[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Thích Vân Tô rơi vào một giấc mộng.

Tay anh nắm chặt ga giường, hô hấp khó khăn, thỉnh thoảng còn vô thức phát ra tiếng rên rỉ, muốn kiềm chế chỉ có thể cắn chặt môi, mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng, gọi lý trí còn sót lại trở về.

Gì vậy nhỉ?

Mộng xuân sao?

Anh không có cách nào bỏ qua những cảm giác trên cơ thể mình.

Cúc hoa đang bị thọc vào rút ra một cách mãnh liệt, phần eo cong lên, lồng ngực phập phồng.

Toàn thân trần trụi, hai chân treo lửng lơ trên không, ngón chân đang co quắp lại và run rẩy. Còn nơi nào đó thì bị một người nắm trong tay, lặp đi lặp lại động tác xoa nắn, vuốt ve, ép cho chất lỏng màu trắng đục đặc sệt bắn ra, chảy giọt xuống bụng, dính lên cả ga trải giường màu xám.

Mơ màng nhìn những vết tích kia, Thích Vân Tô không ngừng nhắc nhở bản thân nên tỉnh lại thôi, tỉnh lại được rồi. Anh muốn trốn chạy, muốn tỉnh lại nhưng không thể không thừa nhận, đây là một cuộc làm tình sảng khoái nhất từ trước đến giờ, cũng là một giấc mộng đẹp, bởi vì người đang đè trên người anh, xoa nắn thứ kia của anh, nhồi đầy hậu huyệt của anh là Hạ Dương.

Là Hạ Dương...

Một giấc mộng hoang đường.

Thích Vân Tô thầm cười tự giễu. Hạ Dương đã có bạn gái, Hạ Dương sắp kết hôn rồi, mình lại mơ giấc mơ này, về sau phải đối mặt với Hạ Dương thế nào đây?

Trong sự sảng khoái khi lên đến cao trào và một tia lý trí nhỏ nhoi còn sót lại, cuối cùng anh rơi vào một cảm giác sung sướng chân thật, làm anh mê muội.

Hai điểm nhỏ trước ngực bị liếm mút đến tê dại, cương cứng, những nụ hôn vụn vặt dịu dàng trải dọc từ tai đến cổ.

Anh cảm thấy hô hấp của Hạ Dương đang ở ngay sát mặt mình, động tác đâm vào rút ra chậm lại một chút, nhưng càng sâu hơn.

Anh nghe thấy một giọng nói trầm khàn quyến rũ bên tai, là giọng của Hạ Dương.


"Bà xã..." Hạ Dương nói, "Em* thật quyến rũ."

(*Câu này Hạ Dương gọi "anh" nhưng Thích Vân Tô đang hiểu nhầm thành "em")

Hóa ra là mơ thấy mình trở thành Nhiễm Ninh.

Quá hèn rồi, Thích Vân Tô nghĩ, cho dù chỉ là một giấc mộng, nhưng lại dâm đãng tới mức này, đúng là hèn hạ.

Hạ Dương là ai? Là người coi anh vừa là thầy vừa là bạn, ngay cả bạn gái của Hạ Dương là Nhiễm Ninh anh cũng quen biết trong nhiều năm, nhưng hiện tại... Thích Vân Tô lại đang đắm chìm trong một giấc mộng ướt át, mơ được làm tình với Hạ Dương.

Thích Vân Tô nhắm mắt, nghe tiếng thở nặng nề của Hạ Dương ở sát bên tai, mở mắt ra, nhìn thấy hầu kết của Hạ Dương đang chuyển động, ánh mắt nhuốm đầy tình dục, khóe môi hơi mỉm cười, mỗi một chi tiết đều chọc cho lòng anh ngứa ngáy.

Thích Vân Tô nghiêng mặt qua một bên, không dám nhìn Hạ Dương nữa. Anh cảm nhận được sự chân thật của ánh mắt và những nụ hôn mềm mại kia, quá chân thật rồi, thậm chí đến cả cảm giác sung sướng cũng rất chân thật.

Sau đó, không biết là kết thúc khi nào, ngủ thiếp đi khi nào.

Một lần nữa tỉnh lại là do bị đồng hồ báo thức gọi dậy. Thích Vân Tô theo thói quen lần mò di động trên tủ đầu giường, mơ màng tắt báo thức, cả người nhức mỏi, anh cau mày mở mắt ra.

Bức rèm không kéo kín, vài tia nắng mặt trời xuyên vào phòng, âm thanh của máy tạo độ ẩm đều đều vang lên, trong không khí thoang thoảng mùi cam ngọt tươi mát, rời khỏi ổ chăn, Thích Vân Tô ngồi ở mép giường, sững sờ hồi lâu. Anh có cảm giác như mình đang ở trong một khu vườn trái cây, xung quanh thấm đẫm hương thơm của sương sớm và các loại quả chín, đúng là một buổi sáng thức dậy trong thoải mái, nhưng...

Căn phòng này, hoàn toàn xa lạ.

Ra khỏi phòng, Thích Vân Tô càng khẳng định hơn cảm giác xa lạ kia.

Đây không phải là căn nhà trong trí nhớ của anh, phòng khách rộng gấp đôi, trong tủ kính cất đầy rượu vang đỏ và mô hình nhân vật bằng nhựa*, trước TV bày la liệt đủ loại máy chơi game, còn có phòng bếp? Nhà của anh từ khi nào lại có phòng bếp?

(*Mô hình nhân vật hay còn gọi là figure, mô phỏng theo những nhân vật trong truyện tranh, hoạt hình)

Gian nan bước thêm vài bước, một đôi chân ở sô pha lọt vào tầm mắt của Thích Vân Tô.

Hạ Dương đang ngồi chơi game, miệng lẩm bẩm chỉ huy gì đó với đồng đội.

"Có một cái xe máy! Nổ nó đi nổ nó đi!" Hạ Dương tựa hồ cũng nghe thấy tiếng mở cửa, nghiêng người thò đầu ra nhòm nhưng lực chú ý vẫn đặt vào ván game, "Rồi rồi, chúng ta đi thôi, không cần nữa! Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết trong đó có người! Đừng dừng xe..."

Hắn nhìn lướt qua Thích Vân Tô một cái, thúc giục: "Cục cưng, em sắp chết đói rồi, mau làm bữa sáng cho em đi."


Lời chưa nói xong mắt đã nhìn lại vào màn hình điện thoại, đồng đội đang cười nhạo hắn mới sáng ra đã rải cơm chó, Hạ Dương càng làm càn hơn, hô liên tục vài tiếng "cục cưng", "bà xã", lại nói: "Em đói quá, mau kiếm gì cho em ăn đi."

Cảnh tượng không chân thật trước mắt làm cho Thích Vân Tô dần tỉnh táo.

Mình đang ở đâu?

Bụng đau, đầu đau, những cơn đau đang thi nhau nhắc nhở Thích Vân Tô --- rõ ràng anh đã chết.

Ngày sinh nhật 34 tuổi, anh ngã từ trên tầng cao xuống, khoảnh khắc còn ý thức cuối cùng chính là tiếng gió rít hai bên tai và cơn đau thấu trời.

Nơi này là nơi nào?

Hạ Dương phát hiện Thích Vân Tô vẫn đứng tại chỗ, ngẩng đầu hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Thích Vân Tô không đáp, anh nghe được tiếng của Hạ Dương, cũng nhìn thấy Hạ Dương đang đi về phía mình.

Hạ Dương đang đứng ngay trước mặt anh, hô hấp ấm nóng của người sống, anh nhìn thấy Hạ Dương đặt bàn tay lên trán mình kiểm tra nhiệt độ, nghe Hạ Dương hỏi tiếp: "Khó chịu ở đâu à?"

Mình đang ở thiên đường sao? Thích Vân Tô nghĩ.

*

Hạ Dương thoát trận game trên điện thoại, không còn ồn ào, tiếng hô hấp trong căn nhà yên tĩnh càng trở nên rõ ràng hơn.

Thích Vân Tô há hốc miệng, không biết nên nói gì, anh nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng ở khuôn mặt của Hạ Dương, mỉm cười rồi nghiêng đầu tránh ra khỏi bàn tay của hắn đang đặt trên trán mình.

Thích Vân Tô thầm nghĩ, phúc lợi của người đã chết tốt thật, người mà mình mơ ước bao lâu lại có thể xuất hiện ở ngay trước mặt một cách sống động.

"Là do hôm qua em làm mạnh quá nên anh tức giận à?" Hạ Dương không thu tay lại, chuyển sang vuốt ve cổ và gáy Thích Vân Tô, tiến thêm một bước nữa lại gần hơn, hôn lên má anh, nỉ non lấy lòng: "Em pha cà phê cho anh, em làm bữa sáng luôn, em sẽ hầu hạ anh tận tình, đừng giận em nữa, em biết sai rồi..."

"... Nhưng lần sau vẫn sẽ tiếp tục!" Hạ Dương bổ sung thêm câu cuối rồi chạy vụt đi.

Thích Vân Tô đứng tại chỗ cúi đầu trầm mặc. Cảnh tượng trước khi chết khắc sâu, cơ thể bị hai thanh thép xuyên qua, anh vẫn còn nhớ rất rõ, nhưng đêm hôm qua... cảm giác nhức mỏi đặc thù của cuộc làm tình đêm qua vẫn còn lưu lại... tất cả đều rất chân thật.


Anh thậm chí bắt đầu nhìn thấy một số ký ức xa lạ xuất hiện, như thể anh và Hạ Dương đã sống chung một thời gian rất lâu ở trong căn nhà này, như thể nơi nào trong nhà cũng có hình ảnh hai người làm tình, như thể anh chưa chết, đây là một thế giới hoàn toàn chân thật.

Thích Vân Tô lắc đầu, than nhẹ trong cổ họng, anh quan sát xung quanh kỹ hơn, sau đó đi ra phía cửa sổ sát đất, kéo rèm gọn vào một bên.

Mất vài giây mới thích ứng được với ánh sáng chói mắt, sau đó đập vào mắt là cảnh sắc quen thuộc.

Đây đúng là nhà của anh.

"Hay là hôm nay không uống cà phê nữa..." Giọng của Hạ Dương truyền đến, "Uống nước chanh được không?"

Thích Vân Tô quay đầu lại nhìn Hạ Dương, trên mặt treo một nụ cười miễn cưỡng, giấu đi sự bối rối và hoang mang sau nụ cười này.

Năm 30 tuổi Thích Vân Tô cũng đã từng muốn chết, nhưng nửa lọ thuốc ngủ và một lò than nhỏ chưa đủ để tự tiễn mình đi, anh được cứu sống, không biết mình được đưa vào bệnh viện như thế nào, và quen Hạ Dương, người nằm cùng phòng bệnh.

Năm đó Hạ Dương 22 tuổi, là một lính cứu hỏa, bị bỏng phần lưng nghiêm trọng trong một nhiệm vụ chữa cháy, còn bị nhiễm trùng đường hô hấp và phổi, hôn mê bất tỉnh. Thích Vân Tô được cứu sau khi uống thuốc ngủ và đốt lò than tự sát nhưng vẫn còn để lại di chứng do bị trúng độc. Giường bệnh của bọn họ nằm sát nhau, cùng đeo mặt nạ thở oxi, mỗi ngày không biết mình đang ngủ hay hôn mê, lúc tỉnh lại thì không biết bên ngoài là ngày hay đêm, bên tai thường là tiếng khóc tê tâm liệt phế, tiếng thở dài bất lực, hoặc là tiếng cảnh báo của máy điện tâm đồ.

Sau khi Thích Vân Tô tỉnh táo hoàn toàn trở lại, trong tiềm thức chỉ còn tồn tại cảm giác tuyệt vọng sống không được chết không xong, cho đến khi giọng nói của Hạ Dương xuất hiện.

Rõ ràng đường hô hấp vẫn chưa khôi phục bình thường, cũng mặc kệ Thích Vân Tô chưa bao giờ thèm phản ứng lại, lúc tỉnh táo Hạ Dương có thể lảm nhảm tự nói chuyện một mình, không một giây nào yên tĩnh.

Thích Vân Tô nghe Hạ Dương nói từ bài văn đạt giải nhất trong một cuộc thi năm lớp 6 đến mười người giỏi nhất trong đại đội của hắn, từ bùi ngùi xúc động "còn sống là tốt rồi" đến việc hắn sắp nhận được cờ thưởng, thỉnh thoảng còn đóng vai một đàn anh tri kỷ, hỏi về những khó khăn mà Thích Vân Tô gặp phải...

Hắn làm cho phòng bệnh ngập tràn mùi thuốc sát trùng và cuộc sống của Thích Vân Tô trở nên náo nhiệt hơn.

Sau đó, Thích Vân Tô trở thành bạn thân của Hạ Dương, vừa là người thầy trong cuộc sống, vừa là chuyên gia tư vấn tình cảm. Anh nhìn Hạ Dương theo đuổi cô gái hắn thích, nhìn Hạ Dương và bạn gái yêu đương nồng nhiệt, chiến tranh lạnh với bạn gái, cầu hôn bạn gái, cuối cùng là đi chọn nhà tân hôn cùng bạn gái.

Anh còn trở thành hàng xóm của Hạ Dương.

Thích Vân Tô của năm 34 tuổi rất muốn sống, cho dù người mình yêu không yêu mình, cho dù bước vào con đường yêu đơn phương giống lứa tuổi thiếu niên, nhưng ít ra những cảm xúc vui vẻ, chờ mong và buồn bã cũng góp phần làm cho cuộc sống của anh trở nên thú vị.

Rất muốn sống, nhưng anh đã chết rồi.

Rõ ràng là đã chết, vì sao lại xuất hiện trong một giấc mơ như thế này?

Hơn 30 tuổi, biết cách làm người đúng mực, chưa bao giờ dám nảy sinh bất kỳ vọng tưởng nào. Khi Hạ Dương quyết định mua căn nhà tân hôn ở sát bên cạnh nhà anh, Thích Vân Tô đã chủ động nộp đơn lên trụ sở chính của công ty, xin chuyển công tác sang chi nhánh ở nước ngoài, không thể ngờ là...

"Rốt cuộc là anh làm sao vậy?" Hạ Dương không nhận được câu trả lời, đi từ phòng bếp ra.

Thích Vân Tô chăm chú nhìn Hạ Dương, anh thực sự không ngờ sẽ có một ngày được Hạ Dương dùng ánh mắt đó nhìn mình, một ánh mắt nóng bỏng ngập tràn tình cảm.


Càng không ngờ nhà của mình và nhà tân hôn của Hạ Dương được nối thông với nhau.

Quá buồn cười, đây gọi là gì? Là ông trời thương xót sao?

Hạ Dương hỏi: "Anh khó chịu ở đâu? Hay là tức giận?"

Hạ Dương cao hơn Thích Vân Tô nửa cái đầu, thân hình của lính cứu hỏa quanh năm huấn luyện nở nang săn chắc hơn một người làm văn phòng như Thích Vân Tô, ôm một cái là có thể bọc kín Thích Vân Tô vào trong lòng, sau đó Hạ Dương trực tiếp cởi quần của anh, vừa kiểm tra vừa nói: "Đâu có bị sưng, tối hôm qua em rửa sạch và bôi thuốc cho anh rồi mà, anh còn khó chịu chỗ nào? Đau ở đâu? Anh đừng làm em sợ được không?"

"Anh là ai?" Thích Vân Tô hỏi.

Anh nhìn hình phản chiếu của mình qua tấm cửa kính, còn cử động chân xác nhận vật thể ở giữa hai chân mình, khẳng định lại một lần nữa là không phải linh hồn của mình sau khi chết nhập vào Nhiễm Ninh.

"Ông chủ Thích, anh đừng có dùng biểu cảm nghiêm túc đó nói đùa với em..."

"Em gọi anh là gì?"

"Ông chủ Thích?" Hạ Dương bừng tỉnh đại ngộ, "Chẳng lẽ là vì em gọi anh là bà xã nên anh tức giận? Rồi rồi rồi, không gọi nữa không gọi nữa, em gọi anh là ông xã được chưa, ông xã ông xã..."

"Nhiễm Ninh đâu?" Thực ra Thích Vân Tô không cần hỏi câu này, vì ký ức của anh đã cho anh đáp án rồi.

Trong đầu của Thích Vân Tô đang có hai phần ký ức, một phần là anh đã chết vào ngày sinh nhật năm 34 tuổi của mình, một phần là ngày đó anh uống rượu với Hạ Dương ở trong nhà mình.

Anh thực sự rất say, đè Hạ Dương lên giường muốn thượng hắn, bóp một đống kem dưỡng da ra tay, định đâm vào mông đối phương nhưng không được, cuối cùng không cam lòng đổi hướng, dùng trên người mình.

"Nào, thượng anh đi!" Lúc đó Thích Vân Tô đã nói như vậy.

Còn nói: "Thất tình thì thất tình, ông chủ Thích an ủi cậu, ông chủ Thích dẫn cậu đi trải nghiệm đỉnh cao kích thích của nhân sinh, có dám thử không?"

Hình ảnh hiện lên rõ ràng trong đầu. Hai người nằm ở sô pha, chai rượu rỗng lăn lóc đầy đất, anh ném hết dáng vẻ đứng đắn mặc tây trang duy trì suốt hơn 30 năm, như một kẻ điên phóng đãng xé áo sơ mi của mình, quỳ giữa hai chân Hạ Dương khẩu giao cho hắn, phun ra nuốt vào, tay còn lại tự bôi trơn và khuếch trương cho mình.

Sau khi làm Hạ Dương bắn ra, tinh dịch của đối phương dính trên cằm anh, chảy xuống cả xương quai xanh, khuôn mặt đỏ ửng thấm đượm tình dục, rồi đỡ lấy gậy thịt của Hạ Dương đặt ở lối vào hậu huyệt của mình, ấn mông ngồi xuống. Cồn đã đốt lên tình yêu anh che giấu suốt mấy năm, làm anh điên đến cùng. Sau đêm hôm đó, Hạ Dương ở lại nhà anh, chẳng bao lâu còn nối thông hai nhà với nhau.

"Tức giận vì ngày hôm qua em đi ăn cơm với Nhiễm Ninh à? Đã nói là em và Nhiễm Ninh chỉ là... chỉ là chị em thôi mà." Hạ Dương vội vã giải thích, "Là chị em đơn thuần, anh hiểu rất rõ mà? Anh không tin em cũng được nhưng không thể không tin Ninh Ninh chứ?"

Thích Vân Tô không nhịn được bật cười, thật không cần thiết, cho dù lúc chết rất không cam lòng, nhưng cũng không cần thiết phải tự tưởng tượng ra một thế giới đảo điên như thế này.

Hạ Dương bị anh bẻ cong? Còn cong như thể tự nhiên vốn là như vậy?

Không thể.

Anh không thể làm loạn cuộc đời của Hạ Dương như thế được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận