[Đam Mỹ] Thiên Tử

Editor: Cát Cánh“Tùy tiện?”

Hoàng đế tựa hồ cũng bị chuyện này làm cho rất tức giận, cũng lạnh lùng với Thái hậu thêm mấy phần.

“Vậy mẫu hậu cho rằng, phải như thế nào mới không tính là tùy tiện?”

Thái hậu nhìn thấy biểu tình của Hoàng đế, biết chuyện ngày hôm nay không thể làm hòa được, trong thời gian ngắn không tìm được cách giải vây cho Tiêu quý phi.

Thái hậu cũng biết rõ chuyện này khẳng định ngay từ đầu không chỉ đơn giản là Tiêu quý phi muốn hãm hại Hoàng hậu, rõ ràng là có người giăng bẫy để Tiêu quý phi chui đầu vào.

Nhưng bây giờ Tiêu quý phi đã là tầng bảo vệ cuối cùng của Tiêu gia, dù bà nhìn thấy phía trước có người đào sẵn hố ngồi chờ, cũng chỉ có thể từng bước từng bước đi về phía trước.

Nhìn thấy Tiêu quý phi đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh và lý trí, chỉ biết gào khóc, Thái hậu thở dài một hơi. Mặt mày cứng cỏi nhìn thẳng ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế, nói:

“Cho dù thế nào, Diệc Dao cũng là quý phi, cũng không thể phán đoán bừa chỉ bằng lời nói của một cung nữ hèn mọn được. Chuyện này nhất định phải tra kỹ!”

Triệu Thần Hi cau mày, không hề ủng hộ cách nói này, “Trẫm đã cho người tra rõ rồi. Cho dù là hương Tiêu Lan hay là lời làm chứng của cung nữ, đều rất chính xác.”

Thái hậu lại không nhường một bước, “Hương Tiêu Lan chỉ có mình Hoa Cảnh Điện có, nhưng nếu cung nữ này đã có thể nói về chủ tử của mình như vậy, ai biết trong Hoa Cảnh Điện còn có cung nhân gan lớn nào khác tự tiện lấy hương Tiêu Lan hay không?”

Thái hậu căn bản chỉ coi như đang già mồm át lẽ phải. Làm sao bản thân bà có thể không biết? Nhưng nếu như có phương pháp khác, bà cũng không cần phải ỷ vào thân phận Thái hậu của mình, mới có thể kéo dài sự tình.

Quả nhiên, dù sao Hoàng đế vẫn không muốn công khai chống đối bà. Nghe vậy hắn nhíu mày vài phần, cuối cùng cũng hơi nhượng bộ.

“Nếu như mẫu hậu nhất định muốn nói như vậy… vậy thì đợi thêm đi. Đám người Chu Thành xông vào Phượng Dương Cung, trẫm cũng đã hạ lệnh cho người giao cho Hình Bộ rồi. Liên Cẩn, đi hỏi Tôn Chân, còn bao lâu nữa mới có thể mang kết quả tới cho trẫm?”

Liên Cẩn lại nhận lệnh rời đi, Thái hậu và Hoàng đế ngồi trên đối diện nhau không nói gì.

Tiêu quý phi vừa nghe thấy Chu Thành cũng bị áp đi thẩm vấn, càng thêm hít thở không thông. Nếu như Chu Thành… thực sự khai ra nàng thì phải làm sao mới được?

Nàng ngẩng đầu theo bản năng muốn cầu cứu Thái hậu, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt Thái hậu xanh mét trừng mắt nhìn mình, Tiêu quý phi run rẩy, nhất thời chột dạ cúi đầu không dám nói nhiều.


Thái hậu thấy vậy, trong lòng trừ bất đắc dĩ cũng tự nhiên sinh ra cảm giác hối hận.

Nhìn tiểu cung nữ đang run rẩy dưới bậc thang, Thái hậu đột nhiên không biết được cách làm của mình những năm nay rốt cuộc là đúng hay là sai.

Bà bảo vệ Tiêu Diệc Dao khắp nơi, đỡ nàng lên vị trí quý phi trên cao, làm cho hậu cung này thành thiên hạ của một mình nàng.

Nhưng tới giờ thì sao? Nàng còn không khống chế nổi một cung nữ thân cận mình. Hết lần này tới lần khác làm ra tai họa.

Những năm nay bản thân bà luôn thương yêu đủ điều, bảo vệ nàng, cuối cùng tạo cho Tiêu gia một bảo vật, hay là tạo cho Tiêu gia một cái nghiệt?

Liên Cẩn nhanh chóng quay lại.

“Hoàng thượng, Tôn Thượng Thư chờ lệnh, cho hắn thêm nửa canh giờ. Sau nửa canh giờ, hắn nhất định sẽ trình kết quả điều tra lên.”

Triệu Thần Hi nghe xong, quay đầu nói với Thái hậu:

“Nếu như đã vậy, vậy mẫu hậu chờ thêm với trẫm nửa canh giờ nữa, thế nào?”

Thái hậu vừa nghe Chu Thành đã bị áp tới Hình Bộ, tính toán thời gian, có lẽ cũng được một lát rồi. Nếu như Hoàng đế thực sự lấy được chứng cứ xác thực gì, vậy sẽ không thể cứu nổi Tiêu quý phi nữa.

Tâm tư xoay chuyển, lập tức gạt bỏ nói: “Nửa canh giờ có thể điều tra được gì? Tôn Chân kia đừng vì tranh công mà qua loa tắc trách!”

Triệu Thần Hi nói: “Mẫu hậu không cần lo lắng về điều này, Tôn Chân cũng đã ở Hình Bộ hơn mười năm rồi, phá vô số vụ án. Một Chu Thành, còn không thể làm cho hắn khó xử. Cho dù nửa canh giờ không tra ra được, hắn cũng không dám tùy tiện qua loa tắc trách.”

Hắn quay đầu, không để ý tới phản ứng của Thái hậu, trực tiếp đồng ý lời xin chỉ thị của Tôn Chân.

Thái hậu không thể ngăn cản, trơ mắt nhìn Liên Cẩn lui xuống truyền chỉ. Bà đắn đo suy nghĩ, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể ngồi đây đợi kết quả của Hình Bộ dâng lên.

Đi tới nơi này, Thái Hậu thực sự sợ hãi rồi. Sợ rằng Hoàng đế sẽ thừa dịp này mà muốn xuống tay với Tiêu gia?


Một khi đã có ý niệm này trong đầu, Thái hậu càng ngồi không vững. Vừa muốn dùng kế thân thể không khỏe, quay lại Cung Từ An suy nghĩ cách truyền tin ra ngoài, để Tiêu gia chuẩn bị trước. Nhưng dường như Hoàng đế đã nhìn thấu tâm tư của bà, đột nhiên mở miệng nói:

“Nếu như thân thể mẫu hậu không khỏe, nơi này cứ giao cho nhi thần đi. Nửa canh giờ sau, nhi thần sẽ đưa kết quả tới Từ An Cung của mẫu hậu.”

Thái hậu sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ khẽ cười hỏi thăm của Hoàng đế, trong lòng như bị rơi xuống hầm băng. Sợ rằng bà vừa mới đi, Tiêu quý phi sẽ chẳng còn lấy nửa con đường sống….

Nhìn thấy Tiêu quý phi dưới bậc thang cả người run rẩy, vẻ mặt cầu xin. Thái hậu do dự mãi, cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm với đứa cháu gái mà mình đã nâng niu từ nhỏ tới lớn này.

Thái hậu chán nản thở dài, thân thể chậm rãi dựa vào ghế.

“Không cần, ai gia không sao. Cứ ở đây…. đợi kết quả đi.”

Trong Phượng Dương Cung, Thái hậu và Tiêu quý phi sống một ngày như một năm. Chu Thành trong đại lao hình bộ lúc này cũng không rảnh rỗi.

Trong địa lao âm u, ánh nến vàng và đèn lồng xung quanh mơ hồ không rõ giống như thần trí của hắn lúc này.

Chỉ trong hơn một canh giờ ngắn ngủi, trên người hắn đã không thể tìm thấy một nơi vẹn toàn. Lúc này trừ bỏ đau đớn, Chu Thành đã không còn cảm giác nào khác.

