[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

"Anh thích hình mẫu kiểu đó à? Sao anh lại ở cùng một người đàn ông đã chia tay?" Hạ Dương không thể tin nổi, gần như muốn đứng bật dậy khỏi ghế phụ, liên tục đặt câu hỏi cho Thích Vân Tô.

Ở cùng ngày này trong một tuyến thời gian khác, có một chiếc xe đang chạy băng băng trên đường, trong xe có hai người mang trong lòng hai nỗi niềm tâm sự riêng, một người ngụy trang thành dáng vẻ thờ ơ, thản nhiên comeout, một người không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng.

Hạ Dương vẫn chưa dừng lại, "Honey? 'Em mặc âu phục của anh nhìn có đẹp không'? Anh thích hình mẫu kiểu đó à?! Còn từng yêu đương!? Anh thích hình mẫu kiểu đó thật hả!?"

Thích Vân Tô đang lái xe, mỉm cười hỏi Hạ Dương: "Em đang hoảng sợ quá độ à?"

Anh liếc nhìn Hạ Dương một cái, nói tiếp: "Thả lỏng đi, không cần phải sợ, anh tuyệt đối tôn trọng em."

Thích Vân Tô nhìn sang màn hình chỉ đường, lại hỏi Hạ Dương: "Chỗ này... đoạn đường này vẫn bắt được taxi, em có muốn xuống xe tự mình đi tiếp không?"

Thái độ của Thích Vân Tô ôn hòa lịch sự, trên mặt treo nụ cười mỉm, nhưng Hạ Dương một câu cũng không nghe lọt tai, vẫn chưa buông tha cho chủ đề kia: "Em quen anh bốn năm, bốn năm! Anh lại thế này... chuyện kia... Sao anh lại thích hình mẫu kiểu đó hả? Tại sao em lại không nhìn được ra?"

"Xin lỗi." Bàn tay đặt trên vô lăng của Thích Vân Tô đổ mồ hôi ướt đẫm một mảng, cũng không dám quay sang nhìn Hạ Dương nữa, "Anh không ngờ em lại bài xích như vậy, yên tâm, về sau trọng tâm công việc của anh đặt ở nước ngoài rồi."

"Chẳng lẽ là anh bị lây tính xấu của tên con lai kia? Trước đây anh đâu phải... kiểu đó? Nhất định là không phải! Nhất định là bầu không khí của nước ngoài không tốt! Tại sao anh lại là... gay?" Hạ Dương nói nhảm linh tinh để phát tiết, chính hắn cũng không rõ mình đang nói cái gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Thích Vân Tô cực kỳ bối rối.

Hôm nay trùng hợp là ngày nghỉ, anh đưa Hạ Dương đi tảo mộ người nhà của hắn, kế hoạch là như vậy, qua hai ngày nữa anh lại xuất ngoại, cũng không qua bao lâu nữa Hạ Dương sẽ kết hôn với Nhiễm Ninh, Thích Vân Tô ngoại trừ tặng xe ra thì chẳng còn biết tặng gì làm quà cưới, phân vân lựa chọn mất một thời gian.

Thích Vân Tô vốn nghĩ mình có thể mãi mãi làm một người bạn bình thường ở bên cạnh Hạ Dương, miễn là đối phương cần, nhưng không ngờ lòng tham lại dâng lên, sau khi thú nhận, nhìn phản ứng không tính là tốt của Hạ Dương, anh nhất thời cảm thấy thất vọng. Nếu muốn làm một người bạn bình thường thì không nên thất vọng.

"Anh biết mình là gay từ lâu rồi." Thích Vân Tô trả lời, "Không liên quan gì tới không khí ở nước ngoài cả."

Hạ Dương hít sâu, cố gắng kiềm chế, cuối cùng vẫn không giữ được bình tĩnh, hét lên: "Em mua nhà ở bên cạnh nhà anh, em cho rằng sau này hai nhà chúng ta có thể làm bạn, sau đó cùng có mấy đứa nhỏ, biết đâu còn tiếp tục làm thông gia, kết quả anh chạy ra nước ngoài mất dạng, không có ý định trở lại thì thôi đi, còn chạy ra nước ngoài làm đồng tính luyến ái!?"

"Bản lĩnh của anh cũng ghê thật đó ông chủ Thích à!" Hạ Dương tức giận mỉa mai.

Thích Vân Tô lặp lại: "Sau này trọng tâm công việc của anh đặt ở nước ngoài, em yên tâm."


"Tâm tâm cái mông!" Rõ ràng là Hạ Dương đang không online cùng kênh với Thích Vân Tô, "Anh đừng đi nữa, mau trở về đi. Anh bị lừa gạt đúng không? Tên con lai kia... cậu ta câu dẫn anh đúng không? Anh bị cậu ta bỏ bùa đúng không? Anh, anh đang khỏe mạnh bình thường, anh thật sự là gay sao? Em không tin!"

Thích Vân Tô siết chặt vô lăng, bản tính vốn điềm tĩnh ôn hòa nên anh không dễ tức giận, chỉ chậm rãi nói: "Hạ Dương, đối với chuyện che giấu xu hướng tính dục của mình, anh thực sự xin lỗi em. Có điều những lời em vừa nói đã xúc phạm anh, anh hi vọng em có thể xin lỗi anh."

Hạ Dương yên tĩnh hồi lâu. Hắn nhìn nụ cười của Thích Vân Tô đã không còn nữa, thậm chí còn xác định được là anh đang tức giận, cố gắng nghĩ lại xem vừa rồi mình đã nói xàm những gì, nhưng hắn hoàn toàn không hề cảm thấy mình đã nói sai, cũng không phải là hắn tức giận vì Thích Vân Tô che giấu xu hướng tính dục, mà chỉ đơn giản là lo lắng.

Chính là kiểu phản ứng mà 99% bậc phụ huynh sẽ thể hiện khi con mình come out.

"Anh không nên như thế."

"Điều kiện của anh tốt, có tiền, đẹp trai, dễ tính, dịu dàng, anh muốn tìm ai mà chẳng được, tại sao nhất định phải là người đồng tính!?"

"Anh sẽ bị mọi người chỉ trỏ."

"Còn đoạn tử tuyệt tôn."

"Tương lai nhất định anh sẽ hối hận."

"Tức chết mất! Sớm biết vậy thì đã không để anh xuất ngoại..."

"Không liên quan đến chuyện xuất ngoại." Thích Vân Tô không nhịn được nữa, lên tiếng ngắt lời Hạ Dương, "Từ năm mười mấy tuổi anh đã biết mình là đồng tính rồi."

Hạ Dương thở dài, yên lặng hồi lâu, không hiểu sao lại vô thức nhìn về phía thân dưới của Thích Vân Tô, hỏi: "Phương diện kia... anh không được à?"

Thích Vân Tô nghiến răng đáp: "Cứ xem là vậy cũng được."

Chỉ có thể trách mình đã phải lòng một tên nhóc trai thẳng ngu ngốc, Thích Vân Tô nhẫn nhịn, ôn hòa tiếp tục nói với Hạ Dương: "Anh cho rằng em có rất nhiều định kiến đối với người đồng tính, những lời lúc trước em nói, những suy nghĩ của em, tuy em nghĩ thế nào là tự do của em nhưng bây giờ em có một người bạn đã thú nhận mình là đồng tính luyến ái, em nên lên mạng tra xem cách đối xử bình đẳng với những người đồng tính là như thế nào."

"Và đương nhiên..." Thích Vân Tô bổ sung, "Em cũng có quyền từ chối làm bạn bè với một người đồng tính."

"Không phải, em không có ý đó, anh tức giận rồi à?" Hạ Dương rối rít nói, "Vâng vâng vâng, em xin lỗi, em xin lỗi, em không có kỳ thị đồng tính luyến ái, chỉ là em không chấp nhận được chuyện anh là..."

Vẫn không thể đả thông được, Thích Vân Tô thắng xe gấp, làm câu nói của Hạ Dương đứt đoạn.

"Trên cao tốc không thể bắt taxi, em có muốn tự đi tiếp không?"

"Không muốn, tiền đi taxi cũng rất đắt." Hạ Dương thật thà trả lời.


"Vậy anh chở em ra bến xe." Thích Vân Tô chuẩn bị đánh tay lái quay đầu lại.

"Không, không muốn." Hạ Dương hô lên, "Em muốn anh chở em đi."

Hạ Dương thật sự không có ý kỳ thị hay phân biệt, chỉ là hiểu biết của hắn đối với chuyện đó còn quá ít, hàng ngày muốn nói cái gì là nói cái đó, ngoại trừ Thích Vân Tô ra sợ là chẳng còn ai có thể chịu đựng được.

Đoạn đường còn lại Thích Vân Tô cũng không muốn nói chuyện nữa, mặc kệ Hạ Dương thỉnh thoảng phát ra âm thanh lôi kéo sự chú ý, còn cẩn thận dò hỏi: "Hai người đàn ông thì hẹn hò kiểu gì?", lại hỏi: "Phương diện kia của cậu ta cũng không được hả?", rồi hỏi: "Vậy về sau tại sao lại chia tay?"

Thích Vân Tô không đáp, chủ yếu là không biết đáp lại như thế nào.

Nhìn Thích Vân Tô vẫn giữ im lặng, trái tim của Hạ Dương như bị treo lên. Hắn vừa lo lắng, cảm thấy mình nhất định phải kéo người bạn này quay đầu, vừa nghĩ mãi không hiểu tại sao lại có người thích một người giới tính giống mình, có phải là kiểu tình cảm yêu đương bình thường không...

Đi sang thành phố bên cạnh, khi còn bé Hạ Dương sống ở trung tâm thành phố này. Mỗi năm hắn sẽ tới đây thăm bố mẹ ruột và chị gái của mình, nhưng trí nhớ của hắn đối với gia đình này thật sự còn quá ít, trận hỏa hoạn năm đó đã đốt trụi toàn bộ dấu vết cuộc sống của hắn trước năm 6 tuổi, ấn tượng sâu sắc nhất về cha mẹ ruột chỉ là qua những bức ảnh và vài dòng ghi chép trong hồ sơ nạn nhân hỏa hoạn.

Hằng năm Hạ Dương sẽ tới báo cáo vài câu. Khi còn bé báo cáo kết quả học tập, sau đó kể một ít về cuộc sống trong quân ngũ, mang tới bằng khen và chứng chỉ của mình. Năm nào Hạ Dương cũng bắt xe đi rất lâu để tới đây nhưng cũng không ở lại lâu, vì hắn không thể bình tĩnh đối mặt với những di ảnh trên bia mộ kia, hắn không còn nhớ được dáng vẻ khi còn sống của họ nữa.

Năm nay hơi khác một chút, có Thích Vân Tô đi cùng hắn.

Tuy rằng trên đường đã xảy ra vài chuyện không vui nhưng lúc lái xe lên núi, Thích Vân Tô vẫn cố gắng điều chỉnh tâm trạng, chỉnh xe vào vị trí đỗ rồi tắt máy. Hạ Dương mở cửa chuẩn bị bước xuống xe thì bị Thích Vân Tô gọi lại: "Xin lỗi, anh không nên nói với em những chuyện kia, hi vọng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng hiện tại của em."

Hạ Dương thu lại một cái chân đã đặt ra ngoài, ngồi thẳng người nghiêm túc, và dòng suy nghĩ vẫn chệch hướng, nói: "Vậy anh nghe theo em có được không? Đừng như vậy nữa được không? Cũng đừng xuất ngoại nữa, về nước làm việc có được không? Sau này chúng ta vẫn làm hàng xóm, xem ti vi cùng nhau, khó khăn lắm em mới gặp được một người không phán xét xem anime là ấu trĩ, nếu anh đi rồi thì em sẽ cô đơn lắm anh có biết không?"

