Kỷ Nam Sơ ức đến đỏ cả mặt, cuối cùng chán nản tắt máy tính, lắc đầu với Triệu Lâm đầy hy vọng: "Xin lỗi, tôi không giúp gì được."
Triệu Lâm thở dài, vò đầu bứt tóc, ngồi phịch xuống ghế cười nói: "Không sao đâu, cảm ơn cậu."
Dương Hành thu ngồi ở phòng làm việc bên ngoài, thấy người đi ra liền đứng lên quan tâm hỏi: "Có thể giúp được không tổng giám đốc Triệu?"
Nghe thấy câu trả lời phủ định, cậu cũng tiếc nuối khi nhìn Triệu Lâm chán nản.
Cậu đang định nói mình có quen biết Dương Tu Văn, có thể hỏi xem Dương Tu Văn có rảnh không thì điện thoại đổ chuông.
Cậu mỉm cười xin lỗi và ra hiệu nghe điện thoại trước.
"A Thu, em đang ở đâu?" Là giọng nói của Dương Tu Văn.
Dương Hành Thu nhìn Triệu Lâm tuyệt vọng, cắn môi, cuối cùng cũng lên tiếng: "Anh Tu Văn?"
"Em ra ngoài à? Anh đang ở dưới nhà, mang mận Tứ Xuyên đến cho em." Đang là mùa mận, Dương Hành Thu thích ăn mận nhưng răng không chịu được chua, mấy năm trước họ lái xe qua Tứ Xuyên đã phát hiện ra loại mận Tứ Xuyên vừa giòn vừa ngọt.
Kể từ đó, khi mận vào mùa, Dương Tu Văn sẽ đặt những quả tươi nhất vận chuyển bằng đường hàng không từ Tứ Xuyên về, nhưng đã lâu rồi anh chưa ăn.
"Em đang ở Công ty Khoa học và Công nghệ Lâm Hạ trên đường Văn Đức, có một chuyện muốn nhờ anh qua đây giúp đỡ được không?" Dương Hành Thu cảm thấy khó xử, rõ ràng hôm qua vừa từ chối người ta, hôm nay lại muốn tìm người ấy giúp đỡ...
Mà Dương Tu Văn phía bên kia rất thẳng thắn: "Được, chờ anh."
Sau khi Dương Tu Văn đến chỉ tốn năm phút khôi phục hệ thống, đối phương đã sử dụng bộ chương trình mà anh ấy đã đăng trên một diễn đàn nào đó nhiều năm trước, đến giờ đã lỗi thời.
Sau khi lịch sự chào hỏi với Triệu Lâm đang cảm động đến rơi nước mắt, anh nắm tay Dương Hành Thu ra ngoài.
Dương Hành Thu vẫn đang ôm giỏ mận Dương Tu Văn mang cho cậu khi đến đây đã bị kéo đi trong khi mọi người chưa hiểu chuyện gì.
Cậu quay đầu vẫy tay với Triệu Lâm, ánh mắt dò hỏi: "Giải quyết xong rồi?" Sau khi nhận được câu trả lời cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà Kỷ Nam Sơ bị đả kích đến bất động tại chỗ, nhìn thấy Dương Tu Văn dẫn Dương Hành Thu đi ngày càng xa mới như nhớ ra điều gì, đuổi theo.
"Này – Dương Tu Văn! Nếu anh không đối xử tốt với Thu Thu, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Vẻ mặt Kỷ Nam Sơ cô đơn, nhận ra chênh lệch giữa mình và Dương Tu Văn nhưng vẫn không cam lòng, hai mắt phiếm hồng, mạnh miệng gào thét với Dương Tu Văn.
Dương Tu Văn không quay lại, siết chặt tay Dương Hành Thu, thờ ơ đáp lại trong không khí: "Lo cho bản thân mình tốt vào, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm."
Dương Hành Thu lúng túng đến đỏ mặt, muốn gỡ tay ra nhưng người bên cạnh nhất định không chịu, còn lợi dụng chiều cao đặt lên trán cậu một nụ hôn: "A Thu, đừng để ý đến cậu ta."
Nhưng Dương Hành Thu quay đầu lại, áy náy cười với Kỷ Nam Sơ: "Nam Sơ, hôm nay cũng cảm ơn cậu! Hôm nào tôi mời cậu ăn cơm, tôi đi trước!" Nói xong giơ giỏ mận lên lắc lắc.
Kỷ Nam Sơ nhìn khuôn mặt trắng trẻo vì lúng túng mà nhuốm một vệt hồng, đôi mắt cận mông lung thường ngày khẽ cong lên.
Cho dù bên ngoài Thu Thu không muốn quay lại với Dương Tu Văn, Thu Thu ở bên cạnh anh ta vẫn rất vui vẻ.
Hắn cũng cười, giơ tay lên vẫy.
Người tốt như Thu Thu xứng đáng được ở bên người tốt hơn hắn.
Nhnwg Dương Tu Văn không vui, bất mãn nhíu mày, kháng nghị: "Vậy còn anh?"
Dương Hành Thu vẫn không thể rút tay ra, đành từ bỏ, bất lực nói: "Ông chủ Dương không cần bữa cơm này chứ?"
"Ai nói không cần?"
"Vậy anh bỏ tay ra trước."
"Không bỏ.
Có người không biết bản thân mình thuộc về đâu, vừa thả ra là chạy mất."
Dương Hành thu thấy anh nhắc lại chuyện cũ, bị nói ra có chút đỏ mặt, nhưng cậu nhớ rằng hôm qua Dương Tu Văn đã chấp nhận chuyện bọn họ chia tay, vì thế tự tin trở lại: "Dương Tu Văn, chúng ta chia tay rồi!"
Dương Tu Văn nhăn mày, không phủ nhận: "Đúng thế, chúng ta chia tay rồi thì sao?"
"Thì anh không được nắm tay em nữa." Dương Hành Thu nhấc hai bàn tay lên, đôi mắt dưới tròng kính trong suốt sáng ngời.
Dương Tu Văn khẽ cười, hỏi ngược lại Dương Hành Thu: "Anh hỏi em, không làm người yêu thì làm bạn được không?"
Dương Hành Thu do dự nhìn anh, cảm thấy như đang đào hố chôn mình nhưng vẫn đáp: "Có thể."
Dương Tu Văn tiện tay lấy một quả mận, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Có ai quy định bạn bè không thể nắm tay không? A –" Anh chỉ vào hai nữ sinh đang nắm tay nhau đi dạo, nói tiếp: "Em nhìn đi, hai người phía trước cũng là bạn bè, vì thế bạn bè nắm tay nhau không phải chuyện bình thường sao?"
Dương Hành Thu buồn bực, cậu muốn phản bác nhưng không biết nói gì vì thế quay sang nhặt một quả mận lên định cắn một miếng.
Dương Tu Văn vội vàng giật quả mận, nhất thời lớn tiếng: "Anh chưa rửa sạch đâu!"
Dương Hành Thu tức giận khịt mũi, ánh mắt trách móc như đang nói tại sao anh không rửa trước khi mang đến đây.
Dương Tu Văn bất đắc dĩ: "Anh có rửa nhưng đã không phải đã xách ra ngoài đường rồi sao."
Dương Hành Thu vừa nghe đã biết bệnh sạch sẽ của anh lại bùng phát, cậu im lặng lục lọi trong giỏ, rất nhanh lấy một quả mận từ dưới đáy bỏ vào miệng, mùi thơm đặc trưng bùng nổ trong miệng.
Cậu đắc ý cười với Dương Tu Văn, giống như con cáo ăn trộm được con gà.
Mận căng mọng nước, cậu cắn một miếng nước mận nhuốm đỏ đôi môi, cực kỳ nổi bật trên làn da trắng loáng.
Đặc biệt là đôi mắt cáo nhỏ, dài kia cong lên khi được ăn no, cách một lớp kính cũng có thể nhận thấy cậu đang vui vẻ.
Cổ họng Dương Tu Văn khẽ di chuyển, đây là công viên mở, xung quanh bao bọc bởi các tòa nhà văn phòng, vì đang trong giờ làm việc nên người đi lại rất thưa thớt.
Anh cố gắng kiềm chế, cuối cùng không nhịn được nữa, cúi đầu bắt lấy đôi môi mềm mại kia, vị mận cùng mùi thơm độc nhất của A Thu bao phủ.
Anh đỡ lấy eo người phía trước, nhưng vì lo lắng hoàn cảnh xung quanh nên chỉ nếm thử một chút rồi thôi.
Dương Hành Thu lại bị hôn trộm, che miệng lại nhìn xung quanh giống như kẻ trộm, không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức nổi giận: "Dương Tu Văn! Lần thứ hai rồi! Anh bị cái gì thế!"
Dương Tu Văn xin lỗi, thái độ nhận sai vô cùng thành khẩn: "Xin lỗi A Thu, nhìn em ăn rất ngon nên anh cũng muốn thử."
"Anh ăn trong giỏ là được." Dương Hành Thu cảm thấy Dương Tu Văn quá ấu trĩ, trước đây cậu không để ý, lâu ngày không gặp nên đầu óc trở nên có vấn đề rồi sao?
"Nhưng trong giỏ bẩn lắm..."
"Có quỷ mới tin anh." Dương Hành Thu bực mình đi trước, không để ý đến người đằng sau.
Dương Tu Văn buồn cười, gọi cái người đang cắm đầu đi linh tinh kia: "A Thu, đi bên phải...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...