CHƯƠNG XIV
Những ngày kế tiếp Tùng Quân thường xuyên đến thăm Gia Uy hơn trước, theo như anh nói đợt trị liệu đã bắt đầu.
Cứ để cậu khờ dại như một đứa trẻ như vậy cũng không tốt lắm.
Nếu để người anh cuồng em trai đó tỉnh lại mà nhìn thấy tình cảnh này của cậu nhất đị sẽ lột da của anh xuống làm thảm trải sàn nhà mất.
Cũng thật may là Gia Uy rất hợp tác với Tùng Quân, qua nhiều ngày tiếp xúc có thể thấy rõ họ đã từng vô cùng thân thiết.
Điều này lại vô tình làm hắn có chút ganh tỵ nhỏ xíu xiu, chỉ ganh tỵ chút xíu mà thôi.
Sức khỏe của Gia Uy vẫn đứng hàng đầu, hắn nhịn được.
Đôi khi ba mẹ của Trọng Huy cũng sẽ đến thăm và nói chuyện cùng Gia Uy.
Họ đều rất thương cậu, mỗi lần đến đều sẽ đem cho cậu thật nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi mới lạ.
Họ từng nói rằng nhìn thấy Gia Uy cũng giống như nhìn thấy một thiên thần vậy, họ chưa bao giờ ghét bỏ gì cậu cả.
Và cứ thế mọi thứ cứ bình đạm trôi qua hơn hai tháng, Gia Uy cũng đã bắt đầu chịu giao tiếp với những ngừi xung quanh chứ không còn ngủ ly bì như trước nữa.
Chỉ là cậu vẫn sẽ không nói chuyện, có lẻ cậu thật sự chưa sẳn sàng để tin tưởng bất cứ ai kể cả đó là Tùng Quân đi nữa.
Nhưng dù tiến độ chỉ dừng lại ở việc cậu đã phản ứng với người xung quanh thôi thì cũng đã rất tốt rồi.
***
Mùa xuân cũng sắp đến gần, ngày Tết đã cận kề.
Để thay đổi không khí hắn đã dẫn cậu đi đế tung tâm mua sắm dạo chơi.
Đi cùng còn có cả ba mẹ Trọng Huy và Tùng Quân.
Đi nhiều vừa vui lại giữ được an toàn cho cậu, hắn liền an tâm dẫn cậu dạo khắp nơi.
Cùng nhau đi mua sắm đồ Tết, cùng nhau ăn vặt, cùng nhau chụp ảnh gia đình và cùng nhau ăn bắp rang xem phim.
Tưởng chừng như là những việc nhỏ nhặt thế thôi nhưng lại khiến ai náy đều cảm thấy thật vui vẻ và mĩ mãn vô cùng.
Mọi thứ vẫn vui vẻ cho đến khi họ đi ra từ rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại.
Khi đi ra Gia Uy vẫn vui cười bình thường, vẫn nắm lấy tay của hắn và anh, nhưng chỉ một giây sau không biết cậu đã nhìn thấy điều gì.
Cậu như bị kích thích rất mạnh mà quỳ xuống ôm lấy đầu mình hét lên nhưng lại không phát ra được một chút âm thanh nào, cậu hét lên trong câm lặng.
Gia Uy toát hết mồ hôi lạnh quỳ dưới đất run lẫy bẫy.
Rồi chỉ trong tích tắc cậu ngất lịm đi
Mọi thứ xảy ra quá nhanh để khi cả Trọng Huy, Tùng Quân và bố mẹ hắn có thể kịp nhận ra thì cậu đã ngất đi rồi.
Họ rối rích cuống cuồng đưa Gia Uy đi cấp cứu mà không nhận ra có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo họ.
Hay nói đúng hơn là ánh mắt đó luôn hướng về phía Trọng Huy và Gia Uy.
Sau ngày hôm đó dường như Gia Uy cũng trở nên nhút nhát hơn mọi khi rất nhiều.
cậu không còn muốn ra ngoài chơi nữa, cũng không muốn nói chuyện với bất cứ ai, mọi thứ dường như một lần nữa quay về điểm xuất phát.
Tùng Quân chắc chắn rằng vào ngày hôm đó cậu đã nhìn tấy thứ gì đó nên mới bị kích thích như vậy.
Đây có thể là một bước tiến mới không đến nỗi tệ trong quá trình điều trị tâm lý.
Sau một hồi thảo luận với Trọng Huy họ cùng đưa ra quyết định lên hệ với bên quản lý tòa nhà thương mại hôm nọ để xin phép được xem các cảnh quay an ninh, họ muốn biết là thứ gì có thể khiến Gia Uy mất bình tĩnh đến thế.
Dù đã chuẩn bị trước là sẽ rất khó khăn nhưng cả hai không ngờ là mọi chuyện lại rắc rối đến nhường này.
Hai người đàn ông với thị lực mười trên mười dù dùng bốn con mắt dán vào trên màn hình cả mấy ngày liền vẫn không nhìn thấy điều gì bất thường ngày hôm đó.
Ngay lúc họ cảm thấy không có hy vọng gì nữa và đang chuẩn bị từ bỏ thì Trọng Huy đột nhiên nhìn thấy một bóng hình thật quen thuộc in vào đáy mắt.
Trái tim hắn nảy lên một nhịp không rõ vì sao.
Bóng hình ấy đã từng là nỗi ám ảnh với hắn suốt sáu năm qua, là nút thắt giữa hắn và cậu, người ấy đã từng là chấp niệm của hắn, người đáng ra phải nằm trên giường bệnh ở nước ngoài thế nhưng lại xuất hiện trong camera, đó không ai khác là tình cũ của Trọng Huy, An Hà.
Vì sao y có thể xuất hiện ở đây? Y không phải đã trở thành người thực vật rồi hay sao? Từ lúc nào, từ lúc nào mà? Hắn vĩnh viễn sẽ không nhìn lầm mối tình đầu của mình.
Hết chương XIV.
Tác giả: Xuân Nữ - Xuanck..