Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Hạ Dương vẫn luôn không thích trợ lý của Thích Vân Tô, không biết tại sao, mỗi lần hắn nhìn thấy Thích Vân Tô đứng cạnh trợ lý, hình ảnh Thích Vân Tô đứng cạnh một cậu trai trẻ cũng mặc âu phục chỉnh tề giống anh vô cùng chướng mắt.
Nhưng sự xuất hiện của David đã nhắc nhở Hạ Dương, hắn chướng mắt sai người rồi.
Chướng mắt là bởi vì ở một tuyến thời gian nào đó, Hạ Dương biết Thích Vân Tô không phải là trai thẳng, anh hẹn hò với cậu trai khác, hắn đã nhìn thấy Thích Vân Tô video call với David đang mặc âu phục.
Lúc đó đang lái xe trên đường, tiếng chuông báo có cuộc gọi đến ở điện thoại của Thích Vân Tô vang lên, Hạ Dương giúp anh bấm nghe, vừa mới kết nối thì màn hình hiện lên hình ảnh một người chưa mặc xong quần áo gọi "honey".
David gọi toàn bộ những người mà cậu ta cho rằng là xinh đẹp trong thế giới của mình là baby, honey, cũng chẳng có ý nghĩa gì khác. Bây giờ cậu ta đang ở trong nhà của Thích Vân Tô ở nước ngoài, mặc đồ của Thích Vân Tô, tạo dựng một bầu không khí vô cùng ái muội.
Hạ Dương cảm thấy kỳ lạ, sau khi cúp điện thoại, hắn hỏi Thích Vân Tô đó là ai.
Thực tế thì quá khứ vốn cũng chẳng có gì, Thích Vân Tô và David đã lâu không liên lạc, David xuất hiện ở nhà anh là vì phải tham gia một sự kiện nghiêm túc, nhất thời nghĩ ra cách mượn Thích Vân Tô một bộ âu phục.
"Bạn trai cũ đã chia tay rồi." Thích Vân Tô không giấu giếm, anh cho rằng về sau mình sẽ sống ở nước ngoài, cơ hội tiếp xúc với Hạ Dương không nhiều nữa, không cần thiết phải cố ý che giấu tính hướng của mình.
Cứ vậy mà thẳng thắn làm cho Hạ Dương mất hồi lâu mới phản ứng lại, trong lòng Thích Vân Tô thở phào vì gỡ đi được một bí mật, cười hỏi Hạ Dương có phải cảm thấy rất đáng sợ không.
Khi đó Thích Vân Tô mới chia tay David không lâu, anh về nước xử lý một số công việc.
Còn Hạ Dương và Nhiễm Ninh lúc ấy cũng chia tay được mấy tháng rồi nhưng hai người chưa nói với bất kỳ ai, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ vừa mua nhà tân hôn, đang ở trong trạng thái chuẩn bị cho lễ cưới, bao gồm tất cả người nhà hai bên, cả Thích Vân Tô.
Nhiễm Ninh không nói vì sợ phiền. Cô muốn chia tay không phải là kích động nhất thời, đồng ý lời cầu hôn cũng không phải là hồ đồ nhất thời, yêu đương thì vui nhưng ở bên nhau lâu dài thì không thể, hoàn toàn mường tượng được ra cuộc sống về sau sẽ thiếu sót một chút gì đó, có lẽ lo được lo mất chính là bệnh chung của chuyện tình cảm, có lẽ hai người không thể hòa hợp với nhau theo kiểu bao dung lẫn nhau.
Nhiễm Ninh không chịu đựng được sự ngay thẳng đến thiếu mắt nhìn, thiếu trưởng thành, trẻ con của Hạ Dương, Hạ Dương cũng thường nói Nhiễm Ninh quản quá nhiều.
Hạ Dương không nói vì bận bịu. Lúc chia tay hắn còn đang bị vây trong núi sâu hỗ trợ dập cháy rừng, ròng rã một tuần trời cộng tất cả thời gian ngủ không tới được sáu tiếng, lúc trở ra hắn không liên lạc được với Nhiễm Ninh, cũng không còn sức lực để nghĩ thêm điều gì khác, muộn màng nhận ra, ồ, chia tay thật rồi.
Vậy thì chia tay đi.
Cũng không đến nỗi khó vượt qua, vì không phải kỳ nghỉ nên không được đi đâu xa, mỗi ngày ở trong đơn vị huấn luyện, trực ban, bận rộn công việc, thỉnh thoảng mua ít rượu về giải sầu.
Một lần nữa Hạ Dương phải nhìn thẳng vào chuyện chia tay của mình là khi Thích Vân Tô từ nước ngoài trở về, lúc gặp mặt anh hỏi Hạ Dương khi nào định kết hôn, sau đó còn nói: "Nhân lúc anh về nước, em bảo Nhiễm Ninh dành ra ít thời gian đi chọn cùng anh một chiếc xe, là quà cưới anh muốn tặng hai người."
"Ông chủ Thích hào phóng khiếp!!" Hạ Dương không ngờ Thích Vân Tô hoàn toàn không biết chuyện bọn họ đã chia tay, thử thăm dò: "Ninh Ninh không nói gì với anh à?"
"Nói gì?" Thích Vân Tô hỏi lại, "Xe hả? Em ấy có nói mấy lần là chen chúc trên tàu điện ngầm quá mệt, anh thấy nhà mới của hai đứa còn cách bệnh viện xa hơn trước kia, mua một cái xe đi lại thuận tiện hơn."
Ngày hôm ấy, gặp nhau rồi đi ăn bữa cơm, Hạ Dương nhận được một món quà sinh nhật muộn cho tuổi 26, còn nhận được một chiếc xe là quà cưới, vốn định tâm sự chuyện tình cảm đau buồn nhưng cuối cùng hắn lại không mở miệng được.
Lúc đó Hạ Dương sợ sau khi Thích Vân Tô biết hắn và Nhiễm Ninh chia tay sẽ cảm thấy thất vọng về hắn.
Còn ở tuyến thời gian mà cả hai bọn họ đều không tham gia vào cuộc sống của Nhiễm Ninh, Hạ Dương mới biết hóa ra mình được Thích Vân Tô thầm mến từ rất lâu rồi.
Thích Vân Tô ngụy trang quá giỏi, kể cả hiện tại thì Hạ Dương cũng không dám tin.
Hắn vào phòng vệ sinh vốc nước lên mặt mấy lần, sau đó đứng thẫn thờ dùng khăn lông chườm mắt. Hạ Dương nhớ lại toàn bộ những ký ức của mình một lần, cho dù là những ký ức tương lai còn đang mơ hồ hay những ký ức đã trải qua, chưa một thời điểm nào từng xuất hiện hai chữ "thầm mến" kia, thà tin rằng ở tuyến thời gian này hắn thích Thích Vân Tô trước có khi còn dễ thuyết phục hơn.
Hạ Dương ở trong phòng vệ sinh rất lâu, lúc ra ngoài thì chị Lâm đã tan làm, Thích Vân Tô đang ở trong bếp trông nốt nồi canh cho chị Lâm.
Thấy Hạ Dương đi ra, Thích Vân Tô nhìn đồng hồ rồi nói: "Canh cần nấu thêm ít phút nữa, em ăn trước mấy món chị Lâm nấu xong rồi đi."
Trên bàn ăn toàn là những món mà Hạ Dương thích, có cả nước chanh mát lạnh, cam đã cắt sẵn, Hạ Dương không sang bàn ngồi mà đi về phía Thích Vân Tô.
Thích Vân Tô đã cởi áo khoác ngoài, áo sơ mi tháo mấy cúc trên cùng, ống tay xắn lên, điện thoại di động để bên cạnh bấm giờ, nghiêm túc trông nồi canh theo đúng thời gian mà chị Lâm đã dặn.
Sau khi Hạ Dương đi tới thì biến thành hai người cùng nhìn chằm chằm nồi canh đang sôi, không hề nói gì với nhau, cũng không giao lưu ánh mắt.
Trầm mặc nửa ngày Hạ Dương mới bắt đầu ấp a ấp úng, anh anh anh em em em nói mãi không được một câu hoàn chỉnh.
Thích Vân Tô lên tiếng cắt ngang: "Em muốn hỏi là anh bắt đầu thích em từ khi nào à?"
"Hả?" Hạ Dương lắc đầu, "Em cảm thấy anh đang dùng lời chót lưỡi đầu môi lừa một trực nam ngây thơ."
Đúng là Hạ Dương muốn hỏi Thích Vân Tô thích mình từ khi nào, không phải thích kiểu của anh em mà là thích kiểu yêu đương kia nhưng ấp úng nửa ngày lại bị Thích Vân Tô giành lời trước, dòng suy nghĩ bị đứt đoạn, lửa giận lại nhen nhóm bốc lên.
Sau đó hắn lại... bắt đầu dở hơi.
"Chẳng phải anh thích kiểu người kia à?"
"Da dẻ trắng bóc, ngữ khí nói chuyện nũng nịu, ánh mắt phóng điện, rõ ràng là anh thích tên con lai kia mà!"
"Em nhớ lại hết rồi."
"Cái gì mà nhảy dù, cái gì mà đi xem đua ngựa, show ân ái cho toàn bộ thế giới biết, còn chụp ảnh đăng lên mạng, còn cái gì mà em mặc bộ âu phục này nhìn có đẹp không..."
Canh chưa đủ thời gian đã bị Hạ Dương tắt bếp, Thích Vân Tô chưa kịp mở miệng giải thích thì đã bị Hạ Dương đè ngửa ra kệ bếp sau lưng.
Hạ Dương nói tiếp: "Anh rất vui khi gặp lại tên con lai kia đúng không? Duyên phận sâu đậm, cách nhau nửa địa cầu cũng gặp lại được nhau..."
Thích Vân Tô tì tay lên kệ bếp, nhìn thấy một bàn tay to lớn bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình, anh bất lực hỏi Hạ Dương: "Sao em vẫn còn tức giận vậy?"
Đáp lại anh chỉ là một nụ hôn sâu, Hạ Dương đúng là vẫn còn tức giận, không biết phải tống chỗ lửa nóng này đi đâu.
Nụ hôn càng ngày càng nóng nảy, không còn kiên nhẫn cởi nút nữa mà chuyển sang xé áo luôn, vòng tay Hạ Dương siết chặt, ôm cứng Thích Vân Tô.
Trong phòng bếp vừa rồi còn đang nấu nên rất nóng, nụ hôn kia góp phần nâng nhiệt độ lên cao hơn.
Có điều rất nhanh Thích Vân Tô nếm được vị mặn trong khoang miệng, anh mở mắt, nhìn thấy Hạ Dương đang khóc từ bao giờ.
Tâm trạng của Hạ Dương khéo còn kích động hơn người đang bị đè ra hôn là anh, nụ hôn này trộn lẫn với tiếng nghẹn ngào của hắn, không lâu sau, Hạ Dương vùi mặt vào vai Thích Vân Tô, không còn động tác nào khác nữa.
Thích Vân Tô ôm Hạ Dương, vỗ lưng đối phương, thầm thì hỏi như đang dỗ một đứa trẻ to xác: "Làm sao vậy?"
Hạ Dương im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu lên.
Cảm xúc đã được kiểm soát phần nào nhưng giọng vẫn còn hơi khàn, "Em nhìn thấy anh cười với thằng con lai kia, tức giận đến nỗi hận không thể giết cậu ta luôn, thật sự rất tức giận, nhưng mà... anh nói anh thích em từ rất lâu rồi, em tình nguyện tin những lời này anh chỉ tùy tiện nói để lừa em, nếu không sẽ càng khó chịu, vì anh nhìn em yêu đương với người khác, nghe em nói muốn theo đuổi người khác..."
"Không sao." Thích Vân Tô vỗ về Hạ Dương, "Khó chịu chỉ chiếm một phần rất nhỏ mà thôi. Anh thích em, ở trong mắt anh em là một người đặc biệt, anh thích em hay yêu em hoàn toàn là sự lựa chọn của anh, bởi vì khi thích em anh mới biết làm thế nào để vượt tường lửa tìm anime về xem, biết làm thế nào để chọn quả cam ngọt nhất, biết cuộc sống ngoại trừ công việc tẻ nhạt buồn chán ra thì còn rất nhiều điều thú vị, anh thích em bởi vì sau khi thích em, cuộc sống của anh trở nên đa sắc màu hơn trước rất nhiều."
"Vì vậy khó chịu chỉ chiếm một phần rất nhỏ mà thôi." Thích Vân Tô nói, "Anh thích nhìn thấy những dáng vẻ khác nhau của em."
Bản tính của con người chính là như vậy, chỉ cần được cho kẹo là sẽ quên đi nỗi khổ trước đó.
"Nói lòng vòng quá, em nghe không hiểu." Hạ Dương hôn lên má Thích Vân Tô một cái, "Em cũng thích anh, anh chết rồi em chỉ muốn chết cùng anh, nếu anh không thích em thì em sẽ trói anh lại, làm đến khi nào anh thích em mới thôi, đấy là thái độ của em, anh dám đi tìm tên con lai kia thử xem!"
Thích Vân Tô nhíu mày, anh sợ thật rồi, Hạ Dương nói xong còn hăng hái cởi quần của anh.
Còn anh thì vẫn đang hoang mang trong cảm giác thụ sủng nhược kinh.
"Trước đây em còn cảm thấy hai người đàn ông yêu nhau rất đáng sợ..." Hạ Dương nhấc Thích Vân Tô đặt lên kệ bếp, "Anh khiến em tự vả rát mặt rồi đây này, bây giờ em không chỉ muốn nghe anh nói yêu em mà còn muốn làm anh nữa!"
"Đừng... ở đây được không?" Quần ngoài của Thích Vân Tô đã bị tụt xuống mắt cá chân, nhất thời không biết trốn đi đâu, vô cùng xấu hổ.
"Không thể, em không đi được." Hạ Dương cự tuyệt.
Thích Vân Tô ôm lấy Hạ Dương, ghé vào tai hắn thủ thỉ: "Anh không muốn làm ở đây."
*
Điều khó khăn nhất của người mới học nghề chính là chuẩn bị làm rồi nhưng thời gian vẫn chưa thích hợp, quy trình vẫn chưa thuộc hết.
Hạ Dương so với người mới học nghề còn phế hơn, tay hắn bị Thích Vân Tô ném đi, ngăn cản động tác... hắn cảm thấy mình đang bị ngăn cản... Một phút sau, Hạ Dương cam chịu nói: "Được rồi, vậy anh muốn ở đâu?"
"Ăn cơm trước đã." Thích Vân Tô kéo quần của mình lên, nhảy khỏi kệ bếp, bật lửa cho nồi canh rồi rời đi.
Bếp được bật, lửa nóng ở thân dưới của hai người cùng được đốt lên.
Hạ Dương chăm chú nhìn nồi canh, chờ đủ thời gian rồi bưng ra bàn, xới cơm, toàn bộ quá trình động tác cực kỳ máy móc và cứng nhắc, Thích Vân Tô lên tầng về phòng một lúc, lúc đi xuống anh đã thay sang bộ đồ ngủ ở nhà.
Anh vừa tắm xong, trên người thoang thoảng mùi hương thơm ngát, tóc hơi ướt rối tung tán loạn, gò má và ngón chân bị hơi nóng hun ửng hồng.
Hạ Dương quét mắt nhìn một lượt từ đầu xuống chân Thích Vân Tô đánh giá, không còn tâm tư đâu mà ăn cơm nữa, chỉ còn sự kích động nhưng phải kìm nén lại.
Hai người ngồi vào bàn, đối diện nhau, yên tĩnh ăn cơm, chỉ có tiếng nhai nuốt hoặc là âm thanh của bát đũa va chạm.
Hạ Dương ăn rất nhanh, ăn xong chuyển sang ngồi chống cằm xem Thích Vân Tô ăn.
Anh ngồi thẳng lưng như một học sinh ngoan trong lớp học, hai tay để trên bàn, không hiểu sao Hạ Dương cảm thấy đối phương đang bất an, hắn nói: "Chuyện của Thích Hòa Tân anh không cần để ý nữa, cũng đừng nhúng tay vào, em sẽ liên lạc với thám tử tư." Hạ Dương tự tìm cho mình đề tài.
Thích Vân Tô ngẩng mặt lên, lời từ chối đến môi rồi biến thành "cảm ơn em".
"Còn tên nhóc con lai kia..." Hạ Dương nói tiếp, "Nếu gặp lại cậu ta thì anh không được cười với cậu ta, không được nhớ lại những chuyện hai người đã trải qua, anh muốn đi nhảy dù hay xem đua ngựa đều được, em sẽ đi cùng anh. Bây giờ tuyến thời gian đã thay đổi, anh chưa từng yêu đương với cậu ta, rõ chưa?"
Thích Vân Tô ngẩng đầu, nở nụ cười.
Nụ cười này làm cho Hạ Dương chột dạ, "Em cũng chưa từng yêu đương với Nhiễm Ninh, mối tình đầu của em là anh."
Cứ vậy mà nhanh chóng xác định quan hệ làm cho Thích Vân Tô hơi bối rối. Anh bỏ đôi đũa trong tay xuống, chăm chú nhìn Hạ Dương, một lúc sau mới hoàn hồn gật đầu, hỏi: "Không đi tìm Nhiễm Ninh liệu em có cảm thấy đáng tiếc?"
"Không phải anh đang ghen, chỉ là..." Chỉ là sợ Hạ Dương sẽ hối hận, Thích Vân Tô dừng một chút rồi nói: "Dù sao trước kia em cũng thật sự thích cô ấy."
"Em sẽ không hối hận." Hạ Dương dường như nghe được tiếng lòng của Thích Vân Tô, "Cô ấy cũng sẽ gặp được người tốt hơn, đều đã qua rồi, đều là những chuyện chưa từng xảy ra."
Hạ Dương nói xong bỗng phát hiện, hóa ra mình đúng là đứa thích gây sự thật, hắn muốn xóa sạch quá khứ của hắn và Nhiễm Ninh nhưng lại rất hay nhắc đến quá khứ của Thích Vân Tô.
1
Hạ Dương nhích dần về phía Thích Vân Tô, từ ngồi đối diện chuyển sang ngồi bên cạnh, từ ngồi ngay ngắn biến thành dựa dẫm vào người anh, trong lòng cân nhắc, nếu đã nói vậy rồi thì có lẽ không nên đề cập tới quá khứ của Thích Vân Tô nữa nhỉ?
Yên tĩnh trong chốc lát, Hạ Dương chú ý thấy khuôn mặt của Thích Vân Tô càng ngày càng đỏ, tốc độ ăn cơm cũng chậm hơn, dáng vẻ cũng không thích hợp lắm.
"Anh khó chịu ở đâu à?" Hạ Dương hỏi, vươn tay sờ trán Thích Vân Tô.
"Không sao." Thích Vân Tô tránh khỏi tay hắn.
"Anh..." Hạ Dương chưa bỏ qua, sờ tiếp hai má của Thích Vân Tô, vội vàng nói: "Nóng thế? Sao đột nhiên lại sốt vậy? Anh có thấy đầu óc choáng váng không?" Nói xong hắn lập tức đứng dậy định đi tìm chìa khóa xe chở anh tới bệnh viện, nhưng vừa đứng lên thì bị Thích Vân Tô giữ tay lại.
Thích Vân Tô hít sâu một hơi, thầm hạ quyết tâm, nói: "Anh bôi trơn, có hơi ngứa."
"Ngứa chỗ nào? Bị dị ứng chăng?" Hạ Dương vạch cổ áo của Thích Vân Tô ra xem, "Cổ anh cũng đỏ lên hết rồi này, em không nhớ là anh có dị ứng với món ăn nào."
Thích Vân Tô nắm chặt tay Hạ Dương, nhắm mắt lặp lại một lần nữa: "Bôi trơn."
"Làm cái gì cơ?" Hạ Dương hỏi, một lòng quan tâm lý do bị dị ứng.
Mấy lần trước không bôi trơn đàng hoàng làm cho Thích Vân Tô rất đau, bây giờ anh muốn chuẩn bị trước nhưng không ngờ lại gặp phải cục diện khó xử này, cũng không ngờ một người vừa mới đứng cạnh bếp muốn đè anh ra làm, đến lúc anh xuống lầu thì đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, ngồi yên tĩnh chờ ăn cơm như một bé ngoan.
Mặc kệ Hạ Dương, Thích Vân Tô đứng dậy muốn lên tầng nhưng lại bị đối phương ngăn lại, nói muốn đưa anh tới bệnh viện kiểm tra.
"Em thật sự không biết..." Thích Vân Tô không nhịn được hỏi: "... Bôi trơn là gì à?"
Hạ Dương mới chỉ biết dùng ngón tay để mở rộng, không hiểu được từ ngữ văn minh hơn một cấp này.
Biểu cảm của Hạ Dương hoang mang mờ mịt cộng lo lắng sốt ruột, vội vàng muốn đi tới bệnh viện. Thích Vân Tô thở hắt, bĩu môi giận dỗi, ngồi về lại bàn ăn.
"Qua đây." Anh nói.
Thích Vân Tô cầm tay Hạ Dương đặt lên chỗ đó trên người mình, không kìm được phì cười. Hạ Dương muộn màng hiểu ra, mắng "đệt" một tiếng rồi cũng cười theo.
Đã không còn trẻ, cũng không phải lần đầu tiên, bây giờ lại bị cảm giác câu nệ kỳ lạ vây quanh, cả hai nhìn nhau lắc đầu cười, dần dần hô hấp quấn lấy nhau, dựa sát vào nhau hơn. Hai người vừa cười vừa lúng túng, tuy lúng túng nhưng vẫn thẳng thắn đối mặt nhau, cẩn thận tiếp cận nhau, cho dù câu nệ nhưng vẫn ngập tràn ý tứ thăm dò nhau.
Hạ Dương chen vào giữa hai chân Thích Vân Tô, cũng không vội vã làm bước tiếp theo, bàn tay của hắn luồn vào áo ngủ của anh, vuốt ve vòng eo thon mảnh, bắt đầu làm nũng hờn dỗi: "Em mất mặt quá, muốn đi nhảy lầu, xuyên về làm lại."
"Vô dụng thôi, anh nhớ được hết." Thích Vân Tô nói.
"Anh chẳng chịu nói, cũng không bị mất mặt, anh không thể an ủi em một chút sao?" Người nào đó được trang bị phần mềm hack nhỏ giọng đòi hỏi.
Thích Vân Tô chỉ cười không tiếp lời, có thể là do tim đang đập rất nhanh, cũng có thể bởi vì hết thảy diễn ra trước mắt rất không chân thực. Rõ ràng hôn môi hay chuyện thân mật hơn đều đã từng làm, những ký ức của tương lai không thiếu, nhưng chưa một thời khắc nào anh cảm nhận được tình yêu của Hạ Dương rõ ràng như bây giờ.
Là thật sự yêu nhau, không phải vì yêu thích cơ thể, cũng không phải là một thế giới mà mình cho là vọng tưởng.
Thích Vân Tô nhìn thấy từng đợt sóng cảm xúc trào dâng trong mắt Hạ Dương, trái tim anh như bị lây nhiễm, đập càng nhanh hơn.
Hạ Dương nói: "Em lại muốn gây sự nữa rồi." Hắn thu lại nụ cười, hầm mặt hỏi: "Anh có từng lên giường với thằng con lai kia không?"
Thích Vân Tô lắc đầu, cơ thể cũng phối hợp với động tác của Hạ Dương, tùy ý bỏ lại một nửa bữa tối ở bên cạnh, bắt đầu cởi quần áo.
Phó bản phòng bếp được mở ra, thông với phòng khách lần trước, ánh đèn sáng ngời, mọi vị trí trên cơ thể bị bại lộ triệt để, nhìn thấy rõ mồn một.
Thích Vân Tô nắm chặt bàn ăn, hơi xấu hổ với tư thế trong hoàn cảnh này, anh cúi đầu, không dám nhìn Hạ Dương.
Ngón tay Hạ Dương thăm dò nơi ẩm ướt kia, cúi người hôn lên đầu gối của Thích Vân Tô, hỏi: "Ngoại trừ cậu ta ra, anh chưa từng yêu đương với ai khác nữa à?"
Ngón tay lui ra ngoài, Hạ Dương bận cởi quần nên không nhìn thấy Thích Vân Tô lắc đầu, vì vậy mà hắn tưởng mình không nhận được câu trả lời, phân thân cứng rắn mang theo dục vọng kèm không cam tâm, hắn lại hôn môi Thích Vân Tô, giữa nụ hôn sâu môi lưỡi quấn quít này, Hạ Dương nói: "Em đã quen anh từ rất lâu rồi, từ khi còn bé, em mới là người quen anh đầu tiên."
Động tác tiến vào rất bất ngờ, hoàn toàn không hề được báo trước. Thích Vân Tô ngẩng mặt lên nhìn Hạ Dương, vươn tay muốn lau nước mắt cho hắn nhưng cơ thể lại bị đẩy mạnh, theo quán tính hơi ngửa ra sau, bàn ăn cũng như có như không rung lắc.
Thích Vân Tô chống tay xuống bàn lấy điểm tựa, mất một hồi lâu mới lên tiếng được: "Sao em vẫn còn tức giận vậy?"
"Không biết." Hạ Dương nói, "Tức giận vậy đó."
1
"Ngoại trừ David, anh chưa từng hẹn hò với ai." Thích Vân Tô chỉ có thể từng bước thăm dò nguyên nhân của cơn giận này.
"Không tính cậu ta!" Quả nhiên Hạ Dương không vui la lên, "Đến cả chuyện bôi trơn anh cũng biết, anh còn biết câu dẫn em, ai biết được anh có đang gạt em hay không!"
Khi còn bé là gì, câu dẫn là sao, chuyện bôi trơn không phải bất kỳ người bình thường nào cũng biết à... Thích Vân Tô có rất nhiều điều muốn nói nhưng Hạ Dương càng ngày càng mất bình tĩnh khiến anh chỉ có thể nặng nhọc thở dốc, nói không nên lời. Cơ thể anh gần như bám vào người Hạ Dương, vừa chịu đựng sự va chạm kịch liệt, vừa lo lắng nhỡ đâu cái bàn không trụ được.
Hai người làm một lần trong thời gian rất dài, làm rơi mấy cái bát và đĩa, cuối cùng Thích Vân Tô chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc kèm nghẹn ngào của Hạ Dương, chất dịch màu trắng đục đồng thời bắn ra, tô canh ở trên bàn bị làm đổ.
Xấu hổ quá!! Thích Vân Tô vùi mặt vào vai Hạ Dương, không dám nhìn cảnh tượng xung quanh.
"Lát nữa nhớ dọn dẹp." Thích Vân Tô hôn lên cổ Hạ Dương, giọng nói khàn khàn dỗ dành: "Đừng khóc, ngoan."
"Không có khóc! Ai khóc? Anh mới khóc!" Hạ Dương khịt mũi phản bác. Hắn nghiêng đầu muốn nhìn Thích Vân Tô, nhìn thấy toàn thân anh đã bị tình dục phủ một lớp đỏ hồng, biểu cảm lười biếng quyến rũ, không nhịn được mắng "đệt" một tiếng. Trong số những lần chửi thề ngày hôm nay của Hạ Dương thì lần này có lẽ là lần... thoải mái nhất.
Một tay hắn nhấc Thích Vân Tô ra khỏi bàn ăn, tay còn lại nhặt hết mấy bộ quần áo vứt lung tung trên ghế, phủ tạm lên người Thích Vân Tô.
"Anh tự đi được." Thích Vân Tô giãy giụa nhưng không thoát được, anh lại nhìn thấy Hạ Dương tò mò móc hộp áo mưa ở trong túi quần mình ra.
Thích Vân Tô đã chuẩn bị rất đầy đủ, tự làm sạch và bôi trơn cho mình, kết quả lúng ta lúng túng một hồi, lúc chọn mua áo mưa đã phải thận trọng lựa chọn cả nửa ngày, cuối cùng lại không dùng tới.
Càng dở khóc dở cười chính là Hạ Dương cầm hộp áo mưa lên, ngây ra một lúc rồi hét: "Anh còn sợ mang thai?!"
4
Lên tầng, ném người xuống giường, Hạ Dương lại tức giận, chất vấn Thích Vân Tô: "Sao anh lại có thứ đó hả? Anh câu dẫn em còn chưa đủ, còn muốn đi tìm phụ nữ..."
Thích Vân Tô cũng hết chịu nổi, bực bội hét lại: "Em có thường thức không vậy hả?!"
"Đàn ông trong lúc làm cũng phải dùng... à?" Hạ Dương cau mày lục lọi trong ký ức và những giấc mộng xuân của mình.
"Không dùng lúc rửa lại sẽ rất phiền phức, anh đã nói rất nhiều lần rồi..." Thích Vân Tô nói, phát hiện biểu cảm của Hạ Dương không đúng lắm, vội bổ sung: "Lúc trước, cuộc sống khi mà anh đã hơn 34 tuổi ấy, mỗi lần em đều làm thế kia... rất phiền phức."
Hạ Dương bò lên giường, nằm lên người Thích Vân Tô, tâm trạng cáu kỉnh cuối cùng cũng lắng xuống.
"Em lỡ quên hết rồi, anh dạy lại cho em đi." Hạ Dương nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...