“Soạt…” một tiếng, một chậu nước đổ xuống đầu hắn. Thần trí mơ hồ của hắn đột nhiên tỉnh táo lại, đau đớn trên người cũng càng rõ ràng.

“Nói, rốt cuộc là ai bảo ngươi tự ý dẫn người vào Phượng Dương Cung? Lại là ai muốn gây bất lợi cho Hoàng hậu điện hạ?”

Chu Thành nâng mí mắt, nhìn người đàn ông trung niên ngồi trên ghế thái sư trước mặt, kích động rên lên một tiếng khàn khàn:

“Đại nhân, hạ quan thực sự đều đã nói thật, là Tiêu quý phi phái người nói cho hạ quan, nói rằng hôm nay bệ hạ không ở trong cung, muốn hạ quan dẫn người tới tạo hiện trường hỗn loạn, mang những thứ kia vào trong Phượng Dương Cung. Đại nhân, Tiêu quý phi dùng đường công danh của gia phụ để áp chế, tiểu nhân không thể không nghe!”

Nói xong, sợ đối phương lại dùng hình không cần lý do với mình, vội vàng bổ sung:

“Những thứ kia, đều là Tiêu quý phi đưa cho hạ quan. Hạ quan chỉ nhất thời hồ đồ, đại nhân!”


Tôn Chân vừa định nói chuyện, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thị vệ, lấy trong tay áo ra một tờ giấy Tuyên Thành gấp đôi, nhỏ giọng nói bên tai Tôn Chân:

“Đại nhân, lời khai đây rồi ạ.”

Tôn Chân nhận lấy tờ giấy Tuyên Thàn kết quả, lật qua lật lại vài lần, lúc này mới ngẩng đầu nói với Chu Thành:

“Theo lời ngươi nói, những chuyện này toàn bộ đều do Tiêu quý phi làm, mục đích vì muốn mưu hại Hoàng hậu điện hạ?”

Đây là lần đầu tiên có người để ý tới Chu Thành từ khi hắn vào đại lao hình bộ, hắn kích động vội vàng gật đầu.

“Đúng, lời của hạ quan tuyệt đối không hề giả. Những chuyện này đều do Tiêu quý phi ép buộc, hạ quan không dám tự mình chủ trương!”

Chu Thành thật sự bị roi đánh sợ rồi.

Khi hắn vừa mới bị áp tới hình bộ, liền biết sự tình không ổn, vội vàng gào thét đẩy toàn bộ tội lỗi cho Tiêu quý phi, thậm chí còn mấy lần nhắc tới búp bê nguyền rủa.

Hắn đã sớm thay thế vải lót ở trong búp bê, bên trên còn để lại hương Tiêu Lan của Hoa Cảnh Điện. Sợ lỡ như sự tình bại lộ, Tiêu quý phi sẽ lật mặt không nhận. Có búp bê kia làm chứng cứ, bản thân chỉ cần nói bị Tiêu quý phi uy hiếp, dù sao vẫn còn có một con đường sống.

Kỳ thực ban đầu Chu Thành dám làm như vậy, cũng vì hắn đã động tay vào búp bê.

Thất Sát Đồ quỷ dị kia, hắn không tin Hoàng đế sẽ không tức giận. Tới lúc đó lực chú ý của Hoàng thượng, chắc chắn đều ở trên thằn lằn và bức vẽ bằng máu hung sát, búp bê vải lại dễ dàng bị người ta bỏ qua.

Chỉ cần bản thân bố trí hoàn thiện, Hoàng hậu và Hạ gia, sao có thể qua được kiếp này. Hương Tiêu Lan ở trong ruột búp bê chỉ là một con đường lui phòng ngừa lỡ như.

Cho dù sự việc thật sự bại lộ rồi, mấy thủ hạ biết rõ ràng sự việc dưới chướng hắn, khẳng định đều sẽ như hắn, đổ hết tội lên đầu Tiêu quý phi.

Bởi vì chỉ có như vậy, những thị vệ như bọn họ mới là bị liên lụy, bị ép buộc, mới có thể có được một con đường sống. Mà tâm tư muốn mưu hại Hoàng hậu của hắn cũng sẽ không bị bại lộ.

Hắn đã tính toán rất tốt, nhưng tới Hình Bộ, hắn lại phát hiện người ở đây căn bản không cho hắn cơ hội giải thích. Lập tức dùng hình.

Cho dù là hắn vừa gào khóc, vừa nói bí mật của búp bê, sự uy hiếp của Tiêu quý phi, cầu xin tha thứ, cũng không ai để ý tới hắn.

Bây giờ cuối cùng cũng có người chịu nghe lời hắn nói, tình huống cũng đi theo hướng mà hắn chờ mong, vậy còn mong gì nữa. Hắn trực tiếp gật đầu.

“Nếu như đã vậy, ngươi hãy ấn dấu vào lời khai này đi.”


Tôn Chân đưa giấy cho một thị vệ khác, để hắn đưa cho Chu Thành ấn dấu.

Cuối cùng Chu Thành cũng tạm thời được thả xuống khỏi giá thi hình, tờ giấy Tuyên Thành đầy lời khai được đặt trước mặt hắn.

Hắn nơm nớp lo sợ nhận lấy con dấu, Chu Thành đánh bạo nhìn lướt qua lời khai. Phát hiện bên trên quả nhiên đều như lời hắn nói, tội danh đều ở trên người Tiêu quý phi, trong lòng kích động và thả lỏng, vội vàng ấn tên mình xuống dưới.

Còn về một số câu nói kỳ quái trong lời khai, bây giờ sao hắn còn có tinh thần để chú ý?

Có được lời khai của Chu Thành, Tôn Chân cuối cùng cũng vừa lòng, sai người đưa hắn về nhà lao. Về phần lời khai của thị vệ đột nhiên xuất hiện kia, Tôn Chân cũng không có ý muốn tránh né Chu Thành.

Đừng nói là bị đánh một trận roi, Chu Thành trong nhà lao mờ nhạt này, căn bản không thể duy trì sự chú ý đi quan tâm chuyện khác. Hắn có cảm thấy được gì đó không đúng, thời khắc hắn bước vào trong hình bộ, căn bản chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Lời khai của Chu Thành được đưa lên thị vệ. Nhìn thấy thị vệ vội vã rời đi, Tôn Chân cũng nhẹ thở ra, quay đầu qua nhìn đồng hồ cát bên cạnh – còn một chút thời gian nữa mới tới nửa canh giờ, làm hắn hoàn toàn yên tâm.

Lời khai của Chu Thành được nhanh chóng mang từ Hình Bộ lên Hoàng thượng.

Hoàng thượng nhận lời khai xem xong, xanh mặt đưa cho Thái hậu ở bên cạnh. Bản thân quay đầu qua, trực tiếp ra lệnh:

“Người đâu, áp Tiêu quý phi xuống cho trẫm! Từ hôm nay trở đi, tước bỏ phân vị quý phi, đưa vào lãnh cung!”

“Hoàng thượng…!”

Tiêu quý phi vừa nghe vậy, gào lên một tiếng thảm thiết, bò lên trên bậc thang.

“Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng! Thần thiếp thực sự không làm gì cả!

Mặt Thái hậu cũng trắng bệch xem xong lời khai của Chu Thành, nghe được mệnh lệnh của Triệu Thần Hi, cũng bất chấp thứ khác.

“Hoàng thượng, cho dù là vậy… Tiêu quý phi cũng đã hậu hạ thánh giá bao nhiêu năm….”

“Mẫu hậu,” Triệu Thần Hi nghiêng đầu, vẻ mặt nhìn Thái hậu không có chút dịu dàng nào, “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Huống hồ cung quy trong hoàng cung này của trẫm thế nào, trẫm tin rằng mẫu hậu phải quen thuộc hơn cả trẫm.”

Thái hậu sững sờ, còn chưa kịp nói thêm gì. Triệu Thần Hi đã phất tay áo, coi như không nghe thấy lời gào khóc của Tiêu quý phi và lời giữ lại của Thái hậu, trực tiếp bước nhanh rời đi.

“Thái hậu mệt rồi, đưa Thái hậu về Từ An Cung!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui