[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Về văn phòng, Hạ Dương đưa đoạn ghi âm cho Thích Vân Tô nghe. Từ nội dung trò chuyện của Thích Hòa Tân và người nào đó trong điện thoại thì có thể thấy cuộc sống dạo này của gã không được suôn sẻ cho lắm, bị đòi nợ, trong lúc nói chuyện cứ luôn nhắc đi nhắc lại câu "chờ tôi thêm mấy ngày" và "anh trai tôi có rất nhiều tiền". Mục đích của gã có thể là tới tìm Thích Vân Tô vay tiền nhưng cuối cùng lại không mở miệng.

"Có phải là gã muốn chiếm toàn bộ tài sản của anh không?"

Trong văn phòng của Thích Vân Tô có một quầy bar nhỏ, Hạ Dương ngồi ở đấy uống mấy hớp nước cho tỉnh táo, giọng rất trầm, ngữ khí nghiêm trọng. Nguyên văn toàn bộ câu mà hắn muốn hỏi là có phải Thích Hòa Tân muốn giết Thích Vân Tô để chiếm toàn bộ tài sản hay không, tuy chỉ là giả thiết nhưng cũng không thể hỏi ra miệng được.

Thích Vân Tô nói "đúng vậy", trả điện thoại lại cho Hạ Dương, "Anh chưa kết hôn, nếu như qua đời bất ngờ thì Thích Hòa Tân hoàn toàn có quyền thừa kế..." Anh nhìn sắc mặt đen thui của Hạ Dương, bổ sung: "Anh sẽ tìm luật sư lập di chúc, nếu xảy ra chuyện..."

"Xảy ra chuyện cái mông!!" Hạ Dương lớn tiếng ngắt lời, nhưng không nói tiếp gì cả.

Thích Vân Tô không biết làm thế nào khi đối mặt với ánh mắt giận dữ của Hạ Dương, anh không hiểu cơn giận hiện tại của Hạ Dương do ai đốt lên. Ban nãy trên đường đi Thích Vân Tô cũng đã giải thích với Hạ Dương rằng anh giới thiệu hắn là tài xế để Thích Hòa Tân không chú ý tới, nhưng hình như không hề có tác dụng xoa dịu.

Có lẽ là vì Thích Hòa Tân đột nhiên xuất hiện nên tức giận chăng? Vì lo lắng cho anh? Thích Vân Tô suy nghĩ một lúc, cảm thấy rất có thể là như vậy, tiếp tục giải thích với Hạ Dương.

"Tháng trước người mà anh tìm tra được công ty của Thích Hòa Tân đang gặp rất nhiều vấn đề. Công ty của cậu ta ban đầu là do nhiều người hùn vốn chung, làm bên nhận thầu xây dựng, cuối cùng năm ngoái có một người tham ô công quỹ, thiếu hụt một khoản không nhỏ, sau đó công ty phải thực hiện một hạng mục mới nên tài chính không đáp ứng được, gã đã đi vay không ít tiền."

"Bây giờ anh định làm gì?" Hạ Dương điều chỉnh lại tâm tình, hỏi.

"Không biết." Thích Vân Tô trả lời rất gọn gàng.

Hạ Dương lại hỏi: "Chuyện sau này anh nhớ lại được bao nhiêu?"

"Nhớ được hết." Thích Vân Tô đáp, "Không lâu sau, vì vấn đề tài chính rơi vào khốn cùng mà Thích Hòa Tân lên kế hoạch giết anh, thực ra là gã đã làm như vậy, bởi vì em... Nếu anh nhớ không nhầm thì sau khi em xuyên qua cứu anh, hai chúng ta sống chung một chỗ, không cho Thích Hòa Tân cơ hội thực hiện kế hoạch. Công ty của gã phá sản, cuộc sống càng ngày càng bế tắc, mỗi lần gặp anh sẽ càng hận anh, hai năm sau, năm anh 36 tuổi, gã lại lên kế hoạch giết anh một lần nữa..."


Thích Vân Tô vô cùng bình tĩnh thuật lại những ký ức của tương lai siêu thực kia, nở nụ cười miễn cưỡng, "Giết mấy lần mà vẫn không giết chết được anh cũng làm cho gã phát hiện ra năng lực xuyên qua của em, chuyển sang lợi dụng anh để uy hiếp em, yêu cầu em xuyên qua cứu vợ của gã. Thời gian lặp lại cho tới bây giờ giống như là chưa hề xảy ra chuyện gì cả, đều đang hướng về tương lai gần như chúng ta đã biết trước kia..."

Lời đang nói bị tiếng đặt cốc xuống bàn rất mạnh của Hạ Dương cắt ngang, hắn vẫn còn tức giận. Thích Vân Tô rút khăn giấy lau đi mấy giọt nước bắn ra ngoài, nói tiếp: "Vẫn có thể thay đổi, anh đã có sự đề phòng với Thích Hòa Tân. Gã rút ruột công trình, làm giả hợp đồng để mượn tiền ngân hàng, công ty cũng trốn thuế..."

"Anh tìm ai điều tra Thích Hòa Tân, đưa số điện thoại của người đó cho em." Hạ Dương lại một lần nữa ngắt lời Thích Vân Tô, ném di động của mình sang.

"Anh không hy vọng em tham gia vào." Thích Vân Tô lắc đầu.

"Vậy hiện tại em đang ở đây làm gì? Chỉ làm tài xế cho anh thôi à?" Hạ Dương bực bội đứng dậy, nói thêm một câu "anh vốn dĩ chẳng hề coi trọng em", hắn đá vào ghế một cước toan bỏ đi, nhưng đi được mấy bước đã quay lại.

Hạ Dương đè nén cơn giận, hỏi: "Tại sao lại nói không biết làm gì tiếp theo? Tố cáo Thích Hòa Tân vào tù rất khó à?"

Lúc nói chuyện Hạ Dương không hề nhìn Thích Vân Tô, hắn ngồi lại về ghế, cúi đầu bổ sung: "Em có thể tìm người hỗ trợ."

Thích Vân Tô chăm chú nhìn Hạ Dương, anh đang rất vui vì được người mình thích lo lắng, nhưng Hạ Dương đang tức giận nên lời nói ra cũng cẩn thận hơn: "Vì cân nhắc đến mối quan hệ giữa anh và Thích Hòa Tân thực ra cũng không phải là thù hận gì quá lớn, chỉ là do từ nhỏ hay bị người lớn so sánh với nhau, trong tiềm thức nảy sinh suy nghĩ so đo, chưa kể... thực ra anh cũng rất đố kỵ với Thích Hòa Tân. Những chuyện nhỏ bé xảy ra trong cuộc sống hàng ngày kéo rộng khoảng cách giữa cả hai, Thích Hòa Tân là người rất để ý mặt mũi, tâm hiếu thắng mạnh, cũng không thực sự là người xấu, anh nghĩ..."

"Anh muốn giúp gã?! Muốn giúp gã trả nợ?! Cảm hóa gã?!" Hạ Dương quả nhiên càng tức giận, "Anh là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn chúng sinh à?"

"Không phải." Thích Vân Tô nói, "Khoản nợ của Thích Hòa Tân anh cũng không có đủ khả năng giúp đỡ."

Thích Vân Tô đúng là đã nghĩ đến chuyện trả nợ giúp Thích Hòa Tân, anh vẫn luôn hi vọng tìm ra một cách nào đó hóa giải mâu thuẫn giữa hai anh em, nhưng đồng thời anh cũng sợ hãi sự tồn tại của Thích Hòa Tân. Coi như thực sự giúp Thích Hòa Tân lần này, tránh được kiếp nạn ở tuổi 34 thì năm 36 tuổi cũng là một mầm họa, không ai có thể đoán trước được liệu Thích Hòa Tân có nảy sinh suy nghĩ giết người một lần nữa hay không.

Vì vậy anh mới trả lời là không biết, không biết phải làm thế nào. Đôi lúc Thích Vân Tô cảm thấy Thích Hòa Tân là một kẻ thật đáng sợ, bọn họ là anh em ruột, sinh ra kém nhau đúng 13 phút, là người thân còn lại duy nhất trên đời của nhau, vậy mà lại muốn làm cho đối phương biến mất.

Thích Vân Tô nghĩ bản thân mình cũng thật đáng sợ, ác ý của Thích Hòa Tân đơn giản và thẳng thắn, còn anh lại là một tầng thiện ý dối trá.

Lần này Hạ Dương tức giận rất lâu, không chịu nói chuyện nữa. Bình thường hắn đều ngồi trong văn phòng vùi đầu chơi game, bây giờ một mực đòi phương thức liên lạc của thám tử mà Thích Vân Tô thuê. Sau đó hắn ra khỏi văn phòng, ngồi ở dãy ghế sô pha bên ngoài hành lang chờ, cả người tỏa ra khí tức âm trầm, từ chối bất kỳ ai đến gần.


Thích Vân Tô cũng suy nghĩ rất nhiều về lý do mà Hạ Dương tức giận, anh thậm chí còn cho rằng phải chăng Hạ Dương cũng hiểu được tiếng Phần Lan, hiểu được mấy câu Thích Vân Tô nói chuyện với David mà tức giận, nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị phủ quyết, nếu Hạ Dương có khả năng nói được nhiều thứ tiếng thì hắn đã khoe khoang khắp nơi rồi.

Trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc, Thích Vân Tô muốn ra ngoài tìm Hạ Dương nói chuyện thì thấy hắn thiếu kiên nhẫn thở hắt ra khi nhìn thấy anh, anh lập tức rẽ ngang đi về phía thang máy.

Thích Vân Tô xuống tầng mua đồ uống, mua cho cả toàn bộ nhân viên trong công ty. Lúc anh gọi trợ lý xuống hỗ trợ bưng đồ lên thì thấy Hạ Dương đã đứng ở ngoài quán cà phê từ bao giờ rồi.

Đúng là một vệ sĩ rất có tâm.

Chỉ là lửa giận trên người hắn vẫn đang cháy rất rõ ràng, Thích Vân Tô thu hết dũng khí cầm một cốc nước chanh ra ngoài tìm Hạ Dương, sợ hắn lại bỏ đi mất.

Nếu như đã không muốn Hạ Dương tham gia vào chuyện giữa mình và Thích Hòa Tân, vậy thì tại sao vẫn giữ Hạ Dương lại bên cạnh? Thích Vân Tô đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, có cảm giác như mình ngoại trừ những thiện ý dối trá còn có cả những thiện ý ích kỷ.

Mở cửa quán cà phê ra, Hạ Dương lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác, Thích Vân Tô chưa kịp đi sang thì đụng phải trợ lý, đối phương lên tiếng chào hỏi Thích Vân Tô, anh còn loáng thoáng nghe thấy tiếng Hạ Dương chửi thề.

Ngọn lửa giận của Hạ Dương lại bị đốt to thêm một vòng, Thích Vân Tô không đưa nước chanh cho hắn mà cầm cốc về thẳng công ty, toàn bộ thời gian buổi chiều anh không gặp được Hạ Dương thêm một lần nào nữa.

Buổi chiều anh tiếp tục có cuộc họp với đoàn đối tác của Cassie, sau khi cuộc họp kết thúc Thích Vân Tô dặn dò trợ lý không cần ở lại tăng ca, còn hỏi trợ lý có biết Hạ Dương đi đâu không.

"Ở bãi đậu xe." Trợ lý trả lời, "Chiều nay Hạ tiên sinh còn hỏi em một việc riêng tư của anh."

Thích Vân Tô hỏi: "Việc gì?"

"Chuyện tình cảm, hỏi em bình thường ở công ty anh tiếp xúc với ai nhiều nhất, còn hỏi anh có từng hẹn hò với ai chưa..."

"Cậu trả lời thế nào?"

"Không biết, không rõ."


Thích Vân Tô càng không hiểu, đến cùng là Hạ Dương đang tức giận chuyện gì?

Trên đường về nhà, Hạ Dương lái xe, Thích Vân Tô ở bên cạnh tiếp tục giải thích rằng anh sẽ cố gắng thu thập đầy đủ chứng cứ, tuyệt đối không mềm lòng với Thích Hòa Tân.

Hạ Dương không đáp lại câu nào, cơn giận của hắn nhịn được tới khi về nhà, sau khi lấy bình nước chanh pha sẵn trong tủ lạnh ra.

"Anh vốn dĩ chẳng hề coi trọng em!" Hạ Dương rống lên.

Thích Vân Tô đang chuẩn bị lên tầng, bước được mấy bậc thang thì bị tiếng hét của Hạ Dương làm cho giật mình. Anh dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy Hạ Dương đang đỏ bừng hai mắt.

Giống như là sắp khóc, cũng giống như bị đốt lên lửa giận.

Thích Vân Tô hỏi hắn: "Tại sao em lại cho là như vậy?"

"Không phải à?!" Hạ Dương đi về phía cầu thang, "Người khác nói đối với anh nhất kiến chung tình mà anh không biết từ chối à? Em chết rồi hả? Có em ở đó mà anh còn cười với cậu ta! Anh còn cười với cậu ta! Anh còn nói gì đó mà chỉ anh và cậu ta mới hiểu! Anh vội vàng muốn xác định quan hệ thế cơ à?!"

Chị Lâm đang chuẩn bị bữa tối, đầu tiên là bị tiếng sập cửa tủ lạnh làm cho cứng người, sau đó bối rối đứng ở bàn ăn, không biết phải làm gì.
1

Thích Vân Tô đứng ở trên cầu thang nhìn xuống, chậm chạp nhận ra hình như mình đã hiểu nguyên nhân khiến Hạ Dương tức giận rồi, nhưng anh thật sự không dám tin, vừa định mở miệng muốn hỏi rõ lại thì bị Hạ Dương phủ đầu tiếp.

Hạ Dương rống lên câu mà hắn đã nói lần thứ ba trong ngày: "Anh vốn dĩ chẳng hề coi trọng em!"

Hạ Dương hít sâu một hơi, lẩm bẩm chửi thề rồi mới nói tiếp: "Mỗi ngày em đều lo lắng anh có bị Thích Hòa Tân làm hại hay không, tìm anh suốt bốn năm, kết quả anh quên em sạch sành sanh, tự em chạy tới làm quen với anh, tự em nói phải bảo vệ anh, đều là chuyện em tự nguyện, còn anh thì năm lần bảy lượt từ chối, anh muốn gì? Anh vừa câu dẫn em vừa nói mình là trai thẳng, thẳng thẳng cái quần què, anh và thằng con lai kia từng yêu đương đúng không?! Bây giờ cậu ta xuất hiện, anh vội vàng muốn nối lại mối quan hệ đó đúng không? Anh thích kiểu người đó à? Anh thích kiểu đó sao còn nói mình là trai thẳng!?"

Chị Lâm há hốc mồm, dịch từng bước nhỏ đi ra ngoài.

Thích Vân Tô cũng vậy... cũng há hốc mồm, động tác bước xuống bậc thang của anh khựng lại, anh nghe được rõ ràng từng câu Hạ Dương vừa nói, nhưng tổ hợp tất cả lại thì... không hiểu.

Hạ Dương đứng dưới chân cầu thang, ngước mắt lên, dưới cổ nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh dám đi tìm tên con lai kia xem, em dám giết cậu ta!"

"Hạ Dương..." Thích Vân Tô gọi, "Em đang ăn giấm à?"


"Chứ chẳng lẽ ăn sủi cảo à?!"
3

Nhịn cả một buổi chiều, Hạ Dương không khống chế được cảm xúc của mình nữa, lửa giận bốc lên là thật, muốn khóc cũng là thật. Hắn đã không thể kiểm soát được tuyến lệ và ngôn ngữ của mình nữa, tất cả đều rối loạn tùng phèo. Hồi còn nhỏ hắn không như vậy, dù có uất ức mấy cũng kìm lại được xúc động muốn khóc.

Tuy tinh thần đang bất ổn nhưng khí thế của Hạ Dương vẫn rất mạnh, mấy lần Thích Vân Tô muốn mở miệng đều bị hắn chặn lại, hung hăng hỏi: "Anh và thằng con lai kia, hồi ở nước ngoài, trong khoảng thời gian đó, anh nói rõ ràng xem, có phải là anh đã từng hẹn hò với cậu ta?!"

"Ừm." Thích Vân Tô trả lời.

Hạ Dương rống lên: "Thế bây giờ anh đang chơi đùa với em à?!"

"Ban đầu là chính miệng em nói rất sợ hãi tương lai yêu đương với anh, em nói em thích Nhiễm Ninh, không muốn có liên quan gì với anh, vì vậy anh mới chọn cách tránh đi."

Thích Vân Tô bước xuống bậc thang, sợ lời mình nói không rõ ràng, ngữ khí nói chuyện chậm rãi cẩn thận.

Anh nói tiếp: "Anh chưa hề quên em, chỉ là anh cho rằng em nên sống một cuộc đời hạnh phúc bên Nhiễm Ninh, anh cho là em hi vọng anh không xuất hiện, đỡ làm phiền đến em."

Tim Hạ Dương đập nhanh, hồi hộp nói: "Khi đó chúng ta không thân nhau, cảm thấy sợ hãi không phải là điều rất bình thường sao? Hơn nữa rõ ràng là anh chạy trước, hoàn toàn không hề làm bạn bè gì cả, là anh tỏ thái độ không muốn có liên quan đến nhau trước..."

Trong quan niệm của Hạ Dương, lúc đó hắn hoàn toàn không hề hoài nghi xu hướng tính dục của Thích Vân Tô, coi Thích Vân Tô cũng là trai thẳng và sợ hãi giống mình. Đối với chuyện tình cảm Hạ Dương rất thẳng thắn, không thích là không thích, bây giờ thích nên mới vui vẻ, nên mới ghen tuông, hết thảy tâm tình của hắn sẽ bộc lộ ra ngoài.

Sự thẳng thắn của hắn có lẽ đã từng làm cho Thích Vân Tô tổn thương, nhưng dù sao trẻ con một khi đã khóc thì sẽ có kẹo ăn, bây giờ hắn lại cây ngay không chết đứng chất vấn: "Vậy lúc anh gặp lại em rồi còn giả làm trai thẳng làm gì!? Anh từng hẹn hò với đàn ông, em tới tìm anh anh còn giả làm trai thẳng?!"

Thích Vân Tô mỉm cười, dỡ xuống toàn bộ phòng bị, đến trước mặt Hạ Dương, thật thà nói: "Bởi vì ở mỗi tuyến thời gian, từ lúc bắt đầu quen em, anh đã thích em rồi. Lén lút yêu em, ngụy trang vì sợ em sẽ phát hiện, sẽ kháng cự lại anh."

Giả vờ làm trai thẳng để che đi tâm tư thật sự.

Thích Vân Tô che giấu rất nhiều chuyện, từ nhỏ anh đã là người như vậy. Năm 8 tuổi kết quả học tập xếp hạng nhất lớp, hi vọng được cha mẹ khích lệ, năm 18 tuổi thi đậu vào một trường đại học mình không thích, muốn được nghe cổ vũ, năm 28 tuổi gặp áp lực cuộc sống, muốn được nghe lời an ủi động viên, tới lúc hơn 30 tuổi không còn chờ mong có ai tới bầu bạn với mình nữa, anh trở thành một người luôn tự phủ nhận bản thân, có cảm giác mình là một kẻ sống giả tạo, giả nhân giả nghĩa, ích kỷ, nhàm chán, không được người xung quanh yêu thích...

Vì phủ nhận bản thân mà khi rơi vào tình yêu đơn phương kia, có nhiều thứ rất rõ ràng đã bị anh bỏ qua mất.

Thích Vân Tô vươn tay vuốt ve má Hạ Dương, động tác vẫn còn hơi do dự, lau bớt nước mắt trên mặt đối phương, cơn giận của Hạ Dương vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn nhưng lại đang há hốc mồm ngốc nghếch nhìn anh, Thích Vân Tô nói tiếp: "Anh luôn dùng cách mà mình cho rằng là tốt nhất để yêu em, xin lỗi, hình như đã khiến em hiểu lầm rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui