[ Đam Mỹ ] Sci Mê Án Tập - Nhĩ Nhã

Chương 1 : Nghi vấn của Mã Hân
2

"Chết đuối là cái chết đem lại sự gột rửa linh hồn con người sạch sẽ nhất. Dòng nước lạnh như băng trượt vào mũi miệng, xộc thẳng tới phế quan. Chớp mắt không nổi, hít thở không thông; nỗi sợ hãi ập đến, càng giãy giụa nước càng tràn vào sâu, lột đi toàn bộ không khí trong khoang phổi, cướp mất nguồn dưỡng khí của cơ thể. Con người hưởng thụ ba phút khổ nạn trong lòng nước, cuối cùng chết đi, ngập chìm dưới đáy bùn đen."
7

[Tiếp Theo Là Chết Kiểu Này, Chương bảy: Chết đuối]
20

~
3

Tháng tám nóng nực trôi đi, tháng chín vào thu, nắng gắt cuối thu vừa hết, thời tiết liền mát mẻ trở lại. Người dân sau một thời gian dài sống trong mùa hè nắng nóng giờ cũng dần khôi phục sức sống. Trên đường, dòng người qua lại cũng không còn đạp lên nhau mà đi. Những cô gái trẻ tranh thủ chút thời gian ấm áp cuối cùng xúng xính trong những bộ váy, dạo bước cùng người yêu, nói lời tạm biệt mùa hè.
7

Mùa hè kết thúc, cũng là lúc tựu trường, đám học sinh sinh viên lại bắt đầu khẩn trương với sách vở và bài tập.
2

SCI từ Châu Âu trở về, bận rộn mất một tháng mới có thể đóng hồ sơ vụ án, cũng vừa lúc Công Tôn và Bạch Cẩm Đường kết thúc tuần trăng mật.
1

Mọi người nghỉ ngơi hồi phục một thời gian, giờ đã sẵn sàng tiếp tục công tác, chỉ có điều... không có vụ án.
2

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lượn qua lượn lại văn phòng của Bao Chửng cũng không bới nổi một vụ án nào mới. Bao Chửng hạ lệnh, tra lại những vụ án chưa phá đi.

"Án chưa phá ấy hả..." Triển Chiêu nhăn mặt, "Án chưa phá thì thiếu gì, nhưng mà trong vòng vài năm trở lại đây thì không còn vụ nào, mà xa hơn thì lục lại làm sao được mà phá?"

"Ừ..." Bạch Ngọc Đường vươn vai, "Thôi không có án cũng coi như là chuyện tốt."
1

Hai người vừa đi tới cửa văn phòng SCI, liền thấy Bạch Trì ôm một cuốn sách vội vã chạy tới.

"Trì Trì." Triển Chiêu gọi, "Làm gì mà chạy ghê thế?"

Bạch Trì có vẻ đang chạy trốn vội vã lắm, trán đẫm mồ hồi, vừa nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cậu rối rít giấu cuốn sách ra sau lưng.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đá mắt - Có bí mật!

"Trì Trì." Triển Chiêu mò qua, tiến tới bên Bạch Trì, thu hút sự chú ý của chàng cảnh sát trẻ, "Cái gi thần bí thế?"

"Không..." Bạch Trì nghiêng người tránh, lật gáy sách sang hướng ngược lại. Thình lình, Bạch Ngọc Đường nhào qua cậu, khéo léo rút nhanh cuốn sách khỏi tay cậu chàng.

"A..." Bạch Trì giật mình, sách bị Bạch Ngọc Đường đoạt mất rồi! Triển Chiêu hí hửng chạy tới xem, "Là cái gì thế? Sách đen hả?"
6

"Không phải!" Bạch Trì vội vàng chối bay, "Là sách mới phát hành..."

"À..." Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy tên tác phẩm, liền gật gù hiểu chuyện: tên sách là "Ma Pháp Của Một Con Người", tự truyện của Triệu Trinh.

Bạch Trì ngượng ngùng giật lại quyển sách.

"Ồ, vậy hôm nay là ngày đầu tiên sách phát hành sao?" Triển Chiêu cười, "Em quyết tâm tới tận nhà sách mua cơ à?"

Bạch Trì không trả lời, gật đầu.

"Em cứ hỏi xin Triệu Trinh một cuốn không phải nhanh hơn sao?" Bạch Ngọc Đường bật cười, "Tự chạy đi mua làm gì?"

Bạch Trì giấu kỹ cuốn sách, "Hai anh không được nói với anh ấy là em mua đó!"

Hai ông anh quái tính nín cười, Triển Chiêu vỗ vai cậu em, hỏi, "Sách của Triệu Trinh bán chạy lắm hả?"

"Vâng." Bạch Trì gật đầu.

"Có lên được bảng xếp hạng không đó?" Bạch Ngọc Đường cũng hỏi thăm.

Bạch Trì chán nản đáp, "Bảng xếp hạng bị đoàn người che hết rồi, em không nhìn thấy luôn. Xếp hàng dài lắm."

"Nhiều người mua sách của Triệu Trinh vậy ư?" Triển Chiêu giật mình.

"Không phải." Bạch Trì nói, "Đúng là rất nhiều người mua sách của Trinh, nhưng hôm nay còn có một tác giả nữa tổ chức ký sách, bao nhiêu người tới xếp hàng! Em thấy người ta xếp từ lầu một kéo lên tận lầu bốn luôn!"

"Nhiều người thế cơ à?" Triển Chiêu hào hứng, "Chắc là tác giả best-seller chứ hả? Ai vậy?"

Bạch Trì lắc đầu, "Em không nhìn thấy, nhưng mà sách thì em xem qua rồi, là tiểu thuyết kinh dị thì phải."

"Tiểu thuyết kinh dị?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều giật mình sửng sốt. Bây giờ tiểu thuyết tình cảm bán còn khó, truyện kinh dị mà bán chạy vậy sao?

Triển Chiêu cũng là người mê truyện kinh dị, liền hỏi ngay, "Sách của ai? Em biết tên không?"

"Là 'Tiếp Theo Là Chết Kiểu Này' của tác giả Mười Một Tội Lỗi." Từ bàn làm việc, Tưởng Bình đang lạch cạch gõ bàn phím đột nhiên nói vọng qua, "Một cậu bạn của em đang ở chỗ xin chữ ký đó, bảo là đông lắm."

"'Tiếp Theo Là Chết Kiểu Này' à..." Triển Chiêu càng lúc càng hứng khởi, "Cuốn đó tôi xem rồi, viết không tệ chút nào. Nhất là đoạn miêu tả tâm lý sát thủ biến thái, cực kỳ giống!"

"Sát thủ biến thái sao?" Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy hứng thú, "Là truyện trinh thám hả?"

"Là tiểu thuyết kinh dị." Tưởng Bình nói, "Không tính là truyện trinh thám được... Trong truyện không có chi tiết người phá án, chỉ có hung thủ thôi."

"Thể loại sách gì thế này?" Bạch Ngọc Đường giật mình, "Thế cuối cùng chính nghĩa có thắng cái ác không?"

Tưởng Bình bật cười, "Sếp, anh lạc hậu quá rồi."

"Lạc hậu gì cơ?" Bạch Ngọc Đường thắc mắc.

"Trẻ con bây giờ không thích đọc mấy thể loại truyền thống đó đâu." Tưởng Bình cười, "Phải mới lạ, phải hiện đại, phải cá tính!"

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Thế thì liên quan gì tới trinh thám?"

"Nói cuốn sách thuộc thể loại trinh thám, thì thà rằng bảo nó là tự truyện của một đám sát thủ biến thái nghe còn hợp lý hơn. Nghe bảo để viết cuốn sách này, người ta phải đi rất nhiều nhà giam, phỏng vấn bao nhiêu sát thủ biến thái đó."

"Lại còn phỏng vấn nữa cơ á?" Bạch Ngọc Đường càng thêm sửng sốt.

"Hình như người đó muốn nghiên cứu tội phạm hay sao ấy." Tưởng Bình trả lời, "Trông có vẻ chuyên nghiệp."

"Miêu Nhi, cậu đọc rồi đúng không?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Có sách ở đây không? Tôi xem với."

Triển Chiêu nhún vai, "Tôi thấy ở thư viện, tiện tay đọc lướt thôi."

"Công Tôn đang đọc đấy ạ." Triệu Hổ nơm nớp trả lời, "Hai ngày trước em thấy anh ấy đang đọc, vừa đọc vừa cười..."
29

Tất cả mọi người mặc niệm.

Cả đội đang nói chuyện phiếm, bỗng thấy Mã Hân đẩy cửa ngó vào, vẫy tay gọi Mã Hán, "Anh ơi."
1

Mã Hán đang ngồi bên bàn đọc tư liệu, hỏi, "Sao thế?"

"Anh qua đây chút." Mã Hân vẫn tiếp tục gọi, cô nhỏ thường ngày lúc nào cũng cười đùa, hôm nay lại có vẻ không vui.

Mã Hán đứng dậy, tới bên cửa, "Sao vậy Hân Hân?"

Mã Hân thì thầm với anh vài câu, anh trai cô có vẻ khó xử, "Cái này không hợp quy định..."

"Anh, giúp em đi mà?" Mã Hân túm tay áo Mã Hán ngẩng mặt cầu xin, "Anh hỏi giúp đội trưởng Bạch một câu cho em?"

"Hỏi anh cái gì cơ?" Bạch Ngọc Đường đứng phía trong nghe loáng thoáng hai người nhắc tới tên mình, liền hỏi.

"Ai da..." Mã Hán nhìn anh, rồi gật đầu với em gái, "Em tự hỏi đi."

Bạch Ngọc Đường vẫy tay gọi Mã Hân, hỏi, "Sao thế? Vào trong rồi hẵng nói."

Mã Hân hai tay đút túi áo blouse trắng, do dự bước vào, ngập ngừng, "Là thế này, em có cô bạn thân từ nhỏ, tên là Trần Dương, sau khi tốt nghiệp đại học Sư Phạm được giữ lại làm giảng viên."
1

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhau, nghe không ra chuyện này có liên quan gì.

"Trong lớp của cô ấy có một nữ sinh tên Lưu Mai." Mã Hân kể, "Cô sinh viên này cũng kỳ quái lắm, thường xuyên gây lộn, thích chơi cùng đám nam sinh, tối hay ngủ ngoài ký túc xá trái quy định của trường, năm học trước cũng phải học lại mất ba môn. Trần Dương là giảng viên lớp cô gái này. Sau ngày khai giảng có gọi cô ta tới văn phòng nói chuyện vài câu. Cô nữ sinh kia với Trần Dương to tiếng qua lại vài câu, cô ta tức giận đùng đùng bỏ đi, sau đó thì mất tích."

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nghe xong chỉ gật đầu, "Sau đó thì sao, đã tìm thấy người chưa?"

Mã Hân khẽ thở dài, "Cô gái đó mất tích tầm một tuần, cha mẹ liền tìm tới trường, yêu cầu Trần Dương chịu trách nhiệm."

"Thế này là phiền rồi." Triển Chiêu nói, "Cô nữ sinh kia gặp chuyện gì? Hay chỉ vì giận dỗi thôi? Mà có giận dỗi cái gì chắc cũng không tới nỗi cãi nhau với giảng viên một trận rồi bỏ nhà ra đi, mất tích tới một tuần chứ?"

"Đó vẫn chưa phải là phiền toái nhất." Mã Hân cười khổ, "Mấy hôm trước, nhà trường nạo vét đáy hồ của trường, rút toàn bộ nước hồ, tìm thấy một thi thể nữ."

Mã Hân vừa nói dứt lời, tất cả mọi người vốn đang xôn xao bàn tán bỗng ngẩn người im bặt, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều lộ vẻ kinh ngạc.

"Là thi thể của cô nữ sinh kia à?" Bạch Trì hỏi.

"Ừm." Mã Hân gật đầu, "Người khám nghiệm tử thi nói, người chết được một tuần rồi, chết đuối."

Tất cả mọi người lặng yên, trong đầu ai cũng chỉ nghĩ - Cô nhỏ này quá yếu đuối rồi, mới tranh cãi với giáo viên một trận đã tự sát, mà thế thì giảng viên này cũng xong luôn...

"Là tự sát thật sao?" Triển Chiêu hỏi.

"Thi thể thường ngâm trong nước ba bốn ngày sẽ bị trương." Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ nghi hoặc, "Bị trương sẽ nổi lên, sao một tuần vẫn còn chìm dưới đáy hồ được?"

Mã Hân cũng ngẫm nghĩ, trả lời, "Cái này có thể do tình huống đặc biệt, có điều pháp y kết luận là tự sát. Em cũng tới phòng hồ sơ của bên pháp y xem tài liệu điều tra, thấy giấy tờ kết quả điều tra đều ăn khớp, toàn bộ quá trình không có gì không ổn."


Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, "Vậy em thấy còn có vấn đề gì?"

"Không phải em thấy có vấn đề." Mã Hân nói, "Là Trần Dương cảm thấy cô nhỏ đó không tự sát."

"Cô ấy có căn cứ gì không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Lưu Mai khi lớn tiếng với Trần Dương tỏ ra rất hung dữ, hơn nữa lúc bỏ đi còn ngoan cố vặc lại, 'Cô đừng nghĩ cô tài giỏi, cũng chỉ là giảng viên đại học thôi! Tôi tốt nghiệp rồi chắc chắn sẽ hơn cô nhiều!'." Mã Hân kể, "Hơn nữa Trần Dương cũng nhận xét, Lưu Mai là một nữ sinh rất kiên cường, không phải loại người yếu đuối tới mức đi tự tử."

"Đúng là không bình thường." Triển Chiêu lên tiếng, "Cô sinh viên này thuộc tuýp tính cách tích cực, hướng về tương lai, hay thường được gọi là kiểu người lạc quan. Hơn nữa, cô ấy có tỏ ra là người có khát khao, không dễ lựa chọn con đường tự sát."
1

"Chính vậy đó ạ." Mã Hân nói, "Trần Dương bây giờ gặp phiền toái rất lớn. Hội đồng giảng viên lúc đầu còn ủng hộ cô ấy, nhưng giờ thấy có người chết, liền đổ hết trách nhiệm lên đầu cô ấy. Báo chí cũng viết rất độc địa, cái gì mà 'Giáo viên tàn ác bức tử nữ sinh'. Cuộc sống hiện tại của Trần Dương bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cha mẹ Lưu Mai còn đòi kiện cô ấy. Thế nhưng Trần Dương nói hôm đó cô ấy không hề mắng Lưu Mai, chỉ khuyên cô bé phải có chí tiến thủ, phải biết quý trọng chính mình, thế thôi."

"Cô sinh viên kia có phải là người thích thể hiện, ăn mặc cầu kỳ lòe loẹt, có rất nhiều bạn trai, ngoại hình tương đối dễ nhìn, phải không?" Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

"Vâng ạ." Mã Hân gật đầu cười, "Nói thật với các anh, Trần Dương là chị em tốt của em, em vì cô ấy cũng đã hỏi thăm khắp nơi trong trường. Học sinh của Trần Dương ai cũng không ngờ Lưu Mai tự sát. Hơn nữa còn có chuyện, cha mẹ cô gái này thực ra còn có một đứa con trai nữa nên ở nhà Lưu Mai không được yêu thương, vì thế mới có tính cách kỳ quái như vậy. Cha mẹ cô ta bám chặt không tha cho Trần Dương, chẳng qua là muốn đòi tiền bồi thường mà thôi."
3

"Thế tức là vẫn chưa bàn chuyện hậu sự cho cô nữ sinh ấy đúng không? Bạch Ngọc Đường hỏi, "Mới vài ngày thôi, thi thể chắc vẫn ở nhà xác?"

"Vâng." Mã Hân gật đầu, "Bởi vì tòa án còn chưa phán quyết, cha mẹ Lưu Mai không chịu làm tang sự, nói chi phí tang ma Trần Dương cũng phải trả."

"Cha mẹ cái kiểu gì vậy?" Lạc Thiên đứng bên nghe chịu không nổi, "Con gái chết mà cả ngày cứ tiền tiền tiền là sao?"

"Thiên ca, hạ hỏa hạ hỏa." Triệu Hổ cầm cái quạt nhỏ quạt quạt cho Lạc Thiên, "Ở nông thôn giờ vẫn còn nhiều nhà trọng nam khinh nữ lắm."

"Em muốn bọn anh giúp thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi Mã Hân.

"Em... vừa mới nói qua với anh Công Tôn, anh ấy bảo chỉ cần anh phê chuẩn tiếp nhận vụ án nàythì anh ấy sẽ khám nghiệm tử thi lần nữa." Mã Hân ngẫm nghĩ một chút, lại tiếp, "Em cũng biết chuyện này không hợp quy định lắm, nhưng có khả nghi. Nếu thật là cô nữ sinh ấy bị giết, không những có thể giải oan cho Trần Dương, mà cái chính sẽ không để kẻ giết người thực sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nếu điều tra không ra manh mối, Trần Dương hết hy vọng, em cũng tuyệt vọng mất."

Bạch Ngọc Đường nghe xong, nhìn Triển Chiêu, "Miêu Nhi, cậu thấy sao?"

"Ừm..." Triển Chiêu gật đầu, "Tôi cũng đồng ý khám nghiệm tử thi lần nữa."

"Lý do gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Chỉ là nghi vấn của giáo viên, không đủ để thuyết phục cục trưởng Bao đâu."

Triển Chiêu cười cười, "Người bình thường thích gây sự chú ý không dễ gì tự sát, cho dù tự sát cũng sẽ không nhảy sông nhảy hồ mà chết đâu." Dứt lời, anh hỏi Mã Hân, "Em tới chỗ cái hồ kia chưa? Có phải rất ít người qua lại không?"

"Đúng ạ." Mã Hân gật đầu, "Ở đó ghê lắm, em với Trần Dương đi cùng nhau mà còn thấy sờ sợ, chẳng hiểu một cô sinh viên một thân một mình muốn mò tới đây làm gì. Lần này trường phải sửa chữa nên mới có người tới bơm nước dọn dẹp thôi."

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, "Không có người chứng kiến, có điểm đáng ngờ, cần phân tích chuyên nghiệp."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Đi, anh tới chỗ cục trưởng xin phê chuẩn, em với Công Tôn chuẩn bị khám nghiệm tử thi."

"Cảm ơn đội trưởng!" Mã Hân nở nụ cười.

"Đừng có mừng vội." Bạch Ngọc Đường nói, "Giờ mà hai người không tìm ra manh mối, anh cũng bị mắng đó nhé!"

"Vâng!" Mã Hân gật gật đầu, Bạch Ngọc Đường nháy Triển Chiêu, kéo anh đi cùng. Triển Chiêu cười cười vỗ vai Mã Hân, cùng Bạch Ngọc Đường tiến tới văn phòng Bao Chửng.

Mười lăm phút sau, lệnh được phê chuẩn, thi thể chuyển tới phòng pháp y của Công Tôn, Mã Hân cùng Công Tôn cùng nhau nghiệm thi một lần nữa.

Chương 2 : Vận xui

Mã Hân và Công Tôn đã vào phòng nghiệm thi; những người còn lại không có việc gì làm. Bạch Ngọc Đường đứng dậy, kéo Triển Chiêu, "Đi thôi Miêu Nhi, chúng ta qua trường Sư phạm quan sát một chút."

"Ừ." Triển Chiêu đứng dậy đi theo anh. Hai người vừa đặt chân vào thang máy đã nghe Tưởng Bình phía sau gọi theo, "Sếp!"

Bạch Ngọc Đường giữ nút mở cửa, Triển Chiêu bước ra, kéo anh quay lại văn phòng, "Có chuyện gì vậy?"

Tương Bình giao điện thoại cho Bạch Ngọc Đường, "Ngải Hổ gọi anh."

Bạch Ngọc Đường nhận lấy điện thoại, "Alo?"

Đầu dây bên kia Ngải Hổ nói vài câu, anh liền chau mày, "Được, bọn anh tới ngay."

"Sao thế?" Triển Chiêu hỏi.

"Ngải Hổ báo tại một tòa nhà cao tầng ở phố Trường Văn vừa có người nhảy lầu tự sát." Bạch Ngọc Đường nói, "Cậu ta bảo chúng ta nên qua xem một chút."

"Nhảy lầu tự tử? Mấy vụ tự sát này sao phải bảo chúng ta đi xem làm gì?" Triệu Hổ thắc mắc.

"Ừ... Cậu ta bảo có một chút vấn đề." Bạch Ngọc Đường ngoắc cả đội, "Dù gì cũng đang rảnh, đi thôi!"

Cả đội đứng dậy, chỉ để mình Tưởng Bình ở lại 'trông nhà,' còn lại lên xe, thẳng tiến tới tòa nhà phố Trường Văn.

Phố Trường Văn là khu vực tập trung nhiều cao ốc văn phòng của thành phố S, thành phần thường tới khu vực này chủ yếu là dân trí thức văn phòng. Khi xe của SCI tới nơi, đã có rất nhiều người bao quanh nhìn ngó, cảnh sát kéo hàng rào chung quanh hiện trường, ngăn cách những người tới xem.

"Đội trưởng Bạch!" Ngải Hổ từ xa đã nhìn thấy đội SCI, vội vàng chạy tới.

"Thi thể đâu?" Bạch Ngọc Đường hỏi..

"Ở ngay sân trước tòa nhà." Ngải Hổ đem theo vài người dẫn SCI tới chỗ thi thể, vừa đi vừa miêu tả tình hình, "Trông thảm lắm, nhân chứng nói người này phải rơi xuống từ tầng hai mươi trở lên."

Triển Chiêu nghe thế liền chau mày, thế này chẳng phải sẽ nát bét sao...

Quả nhiên, bên trong dải phân cách vàng cảnh sát chăng, giữa khoảng sân rộng lớn trước tòa nhà cao tầng, chình ình một thi thể, giày dép đã văng đi đằng nào, mà người cũng chẳng khác nào một miếng bì lợn dán tét trên mặt đất.

Những người khác cũng không khỏi nhíu mày.

"Cậu định cho bọn anh xem cái gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi Ngải Hổ, "Là tự sát sao? Mà kể cả có là bị giết, các cậu cũng tự giải quyết được mà."

"Không phải đâu." Ngải Hổ xua tay, "Em gọi các anh nhìn xem có cái gì... không bình thường không..."

Cả đội nhìn nhau thắc mắc, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi một cái liếc mắt, rồi hỏi Ngải Hổ, "Cái gì không bình thường?"

"Vâng..." Ngải Hổ trầm tư, "Đây là vụ tự sát thứ mười trong tháng này ở thành phố S rồi."

"Hả?" Triển Chiêu há hốc miệng.

"Thành phố S có mười triệu dân, mỗi tháng có một hai chục người tự sát cũng không có gì là bất thường mà. Người ta chẳng bảo mỗi năm có vài chục ngàn người tự tử trên khắp thế giới sao..." Triệu Hổ bình luận.
1

"Con số đó trong một tháng thì đúng là bình thường thôi." Bạch Ngọc Đường nhíu mi, "Nhưng bây giờ mới là tuần đầu tiên của tháng."

Tất cả sửng sốt, nhìn Ngải Hổ.

Cậu cảnh sát gật đầu, "Chính là thế, vậy nên mới cần hỏi các anh. Anh em đội này mấy ngày nay bận muốn chết, ngày nào cũng có, mà lại toàn là án tự sát, áp lực tới mức tụi này cũng chẳng muốn sống luôn."

Cả SCI nghe vậy đều bật cười. Triển Chiêu đột nhiên cất tiếng hỏi, "Đúng rồi, mấy hôm trước có một vụ sinh viên tự sát ở trường đại học Sư phạm, chắc là cũng giao về ban cậu chứ hả?"

"Trường Sư phạm à..." Ngải Hổ ngẫm nghĩ, "À, là một cô sinh viên... Có chuyện gì mà phải nghĩ quẩn như thế chứ, còn trẻ như vậy, ngoài kia có bao người muốn sống mà không được."

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại liếc nhau một cái, rồi tiến tới cạnh thi thể trước khoảnh sân.

Những đội viên khác cũng đi theo họ, ai nấy đều ngẩng lên nhìn tòa nhà. Thế này đừng nói là nhảy xuống, chỉ cần đứng dưới nhìn lên cũng thấy rợn tóc gáy rồi.

"Thật là không hiểu nổi, cứ nhảy xuống như vậy, không những chết tan xác xấu xí, lại còn có thể rơi trúng người khác nữa." Triệu Hổ cảm khái.
19

Triển Chiêu cúi nhìn thi thể, xoa cằm trầm tư, hình như có điều cần suy nghĩ.

Bạch Ngọc Đường hỏi Ngải Hổ, "Có nhân chứng trực tiếp không?"

"Nhiều lắm anh ạ. Giữa ban ngày ban mặt, khu này cũng đông người qua lại nữa. Có một người suýt bị rơi trúng, may mà nạn nhân vừa rơi xuống vừa gào thét..."

"Gào thét sao?" Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn lên, "Nhân chứng đó có ở đây không?"

"Có!" Ngải Hổ chỉ tới nơi hai cảnh sát đang đứng cách họ không xa, đang chất vấn một người đàn ông. Người nọ trên dưới ba mươi tuổi, hơi mập mạp, tóc húi cua, bề ngoài không có gì đặc biệt, mặc áo sơ mi trắng, tay ôm một túi đựng tài liệu.
2

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bước tới bên đó.

"Tôi không biết gì hết, không nhìn thấy gì cả!" Người này có vẻ bắt đầu mất kiên nhẫn.
5

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới gần, đội viên đội trọng án nhận ra họ, gật đầu chào, "Đội trưởng Bạch, tiến sỹ Triển."

"Anh là người suýt bị rơi trúng phải không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Đúng thế." Người đàn ông gật đầu, nhìn hai người, phàn nàn, "Tôi đã khai hết rồi, giờ cho tôi đi được chưa, muộn giờ làm mất rồi!"

Bạch Ngọc Đường đánh giá anh ta một lượt, người đàn ông thấy không ai chặn lại, định bỏ đi, chợt nghe anh nói, "Anh chắc không phải đi làm đâu nhỉ..."
1

Người đàn ông sững lại, mở to mắt nhìn Triển Chiêu, căng thẳng nuốt nước bọt.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lại hỏi, "Anh đang giấu diếm điều gì ư?"

"Không... Không có!" Anh ta nâng tông giọng, đáp, "Các người có ý gì hả? Suýt nữa thì tôi bị đè chết, cũng chẳng phải tôi đẩy người ta, hỏi cái gì mà hỏi, phiền phức!" Dứt lời, xoay bước muốn rời đi.

"Khoan đã." Một cảnh sát ngăn anh ta lại, "Có hỏi thôi chứ làm gì anh đâu, nghĩa vụ của nhân dân là phải phối hợp với cảnh sát điều tra đấy anh biết không?"

"Tôi..." Người đàn ông bực bội vẫn ương ngạnh, "Tôi đã phối hợp rồi còn gì, bây giờ các anh đã làm tôi trễ việc rồi đó!"

Triển Chiêu nhìn người đàn ông đó thêm một hồi, đoạn cười, "Đồ trong túi của anh sắp rớt ra rồi kìa."

Biểu cảm trên mặt người đàn ông khiến cho tất cả mọi người phải hoài nghi. Anh ta há hốc miệng, vẻ mặt kinh hãi quá độ mà cúi xuống nhìn chiếc túi, phát hiện không có gì rơi ra mới thở phào.

"Trong túi có gì vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi.


"Không... Không có gì." Người đàn ông đáp, "Đây là việc riêng của tôi, không khiến mấy người quản!" Dứt lời, ôm túi rời đi. Anh ta vội vã cất bước; Bạch Ngọc Đường cũng không ngăn mà tiến về phía trước, dùng mắt ra hiệu cho Mã Hán đứng đó không xa.

Mã Hán tỉnh bơ ngẩng đầu lên nhìn mái nhà, thấy người đàn ông nọ sắp đi qua thì thản nhiên thò chân ra ngáng.
32

"Úi trời ơi..." Người đàn ông kêu lên, lảo đảo ngã nhào, chiếc túi bị tuột tay rơi xuống.

"Anh không sao chứ? Ngại quá." Mã Hán quay lại dìu người đàn ông, nhưng chỉ bằng một tay, tay còn lại đặt lên lưng anh ta 'động đậy tay chân.' Người đàn ông chật vật một hồi mà vẫn chưa thể đứng lên được.

Triệu Hổ gần đó đưa tay nhặt chiếc túi lên, cười ha ha, "Sao lại bất cẩn thế?" Cậu chàng khéo léo rút chiếc dây cố định miệng túi... "Soạt" một tiếng, đồ trong túi xồ ra, khiến cả đám người đứng xem từ xa cũng phải kêu lên. Trong chiếc túi đó toàn là những tờ một trăm nhân dân tệ, sắc bạc bóng loáng.
9

Người đàn ông sợ hãi cực độ, giãy dụa đứng lên, chật vật bỏ chạy. Thế nhưng chỉ với một tay, Lạc Thiên đã tóm gáy anh ta lại. Bạch Trì ở bên cũng mở miệng cảnh cáo, "Cấm chạy! Ông anh ngốc vừa thôi."

Người đàn ông giãy dụa mãi vẫn không thoát khỏi bàn tay Lạc Thiên, không thể làm gì khác ngoài từ bỏ ý định.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, cảm thấy có phần kỳ quặc. Mã Hán và Triệu Hổ gom tiền lại cho vào túi. Bạch Ngọc Đường vẫy tay với Lạc Thiên, anh lập tức dẫn người tới.

"Anh đang làm gì?" Bạch Ngọc Đường chất vấn.

"Tôi... tôi là doanh nhân, đó là tiền của tôi... Thì sao, mang tiền trên phố là phạm pháp chắc?!" Người đàn ông biện hộ.

"Chiếc túi này không phải của anh." Triển Chiêu nhàn nhạt mở miệng, "Trông anh có vẻ rất sa sút, hẳn là trước đó mới ly hôn. Chiếc túi trông rất tươm tất, không phù hợp với bộ trang phục của anh. Anh cũng chẳng có lý do gì để cầm một gói tiền như thế ra đường."

"Tôi..." Người đàn ông sửng sốt một lúc lâu, nhìn Triển Chiêu, "Sao... sao cậu biết tôi vừa ly hôn?"

Triển Chiêu mỉm cười, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đã hết nhẫn nại, "Thôi đi, ngoan ngoãn đi, đừng để phải vào cục cảnh sát thẩm vấn."

"Không... không liên quan đến tôi!" Người đàn ông vội vàng khoát tay, "Tôi... nhặt được nó thôi."

Biểu cảm trên gương mặt Bạch Ngọc Đường lạnh xuống, "Xem ra anh không thông minh chút nào."

Triển Chiêu nói với Mã Hán, "Tất cả là bao nhiêu tiền thì về cục điều tra rõ nhé. Tìm hiểu trong buổi sáng hôm nay các ngân hàng gần đây có ai rút tiết kiệm với số tiền lớn không, mới sáng ngày ra như thế này hẳn chỉ có một cặp vợ chồng tỏ ra vô cùng lo lắng thôi. Điều tra danh tính của họ, hỏi họ rằng có phải con họ bị bắt cóc không."
1

Triển Chiêu vừa dứt lời, sắc mặt gã đàn ông trung niên lập tức tái xanh. Bạch Ngọc Đường cười, "Xem ra đoán đúng rồi."

"Tôi... không..." Gã đàn ông căng thẳng đến cứng họng.

Bạch Ngọc Đường khẳng định, "Đây chính là tiền chuộc."

Gã đàn ông còn muốn kéo dài thời gian, lại nghe Triển Chiêu lên tiếng, "Anh muốn ở tù mọt gông ư?"

Anh ta kinh hoàng nhìn Triển Chiêu, lại nghe anh tiếp, "Khai mau. Nếu không tội của anh chẳng những là bắt cóc còn thêm mưu sát nữa đấy."

Hai mắt gã đàn ông trợn tròn. Bạch Ngọc Đường túm lấy hắn, kéo hắn ra xe. Lạc Thiên và Bạch Trì cũng đuổi theo, những người khác ở lại hiện trường cùng Ngải Hổ điều tra vụ tự sát.

Ở trên xe, người đàn ông trung niên kia mới thành thật khai báo sự tình.

Anh ta tên là Hứa Trung. Sự thực đúng như những gì Triển Chiêu đã đề cập. Công việc trước kia không được như ý, bị đuổi việc; khổ sở tìm việc vài ngày nay mà vẫn không được; lại thêm nợ nần, cuộc sống càng khó khăn. Hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ nhiều ngày, liền li hôn; tất cả những gì anh ta tích lũy được đều cho vợ. Mấy hôm trước đang lêu lổng, qua một nhà trẻ lân cận, bắt gặp một đôi vợ chồng có vẻ giàu có; trong lúc lái xe anh ta liền theo dõi con trai họ lúc tan học, ý niệm xấu xa nổi lên. Đôi vợ chồng ấy dường như cũng rất bận bịu, đứa trẻ đó mỗi khi tan học đều ở lại cổng trường chờ phải tới mười phút. Ngày đó, anh ta giả bộ làm bạn của cha mẹ thằng bé, lừa bắt cóc nó.

"Thế... thế nào mà cậu biết tôi mới ly hôn?" Hứa Trung thắc mắc hỏi Triển Chiêu.

"Bàn tay anh bị sạm đi vì nắng, nhưng ở ngón đeo nhẫn lại hằn một vòng trắng, có thế hiểu trước đó anh đeo nhẫn cưới." Triển Chiêu lơ đãng đáp, "Trông anh giống một nhân viên ăn phòng, hẳn không có cơ hội phơi nắng đến như thế, chắc là mùa hè này anh phải chạy vạy vất vả, khả năng lớn là đi tìm việc. Bộ dạng trông còn chán nản buồn bã, phỏng chừng không tìm được công việc tốt, rồi lại ly hôn... Chỉ là một suy luận có khả năng cao mà thôi." Triển Chiêu giục Bạch Ngọc Đường, "Tiểu Bạch, nhanh lên đi!"

Bạch Ngọc Đường tăng tốc, lại nghe Hứa Trung mở miệng, "Tôi nhốt nó trong nhà, không sao đâu."

Triển Chiêu phớt lờ câu nói đó, vẫn rất sốt ruột. Bạch Ngọc Đường phi xe như bay theo địa chỉ Hứa Trung cung cấp. Sau khi xuống xe, mọi người chạy ngay lên lầu. Vừa đến cửa, Bạch Ngọc Đường đã cau mày. Mùi khí ga nồng nặc tỏa ra.

Sắc mặt Hứa Trung cũng trắng bệch, tay lấy chìa khóa run lên, "Tôi không mở bếp, tại sao lại..."

Bạch Ngọc Đường đoạt lấy chiếc chìa khóa mở cửa, Bạch Trì gọi cứu thương. Khi cánh cửa được mở ra, Bạch Ngọc Đường lao vào mở cửa sổ. Triển Chiêu tìm thấy một đứa bé đang nằm trên giường, sắc mặt nó ửng đỏ, hô hấp dồn dập nhưng chưa ngất hẳn.

Triển Chiêu cởi cúc áo cổ cho thằng bé, Bạch Ngọc Đường mở sạch cửa sổ, căn phòng dần dần thoáng khí hơn.

Xe cứu thương tới một cách nhanh chóng. Các bác sĩ đưa đứa trẻ xuống nhà. Bởi vì được cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm tới tính mạng.

Bạch Trì theo vào bệnh viện, tiện thể báo cho cha mẹ đứa nhỏ. Lạc Thiên áp giải Hứa Trung vẫn còn sợ hãi về cục cảnh sát. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở lại căn hộ.

"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đang từ tốn kiểm tra căn phòng, bèn hỏi, "Vụ án lần này không đơn giản đúng không?"

Triển Chiêu mỉm cười, gật đầu, "Nếu vừa rồi Hứa Trung bị đè chết, khả năng vụ rò khí ga sẽ không xảy ra; hoặc là vì anh ta không bị đè chết, nên mới có vụ án khí ga."

Bạch Ngọc Đường hơi chau mày, "Ý cậu là nếu đứa bé chết, vậy thì Hứa Trung cũng phải chết, đúng không?"

"Ừ..." Triển Chiêu xoa cằm, cười cười, "Vụ án này... có nhiều điều bí ẩn đây."

Chương 3 : Suy luận

Sau khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường về tới SCI, Mã Hán đưa họ một tập tài liệu chi tiết về người nhảy lầu và Hứa Trung. Người nhảy lầu tên là Ngô Tiền Lương, là một nhân viên bình thường, vốn phụ trách mảng tiếp thị, gần đây vì giảm biên chế mà ông ta bị cho thôi việc. Đã có tuổi, lại là người thật thà chân chất, cho nên cuộc sống vô cùng khó khăn. Hôm qua ông ta xông vào văn phòng công ty, rồi không nói không rằng nhảy khỏi cửa sổ.

"Lao tới cửa sổ nhảy luôn sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Phải ạ." Vương Triều gật đầu, "Những nhân viên mà bọn em hỏi đều nói là ông ta nhảy thẳng."

"Có tìm thấy điện thoại di động không?" Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

"Có có, nhưng vỡ nát rồi." Trương Long cầm một túi vật chứng đưa cho Triển Chiêu, bên trong đựng chiếc di động chỉ còn lại những mảnh linh kiện.
1

Triển Chiêu nhận vật chứng, "Tìm thấy trong túi nạn nhận hay là nhặt ở ngoài?"

"Ở ngoài ạ." Triệu Hổ hì hì cười, "Em hỏi đồng nghiệp của ông ta, nghe nói là được cầm trên tay."

"Thông minh." Bạch Ngọc Đường gật đầu với cậu ta, quay lại đưa mắt về phía Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn chiếc điện thoại một lúc lâu, nói với Tưởng Bình, "Điều tra xem số di động của ông ta, tìm số máy nhận cuối cùng là gì, nội dung ra sao."

"Vâng." Tưởng Bình bắt đầu gõ bàn phím.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tìm một sofa ngồi xuống. Vừa an tọa thì Bạch Trì đã bưng hai ly sữa đặc chế hảo hạng tới. Hai ông anh liếc nhau một cái, lâu rồi mới thấy Bạch Trì lộ chiếc đuôi cún ra mà vẫy vẫy, cậu chàng nhất định có chuyện muốn nhờ rồi, bèn hỏi "Sao vậy?"

Đôi mắt Bạch Trì lóe lên, "Anh, sao anh biết đó là một vụ bắt cóc?"

Triển Chiêu nhướn mắt, "Hả?"

"Khi nãy anh có thể dựa vào lời khai và biểu hiện của Hứa Trung, vào vụ nhảy lầu cùng những tình tiết xung quanh để suy luận tìm ra một vụ bắt cóc, còn biết đứa bé kia sẽ bị làm hại nữa. Anh làm thế nào vậy ạ?"

"Tôi cũng tò mò." Lạc Thiên gần đó lấy làm hứng thú, ngồi xuống bên cạnh.

Triển Chiêu nhìn mọi người, "Ừm... Thực ra thì không phức tạp lắm." Nói rồi đưa tay huých nhẹ vào Bạch Ngọc Đường, "Trích câu danh ngôn của thần tượng cậu đi."

Bạch Ngọc Đường chớp mắt, "Câu nào? Thần tượng của tôi nhiều danh ngôn lắm."

"Câu nói trong Những hình nhân nhảy múa ấy."
16

"À..." Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ một chút, "Muốn dựng một chuỗi suy luận thực ra cũng không quá khó; mỗi suy luận đều được dựng nên dựa trên kết quả của suy luận trước đó, và bản thân mỗi suy luận đều rất đơn giản. Vậy nên, sau khi hoàn thành quá trình đó, nếu ta lược bỏ những bước lập luận trung gian, chỉ trình bày điểm xuất phát và kết luận cuối cùng, một hiệu ứng được dựng nên cũng có thể tạo một hiệu quả bất ngờ (*)."
8

(*) Câu gốc: "it is not really difficult to construct a series of inferences, each dependent upon its predecessor and each simple in itself. If, after doing so, one simply knocks out all the central inferences and presents one's audience with the starting-point and the conclusion, one may produce a startling, though possibly a meretricious, effect."
2

"A, em biết câu này." Bạch Trì gật đầu, "Là của Sherlock Holmes."

Mọi người vẫn lơ mơ, đợi Triển Chiêu giải thích.

Triển Chiêu cười, "Thật ra hành động vừa rồi của tôi ngoại trừ phần suy luận còn lại chỉ là những câu nói suông. Nói cách khác, kết luận của tôi trừ phần suy luận ra thì còn lại đều do chính Hứa Trung tự mình nói cho tôi biết."

Mọi người tụ tập lại băng ghế, nghe Triển Chiêu giải thích tỉ mỉ.

"Lúc đầu, thấy Hứa Trung thì cũng không nói được gì, coi như chỉ là một người đang lâm vào khó khăn, đầu đầy mồ hôi, rất căng thẳng, nhưng lại cầm một chiếc túi lớn trông quý giá, đây là điểm bất thường đúng không?"

Mọi người đồng ý, "Đúng."

"Lúc chúng ta hỏi anh ta, dễ nhận thấy là anh ta rất muốn mau chóng rời đi... Điều này không giống với tâm lý bình thường của người qua đường." Triển Chiêu cười cười, "Người Trung Quốc quan niệm 'đại nạn không chết tất có phúc'; nếu gặp phải trường hợp như vậy hẳn sẽ rất hăng hái kể lại cho tất cả rằng hôm nay anh ta quả là may mắn, chỉ chậm một bước hoặc nhanh một bước thì chết chắc rồi... Thêm nữa, trông Hứa Trung không phải kiểu người vô văn hóa, nhất định phải biết nghĩa vụ hợp tác phá án với cảnh sát."

Mọi người nghe tới đây, gật gù. Lại nghe Triển Chiêu nói tiếp, "Đương nhiên, chúng ta không thể loại trừ khả năng anh ta vội đi làm, có lẽ sắp trễ giờ thật, nhưng đó không phải là điều anh ta nhấn mạnh."

Bạch Trì suy nghĩ một chút rồi tiếp lời, "À... Đúng, nếu anh ta bị muộn thật, người bình thường sẽ lặp đi lặp lại 'tôi sắp muộn tồi, tôi phải đi trước đã' vân vân; nhưng anh ta lại cứ nhấn mạnh mình không có quan hệ gì với người chết, còn tỏ ra rất sợ phải trao đổi với cảnh sát."

"Chính thế." Triển Chiêu liếc sang Bạch Ngọc Đường một cái, "Vậy nên con cáo già nào đó câu đầu tiên đã liền hỏi, 'Anh chắc không phải đi làm đâu nhỉ'..." thì Hứa Trung đã không trả lời mà lại tránh đi đề tài này, rõ ràng là sợ phải tiếp xúc với cảnh sát, hẳn là anh ta đang và sắp làm gì đó." (*)

(*) Đính chính: Chương 2 có đoạn "Triển Chiêu đánh giá anh ta một lượt, người đàn ông thấy không ai chặn lại, định bỏ đi, chợt nghe anh nói, "Anh chắc không phải đi làm đâu nhỉ..."" Nhưng lẽ ra phải là: "Bạch Ngọc Đường đánh giá anh ta một lượt, người đàn ông thấy không ai chặn lại, định bỏ đi, chợt nghe anh nói, "Anh chắc không phải đi làm đâu nhỉ..."" Bạn Lu nhận lỗi cá nhân. Tại cứ nghĩ phải là Triển Chiêu mới hợp logic phát triển sự việc =='
2

Tất cả mọi người đưa mắt về phía Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhướn mi.

"Vậy còn vụ bắt cóc?" Ai đó hỏi.

Triển Chiêu lại cười, "Tiếp theo, tôi chú ý tới sự khác thường của Hứa Trung. Sự sa sút, nhẫn cưới đeo nhiều năm bị tháo bỏ, đại loại thế... Suy ra được tình cảnh của anh ta. Những điều này có thể lý giải được, đúng không?"


"Đúng." Mọi người gật đầu, chỉ cần tinh ý quan sát, cơ bản đều có thể suy luận ra.

"Rồi tôi chú ý tới chiếc túi trên tay anh ta." Triển Chiêu nói, "Chiếc túi đó cùng không phù hợp với Hứa Trung, cho nên tôi nghi ngờ đó không phải là túi của anh ta. Đó là lý do mà tôi giả vờ nói có gì đó rớt ra từ chiếc túi, anh ta đã cúi xuống nhìn."

Mọi người tiếp tục gật đầu.

"Câu hỏi này không những có thể xác nhận trong túi có gì đó không thể cho cảnh sát xem, mà còn khẳng định rằng đây không phải là túi của Hứa Trung." Triển Chiêu cười, "Nếu chiếc túi là của anh ta, vậy thì anh ta nhất định phải quen thuộc với cái túi, dùng nó để chứa thứ gì đó quan trọng, nhất định phải kiểm tra nhiều lần để xác định vật trong đó không biến mất, nếu dùng nó để đựng đồ quan trọng thì hẳn anh ta nên kiểm tra nhiều lần để chắc chắn đồ đạc sẽ không rơi ra; thế nhưng, anh ta lại có vẻ như mù tịt."
3

"À..." Bạch Trì gật đầu, "Đúng ạ."

"Lúc Tiểu Bạch hỏi trong túi là gì, các cậu còn nhớ anh ta đáp thế nào không?" Triển Chiêu hỏi.

"Ừm, Đây là việc riêng của tôi, không khiến mấy người quản." Bạch Trì nhớ lại.
6

"Chính xác." Triển Chiêu mỉm cười, "Lúc đưa ra lời từ chối, bình thường nếu đáp thẳng là 'không,' chứng tó người đó đã có chuẩn bị tâm lý; nhưng nếu phải dựa vào một điều kiện nhất định rồi sau đó mới nói 'không' thì chứng tỏ bản thân người đó lo rằng chỉ nói 'không' thì chưa đủ, điều đó lại càng đáng nghi."
2

Mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường.
4

Bạch Ngọc Đường đang uống sữa, thấy cả đám nhìn mình, tằng hắng, "E hèm, giống như có hai người cãi nhau, một người nói 'Tao sẽ không tha cho mày đâu,' người kia đáp, 'Ba tao là ông ABC đấy, tao sẽ không tha cho mày đâu.' Rõ ràng người thứ hai không đủ tự tin, phải nhờ tới sức mạnh từ bên ngoài; mà cái gì có thể áp chế được cảnh sát?"

"Pháp luật." Tất cả đồng thanh, lại quay sang Triển Chiêu.

"Đến đây, chúng ta có thể khẳng định trong chiếc túi của Hứa Trung là một thứ gì đó phạm pháp. Kỳ thật nhìn bên ngoài cũng đoán được đó là tiền, cho nên mới ra hiệu Mã Hán và Triệu Hổ phối hợp, làm rõ thứ trong túi, quả nhiên..." Triển Chiêu cũng cầm hộp sữa lên làm một ngụm, chép chép miệng.

"Vậy còn vụ bắt cóc ạ?" Bạch Trì hỏi, "Khả năng liên quan đến tiền rất nhiều, vì sao anh lại đoán là có bắt cóc mà không phải trộm cướp hay nhận hối lộ?"

Triển Chiêu mỉm cười, "Thật ra thì chuyện này chỉ là tránh kết luận tệ nhất mà thôi."

"Tránh kết quả tồi tệ nhất?" Mọi người đồng loạt nghiêng đầu.

"Khụ khụ..." Bạch Ngọc Đường bị sặc sữa.

Triển Chiêu liếc anh một cái, tiếp tục, "Tôi đoán Hứa Trung đang cầm tiền, hơn nữa còn là tiền từ chuyện vi phạm pháp luật, điều đầu tiên nghĩ tới là... Vì sao người suýt bị đè trúng lại là anh ta mà không phải người khác?"

Mọi người gật đầu, "Quả là khéo quá."

"Giả thiết này vốn dĩ rất đơn giản." Triển Chiêu nói, "Nếu không phải là trùng hợp thì nghĩa là bị dàn xếp. Tình huống trùng hợp thì chúng ta sẽ không suy xét gì, còn nếu không phải... Có người muốn hại Hứa Trung!"

Mọi người gật đầu, tập trung hết sức lắng nghe.

"Anh ta không chết, người hại anh ta sẽ không đạt được mục đích, đúng không?" Triển Chiêu hỏi.

Mọi người gật đầu.

"Nếu anh ta có là kẻ tham ô lừa đảo, dù có làm chuyện xấu gì đi chăng nữa, cũng khó có khả năng uy hiếp sinh mạng người khác... Vậy nên chỉ có thể là bắt cóc." Triển Chiêu nghiêm túc, "Nếu số tiền anh ta có được là từ việc bắt cóc, như vậy thì khả năng anh ta vẫn giữ một con tin."

Mọi người nhìn nhau.

"Đây chính là suy luận xấu nhất mà tôi đã nói." Triển Chiêu ngồi lại, "Tôi chỉ muốn ngăn kết quả tệ nhất xảy ra cho nên mới cố tình bảo người điều tra có vụ bắt cóc nào không trước mặt anh ta. Lúc đó ánh mắt Hứa Trung vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, chứng tỏ suy đoán của tôi là chính xác, coi như chó ngáp phải ruồi."

"À..." Tất cả đều vỡ lẽ.

"Cuối cùng là giả thiết táo bạo nhất." Triển Chiêu tiếp tục, "Dựa vào những suy luận được hình thành từ trước, sau đó suy luận ngược lại, tất cả không phải quá trùng hợp ư?"

Mọi người không còn biểu cảm nào khác ngoài gật đầu.

"Nói cách khác, có người muốn Hứa Trung chết. Nếu dùng vật nặng để đè một người, một lần không được thì đương nhiên phải ra tay lần nữa." Triển Chiêu đưa suy luận, "Hung thủ muốn dùng vụ tự sát để hại chết anh ta một cách khéo léo như vậy chính là muốn để người khác không nghi ngờ cái chết của anh ta là mưu sát. Vậy nếu anh ta đã bị bắt thì cách tốt nhất để hãm hại anh ta mà vẫn không bị hoài nghi là gì?"

"Đứa bé bị bắt cóc chết ngoài ý muốn, sau đó thì anh ta mắc cả tội bắt cóc lẫn giết người, chết chắc rồi!" Tất cả mọi người đều hiểu ra vấn đề. Bạch Trì lộ vẻ hưng phấn, "Cho nên chúng ta đi cứu đứa bé kia cũng là thăm dò để tránh cho kết quả tồi tệ nhất, bởi vì mọi tình tiết đều ăn khớp với suy đoán của chúng ta nên suy ngược ra, quả thật là có người cố ý tạo ra án giết người trùng hợp, mục đính là muốn hại chết Hứa Trung."
1

"Đúng!" Triển Chiêu uống sữa, thỏa mãn gật đầu, "Thông minh."

"Bỏ qua những suy luận trung gian, chỉ trình bày mở đầu và kết luận, quả là một phương pháp thần kỳ." Bạch Trì gật gật đầu, "Thật quá ngầu!"

Mọi người đang bàn tán trong văn phòng thì chợt nghe thấy tiếng vỗ tay truyền đến từ cửa, "Quả là một màn suy luận ngoạn mục."

Mọi người ngẩng đầu thì thấy Mã Hân đang đứng ở cửa, tay cầm một tập tài liệu.

"Hân Hân?" Mã Hán ngẩng đầu gọi, "Kết quả khám nghiệm tử thi có rồi à?"

"Vâng." Mã Hân gật đầu, quay sang Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. "Thi thể của Ngô Tiễn thì thầy Công Tôn vẫn đang kiểm nghiệm, còn cái mà em đem tới là của Lưu Mai. Em có làm phiền các anh phá án không?" Vừa nói vừa nhìn Bạch Ngọc Đường.
1

"Không." Bạch Ngọc Đường vẫy tay với cô, "Chờ mãi bên ấy đấy, có manh mối à?"

Mã Hân lại gật đầu, bước tới, đưa xấp tài liệu cho Bạch Ngọc Đường, "Lưu Mai chính xác là bị chết đuối."

Tất cả mọi người đều có chút thất vọng, lại nghe Mã Hân tiếp, "Nhưng mà trong phổi của Lưu Mai có phát hiện một lượng muối sunfonat và muối sunfat lớn."
18

Ai nấy tròn mắt nhìn Mã Hân, "Cái gì vậy?"

Mã Hân cười, "Là thành phần chính của hóa chất tẩy rửa."

"Tẩy rửa?" Bạch Trì nhíu mày, "Trong hồ nước dù có thành phần tẩy rửa thì cũng không thể có một lượng lớn như vậy..."

"Cho nên em và thầy Công Tôn đã cạo hết tóc của cô ấy, sau đó đã phát hiện vài thứ." Mã Hân chỉ vào ảnh chụp trong xấp tài liệu trên tay Bạch Ngọc Đường.

Trên da đầu rõ ràng có dấu tay màu xanh.

"Cô ấy bị người khác dìm nước chết rồi mới bị ném vào trong hồ." Triển Chiêu lên tiếng, "Chất tẩy rửa à..."

"Em đã đi qua cái hồ đó." Mã Hân nói, "Gần đó có một nhà vệ sinh công cộng, bồn rửa trong ấy được tẩy rửa rất sạch sẽ."

Bạch Ngọc Đường khép lại tài liệu, gật đầu với Mã Hân, "Làm tốt lắm!"

Chương 4 : Trường học
1

5 giờ chiều cùng ngày, Bạch Ngọc Đường lái xe, cùng Triển Chiêu tới Đại học Sư phạm. Vừa vặn đúng giờ tan học, đến giờ đi ăn. Các quán ăn bình dân ở cổng trường dần dần kín người. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xuống xe, đi vào trường. Nhìn những sinh viên vội vàng ra ngoài kiếm chỗ ăn uống, hai người bỏ đi một phần tính toán, thêm vào một phần hồn nhiên, nhớ tới bản thân thời đại học. So với bây giờ, quãng thời gian ấy thật thoải mái.

Hai người đàn ông với bộ dạng xuất chúng dị thường, vừa vào trường đã gây không ít sự chú ý. Sắc trời cũng dần sẩm xuống, Bạch Ngọc Đường lấy tấm bản đồ trường mà Mã Hân đưa, cùng đi về phía vườn hoa hướng tây bắc. Dần dần, người càng lúc càng ít, hai người bước tới một khu rừng nhỏ gần cổng bắc, lần theo con đường mòn mà bước vào.

"Chỗ này thật yên tĩnh." Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải, "Một cô gái không nên một mình tới đây."

"Có thể có người hẹn cô ta, hoặc có lý do gì đó..." Bạch Ngọc Đường gật đầu. Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đi hết đường mòn, tới trước một hồ nước. Chiếc hồ này đã được tháo nước, đáy hồ là bùn khô, cỏ héo và rác rưởi.

Triển Chiêu đừng bên bờ quan sát, chỉ tay về phía cách đó không xa, "Tiểu Bạch, chỗ đó là WC công cộng."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đột nhiên túm Triển Chiêu, kéo vội đi trốn.

"Làm gì?" Triển Chiêu nhìn anh. Bạch Ngọc Đường ra hiệu đừng lên tiếng. Hai người nấp sau một cái cây um tùm bên rừng, theo dõi phía hồ nước.

Không bao lâu, từ con đường mòn có một người xuất hiện. Người đó tới bên hồ, nhìn xung quanh thấy không ai, bèn ngồi xổm xuống, mở balo, lấy ra một thứ gì đó.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau. Quan sát kỹ, người tới là một cậu sinh viên, ăn mặc ngay ngắn, sơ mi trắng, quần jean xanh, đeo balo màu đen. Cậu ta mở balo, thứ được lấy ra là tiền giấy và nến.

"Mai Mai... Anh tới thăm em đây." Nam sinh lẩm bẩm, đốt tiền vàng, "Anh cũng tính rồi, nhưng không biết chính xác hôm nào là bảy ngày của em. Người nhà em không chịu cho anh biết. Mấy hôm nay, ngày nào anh cũng tới, hẳn có ngày đúng đi. Anh đốt chút tiền vàng cho em, em nhất định phải tha thứ cho anh..."
2

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau. Chẳng rõ cậu sinh viên này với Lưu Mai có quan hệ gì. Còn cái câu "em nhất định phải tha thứ" thì không hiểu là ý gì.

Nghĩ nghĩ, đột nhiên Bạch Ngọc Đường quay phắt lại. Triển Chiêu cũng quay lại theo, phía sau có người đứng đó. Vừa nhìn thấy, Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều giật nảy người. Đó là một người đàn ông trung niên, da dẻ ngăm đen, tóc tai rối bù, mặt đầy nếp nhăn, trên mặt còn có sẹo, tay cầm một lưỡi hái, đang từng bước tiến về chỗ này. Nhìn tư thế của ông ta, chẳng lẽ muốn lén tới sau bọn họ.
12

Bắt gặp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay lại, người đàn ông xoay lưng bỏ chạy.

"Đứng lại!" Bạch Ngọc Đường xông tới tóm lấy bả vai ông ta. Để ý mới biết ông ta bị què, bị Bạch Ngọc Đường túm vai thì ngã sấp xuống.

"Ông là ai?" Bạch Ngọc Đường vừa hỏi vừa lôi còng tay ra còng ông ta vào. Người đàn ông rên khẽ, phát ra thanh âm kỳ cục.

Triển Chiêu một lần nữa quay đầu, phát hiện nam sinh cũng bị giật mình, ngầng đầu lên dõi về phía này, thấy người đàn ông bị còng liền hỏi, "Anh... Các anh là cảnh sát?"

Triển Chiêu gật đâu, "Cậu là ai?"

"Tôi..." Nam sinh định trả lời, nhưng thấy hai người Triển Chiêu đang bắt người đàn ông vẫn ồ ồ kêu kia, bèn lên tiếng, "Ông ấy không phải người xấu... Tuy trông hơi dọa người, nhưng không phải người xấu."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt, thắc mắc nhìn nam sinh.

"Chú ấy là chú Câm, nhân viên vệ sinh của trường." Cậu sinh viên giải thích, "Chú ấy không nói được, là một người câm."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cúi đầu, đưa mắt về phía lưới hái. Nam sinh giải thích, "Chú ấy còn phụ trách việc làm vườn trong trường. Phần lớn cây cối và bãi cỏ của trường đều do chú ấy cắt tỉa."

Bạch Ngọc Đường vẫn nghi hoặc nhìn người làm vườn đó; ông ta nhìn anh, ra sức lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng.

"Ông lén lút cái gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi ông chú câm.

Ông ta ra sức lắc đầu tiếp, gương mặt trở nên xấu xí nhưng lại làm người ta thấy đáng thương.

"Chú ấy không nói được." Nam sinh mở miệng.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhau, mở còng cho người đàn ông. Ông ta ôm đầu, khập khiễng bỏ chạy, thế mà rất nhanh.

Bạch Ngọc Đường tiến tới vài bước, trông thấy sau WC công cộng cách đó không xa có một tòa nhà nhỏ.

"Đó là ký túc xá trước kia." Nam sinh lên tiếng, "Chất lượng của nó có vấn đề, bỏ hoang đã lâu."

"Cậu là ai?" Bạch Ngọc Đường quay sang hỏi cậu sinh viên, "Vì sao lại đốt vàng mã bên bờ hồ?"

Nam sinh thoáng nhìn hai người, ánh mắt cuối cùng rơi xuống chiếc còng của Bạch Ngọc Đường, "Tôi là Lữ Tề, sinh viên khoa Luật. Bạn gái tôi hai ngày trước nhảy hồ tự vẫn, tôi tới đốt tiền vàng cho cô ấy."
6

"Bạn gái?" Triển Chiêu lên tiếng, "Lưu Mai là bạn gái cậu?"

Cậu sinh viên gật đầu, ngẩng lên nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Các anh là cảnh sát, vì sao lại tới đây? Chẳng lẽ... Thực sự Mai Mai không tự sát?"

"Thực sự?" Triển Chiêu rất hứng khởi, "Cậu cũng nghi ngờ vậy?"

Lữ Tề lưỡng lự một lát rồi gật, "Tôi không tin Mai Mai sẽ tự sát, nhưng mà cảnh sát các anh cứ nói cô ấy tự sát..."

"Cậu dựa vào đâu?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Ưm..." Lữ Tề lôi điện thoại từ túi áo ra, đưa cho Bạch Ngọc Đường, "Ngày 9 tháng hai, Mai Mai có điện thoại cho tôi, nhưng mà lúc đó tôi đang trên lớp, tin nhắn thoại được gửi vào hòm thư." Dứt lời, cậu bấm phím mở... Giọng con gái vang lên, "Tề Tề, em với con mụ đó cãi nhau một trận, tức chết mất. Hôm nay em buồn lắm, em chờ anh ở chỗ cũ nhé, anh tới dỗ em đi."

"Chỗ cũ là..." Triển Chiêu thắc mắc.

"Ở đây." Lữ Tề cất điện thoại, thản nhiên, "Bình thường tôi với Mai Mai hay hẹn ở đây."

Bạch Ngọc Đường chau mày, "Chỗ này mà cũng hẹn hò được?"


Lữ Tề cười, "Cả trường toàn là người, sao có thể hẹn hò chứ. Chúng tôi vẫn chưa làm ra tiền, đành cố gắng kiếm nơi không người thôi."

"Trong điện thoại có nhắc tới một người phụ nữ, là ai cậu biết không?" Triển Chiêu hỏi tiếp.

"Có lẽ là chủ nhiệm lớp Mai Mai." Lữ Tề đáp, "Mai Mai với cô ấy không hợp nhau, là người thường hay mắng Mai Mai thì phải."
1

"Vì sao không hợp?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Sinh viên gọi giảng viên là 'con mụ' thì bình thường ư?"

Lữ Tề sửng sốt, giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, thấp giọng, "Chuyện này... Cô Trần không đồng ý mối quan hệ của chúng tôi."

"Giảng viên còn quản lý chuyện yêu đương?" Triển Chiêu thắc mắc.

"Tôi là Chủ tịch Hội sinh viên..." Lữ Tề đáp, "Thành thích học tập cũng không tệ, các thầy cô khá kỳ vọng vào tôi. Nhưng mà Mai Mai không phải sinh viên giỏi, cho nên mọi người không tán thành chuyện chúng tôi yêu nhau."

"Vậy còn cậu?" Bạch Ngọc Đường lại hỏi, "Cậu thấy cô ấy thế nào?"

"Mai Mai là cô gái tốt." Lữ Tề nói, "Cô ấy chỉ không giỏi biểu đạt mà thôi. Thêm nữa, tôi đã nghĩ sau này bản thân có thể cố gắng kiếm tiền gây dựng sự nghiệp, cô ấy chỉ cần gả cho tôi rồi thanh thản làm bà chủ nhỏ, không cần phải quá giỏi giang."
2

"Tức là cậu thấy Lưu Mai không thể tự sát. Thế có ai có khả năng giết cô ấy không?" Triển Chiêu hỏi tiếp.

"Tôi không nghĩ tới chuyện cô ấy bị mưu sát." Lữ Tề đáp, "Tôi chỉ nghĩ, có thể cô ấy trượt chân ngã... Tôi đã từng dặn cô ấy là chỗ này quá vắng vẻ, một mình thì đừng có tới, nhưng cô ấy không nghe. Nói đi nói lại, tôi cũng phải chịu trách nhiệm phần nào."

"Cho tôi xem thẻ sinh viên được không?" Triển Chiêu đề nghị.

"Được." Lữ Tề đưa thẻ sinh viên ra. Triển Chiêu nhận lấy, gật đầu, "Ngày mai cậu có rảnh không?"

"Sáng mai tôi không có tiết." Lữ Tề trả lời.

"Tốt. 9 giờ sáng mai cậu qua cục cảnh sát nhé? Chúng ta cùng bàn về chuyện Lưu Mai." Triển Chiêu trả thẻ sinh viên cho cậu ta, dặn cậu ta ngày mai tới cục rồi cứ bảo với bảo vệ là tới SCI.

Lữ Tề nhận lại thẻ, nghĩ nghĩ rồi nói, "Các anh nghi ngờ Mai Mai bị mưu sát sao?"

Bạch Ngọc Đường nhìn cậu ta, "Chỗ này khuất nẻo, sau này ít qua lại đi. Mà... Ký túc xá đó sao lại bỏ hoang?" Vừa nói vừa chỉ về tòa nhà sau WC công cộng.

"Ký túc xá đó đã được xây từ lâu lắm rồi, nó bị rỉ nước nghiêm trọng, cho nên không ai ở, đành phải bỏ hoang."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ra hiệu là cậu ta có thể đi.

Lữ Tề xoay lưng, trước khi đi mất thì liếc về phía hồ nước, dường như chưa có ý định rời khỏi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng thêm một lúc thì tiến về phía WC công cộng.

"Tiểu Bạch thấy sao?" Triển Chiêu vừa đi vừa hỏi.

"Ông chú câm ban nãy..." Bạch Ngọc Đường đáp, "... rất kỳ quái."
2

Triển Chiêu cười phá lên, "Đừng nói là cậu cũng bị giật mình nhé, tôi thì đã đành."

Bạch Ngọc Đường cười cười, "May là ban ngày, chứ nếu vào ban đêm, cây cối um tùm còn cầm lưới hái, người bình thường chắc bay mất nửa cái mạng. Với lại..."

"Lại làm sao?" Triển Chiêu hiếu kỳ.

"Ông chú đó cũng khỏe khoắn nhỉ?" Bạch Ngọc Đường hỏi ngược.

"Ừ." Triển Chiêu gật đầu, "Đã bảo là người làm vườn rồi đó thôi."

"Chỗ khớp đầu ngón tay giữa bên phải của ông ta có một vết chai." Bạch Ngọc Đường thản nhiên, "Lòng bàn tay cũng thô ráp."

"Chỗ đó có vết chai... Ông ta từng làm việc văn phòng?" Triển Chiêu hơi giật mình.

"Không rõ, cứ khăng khăng mình câm điếc, nhưng nếu ông ta đã làm việc ở đây nhiều năm thì giảng viên hẳn biết ông ta." Bạch Ngọc Đường mang găng tay cao su vào. Lúc này hai người đã đứng trước một bồn rửa mặt trong WC. Nhà vệ sinh công cộng này trai gái dùng chung, gian bên ngoài là dãy bồn rửa, có ba cái.
1

"Tiểu Bạch!" Triển Chiêu đột nhiên gọi, chỉ tay vào chiếc bồn thứ hai, "Đây này!"

Bạch Ngọc Đường đi tới, nhìn theo ngón tay Triển Chiêu. Anh đưa tay vào, lôi ra từ lỗ thoát nước một đống tóc... Rất dài rất dài...
47

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhíu mày. Triển Chiêu lấy một chiếc túi đựng vật chứng... Thứ đó như một bộ tóc giả. Hai người đảo quanh WC một lượt, thấy trời cũng dần tối rồi mới cùng rời đi, ra khỏi khu rừng.

Quay lại khu vực chính trong trường, khung cảnh sôi động hẳn lên, các khu giảng đường cũng như ký túc xá đều bật sáng đèn.

Hai người đi được vài bước, đột nhiên Bạch Ngọc Đường đề nghị, "Miêu Nhi, qua canteen không?"

Chương 5 : Canteen

"Canteen?" Triển Chiêu nghe tới đây thì hào hứng hẳn lên, "Tới khu đồ xào hay là đi canteen lớn?"

Bạch Ngọc Đường nửa cười nửa mếu, "Ai biết được chỗ này có khu đồ xào hay không, đâu phải là trường học cũ của mình đâu, tới canteen lớn coi thử đã." Nói xong, anh túm lấy Triển Chiêu đang hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm khu đồ xào mà đi đến đại sảnh canteen.

Lúc này đã hơn sáu giờ, trong canteen chật cứng người, cũng đã qua giai đoạn náo nhiệt mọi người xếp hàng giành cơm; các sinh viên đều đã mua xong cơm, tốp năm tốp ba túm tụm ngồi, vừa ăn vừa tán dóc.

Chính lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bước vào canteen.

Nói chung ấy, một nữ sinh đại học có thể không biết trường đại học này tổng cộng có bao nhiêu người, cũng có thể không biết trường đại học có bao nhiêu giảng viên, nhưng chắc chắn phải biết trong trường có bao nhiêu anh đẹp trai.
12

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa đến sảnh ăn, tầm mắt của các nữ sinh có thói quen vừa ăn vừa ngắm các chàng đẹp trai lập tức tia đến họ. Hai người bước tới quầy phục vụ mua phiếu ăn cơm, các nữ sinh đã bắt đầu xì xầm to nhỏ, "Hai anh này khoa nào vậy?"

"Chưa thấy bao giờ, có khi nào là mới tới không?"

"Có vẻ không giống sinh viên, hay là giảng viên nhỉ?"

Các nữ sinh dần dần trở nên hưng phấn, mắt mở to nhìn chằm chằm họ, ra sức trao đổi với nhau, muốn biết hai người vừa bước vào này rốt cuộc là ai. Có cậu sinh viên bị bạn gái hỏi dồn, méo miệng ra chiều nửa vui nửa buồn, "Hai người này chắc chắn không phải người trường mình, biết đâu là trường khác, hoặc là vô tình đến đây ăn cơm thôi."

"Sao anh biết?" Bạn gái hỏi.

"Anh bên khoa thể thao mà, cái người mặc đồ trắng vừa nhìn là biết khả năng vận động cực tốt, nếu là người trường mình thì không thể có chuyện anh không biết." Bạn trai nói như đinh đóng cột.

"Có khi là sinh viên mới ấy!" Mấy nữ sinh hỏi.

"Không giống lắm... tui thấy anh mặc áo lam kia giống giảng viên hơn."

"Thật vậy..." Các nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, "Hay là giảng viên mới? Đúng rồi, không biết anh ấy dạy khoa nào, để hôm nào còn đến dự thính!"

Việc đầu tiên Bạch Ngọc Đường làm khi bước vào canteen là quan sát bốn phía, nhìn lướt qua những người đang ăn uống, sau đó quay lại đặt tiền ở quầy phục vụ để mua phiếu cơm. Trong khi đó, Triển Chiêu còn chăm chú tìm quầy đồ xào, quả nhiên ở cửa sổ cuối cùng có đề hai chữ "đồ xào", Triển Chiêu lập tức lên tinh thần, kéo Bạch Ngọc Đường đi, "Tiểu Bạch, bên đó."

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười gật đầu, cùng đi theo.

Triển Chiêu vào trong quầy, ở đó có một phụ nữ trung niên mặc trang phục đầu bếp màu trắng, "Muốn ăn cái... gì?" Thím nhà bếp này bình thường rất dữ dằn, nhưng vừa nhìn thấy diện mạo của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, bản năng người mẹ lập tức trỗi dậy, tươi cười ngọt ngào hỏi, "Tụi con là học sinh mới tới hả? Muốn ăn gì nào?"
24

Triển Chiêu nghĩ nghĩ liền hỏi, "Có trứng xào chua ngọt không ạ?"

Bạch Ngọc Đường đứng sau Triển Chiêu cười, Triển Chiêu thế mà lại nhớ tới món này. Ngày xưa thuở họ còn đi học, có một hôm trời đã khuya mới đến canteen, đồ ăn hầu như đều hết sạch, khu đồ xào chỉ còn lại chút trứng xào khô với hành. Triển Chiêu nhìn thấy những miếng trứng rời rạc mà nhăn nhó. Bạch Ngọc Đường nhờ đầu bếp xắt nhỏ trứng và hành, bỏ dầu vào xào, cho chút đường giấm, làm tương tự như sườn xào chua ngọt, thêm chút hành băm cùng thịt vụn.

Đầu bếp nọ cũng chiều ý họ, thật sự dựa theo cách Bạch Ngọc Đường chỉ mà làm, sau khi xào xong, Triển Chiêu liền ăn hết một tô cơm với phần trứng xào chua ngọt đó. Từ đó về sau, anh đối với món trứng xào chua ngọt kia đâm ra lại có cảm tình đặc biệt, thường xuyên nhờ đầu bếp nọ làm cho mình ăn. Thế nhưng sau khi tốt nghiệp, rồi du học cùng nhiều chuyện tiếp nối, bất giác đã lãng quên. Hôm nay đột nhiên nhớ tới, thật sự rất muốn nếm lại hương vị đó, liền hỏi thím đầu bếp, "Trứng xào chua ngọt, dạng dùng trứng xào khô với hành để làm đấy ạ..."

Vốn hai người cũng không mong đợi rằng sẽ có món đó, không ngờ thím ấy lại gật đầu, "Có!" Rồi lấy giấy ra ghi lại, "Một phần trứng xào chua ngọt, còn gì nữa không con?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy bụng sôi lên, "Cho con thêm một phần thịt luộc, một phần rau trộn dưa leo, rau xào ba món (*) và canh bí đao nhồi thịt."

(*) Sao tam tiên: Baidu bảo là món xào kết hợp của ba thứ đậu tằm, rau dền, dưa leo.
3

Thím đầu bếp ghi nhớ thực đơn rồi bảo, "Tụi con tìm chỗ ngồi trước đi, làm xong thì cô sẽ gọi tụi con tới lấy!"

Triển Chiêu gật đầu, cũng nghĩ đến việc tới ngồi cạnh đó để chờ món ăn. Bạch Ngọc Đường kéo anh, hạ giọng nói, "Qua chỗ đông người mà ngồi."

Triển Chiêu nheo mắt nhìn anh, "Cậu muốn nghe ngóng tình hình à?"

Bạch Ngọc Đường nhướn mi, "Ai đó đã nói, nơi ăn uống chính là chỗ nghe ngóng tin tức tốt nhất mà."
2

"Lời này có căn cứ khoa học không?" Triển Chiêu nhìn anh.

"Đương nhiên có, bởi vì đều là miệng vận động." Nói xong, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu đến chỗ đông người.

Tầm mắt bốn phía cũng chậm rãi di chuyển theo hai người. Họ ngồi xuống một cái bàn, bên cạnh có bốn nữ sinh, chung quanh một vòng người.

Sau khi ngồi xuống, Triển Chiêu theo bản năng xoa xoa bụng mình, Bạch Ngọc Đường chau mày, hạ giọng hỏi, "Đau dạ dày?"

Triển Chiêu nhướn mi, "Chắc là đói bụng."

"Đau lắm không?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Mấy nữ sinh ngồi cạnh nhìn thấy, thu lấy can đảm, đi đến chỗ bình nước duy nhất gần đó rót một ly nước ấm, đưa qua đặt trước mặt họ, lí nhí, "Uống chút nước ấm sẽ đỡ hơn ạ."

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngẩng đầu, nhìn thấy một sinh viên nữ tóc ngắn. Bạch Ngọc Đường tiếp lấy ly nước ấm đưa cho Triển Chiêu, quay sang nở một nụ cười tươi rói với nữ sinh nọ, "Cám ơn."

Nữ sinh trong chớp mắt choáng váng, các sinh viên bên cạnh cô cũng lộ vẻ hào hứng, các chàng trai với bề ngoài thế này thường ra vẻ ta đây lạnh lùng, còn người này thì lại rất thân thiện.

"Hai anh không phải người trường bọn em đúng không ạ?" Một nữ sinh khác ngồi gần cũng lên tiếng, "Em chưa từng gặp các anh."

"Ừm, bọn anh ghé qua có việc." Bạch Ngọc Đường cười cười, nhìn sang Triển Chiêu, "Cậu giỏi quá, lớn đầu vậy rồi mà còn bị vẻ ngoài người ta dọa tới đau dạ dày."

Triển Chiêu liếc ai đó đầy khinh bỉ, nhưng mà hết cách, đành phải tiếp tục đóng kịch, "Cậu giỏi thì thử xem, tôi còn tưởng đụng phải tử thần, sợ muốn chết."
2

"Tử thần?" Mấy nữ sinh nhìn nhau.

Lúc này, chợt nghe thím đầu bếp gọi lớn, "Này! Hai đứa đẹp trai bên kia, đồ ăn của tụi con xong rồi nè!"

Bạch Ngọc Đường đứng lên đi lấy đồ ăn và xới cơm, Triển Chiêu ngồi chờ.

Chợt nghe trong đó một nữ sinh hỏi, "Ừm, không phải các anh đến khu rừng nhỏ đằng sau chứ ạ?"

Triển Chiêu gật đầu, "Ừ, ban đầu là vì tò mò, muốn xem thử vụ căn phòng ma quái, sau đó đột nhiên thấy một ông chú cầm liềm nên bị dọa sợ."

"Ha ha..." Nữ sinh bật cười với Triển Chiêu, "Anh đừng lo, ban đầu ai cũng bị dọa hết, nhưng mà ở chung một thời gian sẽ biết, chú Câm là người rất tốt!"

"Chú Câm?" Triển Chiêu giật mình.
6

"Vâng." Nữ sinh cười gật đầu, "Nghe nói chú Câm đã làm trong trường mười mấy năm rồi, đều làm vườn và công việc quét tước."

"Ừa, chú ấy tốt lắm, có đợt trong trường bị mất xe đạp, chú ấy còn giúp bọn em bắt kẻ trộm."

"Vậy sao trông chú ấy lại dọa người như vậy?" Triển Chiêu hỏi.

"Cái đó em cũng không biết, nghe nói chú ấy trước kia bị thương rất nặng, sau đó thì câm."

"Anh có nhắc tới chuyện căn phòng ma quái, hồi trước từng có người chết ấy." Nữ sinh kể, "Bởi vì rất tà môn nên chẳng ai dám ở, trước đó không lâu còn có một nữ sinh chết đuối, nhà trường đã ra lệnh cấm, không cho phép bất cứ ai tiếp cận khu vực ấy, tháng sau sẽ có đội thi công tới san bằng nơi đó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận