.
"Trì, Trì Cận, anh muốn mang em đi đâu?"
Hai người thu hút không ít ánh mắt tò mò, Diêu Trĩ cảm thấy chỗ bị nắm cực kì nóng bỏng, khí lực đẩy ra cũng không có
Đi ngang qua phòng học, Trì Cận trực tiếp mang Diêu Trĩ lên sân thượng mới buông tay ra.
"Hừ, anh... anh nghĩ, hừ, bắt cóc em sao..."
Diêu Trĩ thở không ra hơi, gỡ cặp kính cận xuống, vỗ ngực thở hổn hển.
Những ngón tay ngọc ngà chỉ vào Trì Cận, hai má đỏ bừng vì tức giận, mắt thấy Trì Cận khác đến lạ thường
Không nói hai lời, hắn nắm lấy bàn tay kia, dùng sức kéo người kia ôm vào lòng.
"Anh, a... A..."
Một cái hôn đầy gấp gáp và mãnh liệt rơi xuống môi, hàm răng va vào môi, đau đến nỗi Diêu Trĩ bật khóc
"A, ha a..."
Thật vất vả mới tránh ra được, lại bị đối phương nâng càm tiếp tục hôn.
Lảo đảo chống đỡ trên tường, không thể nào trốn tránh được, lúc sau tên kia từ mãnh liệt điên cuồng đã hôn nhẹ nhàng hơn.
"A a..."
Đối phương hoàn toàn không có kĩ năng hôn, không có kĩ thuật khống chế lực đạo khiến cho Diêu Trĩ vừa đau vừa tê.
Diêu Trĩ gỡ tay đang siết chặt trên eo, ôm lấy cổ của tên kia, môi lưỡi quấn lấy nhau triền miên kịch liệt, thân mật tình ái khiến Trì Cận run lên, hơi thể của Diêu Trĩ cũng bắt đầu dồn dập.
Triền miên trong dục vọng là một loại bản năng.
Trì Cận tiếp cận đôi môi non mềm của đối phương, sau vài lần dây dưa hắn liền học được kĩ năng mút môi, không ngừng thay đổi động tác triền miên, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của người kia.
"A... Ha a..."
Diêu Trĩ vốn đã thở hổn hển, lúc này bị hôn bất thình lình lại càng không thở nổi, rất giống chú chim non chưa có kinh nghiệm hôn.
Trì Cận hôn sâu một lúc liền thu đầu lưỡi, để Diêu Trĩ thở một lúc, sau đó lại tiếp tục mút môi, cứ như thế âm thanh ái muội theo nụ hôn phát ra đầy quyến rũ
Hai người dính lấy nhau, không biết đã hôn bao lâu.
"Ha a... Ha a..."
Đến khi thực sự kết thúc, Diêu Trĩ hiện lên vẻ ngoài hoa đào, hai mắt mê ly, khóe môi dâm mị ướt át động lòng người
Thân thể mềm nhũn nằm trong lòng Trì Cận đang hết sức vui vẻ và nhiệt tình, quả thực giống như một đôi yêu nhau tha thiết, lâu ngày xa cách nhau, nhịn không được triền miên quấn lấy nhau
Nhưng ai thương ai, ai nhẫn tâm với ai
"Diêu Trĩ... Tiểu Trĩ..."
Trì Cận ôm chặc người trong ngực, kề môi bên tai nhỏ giọng gọi.
Trăm phương nghìn kế phòng bị, không nghĩ tới cún nhỏ sữa của mình đã là mèo rừng nhỏ của người khác.
"Tiểu Trĩ..."
Sự mềm mại và ngọt ngào này cũng có thể thuộc sở hữu của người khác.
"Tiểu Trĩ..."
Nhìn thấy bảo bối bị người khác mang đi, tim lập tức đau đến vỡ vụn
"Tiểu Trĩ..."
Bản thân cố gắng hết sức, có phải vẫn còn cơ hội ôm chặt bảo bối trong vòng tay, không kẻ nào cướp đi được.
"Buông tay..."
Diêu Trĩ đợi một lúc mới nhẹ nhàng đẩy Trì Cẩn ra, xoa nhẹ ngón tay lên môi cúi đầu bối rối sau khi bị cưỡng hôn.
"Hôm qua anh gặp em ở quán bar."
Trì Cẩn nắm tay Diêu Trĩ, câu nói khiến Diêu Trĩ hoảng hốt. Đây là lần đầu tiên vui chơi bị bạn tình phát hiện, dù đó không phải là một quán bar bình thường.
"Anh đừng nói nữa có được không?"
Diêu Trĩ rụt rè ngẩng đầu lên, nhìn Trì Cẩn nỉ non.
Mắt kiếng không thể che đôi mắt sáng ngời của cậu, khiến trái tim Trì Cẩn càng quặn thắt hơn.
"Em có biết là anh rất thích em không, nhưng anh lại nhìn em bị người khác ôm đi."
Trì Cẩn trân quý hôn lên đầu ngón tay của Diêu Trĩ, từng chữ nói ra như rất khó khăn, quặn thắt lòng.
Buông tay ra, cùi chỏ va vào tường, Diêu Trĩ bị giam giữ trong lồng ngực nóng bỏng cùng bức tường lạnh lẽo kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...