[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Người nhà của Hạ Dương qua đời trong một vụ hỏa hoạn bất ngờ, năm đó hắn mới 6 tuổi, sống một năm trong cô nhi viện rồi được ba mẹ hiện tại nhận nuôi. Ba mẹ nuôi cũng có một đứa con trai độc nhất mất mạng trong vụ hỏa hoạn đó, xuất phát từ mong muốn an ủi lẫn nhau, chắp vá thành một gia đình.

Tính cách của Hạ Dương cũng không vì vài lần thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt mà bị ảnh hưởng, vài tính xấu nhỏ vẫn còn nguyên.

Hắn được sinh ra trong một gia đình khá giả, ba mẹ làm ăn buôn bán, có một người chị gái lớn hơn ba tuổi, ký ức tuổi thơ sâu sắc nhất chính là rất hay kéo váy của chị đòi dẫn đi chơi.

Mà cuộc sống này kết thúc trong một vụ hỏa hoạn.

Nhà hàng xóm bốc cháy liên lụy sang nhà Hạ Dương. Hắn được chị gái ôm lấy, chạy trốn loanh quanh khắp nơi, ngoại trừ nhiệt độ nóng bỏng và cảm giác hít thở khó khăn thì hầu như chẳng còn ấn tượng gì khác. Lần tiếp theo lấy lại ý thức Hạ Dương đã nằm ở bệnh viện, sau đó mặc kệ hắn khóc lóc mè nheo thế nào cũng không có ba mẹ và chị gái xuất hiện dỗ dành hắn nữa.

Rồi Hạ Dương được một người phụ nữ đưa vào cô nhi viện. Về sau khi tới đơn vị cứu hỏa làm việc, hắn tìm lại những hồ sơ lưu trữ về vụ hỏa hoạn kia mới biết thêm được không ít chuyện, ví dụ như hắn may mắn sống sót được là nhờ có ba mẹ và chị gái bao quanh lại ở chính giữa. Bọn họ đã dùng cơ thể của mình tạo nên một hàng rào chắn bảo vệ Hạ Dương.
1


Và tấm rào bảo vệ đó không hề biến mất, để lại cho hắn một khả năng kỳ diệu vô hạn.

Bảy tuổi hắn vào cô nhi viện làm đại ca, vóc dáng không cao nhưng ý tưởng xấu thì không thiếu, không ít lần trèo cây leo tường chạy ra ngoài khám phá thế giới. Năm tám tuổi làm quen với nhà mới tên mới. Cũng năm ấy, trong một lần đánh nhau với bạn cùng lớp, lúc chạy trốn Hạ Dương đã bất ngờ phát hiện ra năng lực quay lại thời gian của mình. Năm 12 tuổi, trong lòng Hạ Dương cất giấu một bí mật to lớn, cho rằng sự tồn tại của mình chính là để cứu vớt thế giới. Năm 19 tuổi, khả năng xuyên qua lại trở thành một hành vi gian lận khiến Hạ Dương căm ghét vô cùng, thường xuyên đánh nhau với "chính mình", tinh thần bài xích và phản kháng, chỉ muốn chết luôn đi để không bị ràng buộc trong những ký ức quá khứ tương lai lung ta lung tung.

Đến bây giờ, năng lực xuyên qua vẫn là một thứ khiến Hạ Dương vừa sợ hãi vừa vui mừng. Sợ hãi là vì không biết năng lực này từ đâu mà có, khi nào mất tác dụng, phải chứng kiến cái chết của người khác quá nhiều lần, điều duy nhất khiến hắn vui mừng chính là nắm giữ được một cơ hội quay ngược trở lại, bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ.

Hạ Dương vẫn luôn hướng tới mục tiêu trở thành lính cứu hỏa, thời gian đầu không ít lần cãi nhau nghiêm trọng với bố mẹ nuôi, mắt đỏ hoe nói rằng mình phải đi, ba mẹ nào có nhẫn tâm ngăn cản hắn. Thực ra nếu được lựa chọn, với tính tình của Hạ Dương, nhất định sẽ chọn một công việc ung dung nhẹ nhàng kiếm tiền vừa đủ là được.

Hoàn cảnh trưởng thành duy trì cho hắn một tâm hồn đơn giản ngây thơ, có tâm tình gì đều thể hiện hết lên mặt, nhưng vẫn sẽ che giấu đi một ít, dù có khóc cũng sẽ phủ nhận, yếu đuối và sợ hãi từ tận sâu trong nội tâm cũng không được phô bày ra.

Hắn không phải là một người dũng cảm, chỉ là một đứa trẻ bình thường mà thôi.

"Em là... đứa nhỏ đó?" Thích Vân Tô ngạc nhiên, "Thật trùng hợp."

Từ rất lâu rồi, bây giờ Thích Vân Tô đã không còn nhớ được dáng vẻ của đứa trẻ năm đó ra sao.

Hạ Dương nói: "Thật đó! Duyên phận của em và anh nhất định là sâu hơn của anh với thằng nhóc con lai kia!"

Thích Vân Tô thu lại nụ cười, lạnh mặt nhìn hắn. Hạ Dương cúi đầu muốn hôn thì bị Thích Vân Tô lấy lý do chưa đánh răng tránh đi.


"Nói chuyện chính." Thích Vân Tô ngăn lại động tác mới sáng sớm đã muốn bám dính của Hạ Dương.

Nhưng anh không ngăn lại nổi. Hạ Dương một mực đòi hôn một cái lên má Thích Vân Tô mới chịu bỏ qua. Sau đó hắn ngồi xếp bằng bên cạnh anh, nói: "Lần mà em trở lại cứu vợ của Thích Hòa Tân đã nhìn thấy trong nhà gã một bức ảnh cũ, khi còn bé em còn từng suýt bị gã đánh, nhớ rất rõ ràng, lúc nhìn thấy bức ảnh lập tức em nghĩ tới anh, dáng vẻ hồi còn trẻ của anh và hiện tại..."

Hạ Dương định nói là thay đổi rất nhiều... dù gì cũng đã là chuyện của hai mươi năm trước rồi.

"Dáng vẻ hồi còn trẻ?" Thích Vân Tô ngắt lời, "Năm 15 tuổi có thể gọi là thời niên thiếu."

Hạ Dương năm 7 tuổi là "khi còn bé", Thích Vân Tô năm 15 tuổi là "hồi còn trẻ", nghe cứ như chênh nhau hẳn một thế hệ, Hạ Dương tự nói nên không nhận ra nhưng người nghe là Thích Vân Tô cảm thấy cực kỳ chướng tai.

"Vâng vâng vâng, em sai rồi, nhất thời phấn khích nên quên dùng não." Hạ Dương sáp lại ôm lấy Thích Vân Tô, "Em vẫn luôn tìm cơ hội nói cho anh, khi còn bé em đã quen biết anh rồi, quen anh từ rất sớm rồi..."

"Khi đó em sống ở cô nhi viện, lũ trẻ trong đó đứa nào cũng ríu ra ríu rít ồn ào, em thấy rất phiền phức nên thường chạy ra ngoài đi dạo, sau đó gặp được anh, nếu sớm biết tương lai chúng ta sẽ yêu nhau thì lẽ ra từ lúc đó em nên quấn lấy anh luôn rồi..."

Thích Vân Tô thầm nghĩ, Hạ Dương đúng là một thằng bé trí nhớ kém, nói trước quên sau. Bốn năm trước biết tương lai mình sẽ yêu một người đàn ông còn bị dọa cho suýt khóc, nếu biết từ khi còn bé thì sợ là bị dọa tè cả ra quần. Trong lòng nghĩ thì nghĩ, cười nhạo thì cười nhạo nhưng ngoài mặt anh vẫn giữ biểu cảm cưng chiều, không phản bác lại Hạ Dương.
2


Thực ra Hạ Dương năm 7 tuổi cũng là một đứa nhỏ ồn ào. Thích Vân Tô không còn nhớ nhiều chi tiết nhỏ, chỉ nhớ lúc đó mình chuẩn bị lên cấp ba, sang nhà cậu ở tạm trong thời gian nghỉ hè. Nhà cậu của Thích Vân Tô mở một cửa tiệm tạp hóa nhỏ, bán nhiều đồ ăn vặt. Trong hai tháng này Thích Hòa Tân học Tán Đả ở cung thiếu nhi gần đó, còn Thích Vân Tô mỗi ngày ở nhà trông tiệm.

Cửa tiệm bán đồ ăn vặt là địa điểm mà đứa trẻ nào cũng hướng về, tụ tập thèm thuồng đứng nhìn đủ loại kem và nước trái cây trong tủ lạnh, sạp đồ ăn vặt của cửa tiệm nhà cậu Thích Vân Tô cũng không ngoại lệ. Cha mẹ ly hôn từ khi anh còn nhỏ, Thích Vân Tô và Thích Hòa Tân đi theo mẹ. Nghỉ hè năm đó mẹ phải đi công tác xa nên gửi hai anh em sang nhà cậu.

Thích Hòa Tân hồi còn nhỏ khá là hòa đồng thân thiện, nhanh chóng được cả nhà cậu yêu thích, hôm nay muốn học Tán Đả ngày mai muốn mua xe đạp, chuyện gì cũng được người lớn chiều theo. Thích Vân Tô thì hoàn toàn trái ngược, lễ phép ngoan ngoãn, yên tĩnh ít nói, mỗi ngày đều ngồi ở cái ghế trong tiệm tạp hóa đọc sách hoặc là chơi rubik.

"Anh có tin là em tính được phép tính cộng lên tới số 100 không?" Là câu nói đầu tiên Hạ Dương nói với Thích Vân Tô. Sau đó cậu nhóc kia đi tới trước mặt Thích Vân Tô, khí thế hùng hồn nói: "Nếu em tính được thì anh mời em một cây kem có được không?"

Rồi cậu nhóc rướn cổ nhìn quyển sách trong tay Thích Vân Tô, tiếp tục liến thoắng: "Sách toán hả? À em biết. Anh lớn vậy rồi sao còn phải xem sách này? Chỉ có trẻ con mới đọc sách làm toán số thôi. Có khó không? Anh có cảm thấy trời rất nóng không..."
1

Thích Vân Tô đang đọc sách giáo khoa vật lý lớp 10, trong lúc nghĩ cách giải một đề bài, đột nhiên bị cắt ngang dòng suy nghĩ đã đủ khó chịu rồi, còn phải nghe thêm một đống câu từ lảm nhảm vô nghĩa, anh không nói gì, đứng lên mở tủ lạnh lấy ra một cây kem, ném cho đứa nhỏ phiền phức kia.

Về sau mỗi ngày Hạ Dương đều mang một phần bữa sáng, bữa trưa hoặc một quả cam để dành được tới đổi kem của Thích Vân Tô, còn tiện thể buôn chuyện linh tinh, kể từ a đến z mọi thứ xảy ra hằng ngày trong cô nhi viện. Cũng không phải là tán gẫu, cơ bản toàn là Hạ Dương ngồi nói một mình, còn Thích Vân Tô vẫn đọc sách hoặc chơi rubik, nhưng anh không đuổi cậu nhóc này đi.

Có lẽ là do tính cách hướng nội nên Thích Vân Tô không giống Thích Hòa Tân, dễ dàng làm quen được với môi trường xung quanh này. Từ khi mợ biết anh đồng ý ra trông tiệm thì rất vui mừng, mỗi ngày đi khắp nơi đánh mạt chược. Một mình Thích Vân Tô ở một nơi xa lạ, không những buồn chán mà còn gò bó, vì vậy anh rất thoải mái tiếp nhận sự xuất hiện đột ngột của Hạ Dương.

Hạ Dương cũng đang rất buồn chán, hắn nói với những đứa trẻ khác trong cô nhi viện là mình ra ngoài khám phá thế giới nhưng chẳng biết đi đâu, thôi thì tới chỗ này ngồi hóng gió vậy.

Bọn họ cứ vậy mà bầu bạn với nhau trong khoảng hai tháng.


Hiện tại, Hạ Dương một mực phủ nhận hành động bắt chuyện khi đó của mình là do thèm ăn kem, giải thích: "Mục đích chính là tiếp cận anh đó anh hiểu không!? Từ xa em đã nhìn thấy một anh trai rất đẹp nên muốn làm quen, mắt nhìn của em từ nhỏ đã rất tốt rồi!"

Thích Vân Tô hỏi: "Vậy sau đó có phải là anh rời khỏi nhà cậu không bao lâu thì em được nhận nuôi?"

"Là cùng một ngày!" Hạ Dương đáp, "Anh quên rồi đúng không? Ngày ba mẹ tới đón em, em còn đuổi theo xe của nhà anh một đoạn rất xa, nhét cho anh địa chỉ mới và số điện thoại, còn dặn anh nhất định phải tới tìm em chơi, anh không nhớ gì à?"

Thích Vân Tô lắc đầu, ngoại trừ một đứa nhóc ồn ào líu ríu ra thì anh hầu như chẳng còn nhớ gì cả.

Hạ Dương xị mặt, "Quả nhiên là anh lạnh lùng vô tình từ khi còn nhỏ rồi! Sau đó em đợi mãi mà chẳng thấy anh tới tìm em, điện thoại cũng không gọi."

"Không cẩn thận làm mất tờ giấy." Thực ra lúc đó Thích Vân Tô chẳng hề để chuyện này trong lòng.

Lúc xuống tầng đi làm, Hạ Dương vẫn tiếp tục nói về những hồi ức. Cuộc gặp gỡ của cả hai năm đó là một sự trùng hợp mà đến chính hắn cũng không dám tin, và tiếc là hoàn toàn không có tác dụng gì.

Thích Vân Tô không biết nên nói gì, trên đường tới công ty, chờ Hạ Dương nói gần đủ rồi anh mới hỏi: "Năng lực xuyên qua của em bắt đầu có từ lúc đó sao?"

"Không biết nữa, có thể là từ trước đấy rồi, nhưng mà qua một năm sau em mới phát hiện." Hạ Dương vừa lái xe vừa nói, "Khi gặp phải sự cố bất ngờ là có thể quay ngược trở lại, nhưng mà có lẽ là do em phát hiện quá muộn nên dù thử nghiệm thế nào cũng không thể quay trở về được ngày mà cả nhà em gặp hỏa hoạn, do thời gian quá dài hoặc là do em không còn nhớ rõ về chuyện xảy ra khi đó nữa."

"Có cảm thấy đáng tiếc không?" Thích Vân Tô hỏi tiếp, "Nếu như có thể trở về thì sẽ thay đổi được rất nhiều chuyện."

"Bởi vậy em mới trở thành lính cứu hỏa, xem như là bù đắp đi." Hạ Dương nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui