Ôn Tử Nhiên trước khi diện quân đã chải đầu rửa mặt thay quần áo, hiện giờ trên người còn mang theo mùi xà phòng nhàn nhạt cùng với y phục ấm thơm, Nhiếp Huyễn ngậm lấy xương quai xanh của hắn tinh tế liếm hôn, lại ngẩng đầu lên cọ vào má hắn: "Tử Nhiên mấy năm này, vì Kinh Châu, vì trẫm và triều đình mà phí tâm cố sức, thật sự là hao gầy đi nhiều."
Ôn Tử Nhiên đã lâu chưa cùng hoàng đế thân mật, không khỏi khẩn trương, nghe thấy Nhiếp Huyễn nói mình gầy, nhất thời không cảm thấy suồng sã, nghĩ nghĩ nói: "Cũng do thân cư địa vị cao đã lâu, tâm khoan thể béo ngồi không mà hưởng, nên mới có thể làm ra sai lầm kia, gầy như hiện nay mới là tốt."
Nhiếp Huyễn cũng không vội đem người ăn sạch sẽ, mà chỉ thân mật cọ cọ, thỉnh thoảng hôn nhẹ một cái, trêu chọc: "Ban đầu cũng không béo, như châu như ngọc, đẹp mắt..." Dừng lại một chút, thuận thế nhẹ nhàng cắn một ngụm lên gương mặt hắn: "Ăn cũng ngon."
Ôn Tử Nhiên quay đi, trên mặt nóng vô cùng.
Hoàng đế rất biết nói lời đường mật, hắn đã sớm biết, lúc trên giường hoa ngôn xảo ngữ vừa dỗ vừa lừa, nhưng xuống giường mặt lên xiêm y, liền tự nhiên trở thành một hoàng đế không hiện hỉ nộ, khiến cho mọi thần tử đều không thể đoán trước được.
Nghĩ tới đây khó lòng tránh khỏi cảm giác lạnh lẽo, nhưng thân mình lại mềm mại, trái tim trong lồng ngực nóng bỏng, càng cảm thấy khổ sở, không biết tìm đâu ra dũng khí mà ôm lấy hoàng đế, khẽ cắn lên đôi môi mỏng của hoàng đế.
Nhiếp Huyễn bị cắn đến sửng sốt.
Một ngụm rất nhẹ, không hề đau, cũng không chảy máu, Chu Hi chỉ cần cắn đại một ngụm thôi cũng đều ác hơn thế này không biết bao nhiêu lần, nhưng y bị Chu Hi cắn nhiều, bị Ôn Tử Nhiên cắn thì lại là lần đầu.
Trong lòng không hiểu vì sao lại toát ra một câu: "con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người."
Bỗng nhiên lại có chút vui mừng khôn xiết.
Thừa dịp Ôn Tử Nhiên cắn xong chưa kịp chạy, đè lên hắn hung tợn hôn một trận.
Ôn Tử Nhiên ban đầu bị hôn đến thân nhũn tay chân nhuyễn, hô hấp không thuận, từ từ cảm thấy choáng váng.
Dù sao thì Nhiếp Huyễn cũng trẻ hơn hắn nhiều, từ sau khi khỏi đợt bệnh trước kia thì vẫn luôn rèn luyện không nghỉ, tự nhiên khí tức lâu dài.
Ôn Tử Nhiên không thở nổi, chỉ có thể kiệt lực thu hoạch chút không khí từ hơi thở của hoàng đế, trước mắt cơ hồ sắp tối đen, Nhiếp Huyễn mới buông hắn ra, vì nụ hôn dài sâu này, chính y cũng thở hổn hển.
Lúc này mới dùng sức nhéo nhéo má hắn hỏi: "Còn giận nữa không?"
Ôn Tử Nhiên chỉ cảm thấy trước mặt đều trở nên mơ hồ mông lung, ngay cả thanh âm cũng không nghe được rõ ràng, mờ mịt trừng lớn đôi mắt sũng nước, thoạt nhìn càng thêm có vẻ đáng yêu khả ái.
Nhiếp Huyễn nhìn một lát, tiến lại gần, mổ một cái lên đôi môi đã bị gặm cắn hôn đến đỏ bừng, bàn tay thò vào bên trong vạt áo đang rộng mở, mò thẳng đến eo, xoa bóp một phen: "Eo lưng cũng gầy."
Ôn Tử Nhiên hoãn khí xong, hậu tri hậu giác đỏ mặt lên, nghẹn ngào một tiếng, nghiêng mặt qua, muốn vùi vào trong gối đầu.
Nhiếp Huyễn không nghe thấy hắn khóc, ghé bên tai hắn thổi một hơi, dịu dàng dỗ dành: "Tử Nhiên, không cần cảm thấy khổ sở, trẫm thật thích ngươi."
Ôn Tử Nhiên càng trở nên cảm thấy xấu hổ đến không thể chịu nổi, bàn tay hoàng đế lại vẫn ngoan cố xoa nắn bên eo, từ phong lưu đã sắp trở thành hạ lưu, xoa đến nỗi eo nhuyễn của hắn cũng sắp tay chảy rồi, càng thêm cảm thấy bất lực hơn nữa.
Hoàng đế còn cố tình trêu chọc, tay kia mò đến trước ngực niết lên đầu v*: "Tử Nhiên ở Kinh Châu ba năm, có để người nào chạm vào không?"
Tuy rằng Nhiếp Huyễn vẫn luôn thích hiệp ngoạn thần tử, nhưng chưa bao giờ cấm đoán thần tử không được phong lưu bên ngoài, thậm chí y còn từng gặp vương phi của Nhiếp Kỳ hay cả tình nhân bên ngoài của Dung Hàm Chi nữa. Khiến cho y cảm thấy lạ chính là, ba năm qua y vẫn luôn vô cùng để ý đến Kinh Châu, tự nhiên biết được Ôn Tử Nhiên không chỉ không mang thê thiếp đi theo nhậm chức, mà ở Kinh Châu cũng không hề thu thêm phòng, dù là nam hay là nữ.
Thật sự kỳ quái.
Không ngờ Ôn Tử Nhiên nghe vậy thì trầm mặc một lát, rồi bỗng nhiên đấu tranh dữ dội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...