Trọng thần lãnh binh xuất chinh hoặc là trước khi nhập chức ở địa phương, theo lệ phải từ bệ.
Nhiếp Huyễn nheo mắt chắp tay sau lưng đứng giữa hữu Thiên điện, nhìn thứ tướng anh khí bừng bừng của mình đang chỉ điểm giang sơn trên bản đồ to lớn kín sàn nhà kia.
Quân lược thao thao bất tuyệt giống như bị chăm chú lắng nghe, lại giống như một chữ cũng không thể vào tai hoàng đế.
Dung Hàm Chi nói một lát, thấy hoàng đế vẫn một tư thái thần sắc như vậy, liền không nói tiếp nữa.
Trong điện trở nên an tĩnh, Nhiếp Huyễn như là mới vừa phục hồi tinh thần, qua một lúc, mới chậm rãi hỏi hắn: "Dung khanh, không muốn ở lại kinh thành đến vậy sao?"
"Trong kinh tốt bao nhiêu, phú quý phồn hoa hương xa thảo mã, nắm giữ thiên hạ quyền uy mỹ nhân rượu ngon đều có, Bắc Cảnh hoang vắng nghèo khó, Tây Nam cũng hoang sơ rối loạn, sao có thể bằng được nửa phần của kinh thành?" Dung Hàm Chi ngẩng đầu mỉm cười nhìn vào mắt Nhiếp Huyễn: "Bệ hạ sao lại cảm thấy, kinh thành tốt như thế, thần lại không muốn ở?"
Nhiếp Huyễn cười nhạo một tiếng.
Dung Hàm Chi kinh ngạc: "Lẽ nào bệ hạ biết rồi?"
Nhiếp Huyễn hơi hơi mím môi: "Kỹ xảo diễn xuất của Dung khanh cũng quá kém. Trong lòng trẫm lúc đó đang lo lắng nhiều việc, quả thật đã bị các ngươi lừa gạt."
Vừa lưu luyến cười rộ lên: "Cũng chưa bao giờ lại nghỉ tới, ngay thẳng như Dung khanh, lại cùng với thừa tướng làm trò lừa gạt trẫm... danh dự thanh danh cũng đều không cần."
Dừng một chút, lại lắc đầu: "Mà thôi, vốn dĩ Dung khanh cũng không phải là người xem trọng mấy thứ này."
Dung Hàm Chi chỉ mang một đôi tất trắng đứng trên địa đồ, nghe vậy cũng không đáp lại, chỉ mỉm cười nhìn y.
Nhiếp Huyễn thở dài: "Cho dù là muốn như vậy, vì sao lại không nói với trẫm?"
Dung Hàm Chi đang đứng trên địa đồ nơi gần với kinh thành, nghe vậy lại cúi đầu, bước hai bước đến bên thành quách được vẽ bằng mực đen, dùng mũi chân điểm điểm: "Bệ hạ lòng chứa muôn sông, có rất nhiều mưu đồ toan tính trong ngực, chỉ sợ không chấp nhận được thần tự chủ trương, mặc cho tâm ý, làm rối loạn ván cờ của bệ hạ."
Nhiếp Huyễn hơi giật mình.
Dung Hàm Chi nói đúng, hiện giờ y không có khả năng để cho Dung Hàm Chi ra ngoài mang binh.
Chỉ cần giữ Dung Hàm Chi lại kinh thành, từng ngày gia tăng long sủng, liền có thể bức bách cho thế gia nội bộ lục đục, khiến cho Chu Hi một cây không chống nổi nhà.
Lại vẫn là lắc lắc đầu nói: "Biết là trẫm sẽ không cho ngươi đi, ngươi liền cùng với thừa tướng lật đổ bàn cờ, có phải thế không?"
Dung Hàm Chi cười cười: "Ngẫm lại thì thật ra làm được cũng không bằng... không nên để cho Chu đại thừa tướng đắc ý như vậy."
Nhiếp Huyễn cười một tiếng, nói: "Đúng vậy, lần này ngươi nháo như vậy, người đắc ý nhất lại là hắn. Haiz, Dung khanh, ngươi hại khổ trẫm rồi."
Dung Hàm Chi không cho là đúng, lắc lắc đầu: "Bệ hạ anh minh thần võ, thủ đoạn hơn người, sao lại không áp chế được hắn?"
Nhiếp Huyễn chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, cởi giày, cũng bước lên trên bản đồ, vươn tay ôm lấy hắn, chôn mặt vào hõm vai hắn, ai ai thở dài: "Thế gia hoành hành, hoàng quyền không phấn chấn, trẫm trong lòng khổ a."
Đương nhiên Dung Hàm Chi nào chịu tin, nhưng nhìn hoàng đế như vậy cũng rất thú vị, hắn không nhịn được cười cười ôm lại y.
"Dung khanh chẳng những không phân ưu thay trẫm, còn làm cho trẫm thêm ngột ngạt... Ngươi nói xem, trẫm phải phạt ngươi như thế nào mới được đây."
Dung Hàm Chi bật cười, bàn tay dán lên trên thắt lưng hoàng đế, ô một tiếng mới nói: "Cho dù là phạt như thế nào, thần cũng nhận."
Dừng một chút lại nói: "Liền phạt ngay tại đây sao? Làm bẩn địa đồ... thật không tốt."
Lời còn chưa dứt, Nhiếp Huyễn đã mạnh mẽ đẩy hắn xuống, toàn bộ đè lên trên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...