"Chuyện xuất ngoại không liên quan." Thích Vân Tô thở dài, nhận ra dù mình giải thích gì cũng hoàn toàn vô dụng, "Em đi đi, anh ở trên xe chờ em."

"Đi cùng đi. Em muốn giới thiệu anh với bọn họ." Hạ Dương nói rất nhanh, hoàn toàn không quan tâm tới bầu không khí cứng nhắc hiện tại.

Đương nhiên, rất có thể người cảm thấy cứng nhắc chỉ có một mình Thích Vân Tô, anh mỉm cười hỏi: "Giới thiệu cái gì? Đây là gay à?"

Thích Vân Tô biết tâm trạng mình đang bất thường, nói xong câu kia lập tức thu lại nụ cười, biểu cảm nghiêm túc, nói tiếp hai chữ xin lỗi rồi mở cửa xe ra ngoài trước.

Hạ Dương ngơ ngác xuống theo. Năm nay hắn đứng trước mộ người thân của mình, ánh mắt nhìn về phía Thích Vân Tô đứng cách đó không xa, thầm thì kể cho bọn họ nghe về người anh trai này, sau đó cố gắng nghĩ lại xem rốt cuộc ban nãy mình đã nói sai cái gì.

Lúc quay về là Hạ Dương lái xe. Thích Vân Tô cầm cái máy tính bảng để ở ghế sau, nói rằng mình phải xử lý một ít email công việc, đeo tai nghe, từ đầu đến cuối không ngẩng mặt lên, nhiệt độ bầu không khí xung quanh cũng bị hạ thấp.

Thỉnh thoảng Hạ Dương lén nhìn Thích Vân Tô một cái, vụng trộm xem thử Thích Vân Tô đang làm gì, cũng vụng trộm nghĩ làm thế nào mà hai người đàn ông lại yêu nhau?


Rồi lại nghĩ hai người đàn ông khi yêu nhau sẽ như thế nào? Hạ Dương lấy được đáp án ở máy tính bảng của Thích Vân Tô.

Thích Vân Tô thật sự ngồi kiểm tra email công việc, nhưng trong hộp thư công việc của anh có liên lạc qua lại với một người duy nhất không liên quan đến công việc, chính là cậu bạn trai cũ con lai - David. David rất quen thuộc, mỗi lần không liên lạc được với Thích Vân Tô sẽ tự động tìm đến email công việc của anh. Tuy thời gian yêu đương của cả hai không dài, tuy lúc yêu nhau cả hai cũng không thuộc dạng mặn nồng cho lắm, nhưng bọn họ cũng đã hết lòng yêu đương một cách cẩn thận, thực sự là mối quan hệ người yêu.

David gửi cho Thích Vân Tô rất nhiều ảnh chụp và video từ hồi cả hai còn bên nhau.

Lúc nhảy dù còn hô lên một câu tiếng Trung: "Thích Vân Tô, em yêu anh!"

Trên khán đài ở trường đua ngựa cũng chụp lại rất nhiều ảnh, có cả ảnh ôm hôn nhau.

Còn rất nhiều thứ khác nữa nhưng Hạ Dương không nhìn thấy, vì vậy mà hắn cũng không nhìn thấy dòng chữ mà David ghi ở cuối cùng, nói rằng cậu ta đã gặp được tình yêu của đời mình nên muốn xóa đi hết những gì thuộc về người cũ, gửi một bản qua cho Thích Vân Tô nếu anh muốn lưu lại.

Thích Vân Tô đã ngủ thiếp đi, Hạ Dương định giúp anh rút tai nghe ra và cất máy tính bảng, ánh mắt vô tình lướt qua màn hình, hắn tò mò muốn nhìn kỹ hơn dáng dấp của tên con lai kia, xem thử quyến rũ cỡ nào, ngón tay trượt qua một bức ảnh tới một đoạn video, trong khoảnh khắc gần như trong mắt Hạ Dương chỉ có Thích Vân Tô.

Thích Vân Tô đang cười rất vui vẻ, một nụ cười xán lạn mà rõ ràng chỉ có lúc ở bên cạnh hắn mới xuất hiện. Hạ Dương thường nói ông chủ Thích là người làm ăn buôn bán lớn nên lúc nào cũng nghiêm túc thận trọng, nói ông chủ Thích chỉ cần cười một cái là có thể mê hoặc hàng vạn thiếu nữ, Hạ Dương cũng thường nghĩ cách chọc cho Thích Vân Tô cười...

Hạ Dương bực bội ném máy tính bảng và tai nghe ra ghế sau, nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Thích Vân Tô đang ngủ say, thầm nghĩ, nụ cười của Thích Vân Tô đâu chỉ mê hoặc mỗi thiếu nữ, còn cả thiếu nam nữa kia kìa! Lại thầm nghĩ, hóa ra đồng tính yêu đương cũng giống như dị tính yêu đương...

Về đến nhà, Hạ Dương mời Thích Vân Tô đi ăn lẩu. Mấy ngày trước hắn đã lên kế hoạch xong xuôi đâu đấy. Đầu tiên là rủ Thích Vân Tô cùng đi tảo mộ, sau đó đi ăn lẩu, rồi xem phim, là phiên bản chiếu rạp của một bộ anime, Hạ Dương đã muốn xem từ lâu nhưng xem một mình rất chán nên hắn chờ xem cùng Thích Vân Tô. Sau đó, theo kế hoạch của Hạ Dương, hắn sẽ mua một ít rượu và đồ nhắm tới nhà Thích Vân Tô, tổ chức sinh nhật vào lúc tròn 0 giờ.

Kế hoạch không diễn ra suôn sẻ như dự tính. Sau khi yên lặng ăn xong bữa lẩu, có lẽ đây chính là lần yên tĩnh nhất trong lúc hai người ở cạnh nhau, Hạ Dương đứng lên nói mình có việc nên tự về trước.

Lần sinh nhật 34 tuổi đó của Thích Vân Tô, đúng 0 giờ anh vẫn còn đang ở tầng hầm đậu xe dưới nhà, đại loại là cứ ngồi bất động trong xe thầm nghĩ ngày mai mình lại xuất ngoại rồi, sau đó không trở về nữa, mua cho Hạ Dương và Nhiễm Ninh một chiếc xe làm quà cưới, vừa đủ thành ý vừa thực dụng.

Hạ Dương cũng chẳng có việc gì cả, hắn đi tìm Nhiễm Ninh, tới bệnh viện nhưng không đi tới tận khoa cấp cứu mà chỉ loanh quanh mấy vòng ở khu điều trị nội trú rồi lại đi, về nhà mở game ra chơi, đầu óc đột nhiên sáng bừng lên, nhận ra mình có suy nghĩ không muốn Thích Vân Tô yêu đương, không muốn Thích Vân Tô xuất ngoại là do bản thân quá cô độc mà thôi.

Hẳn là di chứng của thất tình, cảm thấy thật cô quạnh.

Cô quạnh khiến cho đầu óc rối loạn mờ mịt, trước khi đi ngủ Hạ Dương đã nghĩ như vậy. Giấc mơ sau khi ngủ lại càng tịch mịch hơn, rồi hắn mơ thấy Thích Vân Tô.

Hắn mơ thấy dáng vẻ khi yêu đương của Thích Vân Tô, cộng thêm đủ loại cảnh tượng lung tung khác, mơ thấy Thích Vân Tô hôn môi với một người đàn ông lạ mặt, sau đó thay bằng chính mình vào.

Yêu đương là như thế nào? Dường như trong giấc mơ này, Hạ Dương bị lẫn lộn giữa tình bạn và tình yêu. Tới khi thức dậy, hắn nhìn trần nhà ngẩn người hồi lâu, không đuổi đi được hình ảnh mình hôn môi với Thích Vân Tô ở trong đầu.

Không phải động lòng, cũng không phải là dục vọng, Hạ Dương suy nghĩ hồi lâu, đây rõ ràng là bị lẫn lộn rồi. Hắn ỷ lại vào Thích Vân Tô, quen biết nhau bốn năm, Thích Vân Tô đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn. Là người mà từ nay về sau hắn có thể sẽ không được gặp lại nữa, là người mà hắn có thể chia sẻ sở thích, có thể buồn khổ oán than, có thể trút bầu tâm sự. Sau khi được đả thông khái niệm người yêu vượt qua cả giới tính, Hạ Dương không thể gạt bỏ được những suy nghĩ về chuyện này.

Không phải tình yêu, cũng không phải là cảm nắng, Hạ Dương chỉ là... không muốn Thích Vân Tô rời đi.

Hắn ra ngoài mua một cái bánh sinh nhật rồi tới nhà Thích Vân Tô. Đây có lẽ là lần tâm trạng của Hạ Dương thấp thỏm lo lắng nhất từ khi sinh ra đến giờ, bởi vì hắn muốn hỏi Thích Vân Tô có phải là anh chỉ thích mẫu người như cậu trai con lai kia hay không, những loại hình khác thì sao...

Có điều chưa tới nhà Thích Vân Tô thì đã đụng phải anh.

Vừa nhìn thấy người, Hạ Dương nhíu mày, vội vã hỏi: "Anh, anh đi đâu thế?"


"Đi siêu thị mua ít đồ." Thích Vân Tô đang mặc một bộ đồ ở nhà, trên tay xách hai cái túi. Thích Vân Tô thường mặc những bộ âu phục nghiêm túc cẩn thận, dáng vẻ hiện tại của anh Hạ Dương rất ít khi nhìn thấy, có lẽ là do mới đi bộ ra siêu thị, trời lại nóng nên sắc mặt anh ửng hồng. Thích Vân Tô cản lại động tác muốn xách giúp đồ của Hạ Dương, liếc nhìn cái bánh sinh nhật trong tay Hạ Dương.

Hạ Dương nói: "Tổ chức sinh nhật cho anh. Chúng ta lên nhà thôi, nóng chết mất."

Cuối cùng túi đồ mua ở siêu thị cũng bị Hạ Dương đoạt mất. Hai bàn tay ngẫu nhiên cọ xát, xúc cảm ấm áp trêu chọc.

Ánh nắng vàng xuyên qua kẽ lá, tầm mắt của Hạ Dương lén lút nhìn Thích Vân Tô, nhìn vành tai đang đỏ lên của anh.

Tai anh hiện tại còn đỏ hơn cả mặt anh. Lúc đi vào trong khu chung cư, vào thang máy, Hạ Dương như bị hạ cổ, tầm mắt liên tục lén nhìn sang phía anh mấy lần.

Hắn cũng không hiểu nổi tại sao.

Và cũng không phát hiện là có tia lửa đang nhen nhóm rồi.

"Sao anh mua nhiều đồ ăn vặt thế?" Hạ Dương đặt túi đồ lên bàn, hỏi.

Thích Vân Tô do dự vài giây rồi mới đáp: "Mua cho con trai của đồng nghiệp."

"À..." Hạ Dương không nói gì nữa, bầu không khí yên tĩnh khác thường. Hắn kéo một cái ghế dựa ra ngồi xuống, ngồi thẳng lưng đoan chính, bộ dạng như lãnh đạo vào nhà dân thị sát.

Thích Vân Tô rót cho Hạ Dương một cốc nước, nói: "Lát nữa anh có việc phải ra ngoài, có hẹn với em trai."

"Ừm, anh đi đi." Hạ Dương bưng cốc nước lên uống một hớp, "Em cất bánh gato vào tủ lạnh chờ anh trở về."

Thích Vân Tô cảm nhận được trạng thái của Hạ Dương có gì đó bất thường. Anh cho rằng đó là do mình vừa công khai là người đồng tính nên Hạ Dương bài xích, vì vậy cũng không dám nói thêm gì, để lại Hạ Dương ở trong nhà mình rồi vội vã ra ngoài.

Hạ Dương không bài xích, thậm chí còn chấp nhận nhanh hơn cả trong tưởng tượng. Một ngày trước miệng hắn còn đang phun đầy những ngôn từ định kiến đối với đồng tính luyến ái nhưng sang ngày hôm nay... thực ra hắn cũng chẳng nghĩ được gì sâu xa, trong đầu chỉ nghĩ giới tính chẳng phải là vấn đề lớn, chỉ cần là Thích Vân Tô thì đều có thể.

Nhưng mà Hạ Dương không chờ được Thích Vân Tô trở về. Từ chiều tối cho tới đêm khuya, không một cuộc điện thoại hay tin nhắn được hồi âm. Sáng hôm sau có một người tự xưng là em trai của Thích Vân Tô nhận cuộc gọi, đối phương nghi ngờ hỏi về thân phận của Hạ Dương xong mới báo cho hắn biết, Thích Vân Tô đã qua đời vì tai nạn ngã lầu.

Thích Hòa Tân nói mình sắp tới nhà Thích Vân Tô lấy đồ, còn nói cho Hạ Dương biết địa chỉ của bệnh viện, hỏi Hạ Dương có muốn tới nhìn mặt lần cuối hay không, sau đó lại nghẹn ngào nói: "Thôi, dù gì cũng không còn hoàn chỉnh nữa."

Hạ Dương chạy tới nhà xác của bệnh viện, nhìn thấy thi thể đã không còn nguyên vẹn của Thích Vân Tô, hắn không tin nổi vào mắt mình, lẩm bẩm: "Không... không thể..."

Không thể như vậy, bởi vì hắn có khả năng quay ngược thời gian. Nhưng quay lại mấy lần nữa cũng không kịp ngăn cản, thậm chí còn tàn nhẫn hơn, hắn chỉ tới kịp hiện trường lúc vừa gặp tai nạn của Thích Vân Tô.

Ký ức chồng chất vài lần, cuối cùng Hạ Dương cũng quay trở lại được thời gian trước đó, là thời điểm bọn họ cùng đi ăn lẩu trước một ngày. Hạ Dương co quắp ngồi bên vệ đường, hỏi mượn người qua đường điện thoại, gọi cho "chính mình".

Sau đó, đúng 0 giờ ngày sinh nhật 34 tuổi của Thích Vân Tô, là trải qua cùng Hạ Dương ở nhà anh. Bọn họ đã uống rất nhiều rượu, Thích Vân Tô không biết tại sao Hạ Dương lại vừa khóc vừa cười. Sau khi uống say, anh nghe Hạ Dương nghẹn ngào thú nhận rằng hắn và Nhiễm Ninh đã chia tay từ rất lâu rồi, anh ỷ vào cồn, đè lên người Hạ Dương, nói với hắn: "Thất tình thì thất tình, ông chủ Thích an ủi cậu..."

Nhờ rượu mà bọn họ đã có một đêm.

Tuyến thời gian lặp đi lặp lại, Hạ Dương có năng lực quay ngược thời gian, trải qua rất nhiều lần nhìn thấy Thích Vân Tô tử vong, mỗi lần đều giống như bị một con dao cắm thật sâu vào ngực. Sự cố hỏa hoạn khi còn bé đã cướp đi toàn bộ người thân của hắn, trở thành nuối tiếc một đời, chấp niệm của hiện tại cũng giống như vậy, Hạ Dương liều mạng cứu vãn, bất cứ giá nào cũng không thể để cho Thích Vân Tô trở thành nuối tiếc thứ hai trong cuộc đời hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui