[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Thích Vân Tô đang nằm mơ, một giấc mơ điên đảo hỗn loạn.

Thật giả luân phiên, lẫn lộn không rõ, dường như là anh đang đứng ở một góc nhìn thứ ba nhìn mình tử vong. Là cảnh tượng mà anh đã mơ thấy rất nhiều lần, trong khoảnh khắc ngã xuống từ tầng 8, trong khoảnh khắc chiếc xe gặp tai nạn, cảm giác đau đớn và hoảng sợ ngay lúc đó lan tràn trong mơ, kèm theo cả nỗi tuyệt vọng.

Cuối cùng anh tỉnh lại vì đau.

Thần trí mơ màng, đôi mắt chưa mở ra đã cảm nhận được sự trói buộc trên cơ thể. Anh đang quỳ gối nằm sấp trên giường, hai tay bị kéo ngược ra sau lưng giữ chặt, vùi mặt vào gối, bởi vì động tác của người phía sau quá hung hãn nên đầu anh không nhấc lên nổi, thậm chí còn hơi khó thở.

"Hạ Dương... anh..."

Giọng của Thích Vân Tô khàn đặc, không còn bao nhiêu sức lực, còn bị tiếng rên trong cổ họng che lấp, anh đành mặc kệ, để yên cho Hạ Dương phát tiết.

Cả đêm bị dằn vặt đến mức sắp mất hết tri giác, Thích Vân Tô không thể hiểu nổi Hạ Dương với thể lực kinh người này còn muốn kéo dài trong bao lâu nữa.

Anh bị lật lại như một con cá trên chảo, tầm mắt không rõ ràng, mặt bị một cái cằm thô ráp râu chà xát, nhưng mà anh cũng không giãy giụa, cố gắng vươn tay lên ôm lấy cổ đối phương, vuốt ve phần da sẹo nhăn nheo.

Thích Vân Tô đợi một lúc, đợi Hạ Dương tỉnh táo lại, mở miệng: "Anh vẫn rất... tò mò..."

"Tò mò cái gì?" Hạ Dương chôn đầu vào cổ Thích Vân Tô, vừa nói vừa hôn cổ anh.

Thích Vân Tô chậm chạp không nói tiếp, Hạ Dương lại hỏi: "Anh khó chịu à? Có phải là đang rất đau không?"

Thích Vân Tô "ừ" một tiếng.

Hạ Dương nói: "Em cố ý, em muốn anh không xuống giường được, không ra khỏi cửa được."

"Anh vẫn rất tò mò..." Thích Vân Tô nói, "Trước đây em và... bạn gái ở bên nhau, không phải đã từng nói là rất hợp nhau, khó dừng lại sao? Dựa theo vốn hiểu biết của anh, anh vẫn... luôn cho rằng... ở phương diện kia em rất sung sức..."

"Bây giờ nói chuyện này sẽ rất khó xử đó." Hạ Dương vẫn chưa thôi gặm cắn, động tác nhẹ nhàng, cắn xong mới nói tiếp, "Coi như là anh đang khen em giỏi. Ai mà chẳng mở rộng hiểu biết bằng học hỏi dần dần, có gì kỳ lạ đâu."

Thích Vân Tô không đáp, Hạ Dương nhìn anh, "Em biết anh đang muốn nói gì, anh muốn nói em trời sinh không phải là gay, nếu em có thể cong thì cũng có thể thẳng lại, không thể, cuộc đời em nhờ vả hết vào anh, vậy nên anh đừng có nghĩ tới chuyện chia tay, biết chưa?"


Hạ Dương lại hơi tức giận, không khống chế được mà cao giọng, hai người ôm chặt lấy nhau, hai cơ thể dán sát, Thích Vân Tô cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, qua loa đáp: "Biết rồi."

Sau đó còn nói: "Anh đã kiểm tra rất nhiều tài liệu mà vẫn không thể giải thích được chuyện xuyên qua, Hạ Dương... thực ra anh hi vọng nơi này chỉ là mộng."

Thích Vân Tô vỗ về lưng Hạ Dương.

"Lại nữa rồi? Chưa đủ đau đúng không?" Hạ Dương ôm siết lấy anh, thân dưới bắt đầu hoạt động, tay giữ lấy thắt lưng Thích Vân Tô làm loạn, lát sau hắn bế xốc anh lên, dùng lý do tắm rửa để bận rộn thêm một hồi nữa trong phòng tắm.

Hạ Dương không nói kỹ, còn pha trò về quá khứ đã qua, nói cái gì mà khi còn bé đã có thể xuyên qua, không cần biết là xảy ra chuyện gì, chỉ cần gặp phải nguy hiểm là có thể xuyên qua, Thích Vân Tô không tin lắm, tuy rằng đã tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn không có cách nào tự thuyết phục được bản thân mình, vẫn cho rằng đây chỉ là mộng cảnh mà thôi.

Thích Vân Tô không muốn Hạ Dương tiếp tục mạo hiểm, vết thương trên người Hạ Dương đã chứng minh, cái gọi là gặp nguy hiểm cũng chỉ là xác suất phần trăm, chưa chắc lúc nào cũng là thật. Nhưng đề tài này đã trở thành điểm mấu chốt không thể động vào, nhắc tới là Thích Vân Tô sẽ không xuống giường được.

Mấy ngày gần giao thừa anh gần như không ra khỏi cửa. Mỗi ngày ở trong nhà đọc sách hoặc xem anime cùng Hạ Dương.

Nếu như không có những ký ức lung tung ở trong đầu thì những tháng ngày này đúng là rất yên bình.

Hôm cuối năm, anh ngủ chán chê rồi ra ban công sưởi nắng. Vì để Thích Vân Tô không ra khỏi nhà, Hạ Dương còn bảo ba mẹ sang nhà mình cùng nhau chuẩn bị cơm tất niên.

Buổi sáng lúc còn nằm trên giường, ba mẹ Hạ Dương đã gọi video tới nói về thực đơn tối nay, hỏi hai đứa có muốn ăn thêm gì không. Sau khi hai ông bà chọn mua đồ ăn ở chợ xong, Hạ Dương chịu trách nhiệm đi đón, trước khi đi còn dặn dò nhiều lần: "Tuyệt đối tuyệt đối không được ra khỏi cửa!"

Đi chưa được bao lâu hắn lại quay về, gom hết chìa khóa xe trong nhà cầm theo, còn hỏi Thích Vân Tô: "Em có thể trói anh lại được không?"

Thích Vân Tô đáp: "Anh sẽ không ra khỏi nhà, không lái xe, không sao đâu."

Không ra khỏi nhà, không lái xe, không sao đâu, nói xong câu này, trong đầu anh vụt qua hình ảnh chiếc xe đang phóng rất nhanh trên đường.

Sau khi Hạ Dương đi, Thích Vân Tô lấy bát đĩa đã lâu không dùng trong tủ ra rửa, vừa nhìn nước chảy vừa "nhìn" những mảnh ký ức vỡ vụn.

"Cho em mượn xe anh một lát, công ty có việc gấp, phải qua đó một chuyến." Là giọng của Thích Hòa Tân.

"Đang tết nhất mà vẫn còn bận cơ à?" Thích Vân Tô đóng vòi nước, tìm khăn lau tay, "Để anh đưa em đi, sau đó qua chỗ nhà hàng anh đặt trước luôn."

"Cũng được." Thích Hòa Tân đồng ý.

Lúc ra ngoài, Thích Hòa Tân tự giễu nói: "Lẽ ra em phải tuổi trâu mới đúng, cày cuốc không có tư cách ăn tết, tối mù tối mịt còn phải đi làm..."

Nói xong gã nhìn Thích Vân Tô, thay đổi ngữ khí: "Khác anh hoàn toàn luôn đó Thích tổng."


Thích Vân Tô mỉm cười, không để bụng những lời của Thích Hòa Tân.

Vốn dĩ ngày hôm đó, anh tới nhà Thích Hòa Tân, còn đặt trước cơm tất niên ở một nhà hàng, lâm thời phải đưa Thích Hòa Tân tới công ty trước, trên đường về thì gặp phải tai nạn xe cộ.

Hồi ức bị tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang, Thích Vân Tô tắt vòi nước, lau tay đi lên phòng khách tìm điện thoại.

"Xin lỗi, không ăn tết cùng em được." Thích Vân Tô nói với Thích Hòa Tân ở đầu dây bên kia, vừa mang giày chuẩn bị ra ngoài.

Thích Hòa Tân nói: "Không sao, em hẹn đồng nghiệp uống rượu rồi. Anh có ở nhà không? Em đang ở dưới khu chung cư nhà anh, có một đối tác cho em mấy túi cà phê, em có bao giờ uống cái này đâu, nếu anh không bận thì xuống lấy đi, hay là để em mang lên cho anh?"

"Để anh xuống."

"Nhanh lên nhé, xe em màu trắng, đậu ở gần ngã tư."

Thích Vân Tô đáp "ừ". Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, anh đặt di động lên tủ giày, quay lại lưu luyến nhìn ngôi nhà này một lượt trước khi đi.

Thích Vân Tô bị Thích Hòa Tân giết, cho dù là sự cố ngã lầu hai năm trước hay là tai nạn xe cộ hôm nay.

Thích Hòa Tân nói, chúng ta chỉ sinh kém nhau đúng 13 phút, dựa vào cái gì mà từ lúc sinh ra anh đã sở hữu tất cả mọi thứ của tôi, sau đó giành lấy vô lăng, điều khiển chiếc xe lao nghiêng, đâm thẳng vào một chiếc xe chở dầu khác.
1

Chỉ trong khoảnh khắc, đám lửa bao trùm cả xe.

Hạ Dương nói Thích Hòa Tân chỉ bị thương nhẹ, thực ra không phải, bọn họ chẳng ai thoát được khỏi sự cố này.

Thích Hòa Tân cũng chết, một vụ tai nạn bất ngờ.

Bây giờ, Thích Vân Tô đang đi tìm nơi Thích Hòa Tân đậu xe, anh biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bước chân không hề do dự.

Thích Vân Tô lên xe, ngồi vào ghế cạnh lái, trên xe chẳng có túi hạt cà phê nào cả, anh cũng nói thẳng: "Tôi cho cậu một mạng, buông tha Hạ Dương đi."

Thích Hòa Tân nhếch miệng cười giễu cợt, khởi động xe.
1


*

"Xem ra lúc ở trong bụng mẹ anh trai đã giành hết chất dinh dưỡng của em trai rồi."

Khi còn bé bị người lớn nói đùa, ban đầu bọn họ không hiểu gì chỉ cười theo, sau đó mẹ bắt đầu giành hết tâm tư lên người Thích Hòa Tân, còn nói với Thích Vân Tô, con là anh trai, phải hiểu chuyện, điều kiện của con tốt hơn nên phải cố gắng phấn đấu, mệnh của con trời sinh là phải giúp đỡ em trai mình, nếu không ý thức được điều này thì thật là đáng xấu hổ.

Con người không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, suốt một quãng thời gian dài từ năm 7, 8 tuổi Thích Vân Tô đã bắt đầu tự hỏi về vấn đề này. Nếu như có thể lựa chọn, anh muốn mình là người yếu hơn trong bào thai song sinh, dinh dưỡng không đầy đủ, sức khỏe không tốt, có khi còn được người lớn quan tâm, có món gì ngon được thử trước, kết quả học tập không cần hạng nhất, thỉnh thoảng nghịch ngợm cũng không bị quở trách.

Nhưng không thể. Anh là anh trai, phải trưởng thành, phải hiểu chuyện, điều kiện tốt hơn nên phải phấn đấu nhiều hơn, bởi vì mệnh của anh trời sinh chiếm được nhiều dinh dưỡng hơn khi ở trong bụng mẹ.

Không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, cuộc đời như bị đóng vào trong một cái khung có sẵn, bởi lẽ đó mà đến năm 30 tuổi, Thích Vân Tô cảm thấy mình đã sống đủ rồi.

Cũng không hẳn là sống đủ, mà là đã trả lại được hết chỗ dinh dưỡng mà mình chiếm dụng.

"Đã 36 tuổi rồi mà vẫn còn sợ hãi khi mơ bị mẹ phạt đứng, cuộc đời thật đáng buồn cười." Thích Hòa Tân đánh tay lái liên tục, vừa nói vừa bấm còi ầm ĩ, "Anh thì tốt rồi, cái gì anh cũng tốt hơn tôi, nhưng tôi có từng cầu xin anh thứ gì không, xưa nay tôi chưa bao giờ nợ anh, là anh nợ tôi..."

"Người bị mẹ phạt đứng là tôi, cậu nhớ nhầm." Thích Vân Tô nhàn nhạt nói, nhưng lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.

Thích Hòa Tân quát: "Đúng, bởi vì tôi kém cỏi, mẹ chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì với tôi, chưa bao giờ quản tôi..."

Thích Vân Tô nhắm mắt lại, cố gắng làm quen với tốc độ xe đang chạy, anh nghe Thích Hòa Tân liên miệng oán giận, nhưng đến lúc này thì chẳng buồn giải thích gì nữa.

"Tôi đã rất cố gắng, cố gắng thoát khỏi cái bóng của anh, cố gắng để mẹ nhìn thấy tôi không phải là một đứa kém cỏi, cuối cùng, mặc kệ thế nào, tôi vẫn không so được với anh..."

Thích Hòa Tân kích động, vượt qua một cái xe bên cạnh nữa, gã còn hạ cửa xe xuống cãi nhau với tài xế, có lẽ là do mất tập trung nên tốc độ xe thoáng chậm lại.

Thích Hòa Tân nói: "Đúng, tôi hận tại sao mình lại sinh ra cùng với anh, nhưng mà, nhưng mà tôi vẫn cố gắng kiếm nhiều tiền bằng anh, lấy anh làm gương, tôi biết mình quá quắt, tôi nhận, đúng là tôi rất không cam lòng, mỗi lần tôi nhìn thấy anh là lại không cam lòng, chúng ta chỉ sinh kém nhau có 13 phút, dựa vào cái gì mà mọi thứ anh có từ khi sinh ra đều tốt hơn tôi..."

Thích Vân Tô yên tĩnh nghe em trai mình nói chuyện, cuối cùng anh mở mắt ra nhìn gã, cũng nhìn thấy một chiếc xe chở dầu đi ngang qua, chân tay anh run lên.

"Tôi biết." Thích Vân Tô chậm rãi nói, "Tôi cũng hận, tại sao lại sinh ra cùng với cậu, khi còn nhỏ rõ ràng tôi rất ngoan, không nghịch ngợm, nhưng người lớn đều yêu thích em trai hơn, thời gian mẹ bị bệnh nặng rõ ràng là tôi túc trực chăm sóc bà, nhưng di ngôn bà lưu lại cũng là lời muốn tôi chuyển cho cậu..."

Thích Hòa Tân bật cười khinh thường.

Thích Vân Tô nhìn gã, nói: "Tôi cũng ghen tỵ với cậu, cũng không cam lòng, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, chúng ta không còn là những đứa trẻ nữa, mỗi người đều có cuộc sống riêng, nên buông xuống hết đi."

Thích Hòa Tân cười càng to hơn, cười rất khó nghe, gã đạp chân ga, kim đồng hồ chỉ tốc độ xe lại bắt đầu tăng.

Trong lúc Thích Hòa Tân lái xe thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, là một dãy số không lưu tên người gọi đến, gã biết là ai gọi, vươn tay định lấy máy thì bị Thích Vân Tô đoạt mất.

Là Hạ Dương gọi tới.

Thích Hòa Tân buông vô lăng, nghiêng người sang muốn cướp lại điện thoại.


"Tôi không thể để cậu ấy tiếp tục nữa." Động tác của Thích Vân Tô rất quyết đoán, sau khi giành được điện thoại lập tức hạ cửa xe xuống định ném ra ngoài.

Trong quá trình tranh giành, xe đã hoàn toàn thoát ra khỏi sự điều khiển của người, anh chỉ lo va chạm với những xe khác, trong một giây mất tập trung nhìn con đường phía trước, điện thoại di động bị cướp lại.

Thích Hòa Tân bấm nhận cuộc gọi, đúng lúc xe chạy tới một ngã tư, gã đánh vô lăng, điện thoại trong tay bị rơi xuống sàn.

"Tập trung lái xe đi!" Thích Vân Tô quát, "Muốn chết thì tự chết, đừng có kéo những người khác trên đường chết cùng!"

"Cũng đâu hẳn là thực sự chết."
1

Vì có Hạ Dương xuất hiện nên tâm tình của bọn họ thay đổi, người kích động là Thích Vân Tô, Thích Hòa Tân lại bình tĩnh.

Thích Hòa Tân không còn đặt tâm trí lên việc lái xe nữa, liếc tìm vị trí của điện thoại rơi rồi thò tay xuống, bấm mở loa ngoài lên.

Giọng của Hạ Dương ở đầu dây bên kia: "Thích Hòa Tân, anh bình tĩnh, trước tiên anh bình tĩnh lại đã, anh đang lái xe đúng không? Dừng xe lại bên đường đi, tôi sẽ trở về, nhất định sẽ tìm được cách trở về..."

"Đủ rồi, Hạ Dương." Thích Vân Tô ngắt lời hắn, "Anh cảnh cáo em, đừng có lo chuyện bao đồng nữa."

Trong một đoạn trí nhớ, vào thời khắc va chạm với xe chở dầu, bọn họ bị lật nghiêng trong xe, vậy mà Thích Hòa Tân vẫn kiên trì gọi cho Hạ Dương một cuộc điện thoại.

Điện thoại thông, Hạ Dương cuống cuồng hỏi, chỉ nghe Thích Hòa Tân nói "quay lại ngày 4 tháng 3 năm 2015 mang Tiểu Lê ra ngoài", sau đó xe bén lửa, điện thoại bị ngắt.
2

Đến bây giờ Thích Vân Tô mới nhớ ra, mới hiểu được, 6 năm trước anh và Hạ Dương cùng nhập viện trong một ngày, anh là vì tự sát, còn Hạ Dương là vì chấp hành nhiệm vụ cứu hỏa nên bị thương.

Vụ hỏa hoạn xảy ra ở khu phố cũ, cũng chính là nơi Thích Hòa Tân sống, lúc đó người yêu của gã đã chết trong vụ hỏa hoạn.

Thích Vân Tô không hiểu lắm, có lẽ là do bản thân anh đã rất nhiều lần chết trong tay Thích Hòa Tân, còn Hạ Dương thì dùng năng lực của mình xuyên qua, thay đổi kết quả, cuối cùng dẫn đến việc Thích Hòa Tân cũng có khả năng xuyên qua.

Ân oán của anh em bọn họ đã làm liên lụy đến Hạ Dương, liên lụy đến quá trình xuyên qua tưởng chừng vô thực kia, điều này làm cho Thích Vân Tô cảm thấy rối tung, anh chỉ muốn mau chóng kết thúc tất cả những chuyện này.

Ngay lập tức, Hạ Dương trong điện thoại không ngừng bảo đảm với Thích Hòa Tân rằng hắn có thể trở lại, có thể cứu người, dường như đã quen với thái độ uy hiếp của Thích Hòa Tân.

Thích Vân Tô nghiến răng, cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Hạ Dương, chẳng có ai biết ơn những chuyện mà em đang làm cả, anh không biết ơn, anh cũng không muốn tiếp tục cuộc sống kiểu này, không muốn mỗi ngày sống trong nỗi sợ biết trước mình sẽ chết, không muốn mỗi ngày nghi ngờ tinh thần của mình có bất thường hay không, để cho tất cả kết thúc đi, anh không muốn tiếp tục nữa..."

Thích Hòa Tân bẻ ngoặt tay lái, rẽ gấp làm cho xe rung lắc một hồi, điện thoại trượt vào một góc xó xỉnh nào đó, không nghe thấy tiếng của Hạ Dương nữa, một giây sau, Thích Hòa Tân dẫm mạnh chân ga, trực tiếp đâm phá hàng rào bảo hộ.

Xe rơi xuống biển, bởi vì cửa xe chưa đóng chặt nên chuyện đầu tiên Thích Vân Tô làm là mở cửa xe ra.

Nhưng mà biển này rất sâu, xe chìm rất nhanh, giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi kết quả là anh sắp chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui