Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Cho dù là ở một tuyến thời gian khác nhưng vẫn có một số chi tiết không thay đổi, ví dụ như quà sinh nhật muộn 26 tuổi mà Hạ Dương nhận được cũng là một cái mô hình hàng giới hạn.
Nửa đêm, Hạ Dương xuống lầu thu dọn bàn ăn, tâm trạng vốn đang hân hoan, mỗi bước đi chỉ muốn nhảy chân sáo, còn lẩm bẩm khẽ hát, dù sao cũng vừa được "chiến" một trận sảng khoái xong, nhưng dọn được một nửa thì tầm mắt của hắn rơi vào một thứ gì đó rất chướng, chính là những hộp đựng mô hình trong tủ kính, vậy là hắn lại lên cơn thần kinh.
Hạ Dương ném khăn lau đi, chửi thề một câu, chạy vùn vụt lên tầng, dựng người đang nằm ngủ trong chăn dậy, vừa lắc vừa hỏi: "Những mô hình ở trong tủ kia là ai đưa cho anh!?"
"Hả?"
Thích Vân Tô mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng Hạ Dương lảm nhảm cái gì đó, lặp đi lặp lại mấy lần.
"Em muốn vứt hết mấy cái mô hình kia đi!!" Hạ Dương rống lên.
Cuối cùng cũng nghe được rõ, Thích Vân Tô thở dài một hơi, nói: "Vứt đi, nhớ bóc hộp ra rồi hẵng vứt để đỡ tốn không gian trong thùng rác."
"Là anh nói đó!!" Lúc này Hạ Dương mới bỏ qua, buông tha cho Thích Vân Tô, chạy ầm ầm xuống lầu.
Người đang chìm trong mộng đẹp bị quấy rầy cũng không so đo, nằm xuống ngủ tiếp, chưa được năm phút sau lại bị dựng dậy, lần này dáng vẻ của Hạ Dương đã thay đổi, biểu cảm biến thành kiểu tủi thân ấm ức.
Hạ Dương: "Em sẽ mua bù quà sinh nhật cho anh, rượu vang đỏ, em sẽ mua cho anh rượu vang đỏ đắt nhất trên đời!"
Mắt Thích Vân Tô chẳng thèm mở ra, nhíu mày chậm rãi nói: "Em không mua nổi đâu." Bộ dạng không hề nổi giận, vô cùng hiền lành.
"Em mua cho anh rượu vang đỏ đắt nhất ở siêu thị dưới tầng!" Hạ Dương không ngừng hôn lên mặt Thích Vân Tô. Anh thầm nghĩ, thằng nhóc này thật thiếu mắt nhìn, cứ thích chọn lúc người ta ghét bị làm phiền nhất để gây sự. Hạ Dương chỉ lo hôn, không nhận ra Thích Vân Tô hiện tại có bao nhiêu thiếu kiên nhẫn.
Tuy bắt đầu mất kiên nhẫn nhưng anh vẫn cười, khóe môi hơi cong lên, đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Hạ Dương hôn một hồi mới ý thức được chuyện mình đang làm thất đức cỡ nào, sau đó lại không nỡ rời đi, ôm anh cùng nằm xuống giường. Hạ Dương không buồn ngủ, cũng chẳng muốn suy nghĩ gì, chỉ ngây ngốc cười rồi lại hôn, chăm chú nhìn Thích Vân Tô như đang chờ mặt anh nở hoa.
Trong mỗi hộp mô hình kia đều có một tấm thiệp, viết đơn giản mấy câu "năm mới vui vẻ", "sinh nhật vui vẻ", "tặng Hạ Dương 23 tuổi", "tặng Hạ Dương 24 tuổi"... không có ký tên, không bóc lớp niêm phong, thời điểm Thích Vân Tô xếp những cái hộp này vào tủ hoàn toàn không ngờ sẽ có ngày những món quà này được tặng đi.
Hạ Dương cũng không ngờ người mà hắn đã từng oán giận đã tiêu hết mấy tháng lương để mua một chai rượu vang đắt đỏ ở trung tâm thương mại làm quà sinh nhật, oán giận anh không chịu đi tìm mình, thực ra đối phương không hề quên hắn.
Ở một tuyến thời gian khác, yêu mà không dám vọng tưởng cũng vậy, chung thủy chờ đợi một tình bạn cũng thế, trước sau bọn họ luôn dành cho nhau một trái tim chân thành.
Quỹ đạo thời gian dần dần chồng gối, lần thứ hai gặp lại đã tỏ rõ được lòng mình, cùng say trong rượu ngọt.
Thích Vân Tô bận rộn tiếp đón đoàn hợp tác của Cassie. Ngoài những cuộc họp thảo luận về dự án, Thích Vân Tô cũng là người phụ trách chính những nghiên cứu kỹ thuật mới, trong ngày hễ có thời gian rảnh là lại ôm máy tính.
Mấy ngày qua anh cũng gặp David vài lần, David cho rằng Thích Vân Tô biết tiếng Phần Lan nên lúc nào gặp mặt cũng nói thêm vài câu, dù không yêu đương nhưng cũng khá thân thiết. Cách thức ứng phó của Thích Vân Tô chính là khách khí chào hỏi, lịch sự mỉm cười, nhưng mỗi lần cười cũng phải chịu thêm mấy mũi tên vô hình bắn vèo vèo từ chỗ Hạ Dương tới.
Bình thường Hạ Dương không hề để lộ ra sự dở hơi của mình vì đang trong thời gian làm việc, chỉ có khi về nhà mới phát tác. Một khi lên cơn là lấy đủ loại lý do để động dục, không chịu bỏ qua, nói cái gì mà một lần cười làm mấy lần, nhớ kỹ món nợ này chờ đến khi Thích Vân Tô hết bận, không phải tăng ca nữa mới đòi lại...
Ở công ty hắn là một vệ sĩ và tài xế rất tự do, không có việc gì làm thì nằm ở ghế sô pha trong văn phòng của ông chủ chơi game, khi nào nhàm chán không muốn chơi nữa thì mò ra bàn làm việc của ông chủ ôm ôm hôn hôn, có việc cần ra ngoài thì bàn giao ông chủ lại cho trợ lý, "Tuyệt đối không được để Thích tiên sinh một mình ra ngoài, người bên ngoài tìm tới, bất kể là ai muốn tìm Thích tiên sinh cũng phải thông báo cho tôi biết đầu tiên."
Trợ lý lâm vào hoang mang, vừa tìm hiểu việc riêng tư vừa giám sát mọi hành động, quản chặt thế này có thực sự là tài xế, vệ sĩ không nhỉ?
Hạ Dương vừa ra ngoài thì trợ lý gõ cửa văn phòng của Thích Vân Tô, cẩn thận nhắc lại những gì Hạ Dương vừa nói với mình, kết quả khiến cho trợ lý càng hoang mang hơn, vì Thích Vân Tô chỉ mỉm cười nói: "Cứ chiều theo ý cậu ấy, không cần báo lại với anh nữa."
Hạ Dương trở về nhà một chuyến, lục tung phòng mình lên tìm đồ. Từ Lan tan lớp về đến nhà còn tưởng gặp phải kẻ trộm, nhìn thấy Hạ Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
"Con muốn phá nhà đấy à?" Từ Lan đứng ở cửa phòng hỏi, "Về nhà sao không báo một tiếng? Buổi tối muốn ăn gì để mẹ bảo ba con tiện đường ghé qua chợ mua."
"Con không ăn, lại đi ngay đây." Hạ Dương ngồi bệt xuống sàn nhà, xung quanh toàn đồ đạc, phần lớn là những mô hình đồ chơi giá rẻ, có cả mấy quyển manga ố vàng, cũng có mấy cuốn băng chơi game, chất đầy trong mấy cái hộp nhét dưới gầm giường. Không ít lần Từ Lan phàn nàn mấy thứ này, chỉ muốn ném hết đi cho đỡ rác nhà.
Bây giờ cũng vậy, Từ Lan vừa ghét bỏ đống đồ vô dụng mà Hạ Dương coi như kho báu của mình, vừa ngồi xổm xuống dọn dẹp giúp hắn, lại soi mói Hạ Dương chân tay vụng về, ngẫu nhiên kể một số chuyện hồi nhỏ của hắn.
Bà cầm một cái máy chơi game cầm tay, nói với Hạ Dương: "Mẹ nhớ cái này, là bảo bối mà con dành dụm tiền tiêu vặt rất lâu mới đủ để mua, cuối cùng mua về bị ba con lấy ra chơi trước. Khi đó con bao nhiêu tuổi nhỉ? Năm lớp 6 thì phải. Lúc đó đã bắt đầu cao vọt lên rồi, vậy mà chỉ vì mua máy chơi game về không được tự tay bóc ra đầu tiên mà trốn trong phòng khóc cả tối." Từ Lan càng nói càng không nhịn được cười.
Hạ Dương lớn tiếng phản bác: "Đó là tức giận, không phải khóc, mẹ nhớ nhầm."
"Ồ... đúng đúng đúng, con không khóc." Từ Lan hỏi tiếp: "Con đang tìm gì mà lục tung lên thế này?"
Hạ Dương nhìn một khối rubik để ở cuối giường, suy nghĩ vài giây rồi hỏi: "Mẹ, mẹ có nhớ năm con tới nhà là bao nhiêu tuổi không?"
"Bảy tuổi rưỡi." Từ Lan đáp, "Khi đó còn là một đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu, ai ngờ bây giờ lại cao lớn cường tráng thế này."
"Do cơm trong nhà ngon." Hạ Dương cười hì hì, "Có phải mặt mũi của con bây giờ so với hồi bé nhìn rất khác?"
"Trở nên đẹp trai hơn rồi." Từ Lan vuốt tóc Hạ Dương, "Dạo này không cắt tóc ngắn nữa à? Đơn vị con bỏ bớt quy định rồi hả?"
"Không ạ." Hạ Dương do dự một lúc rồi nói: "Thực ra con đang xin nghỉ dài hạn, có một người bạn cần giúp đỡ."
Động tác dọn dẹp của Từ Lan không hề dừng lại, nghe vậy cũng chỉ hỏi: "Đơn vị của con dễ xin nghỉ dài hạn vậy cơ à?"
"Xin khá lâu mới được đó." Hạ Dương đáp.
"Giúp một người bạn mà phải xin nghỉ dài hạn, có phải chuyện phạm pháp không đấy?" Từ Lan thở dài, "Không có nguy hiểm gì chứ?"
Hạ Dương lắc đầu, chưa kịp nói thêm gì thì Từ Lan đã nói tiếp: "Cũng không đúng, đơn vị con mới là chỗ nguy hiểm nhất. Mấy ngày trước con xem tin tức trên ti vi chưa? Lại có hai lính cứu hỏa... tuổi còn nhỏ hơn cả con... haiz, nói chuyện gì không nói lại nói chuyện này... Mấy quyển sách đừng cất vào vội, mang ra ban công phơi nắng đã, toàn là mùi mốc."
Từ Lan ôm một chồng sách đứng dậy, "Đỡ mẹ một chút, ngồi lâu nên đứng lên hơi chóng mặt."
Hạ Dương vội vàng quay sang dìu bà, đón lấy chồng sách, chân thì đá nốt cái hộp vào lại gầm giường. Từ Lan đi theo hắn ra ban công, cười nói trêu chọc: "Dương Dương của chúng ta từ nhỏ đã được người nhà bảo vệ rất kỹ, khi con vừa tới nhà này, rất hay trốn một chỗ khóc nhè, tính tình hiền lành yếu ớt. Mẹ và ba con thỉnh thoảng còn bàn nhau làm thế nào để lá gan của con to ra một chút, không ngờ bây giờ đã lớn tướng rồi, có muốn dọa cũng không dọa được nữa."
"Mẹ đừng có nói lung tung."
"Mặt trời sắp lặn rồi, không phơi được nữa, để tạm gần đó đi mai mẹ phơi cho." Từ Lan chỉ vào góc, dường như đang bị chịu ảnh hưởng của dòng hồi ức, bà quan sát nhất cử nhất động của Hạ Dương, không khỏi nhớ lại bộ dạng của hắn khi còn nhỏ, cảm thán: "Người nhà bên kia nhìn dáng vẻ của con hiện tại hẳn là sẽ rất vui mừng."
Hạ Dương xếp sách vào một góc ban công, liên tục dặn đi dặn lại là không được để nước mưa dính vào, phơi xong cất gọn về chỗ cũ. Cuối cùng hắn đứng dậy nói với Từ Lan: "Chỉ cần mẹ và ba con hài lòng là đủ rồi."
Sau đó hắn trở về phòng, cầm đi khối rubik, nói tiếp: "Thực ra công việc của lính cứu hỏa không nguy hiểm như ba mẹ nghĩ."
"Không nguy hiểm?" Từ Lan không đồng ý, "Là nhóm người bị đưa vào danh sách đen của hôn nhân, người khác chỉ cần nghe tới công việc này là lắc đầu, đơn vị của con toàn một đám đàn ông độc thân với nhau, con nói như vậy thì con định bao nhiêu tuổi mới tìm đối tượng hả?"
Bước chân của Hạ Dương dừng lại, mỉm cười gọi một tiếng "mẹ", thật thà khai báo: "Con đang hẹn hò rồi."
Từ Lan nhíu mày không tin, "Con có bản lĩnh đó cơ à?"
"Thật mà." Hạ Dương nói, "Dạo này công việc của người đó hơi bận, khi nào rảnh con sẽ dẫn người về nhà mình ăn cơm."
Từ Lan phấn khởi ra mặt, còn định hỏi thăm thêm vài câu thì Hạ Dương nói con đang vội, phải đi liền đây, động tác chạy trốn cực nhanh.
*
Sau khi rời khỏi nhà, Hạ Dương đi gặp vị thám tử tư đang điều tra Thích Hòa Tân kia, bọn họ hẹn nhau ở một lề đường cách nhà Thích Hòa Tân không xa. Vị thám tử tư này họ Lưu, Hạ Dương gọi đối phương là lão Lưu. Hai người ngồi ở một quán vỉa hè ăn mì, những lần trước toàn nói chuyện qua điện thoại, lần này gặp mặt trực tiếp vì trong tay lão Lưu đã có được thông tin hữu ích.
Rõ ràng mới chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, rõ ràng mấy lần gọi điện thoại trước còn ầm ĩ không ít lần vì xung đột ý kiến, vậy mà lúc này gặp nhau, cả hai lại có thể tán gẫu đến chuyện hầm canh thịt bò lấy nước dùng ăn mì trong bao lâu thì ngon.
Bàn chuyện chính là khi từng người đã trở về xe của mình, tiếp tục trao đổi qua điện thoại. Hạ Dương bật loa ngoài, đặt điện thoại qua một bên, mở túi đựng văn kiện ra xem thử, con số lít nha lít nhít làm hắn hoa cả mắt, căn bản xem không hiểu. Lão Lưu ở đầu dây bên kia nói: "Nếu như chỉ một mình gã không sạch sẽ thì muốn tố cáo rất đơn giản, nhưng nhìn tình hình này thì Thích Hòa Tân còn có cả hành vi hối lộ, bất kể là tăng giá công trình hay làm giả hợp đồng đều liên lụy tới một nhân vật lớn ở bên trên, mà người này đương nhiên sẽ không dễ bị đẩy ngã, nhỡ đâu chưa tống được Thích Hòa Tân vào tù thì chính bản thân đã gặp xui xẻo trước..."
Hạ Dương trầm giọng: "Trên đầu tôi cũng có nhân vật lớn đấy."
Lão Lưu: "Trên đầu cậu bây giờ chỉ có cái nóc xe thôi. Nếu làm một mình khó quá thì tìm người hỗ trợ cũng được, nhưng phải là người có thể tin tưởng."
"OK, tôi biết rồi." Chuẩn bị cúp điện thoại thì Hạ Dương đột nhiên lại hỏi lão Lưu: "Giá thuê anh là bao nhiêu? Thích tiên sinh tìm anh điều tra mấy chuyện này phải trả bao nhiêu tiền?"
Lão Lưu đáp: "Giá của tôi cũng không thấp, chưa kể nghiệp vụ phủ rộng, bắt ngoại tình tra quỹ đen của bạn đời việc gì cũng làm được. Sao thế? Cậu muốn điều tra Thích tiên sinh à? Tôi có thể giảm giá cho cậu."
"Không, hẹn gặp lại."
Hạ Dương chỉ đơn thuần tò mò mà thôi, hắn không rảnh bỏ tiền và thời gian ra để tìm hiểu xem một người kiếm được bao nhiêu tiền. Sau khi cúp điện thoại Hạ Dương mới phản ứng lại, lão Lưu không hổ là người làm trinh thám, vừa nhìn đã nhận ra hắn và Thích Vân Tô có quan hệ bạn đời?
Hạ Dương về công ty đón Thích Vân Tô tan làm, nhìn thấy đối phương, hắn không nhịn được hỏi: "Mỗi tháng ông chủ Thích kiếm được bao nhiêu tiền vậy?"
Thích Vân Tô ngồi vào ghế cạnh lái, hôm nay hiếm khi được về nhà đúng giờ nhưng anh vẫn cắm mặt vào cái máy tính bảng, nghe Hạ Dương hỏi cũng không ngẩng mặt lên, đáp: "Anh không có tiền lương, công ty vẫn đang ở giai đoạn đầu tiên, bây giờ toàn bộ tài chính đều tập trung đầu tư cho kỹ thuật."
Hạ Dương lái xe, mắt nhìn phía trước, trong lòng không giấu được niềm hưng phấn nho nhỏ: "Ý là thực ra anh cũng không giàu như em nghĩ?"
"Cũng tạm, cơ bản vấn đề xoay vòng vốn vẫn thuận lợi." Thích Vân Tô quay sang nhìn Hạ Dương, "Lần này đã kí được một hợp đồng hợp tác với công ty nước ngoài, nếu dự án thành công thì sau này sẽ thu được lợi nhuận không tồi."
"Bao nhiêu?" Hạ Dương hỏi.
"Nếu theo dự đoán thì khoảng tám chín con số." Thích Vân Tô bình thản trả lời.
Nếu như không phải đang lái xe thì có lẽ Hạ Dương đã nhảy dựng lên vì kinh ngạc rồi. Hắn ho khan hai tiếng, cảm thấy hiện tại không phải lúc thích hợp để hỏi tiếp về vấn đề tiền tiết kiệm của Thích Vân Tô, chỉ có thể nói: "Có cảm giác em ôm được đùi một kim chủ lớn."
Thích Vân Tô không bị câu ví von kia của Hạ Dương chọc cười, còn nghiêm túc hỏi lại: "Em chuẩn bị mua nhà à? Còn thiếu bao nhiêu? Anh có thể cho em vay trước."
Lời của Thích Vân Tô làm Hạ Dương cảm thấy hơi quen tai, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại: "Anh đã nghĩ thế nào vậy? Em với Nhiễm Ninh kết hôn, anh còn giúp em mua nhà, sau đó lại muốn tặng xe làm quà cưới?"
Khoảng thời gian đó, Hạ Dương mua nhà nhưng chưa làm xong thủ tục sang tên thì đã chia tay với Nhiễm Ninh. Chia tay, không kết hôn được nữa nhưng nhà thì vẫn giữ, tiền vẫn phải trả, chỉ là Thích Vân Tô không biết những chuyện đó. Anh chỉ biết Hạ Dương mua trả góp một căn nhà, còn hỏi Hạ Dương có cần anh cho vay trả trước một khoản không, sau đó còn muốn tặng xe làm quà kết hôn.
Ở tuyến thời gian đó, cho đến lúc gặp tai nạn ngã lầu qua đời Thích Vân Tô vẫn luôn cho rằng Hạ Dương và Nhiễm Ninh sắp kết hôn. Sau đó anh sống lại, mọi thứ bị đảo tung hết lên. Anh và Hạ Dương có hai năm sống chung với nhau, nhưng cuộc sống trong hai năm đó đối với anh trước sau luôn bị bọc trong một cảm giác hư không đầy ảo tưởng.
Làm lại một lần nữa, dường như bây giờ Thích Vân Tô mới có đáp án chính xác, mới biết mình và Hạ Dương đến với nhau như thế nào. Thích Vân Tô mỉm cười, cầm lấy khối rubik đang để tùy tiện bên cạnh, vừa chơi vừa nói với Hạ Dương: "Anh kiếm tiền nhanh."
Hạ Dương đảo mắt sang nhìn Thích Vân Tô chơi với khối rubik, hừ giọng nói: "Em không mua nhà nữa, sống ở một căn biệt thự sang chảnh cùng một người giàu có rồi còn mua nhà làm gì nữa. Anh cũng bớt khoe khoang đi, tốt xấu gì em cũng là viên chức nhà nước, lương không cao bằng nhưng ổn định, không có nguy cơ thất nghiệp, phúc lợi được hưởng cũng nhiều."
Thích Vân Tô mỉm cười không nói, tập trung vào khối rubik trong tay. Ngón tay anh rất đẹp, thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, gọn gàng xoay khối rubik, động tác rất thuần thục.
Hạ Dương hỏi lại câu ban nãy: "Lúc đó anh nghĩ thế nào? Sao lại đối xử với em tốt như vậy? Mua cho em toàn đồ tốt."
"Không nghĩ thế nào cả." Anh trả lời, "Chỉ hy vọng em và Nhiễm Ninh sống hạnh phúc mà thôi." Nói xong, khối rubik cũng đã được xoay xong, lúc này Thích Vân Tô mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Dương, bổ sung lại một lần: "Anh kiếm tiền nhanh."
Hạ Dương không hỏi thêm gì nữa, sau đó quấn lấy Thích Vân Tô đòi giao thẻ tiền lương cho anh. Ban đầu hắn nói là muốn đầu tư vào mấy hạng mục của công ty anh, kiếm tiền phát tài, nói qua nói lại một hồi lại biến thành muốn nộp tiền thuê nhà. Thực ra là Hạ Dương đang muốn dùng một cách thức uyển chuyển nào đó trói buộc cuộc sống của cả hai lại với nhau, bây giờ hắn không có một căn hộ riêng để đập tường ngăn nối thông hai nhà vào với nhau nữa, không biết là muốn tìm cho mình cảm giác an toàn hay là cho Thích Vân Tô cảm giác an toàn, cuối cùng Hạ Dương thẳng thắn bày tỏ --- em giao hết tiền của em cho anh quản lý.
Về đến gara cất xe xong, Hạ Dương chạy thẳng một mạch lên phòng ngủ trên tầng, lúc cầm thẻ ngân hàng xuống mới phát hiện ở phòng bếp bày rất nhiều đồ nướng, còn có một cái bàn bếp chuyên dùng để nướng thịt, chị Lâm đang bận rộn bày biện các loại thịt đã ướp xong và rau củ đã rửa sạch.
"Sao hôm nay bỗng nhiên lại ăn đồ nướng vậy?" Hạ Dương hỏi chị Lâm, tay tranh thủ bốc một miếng gà đã nướng xong.
Chị Lâm đáp: "Trưa nay ông chủ Thích dặn dò, tôi chạy mấy nơi mới tìm được cái bàn nướng này, quá đắt, đắt hơn cả loại hay bán trên mạng, còn thịt bò này mua tươi nên cũng rất đắt, không biết là ăn có ngon hay không..."
Đúng lúc này Thích Vân Tô đi tới, chị Lâm tự động im lặng. Hạ Dương quay sang hỏi anh: "Ông chủ Thích, anh cũng biết hưởng thụ cuộc sống ghê, được một hôm không tăng ca tự bày luôn cho mình một bữa tiệc lớn phiền phức thế này."
"Chẳng phải em nói muốn ăn thịt nướng à?" Thích Vân Tô nhìn một bàn đồ ăn phong phú, "Phiền lắm hả? Hay là không nướng nữa, ra ngoài tìm một nhà hàng bán đồ nướng ăn luôn?"
Chị Lâm nghe Thích Vân Tô nói không nướng nữa, động tác đang làm khựng lại.
Còn Hạ Dương ngạc nhiên mất một lúc mới nhớ ra, trưa nay hắn nhìn thấy trên vòng bạn bè có một bức ảnh của các đồng nghiệp đi ăn đồ nướng đăng lên, lẩm bẩm nói mình cũng đang thèm ăn nướng.
Lúc đó hắn chỉ vô thức than thở vậy thôi, cũng không để trong lòng, không ngờ Thích Vân Tô lại nghe thấy và nhớ kỹ như vậy, lập tức chuẩn bị luôn một bàn đồ nướng cho hắn. Hạ Dương muốn nói là bình thường ở đơn vị bọn hắn đi ăn đồ nướng chỉ tới những chỗ trải giấy bạc trên vỉ, ăn tự túc, đồ ăn cũng không đắt và phong phú như thế này. Hạ Dương còn muốn hỏi chẳng phải lúc đó Thích Vân Tô còn đang bận đến mức không kịp ăn cơm đàng hoàng, vừa ăn vừa làm việc, vậy mà sao lại nhớ một câu mà hắn chỉ thuận miệng nói ra?
Chị Lâm nói: "Không phiền phức không phiền phức, trong sách hướng dẫn sử dụng viết rõ ràng đầy đủ hết rồi này, cái nào nướng bao nhiêu phút, hai người ăn xong cứ để đó mai tôi tới dọn..." Nói được một nửa thì giọng càng ngày càng nhỏ rồi tắt ngúm.
Hạ Dương bước tới hôn Thích Vân Tô, không quan tâm đang có người ngoài ở đây, cũng không quan tâm miệng mình dính đầy mỡ vì vừa ăn một cái cánh gà, hắn đang cực kỳ cảm động, chỉ muốn bày tỏ một cách trực tiếp nhất.
Thích Vân Tô tránh né, rút tờ giấy ăn lau đi dầu mỡ dính trên mặt, động tác hơi thiếu kiên nhẫn nhưng không hề tỏ thái độ khó chịu. Anh rút một cái ghế ra ngồi xuống cạnh chị Lâm đọc quyển hướng dẫn sử dụng, Hạ Dương cũng ngồi xuống theo, Thích Vân Tô hỏi hắn: "Nếu không phiền thì ăn luôn chứ?"
"Em nói phiền không phải là có ý này..." Hạ Dương bật thốt lên. Hắn vòng tay ôm Thích Vân Tô, dựa đầu vào bả vai anh, lẩm bẩm: "Ông chủ Thích thật sự rất yêu em rồi, chao ôi đột nhiên được ở bên cạnh một người vừa nhiều tiền vừa giàu tình cảm, thật không biết phải làm sao..." Câu này cũng tùy tiện thốt lên.
Thỉnh thoảng Hạ Dương khiến cho người đối diện không biết phải đáp lại thế nào.
Hắn chỉ là đang hạnh phúc muốn thăng thiên, ngữ điệu nũng nịu, lại hỏi Thích Vân Tô: "Sao anh lại đối xử tốt với em như vậy hả?"
"Vì rất yêu em." Thích Vân Tô nhàn nhạt trả lời, đến chủ ngữ cũng không có. Anh bỏ quyển hướng dẫn sử dụng sang bên cạnh, có vẻ đã đói rồi nên xắn tay áo lên bắt đầu chiến đấu luôn.
Dường như, bất kể là lần trước hay lần này, tình cảm của hai người đều chỉ dựa vào một mình sự nhiệt tình thẳng thắn của Hạ Dương mà chống đỡ. Thích Vân Tô giấu lòng mình quá kín, yêu đến sâu đậm nhưng không hề thay đổi sắc mặt, thậm chí ngay cả việc Hạ Dương quan trọng đối với mình như thế nào anh cũng không thể hiện ra.
Hạ Dương vẫn chưa thôi lải nhải: "Ai yêu em? Tại sao lại yêu em? Anh yêu tiền của em hay là tuổi trẻ của em, cơ thể của em..." Lảm nhảm một đống và cũng không quan tâm câu trả lời của Thích Vân Tô, sau đó tự hắn đổi đề tài, nói muốn mang máy chiếu xuống phòng bếp.
Lạch cạch.
Hạ Dương bố trí cho máy chiếu xong, mở một bộ anime, khui nắp một lon bia nhét vào tay Thích Vân Tô, cũng tự khui cho mình một lon, lúc cụng nhau còn hô: "Chúc mừng ông chủ Thích đã mở thêm được skill nướng thịt."
Uống một hớp bia, ăn một miếng thịt, Hạ Dương nói tiếp: "Ngon lắm, hôm nào mang theo cái bàn này ra ngoài mở một quán nướng đi."
"Có lẽ là còn phải mang theo cả chị Lâm." Thích Vân Tô tiếp lời.
"Cũng có lý." Hạ Dương vỗ đùi, "Chúng ta bày một cái xe bán dạo nhỏ, đảm bảo kiếm được lời."
Đang là mùa hè, trời đã tối nhưng ve vẫn chưa ngừng kêu, ánh trăng sáng ngời, cây hoa quế và hoa hồng trong sân đang nở hoa, đung đưa trong gió đêm, một bữa thịt nướng và bia lạnh ăn cực kỳ sảng khoái.
Anime là thứ có thể đốt lên "nhân cách thứ hai" trẩu tre của Hạ Dương. Một bữa thịt nướng vừa ăn vừa nghịch ngợm trêu chọc, trong lúc ăn áo sơ mi của Thích Vân Tô dính không ít dầu mỡ bắn lên, nhưng anh vẫn tươi cười xán lạn, mặt đỏ bừng vì bị hun nóng, cổ áo và ống tay lộn xộn. Thích Vân Tô không nói ra, cũng không biết cách thể hiện như thế nào, nhưng kỳ thực những thứ này chính là nguyên nhân khiến anh yêu Hạ Dương. Từ khi ở trong phòng bệnh toàn tiếng máy móc khô khan nghe thấy tiếng Hạ Dương trò chuyện, nói linh tinh đủ thứ trên đời, sự náo nhiệt tấn công bất chợt này khiến anh động lòng, ban đêm yên lặng đỡ anh đi vệ sinh cũng khiến anh động lòng, đẩy xe lăn qua vũng nước chơi đùa cũng khiến anh động lòng, những cảm xúc không tên được khơi dậy, cũng có thể là anh dễ động lòng vì cuộc sống ba mươi năm trong quá khứ thực sự quá tẻ nhạt, quá cứng nhắc.
Quần áo xộc xệch, bầu không khí ồn ào, là những trải nghiệm phá vỡ quy củ trước đây của Thích Vân Tô, Hạ Dương đã thay đổi anh ở tất cả các phương diện. Bởi vì sự thay đổi ấy rất dễ xâm nhập nên Thích Vân Tô dễ dàng thích, dễ dàng yêu, nhưng sau đó lại không dễ dàng buông tay được nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...