Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Đến bữa, Từ Lan mang cơm tới, hộ công* của người nằm giường bệnh kế bên cũng mang cháo đến, mỗi người ngồi trên giường mình ăn cơm. Chị Lâm hộ công ở bên kia tỉ mỉ hỏi về thực đơn cơm canh ngày mai, bên này Từ Lan vùi đầu chấm bài thi.
(*hộ công: là người ngoài được gia đình thuê để chăm sóc bệnh nhân)
Ba mẹ của Hạ Dương là giáo viên cấp ba, một toán một lý, dạy ra được không ít thủ khoa á khoa qua những kì thi đại học, nhưng Hạ Dương thì lại phá nát truyền thống gia đình, học dở toàn tập.
Hạ Dương không thích đọc sách, học hết cấp ba rồi đi nhập ngũ, làm lính cứu hỏa vẫn luôn là mục tiêu của hắn, không ai ngăn được. Cuộc sống của hắn chưa từng phải chịu khổ, vậy mà vì mục tiêu kia, kết quả huấn luyện trong quân đội luôn xếp hạng đầu.
Đầu năm hắn mới được chuyển về đội cứu hỏa ở gần nhà, nào ngờ chưa được mấy tháng đã bị thương nặng nằm trên giường. Hắn không hề tỏ ra buồn bã, mặc dù tối ngủ hay nằm mơ thấy ác mộng nhưng ban ngày vẫn bừng bừng sức sống, còn tranh thủ xem một đống anime mà lúc trước bận huấn luyện không có thời gian xem.
Đồng thời lần đầu tiên theo đuổi một cô gái.
"Tiểu Dương, hôm nay bác sĩ Nhiễm không đi làm, cậu nhìn cậu xem, sắp ỉu thành nước rồi kìa." Chị Lâm ở bên kia thật sự không thể nói chuyện được với ông chủ lạnh lùng của mình, quay sang tìm Hạ Dương tán gẫu.
Hạ Dương nghe thấy, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhưng không nhìn chị Lâm mà tầm mắt vừa vặn rơi vào người đang ngồi yên tĩnh cầm thìa ăn cháo, hắn bỗng sững sờ, có một cảm giác căng thẳng không tên dần dần lan tỏa, rất khó hiểu.
"Đúng ạ, ngày nào không được gặp bác sĩ Nhiễm là em ăn cơm không ngon." Hạ Dương bật thốt lên.
Đáy lòng không hiểu sao lại muốn nói như vậy, hắn vẫn nhìn chằm chằm người kia, nhìn đối phương húp cháo, khóe miệng dính một ít nước, đôi môi mỏng hồng lên, rõ ràng động tác nâng tay vẫn còn hơi mất sức, độ ấm của cháo có lẽ cũng vừa đủ. Ăn một bát cháo thôi mà cũng vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, thỉnh thoảng lại lấy khăn lau miệng.
Người đẹp ăn cháo hoàn toàn im lặng, Hạ Dương nhìn một lúc, đi đến một kết luận là thật khó hiểu.
Kết luận xong, tự mình giật mình, Hạ Dương bị bông cải đang nhai trong miệng làm sặc.
Hắn ho sù sụ, chị Lâm ở bên cạnh nói thêm: "Chị nghe nói có một bác sĩ bên khoa tai mũi họng đang theo đuổi bác sĩ Nhiễm đó, cậu phải nhanh tay lên."
"Chị đừng có nói lung tung, khéo lại làm bác sĩ Nhiễm khó xử." Hạ Dương đổ nước ra cốc uống một hơi, vỗ vỗ ngực thuận khí.
Có một cảm giác khó chịu nhen nhóm trong lòng hắn, tuy rằng hắn đã tự tìm cho mình lý do, tự nhủ đây là do hôm nay không được gặp bác sĩ Nhiễm nên tương tư...
Nhưng Hạ Dương biết rõ, từ trong tiềm thức của mình, hắn luôn vô thức quan sát nhất cử nhất động của người ngồi bên cạnh, và hắn cũng biết, mọi chuyện đang dần không ổn.
"Nhìn cậu xem, nhắc tới bác sĩ Nhiễm là lại kích động, còn không phải là do chị nóng ruột thay cậu hay sao? Vị bác sĩ ở khoa tai mũi họng kia làm sao khỏe mạnh bằng cậu được... ôi... cậu không ăn nữa à?" Chị Lâm nhìn thấy ông chủ nhà mình bỏ thìa xuống, bỏ dở câu nói, quay sang hỏi.
Ông chủ chỉ chớp mắt, đẩy nhẹ cái bàn nhỏ nhích ra, ý bảo chị Lâm dọn dẹp hộp giữ ấm đi. Dù đối phương không lên tiếng nhưng chị Lâm vẫn hiểu, nhanh nhẹn thu dọn bàn ăn.
Hạ Dương nói: "Đã thôi rồi à? Anh mới ăn được có mấy muỗng..."
Nói được một nửa thì chợt phát hiện thái độ của mình không đúng lắm, hắn vội vã cúi đầu ăn nốt phần cơm của mình.
Chị Lâm nói: "Buổi trưa cậu cũng không ăn được nhiều, khẩu vị không tốt sao? Nếu có món gì muốn ăn thì cứ nói với tôi." Bà dọn dẹp xong chuẩn bị đi về, đi được mấy bước lại quay lại, hỏi: "Có muốn đi vệ sinh không? Tranh thủ lúc tôi chưa đi..."
Hạ Dương tiếp lời: "Không sao đâu, chị Lâm chị nghỉ ngơi đi, nếu anh ấy muốn đi vệ sinh đã có em lo rồi."
"Vậy được, ông chủ, nhớ phát lương cho Tiểu Dương nữa nhé, đứa nhóc này vừa tốt bụng vừa nhiệt tình." Chị Lâm cười nói rồi chào tạm biệt.
Chị Lâm là người chăm sóc thuê theo giờ, mỗi ngày ba bữa cơm đúng giờ xuất hiện. Bà còn rất tận tình, quan tâm đến cả vấn đề đi toilet của ông chủ, sợ đối phương tự thân vận động sẽ bất tiện.
Hạ Dương là người sống thường trú ở phòng bệnh này, hắn thừa biết cho dù không tiện cũng sẽ không thừa nhận, vì vậy chuyện tiện hay không tiện này người ngoài không nhúng tay vào được.
Bởi vì hắn thường nhìn thấy người nằm chung phòng bệnh với mình nhịn đến nửa đêm mới khó khăn vịn xe lăn đi vào nhà vệ sinh, dù có vấp ngã cũng không hé răng kêu nửa lời. Hạ Dương nghĩ, đều là đàn ông nên hắn hiểu, mặt mũi đáng giá hơn vàng, ai lại đồng ý để một người phụ nữ xa lạ giúp mình đi vệ sinh cơ chứ? Do đó mỗi ngày hắn đều thay người kia trả lời vấn đề này, nửa đêm cũng thường "tiện đường" giúp đỡ đối phương đi vệ sinh.
Nghĩ vậy, càng nhiệt tình hơn, Hạ Dương ôm hộp cơm nói với người bên cạnh: "Phát lương thì không cần, ông chủ, hay là anh chia sẻ với tôi một vài bí quyết làm giàu được không? Trước đây anh làm nghề gì?"
Tầm mắt đối phương chẳng thèm nâng lên, chăm chú đọc báo.
Hạ Dương không nhận được đáp án, còn bị mẹ nhà mình cầm một xấp bài thi gõ đầu.
Từ Lan mắng: "Ồn ào! Phòng bệnh từ sáng tới tối toàn là tiếng của con, bộ dạng cà lơ phất phơ này của con mà đòi học làm giàu ấy hả? Làm người phải trưởng thành hiểu chuyện vào, đừng có suốt ngày bác sĩ Nhiễm bác sĩ Nhiễm nữa, theo đuổi con gái nhà người ta không thể chỉ dựa vào cái miệng thôi đâu, nói oang oang cho cả thế giới biết là sẽ theo đuổi được à? Con có biết là..."
"Con biết con biết. Con có nói gì đâu, toàn là mọi người nhìn rồi cố ý trêu chọc con đấy chứ." Hạ Dương ôm hộp cơm bỏ chạy sang giường bên cạnh.
Hắn ngồi khoanh chân ở cuối giường, nhai mấy miếng, chờ Từ Lan hết phàn nàn mới nhỏ giọng hỏi người kia: "Chuyện tôi thích bác sĩ Nhiễm rõ ràng vậy à?"
Tự hỏi tự đáp: "Đúng là rõ ràng thật."
Phủi phủi chăn mấy cái, lại hỏi: "Anh thích mẫu người phụ nữ như thế nào?"
Đương nhiên là không nhận được câu trả lời, một ánh mắt cũng không có.
Mấy ngày nay hắn liên tục mất ngủ, cứ nhắm mắt lại là mơ thấy khung cảnh lửa cháy hừng hực, tỉnh lại rồi người vẫn đờ ra.
Là đờ ra nhìn người nằm ở giường bên cạnh. Qua hồi lâu hắn mới ý thức được hành động của mình, nhưng cuối cùng cũng không thu tầm mắt lại.
Nghĩ tích cực thì, đúng, nhất định là do sáu năm sau mọi người sống phóng khoáng hơn.
Không chừng sáu năm sau hành động hôn môi còn trở nên phổ biến.
Nghĩ không tích cực thì, Hạ Dương không dám nghĩ, toàn thân nổi da gà rần rần. Điên rồi sao?!
Hắn cảm thấy, lờ mờ, hình như... có thể đoán được ý nghĩa của hành động của mình sáu năm sau là như thế nào, nhưng mà không có cách nào dung nhập được lên người mình, nghĩ thế nào cũng không dám tin.
Hạ Dương nhìn người kia cả một đêm, như thể muốn nhìn thấy hoa, tới gần sáng mới ngủ lại, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn nghe thấy tiếng Nhiễm Ninh nói chuyện, lập tức ngồi bật dậy.
Nhìn thấy Nhiễm Ninh, Hạ Dương xác định, đây mới là hoa.
"Chào buổi sáng, bác sĩ Nhiễm." Hạ Dương vừa mở miệng đã phát hiện cổ họng mình không ổn lắm, hai bên tai hơi đau, nặng giọng mũi.
Hắn khịt khịt mấy cái, tươi cười xán lạn với Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh tiến thẳng sang giường bên cạnh, qua loa đáp: "Trưa rồi."
"Bác sĩ Nhiễm, buổi trưa tốt lành." Hạ Dương chưa bỏ cuộc, chỉ là nụ cười tức khắc cứng lại, mất tự nhiên khi phát hiện người ở giường bên cạnh đang nhìn mình.
"Bị cảm à?" Một người rất hiếm khi mở miệng lại chủ động hỏi thăm Hạ Dương.
"Hơi hơi." Hạ Dương chớp mắt mấy cái, tầm mắt lại chuyển sang phía Nhiễm Ninh, "Bác sĩ Nhiễm ăn cơm chưa?"
Nhiễm Ninh bước sang chỗ Hạ Dương, ra lệnh: "Há miệng."
"Vừa mới ngủ dậy, miệng thúi." Hạ Dương dùng tay bịt miệng mình lại.
"Vậy thì tự đi kiểm tra đi." Nhiễm Ninh muốn xem qua thử biểu hiện bệnh của Hạ Dương trước.
Hạ Dương lập tức xuống giường, vừa nói: "Tôi đi đánh răng, chờ tôi, đừng đi."
Nhiễm Ninh tắt điều hòa, mở cửa sổ ra, rồi ngồi ở giường bên cạnh đợi Hạ Dương.
Hạ Dương đánh răng xong quay lại, ngồi lên giường bên cạnh một cách cực kỳ tự nhiên, đây là bệnh nhân cần chăm sóc đặc biệt của bác sĩ Nhiễm, vì vậy thỉnh thoảng hắn vẫn nhảy sang bên này ngồi đợi Nhiễm Ninh, tuy rằng người kia phớt lờ mọi thứ, hắn cũng chẳng buồn ngại.
Nhưng ngày hôm nay dường như... có hơi là lạ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...