[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Cơm nước no nê, anime cũng đã chiếu xong, Hạ Dương tắt máy chiếu, dìu Thích Vân Tô đã uống đến mơ màng đứng dậy. Lúc đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy khối rubik để ở tủ tivi, Hạ Dương hỏi Thích Vân Tô: "Trước đây anh rất hay chơi rubik đúng không?"

Thích Vân Tô chớp mắt mấy cái, nỗ lực làm cho bản thân tỉnh táo lại, chậm chạp phát giác mình đang bị Hạ Dương bế ngang chuẩn bị lên tầng. Anh không trả lời câu hỏi của Hạ Dương mà giãy giụa: "Để anh tự đi."

"Không được, em cố ý chuốc anh say mà." Hạ Dương không thèm che giấu, lưu manh nói hết mục đích của mình ra.

Thích Vân Tô nói: "Anh không say, chỉ hơi choáng váng thôi."

"Em không quan tâm." Hạ Dương từ chối, "Thích tiên sinh, đêm nay anh không chạy thoát được đâu!"

Biết là chạy không thoát rồi, cũng đâu cần phải gấp gáp đến mức đó. Tác phong của Hạ Dương vẫn vậy, vững vàng bế người về phòng ngủ, đặt lên giường, lại nói: "Lúc anh chơi rubik ngón tay rất linh hoạt, bây giờ chơi cái khác đi..."

Hạ Dương vừa cởi quần áo cho Thích Vân Tô vừa nói tiếp: "Em phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Bôi trơn đúng không? Cái lần trước anh dùng để ở đâu?"

Hắn với tay sang mở ngăn kéo tủ đầu giường, hai chân vẫn đè đối phương lại, không cho Thích Vân Tô cựa quậy. Thích Vân Tô cũng bó tay, "Để anh đi tắm đã được không? Cả người toàn là mùi thịt nướng, em không thấy khó chịu à?"

"Không cảm thấy." Hạ Dương lấy ra được thứ gì đó, lại quay sang nằm lên người Thích Vân Tô, liếm môi mỉm cười.

Thích Vân Tô co một chân lên chống đỡ, chân còn lại đá văng Hạ Dương qua một bên, cấp tốc xuống giường chạy vào phòng tắm. Anh mở nước xả lên người mình, gột bớt mùi rượu, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút. Hạ Dương đuổi theo nhưng chỉ đứng ở cửa ném cho Thích Vân Tô chai gel bôi trơn, ra vẻ tốt bụng nói: "Anh quên cái này nè."

Ném xong rồi quay đi luôn làm Thích Vân Tô cạn lời. Chốc lát sau Hạ Dương lại mở cửa thò đầu vào trong dò xét, hỏi: "Em có được nhìn anh bôi trơn không?"

Đáp lại hắn là một cái chai bay tới.

Lần này Hạ Dương thật sự dùng tinh thần ham học hỏi mà đến. Chai gel bôi trơn bị Thích Vân Tô ném đi khiến cho Hạ Dương tưởng rằng anh không muốn làm nữa. Ngồi đợi đối phương tắm xong đi ra, hắn ấm ấm ức ức nói: "Em muốn làm."


Thích Vân Tô nằm lên giường, Hạ Dương lặp lại lần nữa: "Em muốn làm."

Thích Vân Tô thở dài một hơi, "Bỏ rubik qua một bên, đi rửa tay đi."

"Rửa tay rồi làm hả?" Mắt Hạ Dương sáng rực.

"Rửa tay rồi cầm cái chai qua đây."

Nói chưa xong thì Hạ Dương đã chạy mất, chưa đầy hai phút hắn đã cầm chai gel bôi trơn nhảy lên giường, đè lên người Thích Vân Tô vừa hôn vừa liếm, còn không biết xấu hổ cợt nhả nói: "Em cứng nãy giờ rồi đó, nhịn sắp nổ rồi!"

Thích Vân Tô không phối hợp nổi với động tác của Hạ Dương, "Có thể đừng dùng khí thế muốn ăn sạch anh như vậy được không? Em đang hôn hay đang hút máu đó?" Thanh âm rất nhỏ, gần như là chui qua kẽ răng.

"Anh dạy em đi." Hạ Dương cười haha, ôm lấy Thích Vân Tô lật người trở mình, đổi vị trí để anh ngồi bên trên, dùng biểu cảm thản nhiên cầu chỉ giáo.

không có nụ hôn nào hạ xuống, chỉ có cảm giác lạnh lẽo ở lòng bàn tay.

Thích Vân Tô ngồi trên đùi Hạ Dương, bóp một ít gel bôi trơn lên tay hắn, cúi người xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe miệng Hạ Dương.

"Em không biết mở mạng lên... tự tìm hiểu à?"

"Tìm cái gì?" Hạ Dương hỏi lại, "Tìm thể loại phim hai người đàn ông ấy ấy hả? Em có tìm rồi, nhưng không dám xem."

Nụ hôn không sâu hơn mà chỉ nhẹ nhàng đụng chạm, xen lẫn chút xấu hổ lúng túng, có lẽ lâu rồi mới được làm nên cái gì Hạ Dương cũng hỏi, nào là "Muốn em bôi trơn cho anh hả?", "Em luồn vào nhé?", "Em thêm ngón tay được không?"...

Ngón tay của hắn làm nhiệm vụ bôi trơn cho Thích Vân Tô, vì không nhìn được nên chỉ dùng cảm giác mà làm. Thích Vân Tô nằm nhoài trên người Hạ Dương thở dốc, hô hấp phun ngay bên tai Hạ Dương làm hắn càng khó nhịn, thắt lưng theo phản xạ đưa đẩy.

Hạ Dương lại hỏi: "Rút ngón tay ra được chưa?"

"Đổi làm cái khác được chưa?"

"Thằng nhóc của em sắp tiêu rồi, còn anh thì đang thoải mái đúng không?"


"Bên trong càng ngày càng ướt, vì sao lại vậy nhỉ?"

Toàn là những câu hỏi ngây thơ thật thà làm cho Thích Vân Tô xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Thích Vân Tô đã ba mươi mấy tuổi, sự nghiệp thành công, tiền tiêu thoải mái, cẩn thận nghĩ lại vẫn thấy không thể hiểu nổi tại sao cảnh tượng mỗi lần lên giường cứ biến cả hai thành kẻ ngốc mới khai trai, thật mất mặt.

Nghe mãi cũng thấy phiền, Thích Vân Tô vươn tay bịt miệng Hạ Dương lại, "Câm miệng, nếu còn nói thì khỏi làm nữa."

Hạ Dương mím môi. Thích Vân Tô nghiêng người sang lấy một cái áo mưa trong ngăn kéo tủ đầu giường, tay còn lại vẫn bịt miệng Hạ Dương. Anh dùng miệng xé mở gói áo mưa, lúc lấy ra chợt ý thức được hành vi của mình cứ như đang ép buộc đối phương lên giường, anh ném bao sang cho Hạ Dương.

"Tự mang vào đi."

Hạ Dương rút mấy ngón tay ở cửa sau ra, vô tình ma sát vào một điểm nào đó khiến cho Thích Vân Tô không kìm lòng được rên thành tiếng. Hạ Dương vô thức nuốt một ngụm nước bọt, vội vã tự mang áo mưa vào cho mình, nói: "Cái này em biết làm, trên mạng có nói mang áo mưa để an toàn hơn, nhưng mà em đảm bảo với anh trừ anh ra em không làm với ai khác, đảm bảo sạch sẽ, bọn em mỗi năm kiểm tra sức khỏe định kỳ một lần, vô cùng..." Chưa nói xong lại bị Thích Vân Tô bịt miệng.

Một tay Thích Vân Tô bịt miệng Hạ Dương, mông hơi nâng lên, một tay đỡ gậy thịt của đối phương đặt ở cửa huyệt của mình rồi từ từ ngồi xuống. Tư thế này nhìn hệt như anh là người ép buộc đối phương vậy, làm anh không nhịn được phì cười, chưa kể còn phải tập trung tinh lực đối phó với thứ nóng bỏng kia đang tàn sát, kìm nén đến độ toàn thân đỏ ửng.

Hạ Dương cũng đổ mồ hôi đầy đầu, nhắm mắt lại tận hưởng, vô thức mắng "đệt" một tiếng.

Là sướng muốn thăng thiên.

Thích Vân Tô ngồi ở bên trên cũng không có cơ hội xuất lực ra. Hạ Dương bị bịt miệng nên không nói được, toàn bộ tinh lực tập trung vào thắt lưng phát tiết, hai tay giữ lấy vòng eo của Thích Vân Tô, đẩy hông như một cái máy công suất lớn.

Thích Vân Tô bị làm cho cả người vô lực, không bịt miệng Hạ Dương nổi nữa, hoàn toàn không có một chút quyền kiểm soát nào, bị động đưa đẩy theo. Ngón tay của anh bị Hạ Dương ngậm vào miệng liếm mút, cửa sau cắn lấy dương vật của Hạ Dương, trong phòng ngủ toàn là tiếng nước nhóp nhép và tiếng da thịt va chạm.

Hạ Dương 26 tuổi, là thể lực của người của được mài giũa từ môi trường quân đội chính quy, lại còn đang ở thời điểm sung sức nhất, mạnh mẽ như hổ, sức bền như trâu. Hắn thay đổi vị trí trên dưới để động tác dễ dàng hơn, đi vào ngày càng sâu, dường như hắn cũng rất thích nhìn dáng vẻ cố gắng kiềm chế của Thích Vân Tô, vừa liếm ngón tay anh vừa nói: "Đúng là em muốn ăn sạch anh đó!" Đẩy hông một cái, nói tiếp: "Nhưng mà bây giờ là anh đang ăn em, có ngon không?"

Sau đó lại quấn lấy Thích Vân Tô, nhất định đòi Thích Vân Tô phải trả lời vấn đề ăn có ngon không.

Thích Vân Tô đương nhiên không trả lời câu hỏi mà anh cảm thấy thật ngu ngốc kia. Anh ngồi dậy ôm cổ Hạ Dương, ghé sát khuôn mặt cả hai vào nhau, hơi mở miệng để lộ đầu lưỡi nhưng không chủ động hôn Hạ Dương, chỉ nghẹn ngào rên rỉ, câu dẫn Hạ Dương chủ động hôn tới.


Để Hạ Dương ngậm miệng lại.

Anh không thể hùa theo nổi những câu cợt nhả kia của Hạ Dương, bởi vì hắn dùng sự ngây thơ để hỏi điều mình thực sự tò mò. Qua một lần cao trào, cả hai cùng bắn ra, hô hấp vẫn chưa khôi phục lại bình thường, Hạ Dương đã hỏi: "Anh có cảm thấy sảng khoái không?"

Lúc đổi áo mưa còn làm nũng: "Lần này anh mang giúp em được không?"

Sau khi cột lại và ném đi mấy cái áo mưa, đối phương vẫn dùng vẻ mặt lấy lòng năn nỉ: "Em còn muốn nữa."

Cổ họng của Thích Vân Tô đau xót, mở miệng chỉ nói được một tiếng khàn khàn: "Nước."

"Anh muốn uống nước à? Đợi em chút." Hạ Dương xuống giường, chạy như bay đi tìm nước.

Thích Vân Tô chống tay ngồi dậy, phát hiện thắt lưng mình như đang bị gãy thành hai nửa, dương vật đã mềm xèo vì bắn quá nhiều. Anh nhìn theo bóng lưng Hạ Dương chạy vụt đi, trong lòng không thể không cảm thán đúng là người trẻ tuổi.

Thích Vân Tô uống một hơi hết cả cốc nước, khàn giọng nói: "Anh buồn ngủ rồi, dọn dẹp qua một lượt rồi ngủ đi."

Hạ Dương ôm Thích Vân Tô vào lòng, nỉ non đòi hỏi: "Em còn muốn nữa..." Âm cuối kéo dài làm cho người nghe nổi hết da gà.

Thích Vân Tô chỉ muốn hung hăng mắng một câu, muốn muốn cái quần què, lưng sắp gãy rồi đây này! Nhưng mới hít sâu một hơi, chưa kịp mở miệng thì đã bị Hạ Dương cướp lời: "Đừng nói là anh không được nhé? Mới có mấy lần chứ?" Vừa nói vừa dùng ánh mắt so sánh phân thân của cả hai.

Thích Vân Tô không còn sức để mà trợn mắt nữa. Anh nhắm mắt nằm xuống giường, kéo chăn che phần thân dưới lại, cũng đành chấp nhận là mình đã bị khiêu khích, nói: "Tạm nghỉ một lúc."

Hạ Dương nằm lên người Thích Vân Tô, cúi đầu hôn hôn mấy cái, mỉm cười nói: "Ông chủ Thích rất được, cực kỳ được."

Làm Thích Vân Tô phải hít vào một hơi thật sâu nữa.

Hạ Dương nói tiếp: "Anh tự chăm sóc bản thân rất tốt, hoàn toàn không giống người đã hơn 30 tuổi, cùng lắm mới chỉ 29 thôi. Nhưng mà anh gầy quá, ít tập thể dục, chờ khi nào anh bận bịu xong đợt này em sẽ lập cho anh một bản kế hoạch huấn luyện. Chỉ cần tập bình thường thôi không cần tập thành cơ bắp như lực sĩ, nhưng nếu mà anh thích như thế thì... thì em vẫn thích anh, anh có ra sao em cũng đều thích..."

"Em bớt nói lại một chút đi, được không hả?" Thích Vân Tô ngắt lời.

"Không được." Hạ Dương không hút thuốc, không biết phải làm gì trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, bởi vậy nên rất thích ngửi mùi hương trên cơ thể Thích Vân Tô.

Bám dính, bám dính một cách triệt để.

Hạ Dương vẫn chưa thôi ồn ào, nói xong chuyện tập thể dục chuyển sang khen da Thích Vân Tô rất đẹp, khen da xong lại khen lông tóc trên người anh rất biết chỗ mọc, bên trên dày dặn bên dưới sạch sẽ...


Khí lạnh điều hòa phả ra thổi khô mồ hôi dính sệt trên người cả hai, Thích Vân Tô bắt đầu mất kiên nhẫn, chỉ muốn đuổi Hạ Dương đi.

"Hạ Dương..." Để tránh cho việc cái móng tay của mình cũng bị khen, Thích Vân Tô mở miệng gọi, "Em đã nghĩ tới chuyện nếu ba mẹ em biết mối quan hệ của chúng ta thì sẽ không đồng ý chưa?"

"Chưa nghĩ tới." Hạ Dương thật thà trả lời, "Nhưng mà ba mẹ đối xử với em rất tốt."

Thích Vân Tô vươn tay sửa lại phần tóc mái rối loạn trước trán Hạ Dương.

"Nếu ba mẹ em không vui thì em sẽ nghĩ cách dỗ bọn họ, anh đừng để ý chuyện đó."

"Sao có thể không để ý? Bây giờ anh đang là... một ông chú dụ dỗ trẻ nhỏ." Thích Vân Tô cười nói.

"Anh không già." Hạ Dương cười theo, "Em cũng không nhỏ."

Vừa nói vừa đẩy hông một cái làm Thích Vân Tô xấu hổ vùi mặt vào gối rầm rì mắng đồ lưu manh, sau đó cả hai lại quấn lấy nhau ôm ôm hôn hôn, lăn lộn nghịch ngợm, cuối cùng cũng không làm nữa mà chỉ dọn dẹp rồi đi ngủ.

Nhưng mà lần này thực sự đã hơi quá trớn, mấy lần trước không làm càn tới mức này. Sáng hôm sau Thích Vân Tô thức dậy, cảm thấy nửa người dưới không còn là của mình nữa.

Anh ngồi ở mép giường bất động hồi lâu, cầm khối rubik đặt ở tủ đầu giường lên xem xét.

Thích Vân Tô xoay khối rubik về mỗi mặt một màu trong mấy phút rồi lại phá đi, rồi lại xoay lại, chơi liên tục mấy lần như thế, sau đó anh đỡ thắt lưng thử đứng lên, bước thử mấy bước vẫn thấy mệt.

Nghe thấy tiếng Hạ Dương mở cửa phòng tắm, Thích Vân Tô ngồi lại về giường, tay vẫn đang đỡ eo, không hiểu sao lại muốn cười.

Hạ Dương hỏi: "Sao anh không ngủ thêm một lúc nữa?"

"Để em xuống lầu mang bữa sáng lên cho anh, sáng nay chúng ta ăn trên này đi."

"Hạ Dương." Thích Vân Tô nói, "Trước kia em có nói với anh là em từng sống ở cô nhi viện đúng không?"

Hạ Dương vừa mở cửa phòng định ra ngoài, động tác khựng lại, quay người nhìn Thích Vân Tô.

Đúng là đã từng nói. Ở tuyến thời gian Thích Vân Tô thầm mến Hạ Dương, Hạ Dương hoàn toàn xem anh như anh trai ruột của mình, gần như không hề giữ bí mật gì với anh cả, đến cả chuyện năm mấy tuổi đi cắt bao quy đầu cũng nói ra. Cả hai đều cho rằng duyên phận của bọn họ bắt đầu từ ngày cùng vào khoa cấp cứu của bệnh viện, thực ra là sớm hơn, từ sớm đã quen biết nhau rồi.

"Đây là khi còn nhỏ mà em nói?" Thích Vân Tô giơ khối rubik trong tay lên, "Một góc nứt vẫn còn rất mới."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui