"Orie, im miệng."
Giọng nói quen thuộc khiến tiếng thét của Orie im bặt.
Orie bịt miệng hoảng sợ nhìn anh trai bên ngoài chiếc nồi đang liếc mình từ trên cao xuống, thực sự rất muốn chìm vào đáy nồi giả vờ như mình không tồn tại.
Hai người anh.
Anh trai tới ăn chực chia chiến lợi phẩm giết chết anh trai đã khổ cực bắc bếp nấu mình.
Mặc dù anh trai này trông có vẻ thân thiện hơn anh trai ác quỷ rất nhiều, hắn không có sừng nhọn, không có cái mồm rộng hoác và cũng không có khuôn mặt dữ tợn, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại khiến Orie sợ hãi hơn cả anh trai ác quỷ.
Nhất là cảnh tượng hắn dễ dàng bẻ gãy đầu của anh trai ác quỷ, nó đã mang đến tổn thương lớn lao cho tâm lý non nớt của Orie.
Orie kinh hãi ngồi trong nồi xúp bàng hoàng khôn nguôi.
Chợt nhóc cảm thấy người mình nhẹ tênh, nhìn lại, nhóc thấy anh trai hung tàn đáng sợ của mình vậy mà đang nắm cổ áo mình xách mình ra khỏi nồi xúp.
Thế...!thế này là sắp ăn thịt mình rồi ư?
Vừa nãy anh trai ác quỷ mới chỉ uống xúp mà thôi, anh trai này đúng là đáng sợ hơn anh trai kia, tới là muốn ăn thịt mình ngay luôn.
Orie sợ đến nỗi sắp bay cả màu.
Nhóc con tuyệt vọng nhắm mắt lại khóc thút tha thút thít: "Hu hu, anh đừng ăn thịt em mà, chú Faith ơi cứu con với, chú quản gia ơi cứu con với, chị Ellie ơi..."
Sanjo xách Orie đến trước mặt mình: "Orie, nhóc sợ tôi đến thế à?"
Vừa nghe thấy giọng Sanjo, Orie lập tức kêu lên thảm thiết như thể đã bị hắn cắn mất miếng thịt: "Ối, đau quá đau quá đau quá!"
Sanjo: "..."
Sanjo buông lỏng tay, thả nhóc em họ với kỹ năng diễn xuất đỉnh cao vào nồi hầm lại lần nữa.
Orie rơi tõm vào nồi xúp.
Sau khi bị sặc hai lần bởi nước xốt cà chua đậm đặc và nổi lên, nhóc nhìn thấy anh trai như mang sẵn hiệu ứng đe dọa của mình đang ngồi bên ngoài chiếc nồi nhìn mình một cách vô cảm, tức thì nhóc sợ tới mức run lên, không dám hé răng nữa.
Thấy Orie đã yên tĩnh lại, Sanjo hài lòng vỗ vỗ cái đầu cún của nhóc rồi lại túm cái cổ áo dinh dính của nhóc xách nhóc ra khỏi nồi xúp cà chua.
Sanjo ghét bỏ vẩy vẩy thứ mùi nồng nặc của bơ ngò hành tây pho mát bắp ngô cà chua trên người cậu em họ, đoạn xách nhóc con về phòng.
Cảm nhận được Sanjo đang xách theo mình và bắt đầu di chuyển, Orie sợ chết đi được, nhưng bây giờ ngay cả kêu cứu nhóc cũng không dám, chỉ biết lí nhí khóc hỏi như sợ Sanjo sẽ nghe thấy: "Anh ơi, anh mang Orie đi đâu thế?"
Hu hu, anh trai này đáng sợ quá, đáng sợ hơn anh trai kia nhiều lắm lắm lắm lắm.
Sanjo không để ý đến Orie, hắn xách Orie về thẳng phòng nhóc trên lầu hai trong sự thấp thỏm và tiếng khóc hu hu của chính nhóc.
Mở cửa, quẳng vào.
Bịch, Orie chuẩn xác lăn vào chiếc giường mềm mại của mình và ngồi lên đầu con búp bê khủng long của mình.
Xúp cà chua trên người Orie cũng đã biến mất sạch sẽ giống như nhóc đã tắm rửa và thay một bộ đồ ngủ thơm tho ngay tại giây phút bị Sanjo quẳng vào - được cuộn mình trong chăn ấm với đám thú bông thực sự là một cảm giác an toàn khó thể diễn tả.
Orie bất ngờ cực kỳ, nhóc nhích mông ôm lấy con búp bê khủng long vào lòng, đoạn gom can đảm cẩn thận đưa mắt về phía cánh cửa đang mở.
Thấy anh Sanjo đang đứng bên ngoài vô cảm nhìn mình, Orie lại bắt đầu sợ sệt.
Nhìn cậu em họ vừa rồi còn bị mình hù cho chết khiếp bây giờ lại như vừa sợ vừa muốn gần gũi mình, Sanjo híp mắt đe dọa: "Orie, nếu đã sợ tôi như vậy thì đừng có lúc nào cũng mơ về tôi nữa.
Không thì lần sau tôi sẽ nấu và ăn thịt nhóc thật đấy."
"Shh!" Nhóc em họ Orie hít ngược một hơi, cuộn mình dưới tấm chăn run rẩy như một con chim cút, đôi mắt to tròn xanh biếc chỉ dám trộm nhìn Sanjo qua khe hở, đáng thương vô cùng.
"Ngủ đi."
Sanjo bỏ lại một câu rồi đóng cửa cái "cách" trong ánh mắt vừa hoang mang vừa sợ hãi của Orie.
Giải quyết ổn thỏa cho cậu em họ đã dâng hiến không ít sức mạnh cho mình xong, Sanjo tỉnh dậy khỏi giấc mộng, nhìn vào chiếc nhẫn đá trên tay.
【 Tích —— Vật phẩm ma thuật đã được bổ sung năng lượng không xác định.
Kết hợp năng lượng dựa trên quy tắc không xác định hoàn tất.
Ước tính có thể phóng phép thuật phù thủy được 3 lần.
】
Quả nhiên, những cảm ứng trong mơ đều là thật.
Sanjo nhìn Chiếc Nhẫn Của Đầm Lầy Xanh Thẳm trên ngón tay, thì thầm theo câu thần chú mà mình cảm ứng được: "Anstello."
Roẹt.
Một lá chắn màu xanh biển xuất hiện trước mặt Sanjo và dần dần cong thành một quả cầu theo ý nghĩ của hắn.
Sanjo ném bừa vài thứ vào đó, vật dù được làm từ chất liệu nào thì một khi chạm vào lá chắn xanh thẫm này cũng sẽ lập tức tan chảy thành một vũng nước bùn.
Chẳng trách tên của chiếc nhẫn lại là Đầm Lầy Xanh Thẳm.
Hắn đã có thêm một món đồ hộ thân rồi.
Sanjo hài lòng cất chiếc nhẫn đi, đoạn tiếp tục tự hỏi về kế hoạch tương lai mà Bá tước đã nhắc nhở.
Nếu hắn đã sử dụng được vật phẩm phù thủy, điều đó có phải chứng tỏ rằng hắn cũng có tư chất để trở thành một Phù thủy hay không?
Phù thủy là tầng lớp hàng đầu của thế giới này về sức mạnh.
Mặc dù không biết người bạn Senil của mình có phải phù thủy hay không, nhưng nếu trở thành một phù thủy, hắn có thể sử dụng những năng lực kỳ lạ của phù thủy để tìm Senil.
Trong ký ức của nguyên thân cũng có hình ảnh trắc nghiệm tư chất phù thủy của cậu khi còn nhỏ, tinh thần lực của nguyên thân không đạt tiêu chuẩn nên được coi là không có tư chất.
Nhưng Sanjo đã biết được từ phản hồi của con chip rằng sức mạnh tinh thần của mình gần như gấp 20 so với nguyên thân.
Mặc dù bây giờ sức mạnh tinh thần của hắn vẫn chưa hoàn toàn đạt tới trạng thái cao nhất, nhưng nó cũng đã khôi phục đến 6.2.
Nếu yêu cầu tư chất của phù thủy chỉ là sức mạnh tinh thần, Sanjo cảm thấy mình có hy vọng rất lớn.
......
Sanjo: "Lần trước ngài hỏi tôi về dự định trong tương lai của mình, tôi nghĩ tôi muốn trở thành một phù thủy."
"Hả?" Bá tước Faith thấy con trai chủ động tới tìm mình, vốn tưởng nó đã nhìn nhận hiện thực chuẩn bị lấy vợ và dọn qua bên đó, ngờ đâu lại nghe được một câu ngớ ngẩn như vậy.
Bá tước Faith: "Lẽ nào con quên mất chuyện mình đã trắc nghiệm vào năm mười tuổi và sức mạnh tinh thần của con khi ấy chỉ là 0.6, tức là mức của một người bình thường rồi sao? Cho dù bây giờ con đã lớn và sức mạnh tinh thần của con đã tăng lên, thì nó cũng không thể tăng từ 0.6 đến mức mà một phù thủy yêu cầu được."
0.6?
Sanjo âm thầm chuyển đổi giá trị mà con chip đã đo lường được rồi tiếp tục hỏi: "Cần bao nhiêu sức mạnh tinh thần để trở thành một phù thủy?"
Bá tước Faith: "Gấp 3 lần người bình thường, sức mạnh tinh thần của người bình thường chỉ dao động ở khoảng 1, trong khi đó yêu cầu tối thiểu để sát hạch một phù thủy là 3."
Sanjo: "Chỉ cần 3 thôi?"
Sanjo hơi bất ngờ.
Tuy rằng giá trị do con chip chuyển đổi có lẽ không được chính xác, nhưng nếu tính toán dựa trên tiêu chuẩn là 1 cho người bình thường thì sức mạnh tinh thần đã khôi phục tới 6.2 bây giờ của hắn đã gấp đôi yêu cầu sát hạch rồi.
"Chỉ cần 3 thôi?" Bá tước Faith tức cười trước giọng điệu ngu ngơ đó của Sanjo: "Con thì biết cái gì! Sức mạnh tinh thần là thứ mà chúng ta không nhìn thấy hay chạm vào được, sinh ra có bao nhiêu thì biết bấy nhiêu, chúng ta không thể nâng cao nó bằng bất cứ thứ gì được.
Đây không phải là thứ chỉ cần mỗi cơ bắp mà con đã học được ở Học viện Kỵ sĩ.
Gấp ba người thường nghĩa là gì? Nghĩa là con có một cái đầu, và nếu muốn trở thành một phù thủy thì con cần phải có ba cái đầu.
Con có ba cái đầu không?"
Sanjo: "...!Không.
Có điều từ sau khi biển khí bị phá hủy thì sức mạnh tinh thần của tôi đã tăng lên rất nhiều."
Bá tước Faith đang định tiếp tục cười nhạo cái suy nghĩ vô lý của con trai mình, nhưng khi ông ta ngồi thẳng dậy, chiếc ghế mà ông ta ngồi lại bất ngờ ngửa ra sau như thế bị đẩy bởi thứ gì đó.
Với một tiếng bịch, Bá tước Faith ngả ra sau cùng với chiếc ghế.
Bá tước Faith hoảng hồn, ông ta luống cuống muốn nhảy khỏi chiếc ghế nhưng lại nhận ra chiếc ghế đang ngửa về sau một nửa của mình đã đột ngột khựng lại giữa chừng.
Faith cúi đầu nhìn, chiếc ghế vậy mà như được đỡ vững giữa không trung bởi một bàn tay vô hình nào đó.
Bá tước Faith nắm lấy tay vịn hoảng hốt nhìn xung quanh, và ông ta nhìn thấy Sanjo trước mặt mình đang ung dung chỉ vào chiếc ghế mình đang ngồi, nói: "Nó tăng lên như vậy đó."
Bá tước Faith ngẩn ngơ, mất một lúc lâu ông ta mới nhận ra Sanjo đang nói gì.
Bá tước Faith ngỡ ngàng hỏi: "Con đang...!điều khiển vật thể bằng ý nghĩ đó ư?"
Sanjo gật đầu.
Bá tước Faith vô cùng sốc, nếu không phải mình còn đang ngồi trên chiếc ghế dừng lưng chừng giữa không trung này thì Bá tước Faith đã thực sự cho rằng đây là ảo giác của mình.
Bá tước Faith: "Chuyện này...! chuyện này quá đỗi khó tin rồi.
Cho dù là sức mạnh tinh thần gấp ba người thường thì ta cũng chưa bao giờ nghe nói về năng lực này."
"Cạch" một tiếng, Sanjo thả chiếc ghê đang đứng bằng một chân của Bá tước Faith ngay ngắn lại: "Ngài nghĩ bây giờ tôi có thể đi trắc nghiệm không?"
"Đi chứ! Phải đi chứ!" Nghe hắn nhắc tới trắc nghiệm, Bá tước Faith bật dậy, thân hình đầy đặn của ông ta nhảy tới trước mặt Sanjo với sự nhanh nhẹn chưa từng có.
Ông ta dang tay định cho Sanjo một cái ôm: "Ôi con trai yêu quý của ta, có lẽ tai ương vừa rồi chỉ là một thử thách mà bề trên dành cho con, Nhà Lancier ta thật sự sắp vực dậy nhờ may mắn trong nỗi bất hạnh rồi! Bề trên phù hộ cho Nhà Lancier ta."
Sanjo lùi về sau một bước, tránh đi cái ôm nịnh bợ của Bá tước Faith.
Bá tước Faith không hề để tâm, ông ta vừa ân cần hỏi han Sanjo vừa liên tục gọi quản gia chuẩn bị xe ngựa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...