Móng tay được tu bổ mượt mà xinh đẹp trên đầu ngón tay trắng nõn của Nhiếp Kỳ nhẹ nhàng vói vào bên trong kẽ nứt trên vỏ hạt thông, hơi dùng sức, rắc, nhân trắng bên trong rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Đầu lưỡi đỏ tươi nhẹ nhàng vươn vào lòng bàn tay cuốn lấy, sau đó, hai mắt liền nheo lại thích ý, mị mị.
Nhiếp Huyễn cứ như vậy ngồi ở bên kia nhìn tiểu hoàng thúc dựa nghiêng vào tháp ăn hạt thông.
Rắc, rắc, rắc.
Nhiếp Huyễn nâng tay bóp trán, trong một chớp mắt có chút mê mang, cơ hồ sắp cho rằng mình quả thật bỏ bê chính vụ lăn đến Thành vương phủ quả thật chỉ để nhìn tiểu hoàng thúc nhà mình ăn hạt thông.
Nhịn không được có chút đắn đo nghĩ: hạt thông thật sự ăn ngon tới vậy sao?
Nhiếp Kỳ ăn xong hạt thông trong tay, rốt cuộc cũng chịu giương mắt thoáng nhìn hoàng đế, hỏi: "Không biết bệ hạ hạ giá, có chuyện gì quan trọng không?"
Nhiếp Huyễn có chút bực bội, ngươi cũng biết hỏi chuyện sao, Trẫm đã ngồi đây nhìn ngươi ăn hạt thông hết cả nén nhang rồi.
Nhiếp Kỳ trửng mắt nhìn, nói: "Hay là hoàng điệt nhi nhớ ta, cho nên đặc biệt đến thăm?"
Nhiếp Huyễn cảm thấy tiểu hoàng thúc nhà mình từ sau khi ngộ đạo hình như có hơi hoạt bát quá mức, càng cảm thấy nghẹn, muốn mở miệng, lại không biết nên nói như thế nào.
Nhiếp Kỳ thoáng ngồi thẳng lên, tiếp tục nhặt mấy hạt thông trên bàn, như cười như không mà hỏi: "Muốn ăn không?"
Nhiếp Huyễn hơi đen mặt, chịu thua mà nhận lấy hạt thông từ trong tay hắn, cần lấy nhìn chăm chú, nói: "Ôn khanh nhận trách nhiệm của Hộ bộ phải đến Kinh Châu ngay, khoảng năm ngày sau khởi hành."
Nhiếp Kỳ tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh: "Bệ hạ muốn tham tưởng nhân tuyển kế nhiệm Hộ bộ thượng thư với bổn vương sao?"
Nhiếp Huyễn hơi mím môi, liền nghe thấy Nhiếp Kỳ nói: "Ta còn cho rằng bệ hạ muốn bỏ không vị trí này, để cho Thị lang tạm thời quản mọi việc chứ."
Nhiếp Huyễn có chút kinh ngạc, gật gật đầu: "Trẫm đúng là có nghĩ như vậy."
Dừng một chút, lại nói: "Lần này Kinh Hồ gặp chuyện không may, Ôn khanh không thoát khỏi can hệ, thế gia có mấy người coi trọng vị trí Hộ bộ thượng thư, hôm nay Ôn khanh phải xuất kinh, nếu trẫm không lấp vị trí này, những người đó sẽ tự quay mũi đao vào nội bộ."
Nhiếp Kỳ chậc lưỡi cảm thán một chút, bình luận: "Chu Hi cũng thật không sống thoải mái gì."
Nhiếp Huyễn liếc xéo hắn, nói: "Trẫm mới sống không dễ đây này."
Nhiếp Kỳ chỉ cười.
Nhiếp Huyễn nắm chặt hạt thông trong tay, muốn nói lại thôi mấy lần, cúi đầu bóc vỏ hạt thông, bóc ra nhân bên trong trắng nõn quăng vào miệng.
Nhiếp Kỳ lắc lắc đầu, cười, tiếp tục bóc hạt thông của mình.
Rắc, rắc, rắc.
Nhiếp Huyễn ăn hạt thông xong, nói: "Ôn khanh khoảng năm ngày sau sẽ xuất kinh. Gánh tội phải xuất ngoại, trong kinh lại có nhiều người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vị trí thượng thư như vậy, chắc cũng sẽ không có mấy ai đi tiễn hắn. Trầm càng không thể đi. Cho nên Trẫm nghĩ... hoàng thúc có thể... thay trẫm đến tiễn hắn không."
Ngừng một lát, thấy bộ dáng nghiêng đầu như cười như không của Nhiếp Kỳ, đành nhận thua, nói tiếp: "Cũng thay mặt trẫm... nói với hắn vài câu."
Nhiếp Kỳ nga một tiếng, cúi đầu bóc vỏ hạt thông, rắc, rắc, rắc.
Một lát sau mới nói: "Chuyện ngươi có một chân với Ôn Tử Nhiên, người khác không biết, nhưng ta biết. Hiện giờ coi như ngươi chọc người giận, muốn tiểu hoàng thúc ta đi dỗ cho ngươi sao?"
Nhiếp Huyễn hiếm khi cảm thấy xấu hổ, thế nhưng suy nghĩ một lát, lại cảm thấy hình như cũng không có gì khác để biện minh, chỉ có thể cười khổ gật đầu, nói: "Cứ xem là vậy đi."
Nhiếp Kỳ ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt đào hoa sáng rõ trong suốt, vẫn mang vẻ như cười như không: "Hai ta cũng có một chân. Bệ hạ lại yêu cầu bổn vương làm việc này, đến cùng là ỷ vào ta thích ngươi hay là ỷ vào ta không thích ngươi đây?"
Nhiếp Huyễn có chút ngượng ngùng, chủ động lại gần ôm eo Nhiếp Kỳ: "Không phải như vậy... chỉ là do tiểu hoàng thúc làm việc, bao giờ cũng khiến Trẫm an tâm, bảo ai khác đi, cũng không thích hợp, có đúng không?"
Chương 170
Nhiếp Kỳ đánh tay y, tiếp tục tách hết vỏ hạt thông, mới nhanh nhẹn lau tay.
Nhiếp Huyễn thở dài, nói: "Thật ra cũng không phải là chọc giận người khác cần dỗ dành gì đó cả."
Nhiếp Kỳ liếc xéo y.
Hoàng đế vẫn luôn anh minh thần võ, trên gương mặt cao thâm khó lường hiếm khi lại có vẻ hoang mang như thế: "Trẫm... thật sự có chút không rõ."
Từ sau khi thoát bệnh mà thoát thai hoán cốt, Nhiếp Huyễn vẫn luôn thấu đáo thông suốt, tín niệm thật sự kiên định, hiếm khi mang dáng vẻ hoang mang chần chờ, vậy mà lại có chút đáng yêu.
Nhiếp Kỳ nhịn không được cong cong khóe môi, có chút muốn xoa đầu hoàng đế, lời ra khỏi miệng, lại là: "Bệ hạ quả thật muốn bổn vương tham chính hay sao."
Nhiếp Huyễn khoát tay, vô cùng tự tin nói: "Nếu là chính sự, trái lại không đến mức không rõ thế này."
Nhiếp Kỳ bật cười, nói: "Vậy là chuyện gì, có thể khiến cho hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ không gì làm không được của chúng ta nghĩ không thông?"
Nhiếp Huyễn trầm ngâm hồi lâu, mới nói: "Ôn khanh... oán giận trẫm."
Nhiếp Kỳ khoát tay: "Một Hộ bộ thượng thư tốt tính như thế, cũng phải lưu lạc đến nỗi rời đi Kinh Châu."
Nhiếp Huyễn lắc lắc đầu: "Là do Ôn khanh làm sai."
Dừng một chút, lại nói: "Trẫm không rõ, chính Ôn khanh cũng biết mình làm sai – nếu không trẫm cũng sẽ không khoan thứ cho hắn như vậy – sao lại còn oán hận? Vốn là phải chịu phạt. Không phải là cảm thấy trẫm có tình ý với hắn, nên ôm lòng mong chờ những chuyện không nên có đấy chứ?"
Nhiếp Kỳ vẫn luôn không tham dự việc triều chính. Chuyện lần này, hắn chỉ biết là bên Kinh Châu báo về thiếu hụt, mà Tri châu Kinh Châu bên kia là bên ngoại của Ôn Tử Nhiên lại làm sai, liên lụy đến hắn, mà thân là Hộ bộ thượng thư, không giám sát tốt, cũng chỉ có thể khiển trách sơ mà thôi. Nhưng theo ý của Hoàng đế hôm nay, Ôn Tử Nhiên có thể không phải chỉ dính líu một chút như vậy.
Nhưng mấy việc này đều là việc triều chính, hắn không nên xen vào, thứ nhất là không muốn mệt nhọc, thứ hai là thật lòng để ý, sợ rằng hoàng đế cũng không muốn hắn xen vào mấy việc này.
Nên chỉ cười nói: "Vậy không biết bệ hạ muốn bổn vương thay ngươi nói gì với Ôn khanh?"
Nhiếp Huyễn chần chờ một lát, lắc lắc đầu, nói: "Trẫm vốn đã nghĩ hết rồi, hiện giờ nói đến đây, lại cảm thấy chưa được."
Nhiếp Huyễn nghĩ nghĩ, nói: "Ôn khanh tính cách nhát gan, không quen gánh vác trách nhiệm, lần này bảo hắn đến Kinh Châu thu dọn hậu quả, rất có thể tôi luyện tính tình cho hắn. Còn nữa, hắn đã xem trẫm như người để dựa dẫm, đường đường là nam nhi bảy thước, là trọng thần trong triều, há có thể như vậy? Tiểu hoàng thúc cảm thấy, trẫm làm vậy là sai sao?"
Nhiếp Kỳ mìm cười gật đầu: "Không thể thỏa đáng hơn."
Nhiếp Huyễn hơi mím môi, có chút khó hiểu mà nói: "Trẫm nếu đã suy tính, đã xử trí, về sau cũng là có tâm muốn trọng dụng hắn, đương nhiên sẽ muốn trấn an hắn, nếu không, hắn thân mình xương cốt hỏng mất, trẫm biết tìm lại ở đâu một Hộ bộ thượng thư tốt như thế, chẳng lẽ trẫm sai sao?"
Nhiếp Kỳ ừ một tiếng, gật gật đầu: "Cũng không có gì sai."
Nhiếp Huyễn thấy hắn tán đồng, tiếp tục nói: "Giữa lúc ôn tồn lưu luyến, có thân thiết một chút, cũng là chuyện thường tình, đúng không?"
Nhiếp Kỳ đang sắp gật đầu, nghe như thế, ngẩn ra.
Đánh giá hoàng điệt nhi phong lưu anh tuấn của hắn từ trên xuống dưới hết một lần, mới nói: "Cho nên sau khi ngươi ôn tồn trấn an, rồi đem người ăn sạch sẽ, quay đầu liền giáng tội cho hắn, đuổi hắn rời kinh?"
Nhiếp Huyễn nghĩ nghĩ, cảm thấy đại khái đúng là như vậy, gật gù nói: "Đại khái."
Nhiếp Kỳ ngã ngữa ra sau, cười đến không ngừng lại được.
Nhiếp Huyễn không biết hắn cười chuyện gì, chỉ suy tư, đợi Nhiếp Kỳ cười đủ, gian nan ngồi dậy, nói: "Khó trách người tốt tính như nước ấm mà cũng bị ngươi chọc tức."
Hoang mang trong mắt Nhiếp Huyễn càng thêm sâu rõ, nói: "Tiểu hoàng thúc không phải cũng nói, trẫm không sai gì hết hay sao? Trẫm thật sự không nghĩ ra, oán hận của Ôn khanh là từ đâu mà có."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...