[ Đam Mỹ ] Sci Mê Án Tập - Nhĩ Nhã

Chương 1 : Rương thi (*)
23

(*) rương thi: rương - trong "rương hòm", thi - xác chết.
3

Sau Giáng sinh cùng vài đợt tuyết rơi, trời quang mây tạnh, thời tiết có chút ấm lên, trên đường người đi lại đều mặc những bộ trang phục rét rất dày, như thể khinh thường thời trang mùa xuân.

Sau hai ngày cuối tuần, khí trời trong khác thường.

Trước bậc thềm ở bảo tàng thành phố S, một người đứng đó: áo len cao cổ màu đỏ, quần jeans đen ~~ Vóc người mảnh dẻ, làn da trắng nõn càng làm tướng mạo người thanh niên thêm thanh tú gấp bội, khiến người ta phải đặc biệt chú ý đến anh ~~

Chỉ là, cả nam lẫn nữ khi đi qua anh, ánh mắt ngoại trừ kinh diễm, còn mang theo chút tiếc nuối -- Bởi vì trên ngón giữa tay trái, đã mang một chiếc nhẫn bạc ~~ Mà lúc này, trên tay anh là hai vé vào tham quan viện bảo tàng, đôi mắt nhìn về phía xa -- Tựa hồ đang chờ đợi ai đó.
8

Người đi đường đều hiếu kỳ, ai lại làm một người thế này phải lo lắng?

Nhưng mà, nếu bạn đến gần một chút, sẽ nghe thấy cái người vô cùng xinh đẹp này đang hung hăng nghiến răng nghiến lợi, lẩm ba lẩm bẩm: "Chuột thối, muộn 2 phút 37 giây ~~ 38 giây ~~ Chuột chết!! 40 giây!"
14

Khi anh đếm tới giây thứ 45, mới thấy xa xa một chiếc thể thao Spyker C8 ngân bạch sang trọng, chạy như bay tới, sau tiếng phanh chói tai, ô tô quẹo nhanh vào bãi, khói vẽ thành một đường cong ~~
5

Cửa xe bật mở, người ngồi ở vị trí lái, một mạch cởi dây an toàn chạy ra khỏi xe đóng cửa, sau đó phi như bay về phía bậc tam cấp viện bảo tàng.
1

Áo da ngắn màu trắng, quần jeans trắng, sợi tóc lòa xòa theo động tác của anh mà phất phơ, đường nét khuôn mặt sáng rõ ~~ Thật tuấn lãng rực rỡ. Chỉ là, anh vừa chạy, miệng liên tục lẩm bẩm "Chết chắc ~~ Con mèo này hôm nay không muộn ~~"
6

Với tốc độ chạy nước rút một trăm mét tới được bậc thềm, khom lưng chống gối thở dốc, "Miêu ~~ Miêu Nhi..."
1

Không sai, hai người này chính là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Lại nói, sau khi vụ án Ma pháp hung thủ chấm dứt, Triển Chiêu liên tục đặc biệt chú ý tới những lời nguyền rủa của các văn hóa huyền bí. Hôm kia, Tiểu Bạch Trì cho anh hai vé vào cửa, nói là chủ nhật này viện bảo tàng có một triển lãm bộ sưu tập cá nhân, về văn hóa cổ của thổ dân, trong đó có một nhiếp ảnh gia tham gia triển lãm, là bạn của Triệu Trinh, cho nên Triệu Trinh có rất nhiều vé.
6

Vì thế, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hẹn nhau, sáng hôm nay, khi anh hết tiết dạy, mười rưỡi đúng sẽ gặp nhau ở cổng vào viện bảo tàng.

"Ba phút!" Triển Chiêu kháng nghị ~~ Bạch Ngọc Đường cuống quýt xin lỗi: "Trước khi đi bị cục trưởng Bao chặn lại ~~ Xin lỗi... Miêu Nhi ~"

Thực tế, ba phút muộn là thời gian trễ hẹn lâu nhất của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, lần muộn trước là 2 phút 17 giây -- Bởi vì đa số, đều là Bạch Ngọc Đường đợi Triển Chiêu, nếu quá một giờ còn chưa thấy người, anh sẽ trực tiếp lái xe tới đón, cho nên mới nói, trích lời của cặp song sinh -- Mèo là không thể sủng được, làm hư nó nó sẽ trèo lên đầu cậu diễu võ giương oai!!
21

Từ sau Giáng sinh, mức độ Bạch Ngọc Đường sủng con mèo này rõ ràng nâng lên một đẳng cấp mới ~~ Vì thế, người nào đó vốn đã được chiều đến hư, nay càng hoành hành không cố kỵ.
12

Hai người theo dòng người đi vào viện bảo tàng.

"Miêu Nhi, cái này thì có gì đẹp?" Bạch Ngọc Đường xem nội dung quảng cáo trên vé, "Bộ lạc châu Phi nguyên thủy... Thổ dân ĐôngNamÁ..."

"Vé này rất khó kiếm." Triển Chiêu nhìn anh với vẻ coi thường, "Toàn là vật quý của người ta đấy."

"Có người vứt tiền rước cái đống rách nát này về nhà ư?" Bạch Ngọc Đường đưa vé cho nhân viên soát vé, vì giọng nói có phần lớn nên khiến những người xung quanh phải ghé mắt một cái ~~ Triển Chiêu thò tay nhéo anh.

Đúng lúc đó, chợt nghe thấy ở cửa kiểm vé bên cạnh một giọng nói: "Ngày nào anh cũng nhìn người chết rồi, chưa xem đủ a?"

Giọng quen quen -- Hai người xoay mặt sang, thấy ở cửa vào, là Bạch Cẩm Đường và Công Tôn. Đương nhiên người vừa phát ngôn là Bạch Cẩm Đường, cũng khiến mọi người xung quanh khinh bỉ.
17

"Anh hai? Công Tôn?" Bạch Ngọc Đường chào hai người, hơi ngạc nhiên: "Hai người cũng tới à?"
2

Bạch Cẩm Đường nhún vai, quay sang lải nhải tiếp với Công Tôn.
1

Công Tôn trừng cả hai anh em, chỉ vào một cái rương quái gở được in trên vé: "Rương thi biết không? Đây là nghi thức mai táng thần bí nhất trong lịch sử nhân loại!"

Triển Chiêu gật đầu, rất hứng thú: "Đúng vậy, em cũng nghe nói, đây là tập tục mai táng của người 'Tusti' - thổ dân Đông Nam Á, bọn họ cho người chết vào một cái rương lớn chưa tới nửa người."
4

"Ừ." Công Tôn gật đầu, "Còn bôi lên một thứ thuốc đặc hù lên thi thể, chờ sau một năm sau khi chôn, sẽ đào lên, thi thể sẽ thành hình vuông, hơn nữa còn cứng khác thường, các quý tộc 'Tusti' đều dùng loại rương thi này làm đồ dùng trong nhà."
13

Bạch Ngọc Đường và Bạch Cẩm Đường theo sau, nghe hai người đằng trước đều là những nhân vật nhã nhặn, thân mật cùng thảo luận về mấy cái xác chết làm đồ dùng trong nhà ~~~ Bất đắc dĩ lắc đầu.
6

Đi vào sảnh chính, quả nhiên thấy trong tủ kính trưng bày giữa trung tâm, một cái "thi thể" hình vuông, các khớp xương của thi thể đều sai vị trí, tứ chi và thậm chí cả đầu cũng méo mó vô cùng, nét mặt vô cùng đau đớn.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm nó một lúc, đột nhiên hỏi Công Tôn: "Trước khi bị bỏ vào hòm là còn sống hay đã chết?"

"Là sống." Câu trả lời vang lên từ sau anh.
3

Mọi người quay lại, thấy một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đứng sau bọn họ, nghe anh ta nói tiếng Trung lưu loát thế, thật khó tưởng được đó là một người ngoại quốc.

Đột nhiên, anh ta tiến lại vài bước, đứng trước Triển Chiêu, quan sát thật kỹ: "Anh có thể cho tôi chụp một tấm không? Đôi mắt anh quả là một tác phẩm nghệ thuật."
5

Bạch Cẩm Đường chợt nghe tiếng răng rắc từ các đốt xương tay của Bạch Ngọc Đường, đang muốn chọc ghẹo vài câu, chẳng ngờ cái tên nước ngoài kia lại đến gần Công Tôn: "Quả thực xứng đáng là Đông phương mỹ nhân ~~~ Anh có thể tháo kính xuống cho tôi nhìn một cái khô..."
18

Còn chưa nói hết, đã bị Bạch Cẩm Đường tóm gáy ném ra.
3

Xoa cổ định đứng lên kháng nghị, chợt thấy có người ngăn lại: "Morris ~~ Bọn họ là mấy người bạn tôi đã nói với cậu."
3

Chính là Triệu Trinh.

"Bạch Trì đâu?" Triển Chiêu sớm nhìn phía sau Triệu Trinh, mấy ngày nay tay Triệu Trinh bị thương chưa khỏi hẳn, nên Bạch Trì vẫn bị yêu cầu ở lại nhà anh để "chăm sóc" ~~

"Nhóc ấy nói sợ, không dám tới." Triệu Trinh tiếc nuối đáp.

"À ~~ Là bạn của Trinh ~~" Cơn giận trên mặt Morris dịu đi, đổi thành khuôn mặt tươi cười, "Hoan nghênh hoan nghênh." Sau đó, lại tiến lại gần mọi người: "Cái này chỉ là đồ dỏm thôi ~~ Cái thật ở trong, hôm nay sẽ có hội đấu giá, sẽ bị bán."

Bạch Cẩm Đường nhíu mày: "Ai thèm thứ này chứ?" Nói xong, xoay mặt sang nhìn Công Tôn, chỉ thấy mắt anh lấp lánh lấp lánh, hình như đang nói: "Tôi rất muốn a ~~"

Lập tức quay đầu, hỏi Morris: "Bao nhiêu?"
31

Morris có phần sửng sốt: "Ớ... Hình như khoảng ba trăm vạn..."
11

"Nhận chi phiếu hay tiền mặt?" Bạch Cẩm Đường lại hỏi, sau đó, gọi điện cho song sinh đem tiền đến mua xác chết ~~
25

"Khụ khụ ~~" Bạch Ngọc Đường phía sau chút nữa sặc nước bọt.
4

Công Tôn kéo kéo Bạch Cẩm Đường hỏi: "Cậu mua nó làm gì?"

Bạch Cẩm Đường đáp lại có phẩn yêu chiều: "Cho anh trang trí phòng pháp y ~~"
7

Triển Chiêu làm một dấu "ye!" với Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng: "Có thể đem dọa Triệu Hổ!"
98

...

Mọi người đi theo Morris, vào phòng trưng bày đặc biệt trong viện bảo tàng.

Đứng trước cửa là hai bảo vệ.

Morris cười với bọn họ: "Ông chủ Carlos đâu? Có người mua đây."

Một bảo vệ đáp: "Ngài Carlos vẫn chưa tới, xin đến phòng chờ, các khách hàng khác cũng đợi ở đó."

Mọi người đang muốn qua phòng chờ, chợt nghe người bảo vệ kia kêu lên: "Đội trưởng ~~"

Dừng chân, mọi người nhìn anh ta, anh ta liền tháo kính râm, nhìn Bạch Ngọc Đường: "Đội trưởng, là em, Khúc Ngạn Minh."

"A ~~" Bạch Ngọc Đường như chợt nghĩ ra, tiến lại, vỗ vỗ vai người nọ, "Tiểu tử cậu a."

Triển Chiêu tò mò: "Biết à?"

"Ừ." Bạch Ngọc Đường giới thiệu: "Khúc Ngạn Minh, hồi tôi tham gia quân ngũ, ở trong trung đội phi hành của tôi."

Khúc Ngạn Minh tựa hồ rất vui vẻ, nói với đồng nghiệp vài câu, liền quay bảo mọi người: "Tôi đưa mọi người đi." Nói rồi, dẫn đường đến phòng nghỉ.

"Đội trưởng, mọi người muốn mua rương thi a?" Khúc Ngạn Minh có phần hiếu kỳ.

"Ừ ~~" Bạch Ngọc Đường gật đầu, từ xa đã thấy bên trong không ít người chờ, bèn hỏi, "Có nhiều người muốn mua lắm sao?"

"À..." Khúc Ngạn Minh cười cười, lắc đầu, "Bọn họ được mời tới để giám định thôi." Nói rồi, giới thiệu qua cho mọi người, "Tiểu thư đang đứng ở cửa gọi điện thoại là Lữ Yên, cô ấy là thư ký của ngài Carlos, vì vẫn chưa tìm được người, cho nên mới gọi điện lâu như vậy." Vừa ra hiệu bảo mọi người vào trong phòng nghỉ, có bốn người ngồi trong đó.

"Người đàn ông trung niên kia tên là Tanaka." Khúc Ngạn Minh giới thiệu, "Ông ta là nhà nhiếp ảnh."
16

"Ông ấy là người đồng hành với tôi." Morris đột nhiên xen vào, "Mới đây chúng tôi vừa đi chụp một tập ảnh cho tạp chí địa lý có liên quan đến rương thi, cho nên mới được mời."

"Quý bà kia." Khúc Ngạn Minh tiếp tục giới thiệu, "Ngồi trên sofa đó, bà ta là họa sĩ nổi tiếng, Mặc Ninh, hai cô gái bên cạnh là học trò của bà."
9

"Tôi đã từng xem tranh của bà ta." Công Tôn đột nhiên nói, "Chính là bức 'Nỗi phẫn nộ bùng cháy' ~~"

Vừa đi vừa nói chuyện, mọi người đã tới cửa phòng nghỉ, sau khi giới thiệu cho Lữ Yên, Khúc Ngạn Minh liền rời đi.

"A... Thực xin lỗi, ông chủ Carlos không biết vì sao vẫn chưa tiếp máy." Lữ Yên có phần áy náy, dẫn mọi người vào phòng ngồi.
18

"Tôi đã đợi một tiếng rồi." Tanaka nhìn mọi người một chút, có chút bất mãn.

Lư Yên xin lỗi không ngớt, lại lấy điện thoại ra gọi thêm vài cuộc, nhưng vẫn không có ai tiếp.

"Bằng không, để chúng tôi xem rương thi trước đi?" Morris đề nghị.
3

"Tôi đồng ý đấy." Mặc Ninh gật đầu, cất giọng nói già cỗi: "Vừa xem vừa chờ, sẽ không nhàm chán thế này."

"Dạ... Vậy được rồi." Lữ Yên gật đầu, dẫn mọi người đến phòng trưng bày đặc biệt.

Vừa đi, vừa không ngừng gọi điện.

"Xuỵt ~~" Bạch Ngọc Đường đột nhiên ra hiệu mọi người đừng lên tiếng ~~


Anh bước nhanh tới cửa phòng trưng bày, trước cái nhìn chăm chăm sửng sốt của người bảo vệ kia và Khúc Ngạn Minh, áp tai lên cửa, nói với cô thư ký: "Gọi lại một lần nữa xem."

Lư Yên gật đầu, bấm số ~~~

Bạch Ngọc Đường nghe ngóng chốc lát, quay đầu nói với mọi người: "Bên trong có chuông điện thoại."

Khúc Ngạn Minh và người bảo vệ kia đều cả kinh, bọn họ vẫn đứng suốt ở đây, cũng chẳng nghe thấy tiếng chuông điện thoại nào, nói: "Ngài Carlos sáng nay sau khi đưa két sắt vào rồi rời đi luôn, chúng tôi vẫn đứng ở đây, không ai đi vào cả!"

"Có thể quên điện thoại bên trong chăng?" Triển Chiêu nói.

"Vào xem đã." Lữ Yên cuống quít lấy chìa khóa mở cửa.
3

Mọi người đi vào, bên trong không có ai.

Gian phong không có cửa sổ, toàn bộ đều khép kín, trên bàn chỉ có một két sắt lớn bằng nửa người... Mọi người tìm một vòng, cũng không tìm thấy cái điện thoại di động nào.

Ngoại trừ Triển Chiêu vẫn chờ đợi, những người khác đều nghi ngờ nhìn Bạch Ngọc Đường.

"Cô thử gọi một lần nữa đi." Bạch Ngọc Đường nói với Lư Yên.

Lư Yên bấm gọi, chốc lát sau, mọi người đều láng máng nghe thấy tiếng chuông...

Tiếng động bức bối, như bị cái gì đó vừa dày vừa nặng ngăn cách, nhỏ vô cùng, thảo nào ở cửa mọi người không nghe thấy.

Nhưng hiện tại chẳng ai có tâm tư truy xét những chuyện này, bởi vì -- Tiếng điện thoại vang, là từ trong két sắt trên bàn.

Bạch Cẩm Đường cười cười: "Các người khẳng định không cho điện thoại di động vào cái rương thi này chứ?"

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng không biết phải nói gì.

Công Tôn liếc Bạch Ngọc Đường một cái, đi tới cạnh két sắt, đưa tay gõ gõ, áp tai nghe xong, hỏi Lữ Yên: "Có thể mở ra không?"

Lư Yên gật đầu, lấy chìa khóa ra.

Bạch Ngọc Đường nhận chìa khóa, theo mật mã mà Lư Yên nói, mở khóa két sắt... Chợt nghe cạch một tiếng, mọi người theo bản năng đều tiến lại nhìn, chăm chú vào cái két.

Chậm rãi, Bạch Ngọc Đường mở rộng cửa két ra, nháy mắt đã ngửi thấy mùi máu tanh xộc vào mũi, từ cánh cửa mở, một lượng máu lớn bên trong tràn ra, bên trong bất ngờ là một thi thể vặn vẹo -- Là một thi thể còn tươi, một người hiện đại. Từ khuôn mặt vị bóp méo, vẫn có thể nhận ra, người chết là một người đàn ông da trắng bốn mươi tuổi.
17

"NHA!!! NGÀI CARLOS!!!!" Lữ Yên hét lên, mấy cô gái học trò cũng hét lên.

Triển Chiêu chỉ chỉ miệng thi thể: "Bên trong hình như có gì."

Công Tôn cầm lấy găng tay cao su chuyên dùng để giám định do viện bảo tàng cung cấp, đeo vào. Đưa tay tách miệng người chết ra, tay kia luồn vào, nắm lấy thứ gì đó trong miệng người chết, kéo ra.
14

Nhìn động tác của anh, Morris bắt đầu nôn khan.
9

Công Tôn dùng chút sức, từ trong miệng thi thể, lấy ra một cái điện thoại di động nhỏ đẫm máu, màn hình hiển thị một loạt cuộc gọi nhỡ.

Công Tôn quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, ý bảo làm gì bây giờ.

Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại gọi cảnh sát.
2

Triệu Trinh đột nhiên khen ngợi: "Cái này ~~ Dùng cách gì mà nhét được một người hoàn chỉnh vào két sắt kín mít nhỉ, còn không thấy một giọt máu chảy ra... Nếu người mà còn sống, trò ảo thuật này sẽ rất tuyệt đấy ~~~"
21

.........

"Chưa phải vấn đề." Bạch Cẩm Đường vẫn trầm mặc này giờ đột nhiên hỏi, "Cái rương thi thực sự, ở đâu vậy?"
3

.........

Cúp máy xong, Bạch Ngọc Đường nói với mọi người: "Mọi người ra ngoài trước đi, đây là hiện trường vụ án..."

Còn chưa nói hết, chợt nghe một điệu cười âm trầm khàn khàn, giống như cú già kêu, thật kinh sợ.

Nhìn lại, không biết từ lúc nào ở cửa, một bà lão khô đét đứng đó. Trên đầu bà ta là một cái khăn lớn màu đen, mặc áo choàng đen, vô cùng cổ quái.
2

Triển Chiêu đột nhiên nói với Bạch Ngọc Đường: "Tiểu Bạch, hình như tôi từng thấy bà ta ở đâu ~~"

"Akasha." Triệu Trinh nhỏ giọng, "Cậu chắc là đã thấy bà ta trên chương trình Thần quái ở TV. Có khả năng tiên đoán bói toán."
24

"Bói toán?" Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng nhìn Triệu Trinh.

Nháy mắt mấy cái, Triệu Trinh cười: "Cơ bản thì là đồng nghiệp của ảo thuật gia chúng tôi." Dừng lại một chút, tổng kết, "Đều là lừa đảo."
11

Tiếng cười khiến người ta khó chịu vang lên một lúc lâu, rồi Akasha dùng giọng nói khàn khàn, chậm rãi: "Đây là... Lời nguyền của rương thi... Có thể làm ra chuyện này -- Tuyệt đối không phải là người!"
9

Chương 2 : Lời nguyền

Bề ngoài đáng sợ cùng ngữ điệu thê lương, Akasha khiến cả mấy cô gái đứng đó phải hét lên kinh hãi.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Ai không phận sự thì ra ngoài cho." Nói xong, quay sang giao nhiệm vụ cho Khúc Ngạn Minh và người bảo vệ kia: "Hai người trước tiên phong tỏa hiện trường trước đi."

Hai người rất phối hợp giải tán những người không phận sự ra khỏi căn phòng. Bà thầy bói Akasha kia vừa đi vừa nghiến răng thét: "Các ngươi không tin lời nguyền, không tin ác quỷ... Sẽ bị ác quỷ trừng phạt ~~~ "
7

Lắc đầu, Bạch Ngọc Đường quay lại, đã thấy Công Tôn cùng Triển Chiêu vây quanh két sắt, cẩn thận xem xét thi thể quỷ dị không chỗ nào không lộ ra vẻ quỷ dị kia.

Công Tôn cau mày, nhìn hồi lâu, nói với Bạch Ngọc Đường: "Phải lấy được thi thể ra mới xác định được nguyên nhân tử vong."

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một hồi, hỏi: "Ông ta bị cắt ra rồi bỏ vào à?"

Công Tôn lắc đầu: "Không phải... là bị gấp vào ."

"Gấp?..." Bạch Ngọc Đường gượng cười, "Gấp người?"
12

"Còn phải nói sao?" Công Tôn mỉm cười, "Quả thật không giống chuyện con người có thể làm được." Nói xong, ra khỏi phòng đi rửa tay.

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển Chiêu còn đang đờ người nhìn chằm chằm vào rương thi, hỏi: "Miêu Nhi, nhìn ra cái gì à? Sao chăm chú vậy?!"

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu Bạch, cậu đã từng thấy nhưng chiếc ô tô được thu về, rồi dùng máy thủy lực ép chưa?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Thấy rồi ~~ Bốn phía bốn khối thép bản, bên trên một khối nữa, có khả năng ép người thành hình vuông, vấn đề là, vì sao lại phải làm thế?"

"Có hai khả năng ~~" Triển Chiêu khoanh tay nói, "Khả năng đơn giản là, hung thủ muốn mọi người đem tập trung chú ý vào lời nguyền rương thi~~ "

"Thứ hai?" Bạch Ngọc Đường truy vấn, "Không phải đơn thuần chỉ là thế chứ?"

"Ừ ~~ phải phân tích theo hành vi của hắn." Triển Chiêu nói, "Tên hung thủ này tâm tư rất mực kín đáo, tự tin thậm chí ngạo mạn."

"Ừ ~~" Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Xem hắn dựng lên một hiện trường gây án là tủ sắt đóng kín thế này, phải thêm một câu nữa là hắn đang rất nhàm chán ~~ "

Triển Chiêu chậm rãi đi quanh một vòng, theo từng cạnh đánh giá két sắt: "Sau khi hoàn thành, hẳn là hắn cũng đi một vòng như vậy ~~ Thưởng thức kiệt tác của mình... Đem di động nhét vào miệng nạn nhân, chính là minh chứng tốt nhất. Hắn cười nhạo nạn nhân, cười nhạo mọi người, giống như đang nói..."

"Hắn chính là thần..." Bạch Ngọc Đường đón một câu, "Không phải người... Đúng không?!"
10

Triển Chiêu bất đắc dĩ, gật gật đầu.

Bạch Ngọc Đường đã hiểu, tổng kết: "Tốt ~~ Lại đi bắt biến thái lấy mạng người làm trò chơi ~~"

Đúng lúc đó, có hai giọng nói vang lên từ cửa: "A nha ~~ Kinh khủng quá ~~ Lão đại muốn mang tiền tới để mua thứ này sao??"
10

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu quay đầu lại, thấy song sinh tay cầm một vali, xuất hiện ở cửa.

"Liên quan gì đến hai người!" Bạch Ngọc Đường nhìn cái vali mà lải nhải, "Nhân viên thu ngân trong kia... Hàng thì không có đâu!"

"Thế... Lão đại đâu rồi?" Tiểu Đinh nhìn bốn phía.

Những người khác cũng nhìn xung quanh... Bạch Cẩm Đường mới vừa rồi còn đứng ở cửa mà -- Lại biến đi đâu rồi?

.

Trong toilet, Công Tôn mở vòi nước, rửa tay... Có lẽ là thói quen nhiều năm làm pháp y, Công Tôn trước tiên vẫn mang găng rửa tay, găng tay được rửa sạch rồi, mới cởi găng tay ra, rửa tay mình.
10

Cúi nhìn bồn nước, trong đầu toàn là cỗ thi thể cổ quái kia, chợt thấy lưng nóng nóng... Vừa ngẩng đầu, đã thấy Bạch Cẩm Đường đứng phía sau từ bao giờ.

Có chút nghi hoặc liếc người trong gương, "Sao cậu lại vào đây?" Công Tôn vừa rửa tay, vừa hỏi.

Bạch Cẩm Đường không đáp, mỉm cười ghé xuống tai Công Tôn nói: "Vừa rồi lúc anh khám nghiệm tử thi, cái dáng điệu thật gợi cảm." Vừa nói, hai tay đã đặt ở hai bên eo của Công Tôn (vưa ôm lấy vòng eo mềm mại của Công Tôn), cách lớp áo len màu đen, vuốt ve ~~
13

"Cậu..." Công Tôn quay đầu lại hung hăng trừng, "Nơi công cộng... đừng..."

Bạch Cẩm Đường tựa hồ chính là chờ cơ hội này, cúi đầu, có chút dữ dội cướp lấy đôi môi của Công Tôn mà hôn ngấu nghiến. Nụ hôn dài vừa dứt, một tay đỡ lấy eo, một tay nâng cằm Công Tôn, khiến anh phải đối diện với mình, có chút băn khoăn nói: "Làm sao bây giờ..."

Công Tôn bị anh làm khó hiểu, thở gấp hỏi lại: "Cái gì làm sao bây giờ?"

Bạch Cẩm Đường khẽ liếm vành tai Công Tôn, đầu lưỡi tiến vào hẳn trong tai, làm cho Công Tôn chấn động run rẩy, muốn né ra... Nhưng hai tay bên hông kẹp chặt, không cho anh lối thoát.

"Làm sao bây giờ?" Bạch Cẩm Đường nhẹ giọng thì thào, "Giờ anh cười với cả Ngọc Đường... Tôi cũng ghen..."
38

Công Tôn sửng sốt, kinh ngạc cảm thấy tay Bạch Cẩm Đường đã chui xuống dưới vạt áo mình, vuốt ve làm da bên hông anh ~~~

"Cậu nói bậy bạ gì thế?" Công Tôn hai tay đeo bao còn ở trong nước, không có cách nào ngăn cản Bạch Cẩm Đường, chỉ có thể cắn răng hung hăng, "Mau buông tay!"

Bạch Cẩm Đường ngoan ngoãn lấy tay ra, đích thân đến bên vòi nước, giúp Công Tôn cởi bao tay, rồi mười ngón đan vào nhau, hướng về dòng nước chảy mát lịm.

"Thật muốn khóa anh lại." Bạch Cẩm Đường ôm lấy Công Tôn, tựa cằm lên bờ vai gầy, "Trừ tôi ra, ai cũng không được nhìn!"
18

Công Tôn vô lực, nghiêng mặt nhìn Bạch Cẩm Đường đang cọ loạn ở cổ mình, hứng một tay toàn nước lạnh, vẩy thẳng vào mặt Bạch Cẩm Đường ~~ Bạch Cẩm Đường cả kinh, thối lui, nhưng vạt áo trước vẫn ướt một mảnh. Công Tôn cười, xoay người bỏ chạy, không ngờ Bạch Cẩm Đường xông tới chặn ngang lối thoát mà kéo giật lại.
1

"A ~~" Công Tôn chỉ kịp kinh hô một tiếng, đã bị Bạch Cẩm Đường ôm về, đặt lên bệ rửa mặt, hung hăng hôn ~~~

.

Khi hai người ra khỏi toilet thì các thành viên của S.C.I. đã đến.


Thu thập chứng cứ hiện trường xong, Công Tôn muốn mọi người đem két kia khóa lại, mang về phòng pháp y ở S.C.I. ~~ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt vội vàng của anh, chỉ biết anh rất muốn lấy thi thể từ trong két ra.

Chính lúc này, chợt nghe tiếng khắc khẩu từ ngoài cửa truyền vào, Lữ Yên, thư ký của Carlos tóm chặt lấy Khúc Ngạn Minh và người bảo vệ kia, luôn miệng muốn bọn họ phải chịu trách nhiệm.

"Là các người, trừ các người ra không ai có thể ra tay!" Lữ Yên kích động dị thường, nói với cảnh sát: "Cảnh sát! Bắt lấy bọn họ, nhất định là bọn họ là hung thủ, không thể là ai khác!!"

"Nhưng..." Triển Chiêu đột nhiên hỏi: "Chìa khóa là... do cô giữ, phải không?"

"Tôi..." Lữ Yên hơi hơi sửng sốt, buông Khúc Ngạn Minh và người bảo vệ kia ra, có chút thất hồn lạc phách lẩm bầm, "Không phải là lời nguyền đâu... Đây chẳng qua là truyền thuyết... Không phải là thật..."
1

"Truyền thuyết gì?" Triển Chiêu cảm thấy cô ta hành động có chút kỳ quái, liền đưa một mình cô vào phòng nghỉ nói chuyện riêng.

Bạch Ngọc Đường cùng các cảnh sát khác tiến hành thẩm tra mọi người, sau khi lập biên bản, chỉ để lại Khúc Ngạn Minh và nhân viên bảo vệ tên Phùng Kiệt kia.
11

Có chút áy náy vỗ vỗ vai Khúc Ngạn Minh, "Hai người vẫn cần phải theo tôi về sở lấy lời khai và miêu tả lại chi tiết một chút."

Nói xong, bảo Vương Triều cùng Trương Long đưa hai người về cảnh cục trước.

Khúc Ngạn Minh trước khi đi, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng nghỉ, ánh mắt có chút phức tạp.

"Làm sao vậy?" Bạch Ngọc Đường hơi khó hiểu.

"À..." Khúc Ngạn Minh ngẫm nghĩ, "Đội trưởng, sáng nay, em nghe ngài Carlos và thư ký Lữ lúc vào phòng rương thi..." Nói xong, chỉ vào cửa phòng trưng bày đặc biệt, "Bọn họ ở trong đó cãi nhau kịch liệt lắm."

"Đúng!" Phùng Kiệt nói, "Tôi cũng nghe thấy."

"Bọn họ cãi nhau về cái gì? !" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Bởi vì cửa đóng, nghe không rõ ràng lắm, nhưng bọn họ có nhắc đến hai chữ "lời nguyền"." Khúc Ngạn Minh đáp.

"Đúng vậy a!" Phùng Kiệt bổ sung, "Bởi vì giọng Lữ Yên rất thé, cho nên hai chữ này rõ ràng nhất."

Lúc này, Triển Chiêu cùng Lữ Yên đã ra khỏi phòng, Vương Triều Trương Long cùng họ trở về cục cảnh sát.

"Miêu Nhi, thế nào?" Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cau mày, cảm giác tình hình không được như ý.

Triển Chiêu thở dài, nói: "Vừa đi vừa nói chuyện." Nói rồi, kéo Bạch Ngọc Đường ra ngoài.

"Đi đâu?" Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu. Anh còn muốn xem hệ thống camera của bảo tàng.

"Nhà Carlos!" Triển Chiêu nói.

Giao cho Mã Hán cùng Triệu Hổ quản lý chuyện camera, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi tới biệt thự của Carlos.

"Vừa rồi, Lữ Yên có kể một chuyện xưa rất thú vị." Triển Chiêu dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ cằm, "Có liên quan đến lời nguyền rương thi."

"Nói nghe xem nào." Bạch Ngọc Đường hứng thú hỏi.

"Khối rương thi này có lai lịch thực đặc biệt." Triển Chiêu nói, "Đây là khối rương thi cuối cùng của bộ tộc Tutsi."

"Khối cuối cùng?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu, "Sau này không làm nữa?"

Triển Chiêu lắc đầu: " Tộc Tutsi bị diệt sạch, tuyệt chủng rồi!"

Bạch Ngọc Đường hơi có kinh ngạc, "Bị? Ý cậu là... không phải tự nhiên diệt chủng sao?"

"Ừ." Triển Chiêu gật đầu, "Người Tutsi ngụ ở một hòn đảo nhỏ thuộc Đông Nam Á. Đại khái hơn một trăm năm trước, một thương thuyền Hà Lan thả neo trên đảo kia. Người Tutsi cứu bọn họ, nhiệt tình khoản đãi... Nhưng sau khi thủy thủ đoàn kia được cứu, sợ hãi thuật tạo rương thi tinh xảo của tộc Tutsi nên đã tàn sát tộc Tutsi , muốn cướp đoạt những rương thi quý báu kia... Tộc trưởng duy nhất còn sót lại của tộc Tutsi liền đốt hết những rương thi còn lại..."
15

"Như vậy... rương thi lần này triển lãm thì sao?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

"... Là của tộc trưởng kia..." Triển Chiêu nói.

"......" Bạch Ngọc Đường hơi kinh ngạc, "Ý cậu là..."

Triển Chiêu gật đầu: "Mấy người Hà Lan kia thẹn quá hóa giận... Bọn họ muốn tập chế rương thi nên đã giết hại tộc trưởng kia rồi chế thành rương thi."

Nghe xong, Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Khó trách thi thể kia có vẻ mặt thống khổ và oán hận đến thế."

"Tộc trưởng đó trước khi chết đã dùng lời nguyền được lưu truyền bao thế hệ của tộc Tutsi... Nguyền rủa đám người Hà Lan đó và cả con cháu họ." Triển Chiêu nói, "Theo Lữ Yên, Carlos lấy cái rương thi này từ một ông già người Hà Lan."

"Ông già kia chính là con cháu của một trong số những người Hà Lan vụ đó?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Sau thì sao? Lời nguyền ứng nghiệm?"

"Nghe nói... Tất cả đều chết oan chết uổng." Triển Chiêu nói, "Carlos gần đây cũng phải chịu tang người vợ yêu suốt 20 năm của mình... Con cũng mắc bệnh quái gở, trở nên điên điên khùng khùng, cho nên ông ta bắt đầu tin tưởng lời nguyền kia, nghĩ cách bán tống tháo."

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát: "Lữ Yên cãi nhau với Carlos, phỏng chừng cũng là sợ bán vật này sẽ mang lại điểm xấu cho người khác."

"Ai ~~" Triển Chiêu nhìn anh, "Anh hai chưa mua, coi như không tồi."

"Cậu tin sao?" Bạch Ngọc Đường cười, "Miêu Nhi, cậu trước kia đâu có tin máy thứ ma quỷ này."

Triển Chiêu gật đầu, "Tôi không tin. Hết thảy ác ma đều là từ lòng người mà ra." Liếc Bạch Ngọc Đường một cái, chậm rãi tiếp: "Cho nên, bị người có tâm ma nhìn chằm chằm, và bị ác ma nhìn chằm chằm cũng chẳng khác gì nhau."

"Ừ ~~ Không sai." Bạch Ngọc Đường dừng xe lại, phía trước chính là biệt thự của Carlos, đưa tay nâng cằm Triển Chiêu, "Cậu quan tâm đến anh hai và Công Tôn là tốt... Nhưng..." Vừa nói, liền hôn ngay lên hai má Triển Chiêu, "Đừng quá ~~ Tôi sẽ ghen đấy." Nói xong, bất chấp ánh mắt kinh dị, khuôn mặt đỏ bừng của Triển Chiêu, áp vào hôn...
82

Triển Chiêu dùng hết sức lực đẩy đầu Bạch Ngọc Đường ra, hung tợn mắng: "Chuột điên! Không ngó xem đang ở đâu sao?! Ban ngày ban mặt..."

"NHA A ~~~~~~" Khoảnh khắc liếc mắt đưa tình của hai người bị một tiếng thét kinh hoàng chói tai từ trong nhà vang ra phá vỡ.

"... Vừa rồi..."

"... Đúng vậy!"

"Cậu cũng nghe..."

"... Đúng vậy!"

"... Bên trong..."

"... Đúng vậy!"

Hai người nhanh chóng xuống xe, vọt tới trước cửa biệt thự, đập thình thịch vào cửa sắt cao ngất, không ai ra mở.

"NHA A ~~~~" Thêm một tiếng nữa, so với vừa rồi càng thảm thiết hơn.
9

Bạch Ngọc Đường lui ra phía sau hai bước, chạy lấy đà rồi tung người lên, rất nhanh đạp vào vách tường và cửa sắt ~~ Ba bước liền đến bờ tường, thả người nhảy xuống, quay ra mở cửa, cùng Triển Chiêu chạy vào bên trong.

Đi qua hoa viên, là tòa biệt thự trắng theo phong cách trung cổ, tiếng thét chói tai không ngừng từ trong vang ra.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu bất chấp, trực tiếp tiến vào...

Chỉ thấy một phụ nữ trung niên quỳ rạp người xuống sàn, hét lên không ngừng.

Trước mặt bà là vài khúc tứ chi động vật máu me đầm đìa -- Tựa như của một chú cún trắng nhỏ, lông tơ trắng bệch nhuộm máu tươi, thoạt nhìn vạn phần đáng sợ.
8

"Ha ha ha ha........." Một tràng cười khẽ phát ra từ bên trên.

Hai người ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên đang ngồi trên lan can lầu hai. Cậu ta thoạt nhìn chưa quá mười ba mười bốn tuổi, tóc quăn ngắn tủn màu nâu, nước da tái nhợt, áo sơmi trắng và quần dài đen...
2

Cậu ngồi trên lan can sắt màu đen, nhàn nhã đung đưa chân, coi như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Thiếu niên tay trái cầm một con dao nhỏ nhuốm máu, trên mặt, trên vạt áo trước, dính không ít máu. Tay phải cầm đầu con chó nhỏ máu tong tỏng rơi, nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ha hả cười, tựa hồ như đang hát một bài hát nào đó ~~ Thanh âm ngắt quãng, quái dị không nói thành lời.
7

Triển Chiêu theo dõi cậu trong chốc lát, chậm rãi nói: "OCD (1)..."

(1) OCD: (Obsessive-compulsive disorder) Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế

gọc Đường nhìn chăm chú vào thiếu niên phía trên, nghe thấy lời Triển Chiêu, sửng sốt: "OCD? Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế? !"
9

Triển Chiêu gật đầu: "Cậu bé ngồi trước cửa phòng thứ năm, đoạn lan can thứ năm, chỉ cởi năm cái cúc áo, năm lần đung đưa lại hạ chân xuống một lần, mỗi lần chỉ hừ hừ năm chữ... Thi thể động vật cắt làm năm đoạn..."

"Có thể đưa nó xuống đây... Mà không làm người khác cũng như bản thân bị thương ko?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Suy nghĩ một chút, Triển Chiêu mỉm cười: "Không thành vấn đề ~~ "
5

Chương 3 : Khiêu khích

Thiếu niên ngồi trên lan can nghiêng đầu suy tư, hơi tò mò nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phía dưới.

Triển Chiêu gật nhẹ đầu, Bạch Ngọc Đường xoay người đi về phía cầu thang.

Ánh mắt thiếu niên dõi theo chuyển động của anh, lúc này, Triển Chiêu đột nhiên ho khan một tiếng.

... ?... Thiến niên quay đầu lại, chăm chú nhìn Triển Chiêu.

Thấy Triển Chiêu vươn một tay về phía cậu, xòe năm ngón tay ra.

Thiếu niên chưa hiểu, Triển Chiêu lại duỗi tay kia, cũng xòe năm ngón ra.

Tựa hồ bị động tác của Triển Chiêu thu hút, thiếu niên nhìn anh nghi ngờ.

Lúc này, Triển Chiêu đột nhiên thu ngón tay lại, nắm thành đấm.

Thiếu niên nhìn chăm chăm vào động tác của anh, có phần sửng sốt, sau đó nhíu mày, tựa hồ bất mãn.

Triển Chiêu chậm rãi thu hai tay về, giơ lên trước mặt, lại ngẩng đầu, nhướn nhẹ mi với thiếu niên, trước hết lôi kéo ánh mắt của cậu vào tay mình, sau đó nhìn vào tay thiếu niên... Theo động tác của anh, thiếu niên chầm chậm cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón tay mình.

Thấy mình đang cầm một con dao và cái đầu chó, năm ngón nắm chặt.

Hơi hoang mang lại ngẩng lên... Đã thấy Triển Chiêu đối diện cậu cười, sau đó từ từ mở tay ra...

Thiếu niên chăm chú dõi theo động tác của Triển Chiêu, như ma quỷ mà bắt chước, từ từ mở tay ra...
2


Thứ trên tay cậu được buông thả ~~ Rơi xuống... "keng" một tiếng, con dao rơi xuống sàn đá cẩm thạch...

Thiếu niên bị tiếng động làm giật mình, bật ngẩng lên nhìn Triển Chiêu, trong nháy mắt... Triển Chiêu vung tay, hướng về phía thiếu niên, làm một động tác như ném vật gì đó, miệng hô một tiếng: "Đón lấy!"

Mắt của thiếu niên nâng lên theo cánh tay vung của Triển Chiêu, vẫn cứ ngẩng lên vậy, muốn xem cái "vật" anh ném là gì.

Bởi vì cậu đang ngồi trên một lan can sắt rất mảnh, bật ngửa đầu lên... Thân thể liền mất thăng bằng, ngã ngược về phía sau -- Bạch Ngọc Đường đã thừa dịp cậu không chú ý, dễ dàng tiếp được cậu, ngay sau đó ôm lấy, đem cậu xuống.

"Nha a ~~~" Thiếu niên bị ôm xuống khỏi lan can, đột nhiên bắt đầu thét lên, lại không ngừng đấm đá giãy dụa, giống như thú non bị kinh sợ ~~
16

Bạch Ngọc Đường hai tay ôm lấy cậu, không dám dùng sức, sợ làm đứa trẻ bị thương, nên đành mặc kệ cậu đấm đã ~~ Quay mặt xuống lầu hỏi Triển Chiêu: "Miêu Nhi, nó làm sao vậy?!"

"Tiểu Bạch, kiên trì một chút!" Triển Chiêu từ dưới đáp vọng lên, sau đó hỏi bà người làm đang ngồi xổm ở đất: "Làm thế nào để cậu bé an tĩnh lại?"

"A..." Người làm có phần lúng túng, lắp bắp mãi mới nói nổi: "Ôm... Ôm cậu ấy, vỗ lưng... là được..."

Bạch Ngọc Đường ở trên lầu đã nghe thấy, chưa kịp phản ứng, đứa trẻ trong tay đột nhiên không giãy nữa, có lẽ là mệt...

Nhẹ nhàng đặt nó xuống sàn...

Thiếu niên thình lình xoay người nhào vào ngực Bạch Ngọc Đường, dụi dụi đầu ~~
9

Nhẹ vỗ vai cậu, dịu dàng vuốt ve... Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu đang đi lên: "Miêu Nhi..."

Triển Chiêu cau mày lắc đầu: "Cậu bé bệnh rất nặng..."

Không bao lâu, thiếu niên an tĩnh lại, ngơ ngác ngồi trước bàn ăn, ăn điểm tâm do bà người làm mang lên.

Triển Chiêu hỏi: "Cậu bé tên gì?"

Bà người làm tên Anna, không lưu loát đáp lại bằng tiếng Trung: "Tên... Jemily."

Triển Chiêu lại quay đầu sang nhìn thiếu niên, phát hiện cậu chẳng chút phản ứng với cái tên mình ~~ Thở phào -- Tình hình tốt hơn so với tưởng tượng.

Theo như lời Anna, vợ của Carlos nửa năm trước qua đời. Sau đó, vào một ngày, Jemily đột nhiên trở nên không bình thường... Đôi lúc cậu sẽ dùng dao giết chết thú non, rồi cắt chúng thành khúc... Chắc là cũng ầm ĩ như ban nãy... Sau khi khôi phúc, vẫn cứ ngơ ngác vậy.

Về cái chết của Carlos, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không nói gì thêm, bởi vì rất nhanh, Lư Phương sẽ sắp xếp người phụ trách tới, cho hay biết về vụ án, đồng thời sẽ liên lạc với những người thân khác của Carlos ở nước ngoài.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng lên lầu, vào phòng làm việc của Carlos, tìm đầu mối.

Tìm kiếm trong phòng làm việc một hồi, Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Miêu Nhi, cảm thấy thiếu gì đó nhỉ?!"

"Ừ..." Triển Chiêu gật đầu, "Ảnh ~~"

"Không sai." Bạch Ngọc Đường nhìn bức tranh sơn dầu lộ vẻ hào hoa phú quý trên tường, đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo trên bàn, trong tủ ly, "Nếu ông ta thực sự yêu vợ mình, vợ mới qua đời có nửa năm... trong phòng không lẽ không có nổi một tấm ảnh chụp..."

Triển Chiêu đột nhiên ra khỏi phòng làm việc, đi vào phòng Jemily, xem một lượt: "Cậu bé không được chữa trị, cũng không uống thuốc."

Hai người rời khỏi phòng Jemily, quay lại căn phòng làm việc.

"Tôi thấy..." Bạch Ngọc Đường xoa xoa cằm, "Carlos hình như không yêu con mình..."

"Ừ... Căn phòng đó thật không giống phòng cho trẻ em -- Cả một món đồ chơi, poster cũng không có..." Nói đến đây, Triển Chiêu đột nhiên sững lại.

Bạch Ngọc Đường mỉm cười lại gần: "Miêu Nhi, sao vậy? Nghĩ đến chuyện gì?"

"... Không..." Vẻ mặt Triển Chiêu hơi hồng lên, "Không có gì."

"A..." Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ trán, "Nhớ lại... Tôi thấy phòng cậu hồi bé có rất nhiều đồ chơi, poster, còn cả một con lật đật cực lớn nữa nha ~~ Đều là ba cậu mua cho nhở ~~"

Triển Chiêu liếc anh, nhỏ giọng: "...... Ông ấy đều vứt đấy rồi đi luôn..."

Bạch Ngọc Đường cười phá lên: "Chẳng lẽ cậu còn muốn một người đàn ông trưởng thành nói 'Cục cưng, papa mua đồ chơi cho con' ~~, huống chi ông già nhà câu lại lạnh như thế..."

Triển Chiêu không đáp, nhìn con chuột bạch hả hê bên cạnh, nhấc chân đạp... Đạp xong, bỏ lại Bạch Ngọc Đường đau đến nhe răng, xoay người đi tới chiếc bàn làm việc trong phòng.

Bạch Ngọc Đường đứng phía sau Triển Chiêu, nhìn bờ vai vì mấy ngày nay vất vả dần dần thả lỏng, cả người dường như cũng nhẹ nhõm hơn, nụ cười nhàn nhạt đã xuất hiện ~~~ Thở phào.

Nỗi phiền muộn trong lòng vì Bạch Ngọc Đường nhắc cho mà dịu đi rất nhiều, Triển Chiêu cảm thấy một thứ tình cảm ấm áp chậm rãi trỗi dậy -- Có lẽ, vẫn còn rất nhiều chuyện mà anh không biết ~ Anh phải tin tưởng, đừng hoài nghi hay không tín nhiệm ~~ Bịt chặt hai mắt vào.

Tâm tình nguôi ngoai, hai người nghiêm túc lật giở tài liệu trên bàn, rất nhanh, một loạt ảnh chụp thu hút sự chú ý của cả hai ~~

"Miêu Nhi, đây là gì?" Bạch Ngọc Đường cầm một tấm ảnh lên, chỉ thấy hình ảnh rất mờ, giống như là chụp nhanh ~~ Tất cả các hình ảnh khác đều mờ, chỉ có đôi mắt là rõ nét dị thường ~~ Hơn nữa ánh mắt, là một loại cảm xúc kinh hoàng, khiến người ta thấy không rét mà run ~~
1

Có hơn mười tấm ảnh, đủ các kiểu mắt ~~ Vẻ kinh hoàng lại như nhau.

Dưới tấm ảnh, là một cuốn tạp chí nhiếp ảnh còn mới.

Triển Chiêu cầm lên, nhanh chóng tìm được một bài, đưa cho Bạch Ngọc Đường xem: "Tiểu Bạch, cậu xem ở đây này! Những tấm ảnh này đều là của nhiếp ảnh gia Tanaka."

"Tanaka?" Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, "Chính là người ở trong phòng nghỉ sáng nay?"

Triển Chiêu gật đầu: "Ông ta hình như rất nổi tiếng.

Vứt tấm ảnh xuống, Bạch Ngọc Đường lắc đầu: "Ông ta thích chụp kiểu kinh dị này ư ~~ Thật không biết người mẫu nhìn thấy cái gì mà lộ ra ánh mắt như vậy..."

"Chúng ta mang những thứ này về đi." Triển Chiêu gom ảnh và cả tạp chí lại bỏ vào cặp tài liệu, thu hoạch được. Hai người tìm lại lần nữa, không phát hiện thêm đầu mối gì đặc biệt, mới rời đi.

.

Một mạch chạy về S.C.I., hai người vội vàng muốn biết kết quả khám nghiệm tử thi, đi vào văn phòng -- Sao không có ai thế này?
1

Đúng lúc đó, chợt nghe từ phòng pháp y sát vách, một tiếng kinh hô vang ra.

Hai người nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, cái đám nhãi ranh này ~~

Nhanh chóng đến phòng pháp y, chỉ thấy toàn bộ thành viên S.C.I. bất kể nội bộ ngoại bộ, đều tụ tập trước bàn giải phẫu.

Ngay cả Bạch Trì cũng ở đó, chẳng qua sắc mặt trắng bệch, tay còn siết chặt lấy góc áo mình.

"Đang làm gì vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Sếp ~~" Mọi người quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Công Tôn chép chép miệng trước bàn giải phẫu.

Hai người lúc này mới chú ý tới, Công Tôn đã lấy thi thể ra, càng kỳ quái chính là, thi thể vẫn duy trì trạng thái hình vuông, hơn nữa... Thấy thế nào cũng không tự nhiên...

"Tại sao lại vậy?" Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thanh hỏi.

Công Tôn thở dài: "Chỉ có cái đầu là của Carlos ~~~"
1

"Cái gì?" Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhau, đến gần bàn giải phẫu.

Công Tôn đưa tay dùng chút lực, lấy cái đầu ở thi thể, ghép với phần da ở vai, chỉ thấy một cái xác chết méo mó hình vuông, chỗ cái đầu bị lõm một hốc lớn, Vả lại -- Tuy rất giống, nhưng mà, thi thể cũng là giả!

"Vừa rồi bị màu da, máu đổ ra quần áo lừa ~~~" Vẻ mặt Công Tôn thất vọng.
5

Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào thi thể chốc lát: "Nói cách khác... Đây căn bản không phải là lời nguyền gì..."

"Dùng thủ thuật che mắt người... Còn tạo ra một câu chuyện về lời nguyền hử?" Bạch Ngọc Đường cúi đầu trầm tư, "Vì sao..."

Đang nói, "Rầm" một tiếng, cửa bị mở mạnh ra, Lư Phương mặt mày xanh xám đi vào, nghiêm túc nói: "Có mấy thứ các cậu nên xem qua!"

Mọi người sửng sốt, bước nhanh theo Lư Phương ra ngoài.

Vào văn phòng, Lư Phương mở TV lên, đang chiếu một chương trình rất đặc biệt.
3

"Đây là chương trình truyền hình trực tiếp." Lư Phương nói, "Địa điểm là ngay viện bảo tàng."

Một nữ MC đang thuyết minh rất hưng phấn về vụ án mới xảy ra sáng nay... Trong phòng trưng bày đặc biệt kia có camera, toàn bộ quá trình đều được thu lại hết, từ lúc Carlos mang két sắt vào, đến khi mọi người bước vào, lúc cái két được mở ra... Càng khéo hơn chính là khuôn mặt Carlos cũng rõ sờ sờ...

Nữ MC nói về nền văn mình Tusti cổ... Lời nguyền! Cuối cùng còn nói đã mời một vị khách quý tới ~~ Ngay lập tức -- Akasha xuất hiện trên màn hình, quái gở gào lên: "Lời nguyền... Là nguyền rủa..."

Tắt TV đi, Lư Phương cau mày: "Xem hết chưa?!"

"Vì sao băng hình lại lọt ra ngoài?" Mã Hán và Triệu Hổ vừa thấy đoạn băng đó đã khó hiểu rồi.

Triệu Hổ lấy CD ra: "Lúc tôi lấy nó, rõ ràng đã bảo nhân viên quản lý không được để lộ..."

"Còn một video nữa!" Lư Phương thở dài, lấy một chiếc CD nữa đặt vào đầu DVD... Là video tin tức.

Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi đang được phỏng vấn.

"Tên hắn là Thương Lạc!" Lư Phương nói, "Là người chịu trách nhiệm vận chuyển lần này, cũng là ông chủ của 'công ty bảo tồn Liệp Ưng', công ty phụ trách an ninh cho triển lãm luôn."

"Thương Lạc?!" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Lý lịch tên này rất không sạch."

"Đúng vậy!" Lư Phương gật đầu, "Tổ ma túy và tổ kinh tế đều liệt hắn vào đầu danh sách nhức nhối nhất!"

Thương Lạc nhìn vào ống kính, tỏ vẻ thong dong, hắn chỉ vào cái rương thi giả giữa sảnh: "Mọi người không cần phải lo ~~ Thực tế, đây mới là rương thi thật!"

"Cái gì?!" Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

Trong màn hình, Thương Lạc cười rất đắc ý: "Thật ra, sáng nay cái két mà ngài Carlos mang vào phòng trưng bày đặc biệt là két rỗng... Bởi vì gần đây trong nhà ngài Carlos xảy ra rất nhiều chuyện không may, ông ấy nghi ngờ là do lời nguyền quấy phá ~~ Cho nên sắp xếp thế này -- Không ngờ kết cục cuối cùng lại như vậy."

"Thế thì cái rương thi thật này phải xử lý ra sao?" Nữ MC lập tức hỏi, "Nghe nói anh đã hạ thấp giá bán... Anh không sợ lời nguyền sao?!"

"Ha ha ~~" Thương Lạc cười đến ưu nhã, hướng về phía ống kính nói: "Tôi tin vào nền văn mình cổ xưa, lại càng tin vào khoa học hiện đại... Theo tôi được biết, vụ án này đã giao cho S.C.I. xử lý. Ngay cả đại án Ma pháp hung thủ cũng phá dễ dàng... Tôi tin, bộ phận cảnh sát tinh anh nhất định sẽ nhanh chóng cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục, khiến những người thu thập , bảo tồn cũng như nghiên cứu như chúng tôi an tâm -- Hung thủ, đằng nào cũng không phải là người."
5

Nói xong, Thương Lạc cười, xoay đi. Nữ MC còn đang hưng phấn tiếp tục thuyết mình tình hình hiện trường, bởi vì vụ án sáng nay, người tham quan ở viện bảo tàng thay đổi như chớp mắt ~~ Càng thêm nhiều người muốn ra giá cao mua rương thi, thêm cả vài vật phẩm liên quan đến tộc Tusti nữa.

Bấm điều khiển, Lư Phương hít sâu một hơi: "Điện thoại ở cảnh cục như bùng nổ..."

Triệu Hổ nhấc chân đá bay cái ghế bên cạnh: "Mẹ ơi, thằng này rõ ràng xúc xỉa!"

"Hổ Tử ~~" Mã Hán kéo Triệu Hổ đang muốn lên cơn, "Bình tĩnh đi."
18

Thực tế, không chỉ Triệu Hổ, những người khác cũng tức giận không kém.

"Tôi có thể kéo dài thời gian." Lư Phương nói, "Nhưng, giới truyền thông lần này rất để ý... Lần này áp lực của các cậu là rất lớn a..." Đang nói, điện thoại của anh chợt vang lên, tiếp máy, sắc mặt thay đổi, vội vàng lại mở TV.

Trên màn hình, vẫn là viện bảo tàng, hiện trường đã vô cùng hỗn loạn, camera rung lên, đám người la hét chạy ra ngoài.

Qua hành lang, tới phòng nghỉ.

Trên sofa phòng nghỉ, một người hai mắt trừng lớn -- Là nhiếp ảnh gia Tanaka.

Morris đang hét to "BÁO CẢNH SÁT, GỌI CỨU THƯƠNG" ~~

Akasha không biết ở chỗ nào, trong camera không thấy bà ta, nhưng vẫn nghe thấy giọng bà gào lên "LÀ LỜI NGUYÊN A ~~ NGUYỀN RỦA ~~"
8

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn chăm chăm vào màn hình TV, nói không nên lời, không phải vì cái gì khác, mà chính là ánh mắt của Tanaka ~~ So với những tấm hình tìm thấy ở nhà Carlos, những tấm hình chính ông ta chụp, giống y xì đúc -- Ánh mắt, của sự kinh hoàng dị thường.

Chương 4 : Tutsi
2

Rất nhanh trấn tĩnh lại, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhanh chóng cùng các thành viên S.C.I. chạy tới bảo tàng.

Trước tiên, cần phải xua đi đám truyền thông lũ lượt kéo tới, cảnh sát kéo dải phân cách cảnh tuyến, phong tỏa hiện trường.

Các thành viên S.C.I. cấp tốc đi vào phòng nghỉ.

Thấy hiện trường, cảm giác đáng sợ ban đầu khi thấy thi thể có giảm đi một chút. Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi các hình ảnh đã thấy trên màn hình, nên liên tưởng ngay đến ánh mắt trong các tấm ảnh kia, Triển Chiêu cảm thấy có chút may mắn. Nếu không phải đã xem được đoạn tin đó, mà trực tiếp nhìn thi thể trước, nói không chừng còn không nghĩ tới những bức ảnh ấy.

Công Tôn đeo bao tay, tiến lại khám nghiệm tử thi, vừa quan sát thi thể, vừa nói: "Nam, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, không có dấu hiệu trúng độc..." Lật xem đồng tử, "Là đột tử!"

"Bị bệnh ư?!" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Thoạt nhìn..." Triển Chiêu chần chừ một chút, "Như là bị hù chết."

Công Tôn gật đầu, "Đúng... Chính xác là giống như bị hù chết."


Bạch Ngọc Đường quay người hỏi Morris đang đứng bên cạnh: "Anh vẫn luôn ở bên ông ta?!"

Morris lắc đầu: "Ông ấy vừa nói cảm thấy không được thoải mái, tôi đi rót cho ông ấy chén nước... quay lại đã ra thế này rồi."

"Ông ta có bệnh tật gì không?" Triển Chiêu hỏi, "Ví dụ như, bệnh tim, cao huyết áp gì đó?"

"... Tôi đã hợp tác với ông ấy nhiều năm, theo tôi được biết thì không." Morris lắc đầu.

"Còn một vấn đề nữa." Triển Chiêu nói, "Ông Tanaka có một xấp ảnh chụp ánh mắt... Anh có biết không?"

"A..." Morris gật đầu: "Tôi biết, là bộ ảnh tên "Sợ Hãi." Đó là tác phẩm tiêu biểu của Tanaka."

"Các người làm thế nào mà người mẫu lại có được biểu cảm này?!" Bạch Ngọc Đường hỏi dồn.

"Ưm..." Morris ngập ngừng, do dự một lát, "Cái này, là bí mật..."

Triển Chiêu cười cười: "Anh không thấy rằng, ánh mắt của ông Tanaka rất giống trong bộ ảnh sao?"

Morris sửng sốt, thở dài, "Đúng là rất giống..."

"Vậy anh có thể nói rồi chứ?" Bạch Ngọc Đường thúc giục.

"Những người đó cũng không phải là người mẫu." Morris nhẹ giọng nói: "Tanaka thuê người, trước tiên quay phim những người đó bị dọa đến chết khiếp, sau đó sẽ chụp lại."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau, đều không nói gì nữa.

Đúng lúc đó, ngoài cửa xảy ra một trận hỗn loạn, một người không thèm đếm xỉa tới sự ngăn cản của cảnh sát, xông vào.

Mọi người nhìn lại, nhận ra, chính là Thương Lạc vừa xuất hiện trên bản tin TV.

Nhân viên cảnh sát cố ngăn cản không được, khó xử liếc Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường gật đầu với cậu, cảnh sát đó rời đi.

Thương Lạc hai tay nhét túi quần, thong dong quét mắt nhìn bốn phía, lúc nhìn đến người Triển Chiêu có hơi sững sờ, lập tức tươi cười lễ độ, đưa mắt qua Bạch Ngọc Đường, nói: "Vị này nhất định là Bạch đội trưởng ~~ Ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Thương Lạc."

Bạch Ngọc Đường cũng cười lại, bắt tay lại với hắn: "Tôi biết, vừa rồi có nhìn thấy trong bản tin trên TV."

"Vậy sao..." Thương Lạc gật gật đầu, "Tôi muốn nhờ các vị giúp gấp một chuyện."

"Giúp?" Bạch Ngọc Đường quay đầu lại liếc mắt trao đổi với Triển Chiêu, "Giúp chuyện gì?"

"Khi câu đố về rương thi và lời nguyền còn chưa sáng tỏ, tôi sẽ để rương thi thật lại viện bảo tàng." Thương Lạc chỉ chỉ phòng triển lãm phía sau, "Hy vọng cảnh sát sẽ phân công người bảo vệ."

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, gật đầu: "Nơi này là hiện trường vụ án, chúng tôi đương nhiên sẽ phân người bảo vệ."

"Còn nữa, hy vọng Bạch đội trưởng có thể mau chóng phá án ~~ Rất nhiều người đang chờ đợi đáp án đó." Nói xong, lại cười, xoay người rời đi.

"Hắn tới làm gì?" Triển Chiêu đến bên Bạch Ngọc Đường, "Chẳng hiểu ra sao."

Bạch Ngọc Đường cau mày suy nghĩ hồi lâu: "Miêu Nhi, trước kia chúng ta phá án có đắc tội với hắn lần nào không?"

Triển Chiêu nhún nhún vai: "Không có..."

.

Thu thập chứng cứ xong, trời cũng chạng vạng tối, Bạch Ngọc Đường đưa Triển Chiêu về nhà rồi một mình lái xe đến một nơi.

Dừng trước một câu lạc bộ đêm, Bạch Ngọc Đường xuống xe, quẹo vào ngõ, vào lối cửa sau câu lạc bộ.

Tên côn đồ canh cửa đang hút thuốc nhìn thấy anh, sửng sốt, lập tức mở cửa.

Phía sau cửa là một cầu thang dài, ngọn đèn tối mờ, bậc thang hướng thẳng xuống tầng ngầm.

Bạch Ngọc Đường bước vào, dọc theo bậc thang đi xuống, đi đến chân cầu thang, là một cánh cửa khác.

Nhẹ nhàng đưa tay gõ hai cái, trên cánh cửa xuất hiện một song cửa sổ, một cặp mắt người hiện ra.

Nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, người nọ đóng cửa sổ lại, một lát sau, két một tiếng, cửa mở ra.

Nội thất bày biện giống như một văn phòng buôn bán bình thường, Bạch Ngọc Đường sửng sốt, trên mặt nháy mắt lộ ra biểu tình chán ghét: "Thẩm mỹ của anh ngày càng kém."

Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, rút một điếu thuốc ra, ngẩng đầu, trợn mắt khinh bỉ nhìn Bạch Ngọc Đường: "Đây mới là thẩm mỹ!"

Đó là một người đàn ông gần 30 tuổi, bộ dạng thực bình thường, ăn mặc cũng như những người đi làm khác, nhưng dưới mắt, có một vết sẹo nhạt gần như cắt ngang khuôn mặt.

"Thế nào? Có đại sự gì mà khiến Bạch đội trưởng phải đích thân đến cái miếu nhỏ này của tôi?" Người nọ dụi điếu thuốc, tùy ý hỏi.

"Tôi muốn điều tra một chút về tên Thương Lạc này." Bạch Ngọc Đường đi thẳng vào vấn đề.

"Cái này... Có chút khó khăn a ~~" Khó xử nheo mi lại.

"Hắn là dân giang hồ." Bạch Ngọc Đường kéo một cái ghế ngồi xuống, "Đạo giang hồ, hỏi Trí Hóa anh là không sai đi đâu được."

"Ai ~~" Thở dài, Trí Hóa gật gật đầu, "Sao, người này gây sự với cậu? Hay là gây sự với con mèo bảo bối nhà cậu?!"
13

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, chỉ thấy Trí Hóa đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn mình đeo trên tay trái.

"Tôi cũng không biết hắn muốn làm gì nên mới đến hỏi anh." Nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn, "Anh có biết lai lịch của hắn không?"

Trí Hóa có phần thần bí: "Tôi chỉ có thể nói... Lần này dễ là phiền toái lớn."

"Là ý gì?" Bạch Ngọc Đường chưa hiểu.

"Vấn đề không phải là ở cậu." Trí Hóa ho khan một tiếng: "Thương Lạc vốn ở Italia, lập nghiệp dựa vào bạch phiến với súng ống đạn dược... Sau đó vì tranh giành địa vị, đắc tội trùm mafia, bị đuổi đi."

"Sau đó về nước lập một công ty bảo hành?" Thấy Trí Hóa gật đầu, Bạch Ngọc Đường lại hỏi, "Thế thì liên quan gì đến tôi?"

"Không phải với cậu." Trí Hóa lắc đầu, "Chi tiết tôi không rõ, hỏi ông anh cậu ấy... Tôi chỉ biết, Thương Lạc bị thanh trừ, có quan hệ rất thiết yếu với anh cậu."

"Anh tôi?!" Bạch Ngọc Đường mặt càng nhăn tợn, một lát sau, hỏi, "Anh tôi... làm cái trò gì lúc ở Italia?!"

"Ha ha a ~~~~" Trí Hóa cười phá lên, "Cái này tôi chịu, các cậu là anh em mà, tự đi mà hỏi hắn đi... Nhưng tên Thương Lạc này dã tâm rất lớn. Gần đây tình hình giang hồ rục rịch nổi sóng, phỏng chừng cũng là hắn làm mưa làm gió ~~~ Ai, tôi cũng chuẩn bị đi ra ngoài tránh bão đây."

Bạch Ngọc Đường đứng lên, nói "Cám ơn" rồi chuẩn bị rời đi. Trước lúc ra khỏi cửa, chợt nghe Trí Hóa bổ sung một câu: "Cẩn thận ~~"

Rời khỏi câu lạc bộ đêm, ngồi trên xe, trời đã tối rồi. Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ tới Triển Chiêu ở nhà hẳn là còn chưa ăn ~~ Vội vội vàng vàng mua một chiếc pizza rồi phóng ngay về.

.

Mở cửa đi vào, đột nhiên ngửi thấy thứ mùi khét kỳ quái, giống như cái gì cháy.

"Miêu Nhi... Miêu..." Cả kinh thiếu chút nữa bay cả linh hồn, theo mùi khét lao vào phòng bếp, Bạch Ngọc Đường ngây người.

Chỉ thấy Triển Chiêu thân đeo tạp dề, một tay cầm xẻng chiên, một tay cầm lọ xì dầu, chuyên chú nhìn chằm chằm cái xoong đang lách cách rung nhẹ trên bếp gas, miệng lầm bầm, không biết đang nói gì.
6

Thấy người không sao cả, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thở phào, đi vào phòng bếp, chợt nghe Triển Chiêu đứng nhìn vào xoong, nói với phần trứng gà trong đó: "Nhanh lên a ~~ Come on!"
4

Nhịn cười, Bạch Ngọc Đường tiến lên, vừa định mở miệng nói, đã thấy cái xoong nổ lách tách vì mỡ cháy già ~~

Triển Chiêu nhìn xoong, tựa hồ là cảm thấy đã đến lúc, đổ xì dầu vào...

"Khoan đã!" Bạch Ngọc Đường vừa thốt lên, xì dầu được đổ vào nồi rồi -- "Xèo" một tiếng, một làn khói đen vàng bốc lên ~~

Triển Chiêu với ngay bát cơm bên cạnh đổ vào, cầm lấy xẻng chiên đảo không ngừng ~~

"Trời ạ... Miêu Nhi ~~" Bạch Ngọc Đường nhanh chóng mở máy hút mùi, tắt bếp, đẩy mở cửa sổ ra.

Triển Chiêu khó hiểu nhìn anh: "Gì chứ?!"

"Tôi hỏi mới đúng chứ?!" Bạch Ngọc Đường đoạt lấy xẻng chiên từ tay anh, "Cậu làm cái quái gì thế, làm thí nghiệm hóa học a ~~ "

Triển Chiêu có phần đắc ý: "Nấu cơm!"

Quay đầu lại nhìn "vật thể" màu đen vàng quện không thể xác định nổi kia, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Cậu vốn định làm cái gì?!"

"Vốn muốn làm trứng cuộn cơm... Sau lại quyết định làm cơm chiên trứng."
5

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, chỉ vào đống trong xoong lại hỏi: "Kia là cái gì?!"

"... Cơm... cơm chiên trứng." Triển Chiêu đáp, hơi lo lắng.

Nhìn lại nhà bếp hỗn loạn, đồ ăn đen xì, rồi tới Triển Chiêu văn sinh, sạch sẽ trước mặt, Bạch Ngọc Đường có chút mệt mỏi, xoa xoa đầu chân mày: "Tôi bảo, Miêu Nhi, cậu làm được cơm... Rất có khí khái đàn ông ~~ "

Triển Chiêu trừng tên kia: "Chỉ có cơm?"

"Điệu bộ lúc cậu nấu cơm cũng thật hào hùng nha." Bạch Ngọc Đường nói xong dựa vào bồn nước cạnh đó, cười ha ha, không khí tăm tối vừa rồi không đuổi mà tan biến.

Triển Chiêu đi đến bên cạnh, vuốt vuốt tóc anh: "Vậy tâm tình cậu tốt lên chưa?!"

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, lập tức đưa tay nâng cằm Triển Chiêu lên, cúi đầu hôn xuống khóe môi anh: "Miêu Nhi, cám ơn ~~ "

Ra khỏi bếp, hai người vừa ăn pizza vừa trò chuyện. Bạch Ngọc Đường nói lại với Triển Chiêu những chuyện mình hỏi Trí Hóa.
4

"Ừm ~~" Triển Chiêu nghĩ nghĩ: "Tiểu Bạch, cậu có thấy lần này Thương Lạc không chỉ đơn giản muốn gây rối không?"

"Vụ đầu tiên..." Bạch Ngọc Đường mân mê li cà phê trên bàn, "Phụ trách bảo vệ là người công ty Thương Lạc, mà Carlos chết rồi, Thương Lạc trước tiên mua lại rương thi này..."

"Đúng vậy." Triển Chiêu lấy một cây chiếc đũa cắm một miếng pizza nhỏ: "Thương Lạc đích xác thu được rất nhiều lợi... Nhưng mà, nếu bảo hắn giết người, lại lập lời nguyền gì đó, chỉ vì chút lợi ích kinh tế kia ~~ Nói chung cũng cảm thấy lạ."
2

"Vụ này thật sự kỳ quái." Bạch Ngọc Đường đưa Triển Chiêu một ly sữa nóng, "Miêu Nhi, cơm nước xong, chúng ta quay lại cảnh cục. Kết quả khám nghiệm tử thi của Công Tôn chắc là có rồi."

"Ừ." Triển Chiêu gật đầu, cầm ly sữa -- Uống ~~
3

.

Bảy giờ tối, hai người tới S.C.I., Công Tôn đã cầm báo cáo khám nghiệm tử thi chờ trong văn phòng. Lúc này, anh đang đứng bên Tưởng Bình, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Thế nào?" Bạch Ngọc Đường đến gần, "Có phát hiện gì?"

"Sếp." Tưởng Bình ngẩng đầu nhìn hai người, "Mọi người xem, trên mạng giờ đều đưa tin về văn hóa tộc Tutsi và tục đóng rương thi. Còn có người lập cái gì mà Tutsi giáo... Cung phụng rương thi lên như thần vậy."
4

Triển Chiêu đột nhiên hỏi: "Những người nghiên cứu về văn hóa Tusti... Có khoảng bao nhiêu người?"

"Ừm ~~" Tưởng Bình mở vài trang web, nói, "Ghi chép liên quan tới tộc Tutsi không nhiều lắm ~~ Nhưng trên mạng có hai người rất nổi tiếng."

"Hai người nào?"

"Một người là hoạ sĩ Mặc Ninh, người còn lại là bà bói Akasha." Tưởng Bình tìm tư liệu của hai người, "Tác phẩm nổi tiếng của Mặc Ninh là 'Nỗi phẫn nộ bùng cháy', bức tranh miêu tả hỏa hình của nền văn minh Tutsi cổ -- Treo tội nhân lên, rồi thiêu chết."

Mọi người nhìn bức tranh kia, trong tranh là một người bị treo lên bằng một sợi dây thừng, đang vặn vẻo giãy dụa, phía dưới là ngọn lửa màu lam. Kỳ quái nhất chính là, chính người bị thiêu kia đang túm lấy đầu kia của sợi dây... Bộ dáng quỷ dị đến cực điểm."

"Hắn vì sao lại tự tay cầm sợi dây?" Bạch Ngọc Đường thấy khó hiểu.

"Đó là bởi vì theo tập tục Tutsi, bị hỏa thiêu đến chết là hình phạt nặng nhất, linh hồn vĩnh viễn chịu thống khổ bởi lửa đốt, cho nên hắn thà tự thắt cổ trước..." Triển Chiêu giải thích, liền thấy ánh mắt mọi người tò mò đổ dồn vào mình.

"Miêu Nhi, sao cậu biết?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"..." Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn mọi người: "Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi dù gì cũng là một học giả ~~ Biết nhiều một chút không được sao?"

"Khụ khụ ~~" Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, hỏi Tưởng Bình, "Còn người kia?"

"Chúng ta đã xem rồi đấy." Công Tôn đột nhiên nói, "Video phát sóng trực tiếp của Akasha."

"Trực tiếp cái gì?" Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tò mò lại gần.

"Bà ta nói nói bà ta biết thủ phạm là ai... Là thần Tutsi nói cho." Tưởng Bình nhún vai, mở video phát sóng trực tiếp của Akasha, "Đi đi lại lại nửa ngày, xe truyền hình trực tiếp kia đã tìm ra một địa điểm theo hướng dẫn của bà ta."

"Đi tìm cái gì?" Triển Chiêu nhìn hình ảnh trực tiếp của hiện trường, là một tòa biệt thự nhỏ.

"Akasha nói, thủ phạm phải chịu sự trừng phạt của thần Tutsi... Bà ta biết thủ phạm kế tiếp..." Công Tôn còn chưa dứt lời đã dừng lại ~~ Chỉ thấy biệt thự trên màn hình lửa bốc phừng phừng, khói đen bốc lên cuồn cuộn.

"A!" Quay phim đột nhiên kêu lên, "Trong phòng như có cái gì!" Nói xong, ống kính zoom vào.

Trong cửa sổ lầu hai, lửa cháy hừng hực, cửa sổ mở ra, ngọn lửa màu lam phóng vút lên.

Trong ngọn lửa, một người treo trên xà nhà, dây thừng vắt qua xà nhà, đầu kia dây thừng bị chính nạn nhân túm chặt trong tay, mà đó, chính là hoạ sĩ Mặc Ninh...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận