Tuy rằng thời điểm nghiệm thu đập lớn vào mùa hè đã kết thúc, nhưng sau khi tiễn Chu Sưởng đi, Ôn Tử Nhiên vẫn ở lại Kinh Châu thêm một thời gian, chủ trì tất cả sự vụ, thu xong thuế mới chậm chạp lên đường hồi kinh.
Đi chưa được nửa đường, chiếu thư của hoàng đế đã đến trạm dịch, muốn hắn lập tức nhanh chóng về kinh.
Ôn Tử Nhiên hiếm khi nhướn mày, dập đầu tiếp chỉ, sau khi đứng dậy vô cùng thuần thục mà nhét một khối bạc vào ống tay áo thái giám truyền chỉ.
Thái giám kia tươi cười đầy mặt gật đầu cảm tạ, Ôn Tử Nhiên đợi, hơi giật mình, cười lấy tay về, nói: "Xin công công bẩm lại với bệ hạ, thần nhất định đi ngày đêm, không làm lỡ việc."
Trước kia hoàng đế lúc nào cũng bảo thái giám truyền chỉ tiện thể đưa một phong thư đến, viết hai câu thơ tình linh tinh, hôm nay lại không có.
Nghĩ đến tình tiết hồng nhạn truyền thư này, chơi đã hai ba năm, chắc cũng chán rồi.
Thái giám kia thấy hắn hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước đây phương bắc liên tiếp gởi cấp tấu tới... Ôn thượng thư, bệ hạ còn đang chờ ngài mau chóng về kinh chủ trì Hộ bộ đấy."
Ôn Tử Nhiên bỗng ngẩng đầu.
Năm thứ ba Dung Hàm Chi rời đi, Hung Nô rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa.
Ôn Tử Nhiên thở ra một hơi dài, nói với đám tùy tùng: "Chuẩn bị, lập tức khởi hành."
Nhiếp Huyễn đang ngồi một mình trong Thùy Củng điện.
Chân mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm văn thư báo nguy đang đặt trước mặt một hồi lâu.
Lâu sau mới thở dài một tiếng, đóng tấu chương lại.
Bắc cảnh an bình đã lâu, Hung Nô lại đổi chủ nội đấu, y mới vừa yên tâm triệu Dung Hàm Chi về kinh, không ngờ chớp mắt đã qua ba năm. Thầm nghĩ nếu như Thiền Vu mới lại tầm thường ngu ngốc không ai bằng như trong tin tình báo thì sớm đã bị đàn sói thảo nguyên xé nát, hôm nay lại lớn mật xâm phạm biên giới, xem ra đúng là nhân vật cao thâm giấu tài.
Thảo nguyên ngoại vực nhanh như vậy đã bị hắn chỉnh đốn mà kéo đến phạm biên, thật sự có chút phiền toái.
Đám quan viên trấn giữ Bắc cảnh tranh nhau nói trong văn thư báo nguy, Dung tướng trấn biên, xây dựng ảnh hưởng to lớn ở phương bắc, Hung Nô e ngại uy danh này, muốn điều lại Dung tướng về phương bắc trấn biên.
Nhưng, chính phần văn thư báo nguy này lại khiến y do dự.
Hiện đang lĩnh quân trấn thủ bắc cương là một vị tướng lãnh được chính Dung Hàm Chi đề bạt, tuy rằng không được xuất sắc như Dung Hàm Chi, nhưng cũng xem như là có chiến công hiển hách, ngay cả Dung Hàm Chi cũng khen hắn ổn trọng kín đáo, thích hợp để phòng thủ biên thùy.
Thực ra như vậy cũng tốt, hạ chỉ xuống, căn dặn đám tri châu phương bắc đều ổn trọng thêm chút, hộ thành cẩn thận, Hung Nô không giỏi công thành, lâu ngày sẽ tự bại.
Nhưng tâm tư Nhiếp Huyễn lại còn nghĩ đến chuyện khác.
Tân Thiền Vu vừa mới hàng phục chư bộ, đã đến phạm biên, nhìn như khí thế hùng hổ, thực ra lại là một cơ hội tốt, nếu có thể bắt lấy cơ hội này đập tan Hung Nô, thừa thắng xông lên, chiếm luôn ổ sói cũng là chuyện dễ dàng, từ đây cắt đứt hậu hoạn Mạc Bắc, bản đồ Đại Yến có thể thêm vạn dặm phương bắc – đây là tình huống khiến lòng người không cầm nổi đến như thế nào.
Không một vị hoàng đế nào có thể cự tuyệt sự dụ hoặc này.
Nhưng, nếu muốn thành được thế công này, nếu thiếu một tướng lãnh ổn trọng kín đáo am hiểu thủ ngự thành trì là vạn vạn làm không được.
Y đương nhiên biết ai thích hợp nhất vì y mà làm chuyện này để y lưu danh sử sách.
Dung Hàm Chi.
Bởi vì nhất thời tức giận, đang bị y giữ lại nhàn tản ở kinh thành, hai năm tu sửa binh thư, Dung Hàm Chi.
Dung khanh của y kiệt ngao tiêu sái như vậy, chí thú thanh kỳ đến không giống thế nhân.
Nhiếp Huyễn lại thở dài một hơi, có chút phức tạp nhắm mắt lại, nâng tay đè huyệt thái dương.
Hay là cứ nghĩ thêm đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...