Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
"-- I'm a ghost,
Livin' in a ghost town,
I'm a ghost,
Livin' in a ghost town,
You can come look for me..."
Âm nhạc bao phủ không gian trong xe, Thích Vân Tô bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, nương theo là cảm xúc đau nhói trên khuôn mặt, ký ức cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Hạ Dương dùng một kiểu phát âm Tiếng Anh nửa mùa ngâm nga theo bài hát, thời điểm quay sang định kéo Thích Vân Tô lắc lư cùng thì âm thanh đột nhiên im bặt, nụ cười cũng cứng lại.
Hạ Dương siết chặt vô lăng, vừa quay đầu xe vừa nói: "Không sao không sao, chúng ta về nhà, hôm nay không đi ra ngoài nữa."
Bọn họ đã nhìn thấy tương lai. Đoạn đường phía trước chẳng bao lâu nữa sẽ gặp một cái ngã tư đèn xanh đèn đỏ, xe bọn họ bị xe của Thích Hòa Tân đâm vào, Hạ Dương xuyên qua nên thời gian đã bị quay ngược.
Thích Vân Tô nhìn ra bên ngoài cửa xe, thầm nghĩ không biết Hạ Dương của tương lai lúc gặp tai nạn và quay trở lại đang ở nơi nào, nhưng anh không nhìn thấy Hạ Dương nào cả mà lại nhìn thấy trong gương chiếu hậu có một chiếc xe quen thuộc.
Là xe của Thích Hòa Tân đang theo ngay đằng sau.
Hạ Dương đạp chân ga sâu hơn, nói: "Không sao đâu, anh đừng sợ, đừng lo lắng, sẽ không sao cả."
Hạ Dương nói Thích Vân Tô đừng lo lắng nhưng thực ra người lo lắng là hắn, vì căng thẳng mà trán đổ mồ hôi lạnh, còn suýt chút nữa tông phải cột đèn giao thông.
Trên đường phố người xe nhộn nhịp, bên trong xe là tiết tấu âm nhạc sôi động, loa đang phát một ca khúc thể loại rock and roll, thính giác của cả hai đang ở trong một hoàn cảnh ồn ào hỗn loạn, khí lạnh thấu xương ăn mòn sự tỉnh táo của bọn họ.
Thích Vân Tô không vì một lần nữa quay ngược thời gian mà cảm thấy vui mừng, cái chết vẫn đang chực chờ đợi anh, có hoảng sợ cũng vô ích, anh chỉ dặn dò Hạ Dương: "Em phải chú ý an toàn."
Thích Vân Tô nhìn có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, lại dặn: "Em không được làm bất kỳ chuyện gì mạo hiểm nữa."
Anh muốn nắm lấy tay Hạ Dương động viên. Để giữ lại một ít bình tĩnh cho mình, Thích Vân Tô cho rằng đang ở ngoài đường đông đúc thế này, hẳn là Thích Hòa Tân sẽ không điên tới mức phạm tội ngay lúc này đâu.
Nhưng anh đã đánh giá thấp ác ý của Thích Hòa Tân đối với mình, cũng đánh giá thấp cả sự điên cuồng của Thích Hòa Tân.
Sự độc ác đó đã nảy sinh từ rất lâu, chôn sâu trong bản chất của con người, được nuôi dưỡng bởi lòng đố kỵ và không cam lòng. Suy nghĩ muốn giết Thích Vân Tô được hình thành chỉ trong chớp mắt nhưng sự độc ác kia đã xuất hiện từ tuổi ấu thơ, từ những câu nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt như "sao hai anh em lại không giống nhau?".
Cũng là hận thù. Có lẽ Thích Hòa Tân hận chính mình hơn, hận bản thân ngập tràn kiêu ngạo, cuối cùng lại thất bại thảm hại, hận mình được trưởng thành trong sự chăm sóc bao bọc, hận mình đến cuối cùng vẫn không so sánh được người anh trai trời sinh mệnh tốt. Lúc bị còng tay áp giải lên xe cảnh sát, lúc chạy trốn, trong tâm gã vạn lần không cam lòng khi bị trở thành tù nhân. Thích Hòa Tân muốn tìm một nơi tự sát để rũ bỏ tất cả nhưng chợt nghĩ đến người anh trai có sự nghiệp thành công của mình, lập tức đốt lên lửa giận.
Vì vậy gã không thèm để ý đến những người qua đường xung quanh, đạp mạnh chân ga đâm vào chiếc xe phía trước, không hề do dự.
Phần tử khủng bố chính là những người đáng sợ nhất, bởi vì đến cả tính mạng của mình bọn họ cũng không thèm để ý nữa.
"-- Please let this be over,
Not stuck in a world without end my friend,
Woah... Woah..."
Âm nhạc trong xe trở nên đứt quãng sau vụ va chạm, cuối cùng biến thành im bặt.
Lần này Hạ Dương không biến mất. Hắn bị kẹt lại bên trong xe, dưới vòng tay bảo vệ của Thích Vân Tô. Rõ ràng đã biết trước là sẽ không xảy ra chuyện gì, Hạ Dương là người nắm giữ năng lực đặc biệt, hoàn toàn không cần lo lắng cho sự an toàn của hắn, nhưng trong khoảnh khắc xe của Thích Hòa Tân lao tới, Thích Vân Tô vẫn theo bản năng tháo dây an toàn quay sang ôm lấy người bên cạnh, bảo vệ Hạ Dương.
"Em không cần..."
Hạ Dương giãy giụa, cả người không thể nhúc nhích được, loáng thoáng nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu bên ngoài, cũng cảm nhận được hơi thở của người đang ôm lấy mình đang từ từ yếu đi.
"Em không cần anh bảo vệ..."
Hạ Dương thử nói chuyện, thử nhấc tay chạm vào Thích Vân Tô nhưng đối phương không hề có phản ứng, và tay hắn còn dính đầy máu tươi.
"Cầu xin anh đó, lên tiếng đi được không..."
Công việc bình thường của Hạ Dương hay phải tham gia cứu hộ tai nạn, cho đến bây giờ hắn mới cảm nhận được hóa ra bị nhốt trong một hoàn cảnh như thế này sẽ tuyệt vọng cỡ nào, không hề biết được chiếc xe đã hư hỏng bao nhiêu phần trăm. Hạ Dương không thể bình tĩnh thực hiện những quy trình của công tác cứu hộ, hắn không dám động đậy, sợ động phải Thích Vân Tô sẽ làm vết thương trên người anh nặng hơn. Hắn chỉ có thể liên tục gọi tên Thích Vân Tô, nhấm nháp cảm xúc bất lực sâu sắc.
Đội cứu hộ có mặt ở hiện trường cũng là đồng nghiệp trong đơn vị của Hạ Dương, hắn thông báo sơ qua với đồng nghiệp, phối hợp cứu viện, mất một khoảng thời gian rất lâu mới khôi phục lại ít tia sáng. Hạ Dương nhìn thấy trên người mình dính rất nhiều máu, nhưng chỗ máu này cơ bản không phải của hắn.
Hai chiếc xe ô tô va chạm, liên lụy không ít người qua đường, đường phố tắc nghẽn và hỗn loạn, tiếng còi xe cảnh sát vang vọng xung quanh. Hạ Dương nhìn Thích Vân Tô được khiêng lên xe cứu thương, hắn không đi cùng, nói mình không bị thương và từ chối kiểm tra, tìm tòi trong đám đông một chiếc xe bị tổn hại nghiêm trọng khác.
Thích Hòa Tân cũng đã được cứu ra khỏi xe, đang nằm trên cáng rên rỉ, người vẫn còn ý thức.
"Thích Hòa Tân!" Hạ Dương hét lên.
Đồng nghiệp ở bên cạnh kinh ngạc, hóa ra là người quen. Bởi vì chủ xe là người quen nên bọn họ không hề phòng bị Hạ Dương, ngàn lần không ngờ Hạ Dương lại chạy tới chỗ Thích Hòa Tân, đá người lăn ra khỏi cáng.
Trong lúc tất cả mọi người đang chưa kịp phản ứng với những gì đang xảy ra, sau khi đá mục tiêu lăn xuống cáng, Hạ Dương xách Thích Hòa Tân khắp người toàn là vết thương lên đập thẳng đầu gã vào chiếc ô tô gần đó, những người xung quanh lao lên ngăn cản thì bị hắn giãy giụa thoát ra. Cuối cùng, Hạ Dương nhấc chân đạp lên cổ Thích Hòa Tân, chẳng bao lâu sau, người đang thoi thóp nằm dưới bàn chân hắn sùi bọt mép tắt thở.
Tiếng la hét vang lên bốn phía, Hạ Dương không thèm để ý, hắn dẫm Thích Hòa Tân đến chết, thậm chí lúc thu chân về còn chùi chùi giày lên quần áo của gã.
Sau đó, Hạ Dương bị đưa đến đồn cảnh sát, đi cùng còn có cả đồng nghiệp và thủ trưởng đơn vị hắn. Mọi người gặng hỏi nguyên nhân nhưng Hạ Dương chỉ ngồi im lặng, không giải thích, thẫn thờ mất hồn mất vía. Ồn ào hồi lâu, Hạ Dương lấy cớ đi vệ sinh, thoát được ra ngoài rồi nhảy từ cửa sổ xuống.
Đúng 0 giờ ngày sinh nhật 34 tuổi của Thích Vân Tô, anh nằm ở khoa cấp cứu của bệnh viện, bị y tá phủ vải trắng kín người.
Lại một lần nữa, cái chết kia lại đến và không thể thay đổi được, không được lựa chọn, sinh mệnh đột ngột bị đặt một dấu chấm hết, đây chính là cuộc sống, bất lực không thể làm gì.
Nhưng Thích Vân Tô đã trải qua sinh nhật 34 tuổi ba lần, thế giới của anh cũng không phải thế giới bình thường.
Trên mặt và toàn thân truyền tới cảm giác đau nhức, cùng với tiếng món đồ sứ nào đó vỡ tan, Thích Vân Tô giật mình hoàn hồn.
Anh đang đứng trong nhà mình, trên tay đang cầm một cái ấm nước.
Cốc cà phê rơi xuống nền nhà vỡ thành từng mảnh, hương cà phê bay khắp phòng, khóe mắt Thích Vân Tô hơi ướt, tay chân vô thức run rẩy. Anh muốn gọi Hạ Dương nhưng cơn đau khắp người làm cổ họng anh nghẹn lại, không thể mở miệng được.
Tiếng hít thở càng ngày càng nặng, Thích Vân Tô cứ đứng mất hồn như thế nhìn những mảnh vỡ. Lát sau, ở phía cầu thang truyền đến tiếng chạy gấp gáp, Thích Vân Tô cứng nhắc ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị Hạ Dương ôm chầm.
"Không sao không sao... không sao rồi... không sao rồi..." Hạ Dương lặp đi lặp lại câu "không sao rồi", giọng nói nghe như đang nức nở.
Mấy phút sau Thích Vân Tô mới mở miệng được, anh hỏi Hạ Dương: "Mặt anh có bình thường không?"
"Gì cơ?" Hạ Dương buông lỏng vòng ôm, nhớ lại tình cảnh lúc tông xe, hắn nâng mặt Thích Vân Tô lên quan sát, "Đau sao? Anh cảm giác được à?"
Thích Vân Tô gật đầu, bây giờ anh mới nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của Hạ Dương, lại vội vàng lắc đầu, vươn tay lau nước mắt cho hắn, nói rằng không đau lắm, chỉ hơi châm chích mà thôi.
"Sau đó... đã xảy ra chuyện gì?" Thích Vân Tô hỏi.
Lúc hai xe va chạm Thích Vân Tô vẫn còn giữ được một tia ý thức, anh biết mình được cứu ra khỏi xe, đưa đến bệnh viện, nhưng trong cả quá trình hình như hoàn toàn không có bóng dáng Hạ Dương đi cùng.
Lần này thời gian đã quay ngược trở về lúc bọn họ chưa ra khỏi nhà, Thích Vân Tô từ từ khôi phục bình tĩnh, hỏi: "Em có bị thương ở đâu không?"
Hạ Dương lắc đầu, lại ôm lấy anh nức nở. Thích Vân Tô nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi đối phương.
Hai người ôm nhau một lúc lâu. Hạ Dương vẫn chưa thôi khóc, nhưng hắn phải thừa nhận là không muốn bị anh nhìn thấy, chỉ ra sức ôm chặt Thích Vân Tô, vùi mặt vào vai anh, thỉnh thoảng lại hôn lên trán anh, không nói lời nào, cũng không chịu buông người ra.
Mãi tới tận khi có tiếng chuông cửa vang lên.
Hạ Dương dặn dò: "Anh vào phòng khóa cửa lại, không được đi ra."
Là Thích Hòa Tân đến, đang đứng bấm chuông ở ngoài cổng, vẫn còn cách rất xa. Thích Vân Tô vô thức đổ mồ hôi lạnh, nhìn sang Hạ Dương thì thấy hắn đang cực kỳ giận dữ.
"Em bình tĩnh lại đi." Thích Vân Tô kéo tay Hạ Dương, "Hiện tại anh không sao."
"Em đang rất bình tĩnh." Giọng hắn chưa bình thường trở lại vì khóc nãy giờ, cổ họng hơi khàn. Hạ Dương khịt mũi mấy cái, lại ôm Thích Vân Tô vào lòng, dùng bả vai anh lau mặt.
"Gã chạy trốn đúng không?" Thích Vân Tô nói, "Báo cảnh sát là được, chúng ta không cần phải ra ngoài."
"Em báo rồi." Hạ Dương ngẩng đầu lên, "Cũng gọi người đến rồi."
Hạ Dương xuyên qua trở về trạng thái vốn rất đáng sợ, hắn đứng bên lề đường mượn điện thoại, kêu chém kêu giết, dọa sợ không ít người.
Còn bên này đang là không gian và khoảng thời gian an toàn, Hạ Dương cực kỳ tỉnh táo bình tĩnh, không kích động đến mức xông ra ngoài dẫm chết Thích Hòa Tân thêm một lần nữa.
"Bỏ đi, chúng ta lên phòng." Hạ Dương nói, "Em gọi cho lão Lưu rồi, anh ấy sẽ dẫn người đến bắt Thích Hòa Tân nhanh thôi, chúng ta cứ án binh bất động là được."
Nói xong, Hạ Dương nắm tay Thích Vân Tô định cùng đi lên tầng, có điều đối phương lại không nhúc nhích.
Động tĩnh bên ngoài không nhỏ, Thích Vân Tô muốn đi ra chỗ cửa sổ nhìn thử thì bị Hạ Dương kéo lại, trong lúc hai người đang giằng co thì bên ngoài có tiếng ầm cực to.
Thích Hòa Tân lái xe xông vào, phá tan cổng biệt thự. Cánh cổng bằng sát nặng nề đổ rầm xuống, không còn tác dụng che chắn nữa. Thích Hòa Tân xuống xe đi tiếp vào trong, còn Thích Vân Tô và Hạ Dương đang đứng ở trong nhà nhìn gã.
Bảo vệ của khu biệt thự nhanh chóng có mặt, lại bị cây dao trong tay Thích Hòa Tân dọa lùi về.
Thích Vân Tô không nghe theo lời Hạ Dương, lập tức lên phòng khóa cửa mà đứng yên quan sát bên ngoài qua ô cửa sổ kính.
Cùng lúc đó, lão Lưu dẫn theo một nhóm người tới, rất nhanh đã khống chế được Thích Hòa Tân. Gã lại bị nhét vào xe cảnh sát lần hai, tiếng còi xe nhỏ dần, càng ngày đi càng xa.
Thích Hòa Tân như một gã hề đang lâm vào đường cùng.
Lần này, sự không cam lòng của Thích Hòa Tân không được phát tiết, chỉ có thể cảm nhận cảm giác thất bại càng sâu sắc hơn, diễn xong một trò khôi hài rồi bị cảnh sát mang đi.
Từ đầu đến cuối, Thích Vân Tô vẫn không thể hiểu được Thích Hòa Tân. Tại sao nhất định phải trút giận lên người thân của mình? Anh biết mối quan hệ khách khí và thầm ghen tỵ của bọn họ là do hoàn cảnh trưởng thành tạo nên, hơn ba mươi năm sống trong bóng tối, không ai có thể thoát ra.
Nếu là hận, chính anh cũng hận Thích Hòa Tân, cũng trách cứ tuổi thơ của mình, năm 30 tuổi cũng từng lựa chọn tự kết thúc mạng sống. Nhưng thật may anh là người được sống lại, sự sống lại này có rất nhiều ý nghĩa, cũng thật may là anh đã tiếp cận được với một cuộc sống khác đầy thú vị, không còn bị sự thù hận ảnh hưởng nữa.
Thích Vân Tô đứng ở cửa sổ hồi lâu, nhìn về hướng chiếc xe cảnh sát chở Thích Hòa Tân rời đi.
"Thích tiên sinh..." Người quản lý khu tới giải thích, "Là do chúng tôi quản lý yếu kém, tôi đã liên lạc với bên phụ trách về việc sửa chữa lại cổng nhà, sau này chúng tôi nhất định sẽ tăng cường hệ thống an ninh..."
Xung quanh có không ít người tụ tập xem náo nhiệt, Hạ Dương đang đi cùng một cảnh sát lấy lời khai. Người quản lý xác định Thích Vân Tô không có truy cứu gì về mặt tài sản mới yên tâm rời đi. Sau khi đối phương đi rồi, Thích Vân Tô nãy giờ bất động cuối cùng cũng di chuyển, anh bước ra ngồi ở bậc tam cấp ngoài cửa.
Hiện tại anh đang rất mệt mỏi, bởi vì xung quanh đây rất đông người, cực kỳ ầm ĩ, nhưng bề ngoài vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, có lẽ anh là người nhìn bình tĩnh nhất lúc này.
"Làm sao vậy?" Hạ Dương chạy tới, ngồi xổm trước mặt Thích Vân Tô.
Thích Vân Tô miễn cưỡng mỉm cười, lắc đầu rồi hỏi Hạ Dương: "Lấy lời khai xong chưa?"
"Chưa xong." Hạ Dương dùng hai tay ôm mặt Thích Vân Tô, động tác rất tự nhiên, không quan tâm xung quanh có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn. Hắn cúi người hôn lên trán Thích Vân Tô một cái, thấp giọng nói: "Chúng ta phải thống nhất một chút. Ban nãy chú cảnh sát hỏi em là có quan hệ như thế nào với chủ nhà, em trả lời là bạn đời, bạn đời đó anh biết chưa, lát nữa tới lượt anh, anh nhớ cũng phải trả lời như vậy."
Thích Vân Tô cười càng tươi hơn, bị bộ dạng nghiêm túc của Hạ Dương chọc cười.
Hạ Dương nói: "Nếu anh đã không sao rồi thì nên nghĩ xem trưa nay chúng ta ăn gì đi, em đói rồi. Bây giờ sân vẫn còn đang hỗn loạn, chúng ta mãi không có thời gian riêng, thật đáng ghét..."
Hạ Dương cố gắng chuyển dời sự chú ý của Thích Vân Tô, nhưng lảm nhảm một lúc, nhìn lại vẫn thấy ánh mắt của Thích Vân Tô quá tối tăm, "Sao vậy? Anh còn khó chịu ở đâu à?"
"Cảm ơn... Cảm ơn em."
Cảm ơn em đã cứu anh, cũng cảm ơn em đã yêu anh, là những gì mà Thích Vân Tô muốn nói.
Nhưng anh không có cơ hội nói ra miệng vì bị Hạ Dương cướp lời: "Khách sáo gì chứ, buổi tối chủ động hơn một chút là được."
Viên cảnh sát trẻ đang định đi tới gọi người dừng khựng bước chân, yên lặng lùi về. Thích Vân Tô cũng cau mày dịch sang bên cạnh, tránh xa Hạ Dương.
"Haiz, em quen làm gay thật rồi." Hạ Dương vỗ vai Thích Vân Tô, vừa đứng dậy vừa nói: "Anh nghĩ xem trưa nay ăn gì, có cần gọi chị Lâm tới không hay là gọi đồ ăn ngoài. Đừng sang nhà ba mẹ em, lười chạy lung tung lắm, cũng đừng tự nấu làm gì, ngày hôm nay chúng ta phải mở tiệc mới được."
Hạ Dương đứng dậy đi tìm cảnh sát, Thích Vân Tô ngồi lại chỗ bậc thang, lúng túng chịu đựng ánh mắt của quần chúng.
Bọn họ đang cố gắng hòa nhập vào tuyến thời gian này sau khi mọi thứ được thiết lập lại, vẫn có bất an, không được thản nhiên như vẻ bề ngoài. Tương lai phía trước có lẽ vẫn tồn tại một bất ngờ nào đấy không lường trước được, nhưng đối với bọn họ bây giờ mà nói, điều đáng giá nhất và trân quý nhất chính là cuộc sống vẫn đang tiếp tục.
Có nuối tiếc, có sợ hãi, tuổi thơ không toàn vẹn, tương lai mờ mịt, nhưng vẫn được tiếp tục sống, nghĩ xem buổi trưa ăn gì, tối ăn gì, ngày mai làm gì.
Trước khi xảy ra điều ngoài ý muốn nào đó lần tiếp theo, cứ phải sống thật tốt đã.
[Hết chương 54 - Hoàn chính văn]
2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...