Sau ngày hôm đó, tiếng động ở phía đối diện cũng tiếp tục trong hai ngày, nhưng Chu Yến Thần lại không thấy xuất hiện nữa.
Mà Phó Ức Vi ngược lại cũng không để ý đến, mỗi ngày chủ yếu ra ngoài để vứt rác hoặc là nhận đồ ăn, thời gian còn lại đều là ở trên giường hoặc là phòng đọc sách.
Ban ngày thì ở đây chơi Vương giả với ăn gà, đến chiều chiều thì đi chơi bóng rổ với bọn Lưu Ngạn.
Từng giây từng phút đều được sắp xếp rõ ràng, nên không còn thời gian quan tâm đến người khác.
Nhưng anh không quan tâm, thì không có nghĩa là người ta sẽ không tìm tới tận cửa.
Buổi tối lúc 9 giờ rưỡi, mới vừa đi ăn về đang nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi một chút, thì Phó Ức Vi bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Giờ này còn ai tới nữa?
Anh nhớ rằng mình cũng không có đặt thức ăn bên ngoài, bố và Trương Lâm cũng không có khả năng sẽ tìm anh vào giờ này, còn bọn Lưu Ngạn cũng vừa mới gặp nhau xong, không thể nào mới vừa về một lúc lại đến tìm.
Vậy là ai nhỉ?
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên không ngừng.
Phó Ức Vi thầm nói, kiên trì dữ vậy trời.
Anh đứng lên, lười biếng lên tiếng "Tới liền đây", cũng không thèm nhìn qua mắt mèo, mà trực tiếp mở cửa.
Nhưng anh không ngờ, người đứng trước cửa, lại là Chu Yến Thần!
Động tác mở cửa dừng lại một chút, sau khi thấy rõ người ấy là ai, tay Phó Ức Vi run run, nhanh chóng đóng cửa lại.
"....."
Tay nhanh hơn não rồi, mãi đến khi nghe thấy tiếng "Rầm", Phó Ức Vi mới định thần lại, anh nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt rơi vào trầm tư: Hình như làm vậy không đúng lắm?
Dù gì đi nữa hai người cũng là bạn cùng lớp, là bạn học cùng bàn, người ta đã đến gõ cửa thì nhất định là có việc, mà mình lại không nói không rằng đóng sầm cửa trước mặt người ta....!
Muộn vậy rồi còn gõ cửa, chắc là có việc cần tìm thật?
Còn chưa suy nghĩ xong, tiếng gõ cửa lại vang lên, Phó Ức Vi lần này không do dự nữa, nghe thấy tiếng đập thì lập tức mở cửa.
Tay của Chu Yến Thần vẫn đang làm tư thế gõ cửa, anh lại đột nhiên mở cửa, nên tay không còn điểm tựa, ở giữa không trung dừng lại vài giây, sau đó chủ nhân của nó mới làm bộ không có việc gì mà thả tay xuống.
Phó Ức Vi che mặt lại vì áy náy chuyện vừa nãy, mở miệng nói trước:
"Có chuyện gì không?"
Chu Yến Thần gật đầu: "Đường ống nước nhà tôi bị hư rồi, tôi không biết sửa thế nào, có thể cho tôi mượn phòng tắm nhà cậu một chút được không?"
Phó Ức Vi lúc này mới để ý tới bộ dạng của hắn, trên đầu mồ hôi nhễ nhại và quần áo hơi xộc xệch, tay trái ôm bộ đồ ngủ và khăn tắm, vừa rồi gõ cửa bằng tay phải nên còn thấy có vết bẩn, đúng là giống như vừa đã trải qua một tai họa.
Đương nhiên anh sẽ không ngốc đến nổi đi hỏi Chu Yến Thần tại sao không đi mượn người khác, vì tầng lầu này chỉ hai nhà bọn họ, hai người lại còn là bạn học, không tìm anh thì tìm ai?
Nói chi lần này là Chu Yến Thần tìm anh nhờ giúp đỡ, sau sự việc ngày đó, hai người vốn không liên quan gì nhau cũng đã hoàn toàn trở nên xa lạ.
Lần này là lần đầu tiên Chu Yến Thần chủ động nhờ giúp, thì cũng có nghĩa là Chu Yến Thần chịu thua trước anh rồi.
Do ở độ tuổi này, nam sinh đều có tính hiếu thắng rất cao, anh cũng sẽ không bao giờ chủ động nhờ vả người khác, nhưng nếu Chu Yến Thần đã là người đầu tiên chủ động, vậy thì Phó Ức Vi cũng sẽ mỉm cười chấp nhận thôi.
Vì vậy, bạn Phó vâng lời tuân thủ nguyên tắc thích giúp đỡ mọi người, khoan dung phát huy tình bạn tốt, vô cùng nhiệt tình hỏi:
"Ống nước hỏng rồi hả? Ở đâu? Hay tôi gọi người tới sửa giúp cậu ha?"
Chu Yến Thần né tránh ánh mắt của anh một chút, sau đó vội ngăn anh vào nhà lấy điện thoại:
"Không cần không cần đâu, bây giờ cũng muộn lắm rồi, đợi ngày mai tôi gọi người đến sửa, hiện giờ tôi chỉ cần phòng tắm của cậu để tắm rửa một xíu, có được không?"
"Đương nhiên là được," Phó Ức Vi nghiêng người sang một bên bày ra tư thế mời vào, "Cứ tự nhiên nha."
Anh dẫn Chu Yến Thần đến phòng tắm của mình, chỉ cho hắn dầu gội và sữa tắm trên kệ.
Cuộc sống của một trai thẳng không cần quá đặt biệt, có khi một chai sữa tắm có thể tắm hết cơ thể, nên anh cũng không thèm để ý đến cái này cái nọ, vì vậy đồ dùng của anh đều do một tay Trương Lâm chuẩn bị, dầu gội dầu xả sữa tắm gì đó, trên vỏ chai toàn tiếng nước ngoài, rất dễ phân biệt nên không cần giải thích thêm.
Khi Lưu Ngạn và Nghiêm Hạo ở đây, bọn họ dùng dầu xả như sữa tắm thoa hết mình mẩy, sau khi tắm xong mới hỏi Phó Ức Vi sữa tắm nhà anh có bỏ thêm gì không, mà sao cảm thấy người mình giờ như tơ lụa, còn có thể sánh ngang với Dove.
Phó Ức Vi lạnh lùng từ chối đề nghị sờ cơ thể mềm mại như lụa của bọn họ, dùng chân đá bọn họ quay về phòng tắm mà tắm lại.
Có vết xe đổ từ hai thằng điên này, nên Phó Ức Vi cũng giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ cho Chu Yến Thần nghe một lượt, anh không muốn lát nữa Chu Yến Thần đi ra hỏi anh có muốn sờ thử làn da mềm như lụa của hắn đâu.
Giờ mỗi lần nhớ lại đều thấy như sét đánh ngang tai, đúng là muốn chết mà.
Anh ở bên này giới thiệu, nhưng ánh mắt của Chu Yến Thần vẫn ở trên mặt anh, nghe anh giới thiệu cũng chỉ là nhìn lướt qua một chút rồi lại quay qua nhìn anh tiếp.
Khuôn mặt của Phó Ức Vi nóng bừng khi cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm của Chu Yến Thần, anh sờ sờ lỗ tai, cười ha ha hỏi:
"Cậu nhìn tôi làm gì? Có phải là tôi rất đẹp trai không, nhìn đến nghiện luôn hửm?"
Ban đầu anh chỉ là muốn đùa xíu thôi, để cứu lấy cảm thấy không tự nhiên của mình, không ngờ là Chu Yến Thần lại nghiêm túc nhìn anh chằm chằm rồi gật đầu, thành thật nói:
"Đúng vậy, cậu rất đẹp."
Bản thân tự luyến là một chuyện, nhưng được người khác nghiêm túc đáp lại thì lại là chuyện khác.
Thói quen thường ngày giữa cả hai đều không có như vậy, nên trước lời khen thẳng thắn này, anh đã thấy câm nín trong giây lát.
Ức Vi ho nhẹ một tiếng, và để tránh cho tình huống càng thêm ngại ngùng, anh nói: "Được rồi cậu tắm đi, tôi ra ngoài trước" rồi đi ra ngoài, gần như đã chạy trối chết.
Cửa phòng tắm cũng bị anh tiện tay đóng lại, vì vậy, mọi hành động sau đó của Chu Yến Thần đều bị che khuất đi, anh chưa kịp nhìn thấy gì.
Thật là kì lạ.
Phó Ức Vi ôm ngực, bước tới sô pha rồi nằm xuống, vẻ mặt rất chi là hoang mang.
Anh vẫn không hiểu, tự nhiên Chu Yến Thần làm thái độ như vậy với anh để làm gì? Là bởi vì vẫn còn ghi hận chuyện đó trong lòng, hay đã bỏ qua muốn quỳ dưới chân anh xin kết thành bạn tốt? Hơn nữa, câu nói hồi nãy của hắn là đùa theo anh hay cố ý mỉa mai vậy? Ý mà cũng không giống lắm.....!
Anh còn chưa nghĩ ra rõ ràng,thì điện thoại đã rung lên, mở ra xem, là Lưu Ngạn nhắn tin đến:
[ Con trai ]: Ngủ chưa?
Giờ này mà nhắn tin đến, thì chắc chắn tìm anh ăn gà, nhưng bây giờ trong nhà đang có người khác, tạm thời Phó Ức Vi cũng không có tâm trạng, nên gửi lại cho cậu ta một cái sticker [Đau đầu].
Lưu Ngạn: Chơi một trận là hết đau liền.
Phó Ức Vi: [Muốn nói lại thôi.
jpg]
Anh liếc nhìn phòng tắm đằng kia, gõ chữ:
[ Ức ]: Giờ Chu Yến Thần đang ở nhà tao.
[ Con trai ]:....!
[ Con trai ]: FUCK, FUCK, FUCK!!!!!!! Sao hai đứa mày lại ở cùng nhau???!!
[ Ức ]: Mày la cái gì? Cậu ta chỉ đến tắm thôi.
[ Con trai ]: ĐM đi tắm??? Chậc chậc chậc.
[ Ức ]:?
[ Ức ]: Nhà cậu ta bị hư ống nước, nên qua nhà tao tắm nhờ, có vấn đề gì?
[ Con trai ]: Chậc chậc chậc.
[ Ức ]: [Bỏ cái suy nghĩ bẩn thỉu đó đi.jpg]
[ Con trai ]: À không, cậu ta thật sự chạy xa như vậy để đến nhà mày tắm rửa thôi???
[ Ức ]: Ờ quên nói cho mày biết, cậu ta mới vừa chuyển đến, sống ở nhà đối diện tao.
[ Con trai ]: Ha ha ha ha ha ha vãi, hai đứa bây là nghiệt duyên hả?
[ Ức ]: Sao tao biết được.
[ Ức ]: Thế giới của con nhà người ta, chúng ta không hiểu được đâu.
[ Con trai ]: Ai là "Chúng ta" với mày, học kỳ vừa rồi tao thi được 530 lận nha!
[ Ức ]: Ngạn à, tao thấy chân của mày vươn hơi dài rồi đó.
[ Con trai ]: Đại ca em sai rồi.
[ Con trai ]: Chúng ta chúng ta chúng ta, ngài là người có thể thi được 530, chỉ là ngài chưa phát huy hết năng lực của mình thôi.
[ Ức ]: Cút mẹ mày đi.
[ Ức ]: Thi được 420 thì sao! 420 thì không phải là điểm hả!
[ Con trai ]: Vâng vâng vâng.
[ Ức ]: Tao chỉ thi rớt có một môn toán thôi mà, không phải sao!
[ Con trai ]: Môn toán đó của ngài, thi hay không thi cũng đâu khác gì nhau, nhiều hơn một hai điểm cũng vô dụng, ngài cũng đâu có ăn thêm miếng cơm nào nhờ nó.
Phó Ức Vi bị câu nói này đâm trúng tim đen, trong một chốc quên mất trong nhà còn có người khác, tức giận đủ mười phần mà gửi một tin thoại cho Lưu Ngạn, từng câu từng chữ lớn giọng nói:
"Mày, xong đời rồi."
Người đứng ở cửa phòng tắm bị giọng điệu hung tợn dọa hết hồn, chỉ sau khi nhìn thấy anh đang nói điện thoại, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Phó Ức Vi mặc kệ Lưu Ngạn đang muốn call vì lo cho tính mạng của cậu ta, động tác vô cùng lưu loát quăng cậu vào danh sách đen.
Sau đó anh khởi động Vương giả, khi nghe thấy tiếng nhạc bắt đầu trò chơi, anh mới cảm thấy có tinh thần hơn.
Quả nhiên trong thế giới coi trọng vật chất này, chỉ có game mới đem lại hạnh phúc cho con người.
Mà vị trí bạn tốt trong game của anh là Lưu Ngạn, cũng bị anh thuận tay xóa nốt.
Lúc này anh vẫn còn đang bực bội, nên đã quên mất sự tồn tại của người thứ hai trong ngôi nhà này, một lòng hướng về game, mãi đến khi bị một cái bóng che trước mặt mới phản ứng lại:
"ĐM!"
Phó Ức Vi nằm ngửa trên ghế sô pha, điện thoại trượt xuống đùi, vẻ mặt hoảng hốt, một giây sau mới yếu ớt mở miệng:
"Sao cậu bước đi không nghe tiếng gì hết vậy....."
Chu Yến Thần cúi đầu nhìn anh, mới vừa tắm rửa xong nên mặt ửng hồng, hắn nghe vậy, tay chân có hơi luống cuống nhỏ giọng nói:
"Xin lỗi."
"À không sao không sao," Phó Ức Vi nhặt điện thoại lên, ngẩng đầu hỏi hắn, "Tắm xong rồi à?"
Chu Yến Thần gật gật đầu.
Phó Ức Vi chỉ vào game mới vừa bắt đầu cho hắn xem: "Cậu có biết chơi không?"
Chu Yến Thần liếc mắt nhìn: "Biết."
"Vậy cậu giúp tôi chơi 1 trận nha," Anh đưa điện thoại cho Chu Yến Thần, đứng dậy cởi áo, rồi vỗ vai Chu Yến Thần một cái, cười nói, "Tôi cũng đi tắm chút."
Chu Yến Thần như ngừng thở trong một chốc, ngơ ngác cầm lấy điện thoại, cho đến khi anh cầm áo ngủ đi vào phòng tắm thì mới hoàn hồn lại, thở dài một hơi, ánh mắt nặng nề nhìn về phía phòng tắm.
Nửa phút sau, vì bị đồng đội kêu réo nên mới bắt đầu chơi.
Phó Ức Vi tắm rửa như đánh trận, không quá nửa tiếng là xong, lúc đi ra cũng là thời điểm Chu Yến Thần đã đánh xong một trận.
Anh cũng đang mặc áo ngủ, rất phóng đãng vươn vai, cơ bắp xinh đẹp nhờ quanh năm chơi bóng chứ như vậy lộ ra, một thân ướt đẫm hơi nước, tóc còn chưa được lau khô, anh đã vội vàng nhào lên ghế sô pha, nghiêng người xem kết quả:
"Đánh xong rồi hả?"
"Ừ, đánh xong rồi," Chu Yến Thần quay đầu đưa điện thoại cho anh, "Tôi thắng."
"Tuyệt!"
Phó Ức Vi nhận lấy điện thoại, ngồi dựa vào ghế sô pha kế bên cạnh Chu Yến Thần, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, từ chối những lời mời không cần thiết, và nhanh chóng bắt đầu một trận khác.
Chu Yến Thần ngồi bên cạnh yên lặng nhìn anh chơi game, một lát sau, cầm lấy chiếc khăn vừa bị anh vứt bỏ, đổi thành tư thế ngồi quỳ, rất cẩn thận đưa lên đỉnh đầu của anh.
"Cậu làm gì vậy?" Phó Ức Vi cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Chu Yến Thần dừng lại một chút, nói: "Giúp cậu lau lau tóc."
Phó Ức Vi cũng không thèm để ý: "Ui không cần để ý đến, chờ chút nữa là nó khô liền."
Bây giờ đang là mùa hè, tóc của anh cũng không lâu khô lắm, mỗi lần tắm xong đều để tóc tự khô, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng Chu Yến Thần hiển nhiên không đồng ý với cách làm của anh, vẫn quyết muốn giúp anh lau tóc, không nhịn được nói với Ức Vi:
"Cậu sẽ bị cảm lạnh."
Trực giác của Phó Ức Vi cảm thấy có điều không đúng, nhưng cũng không nói nữa, lại còn đang chơi game, không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn ngồi thẳng nghiêng đầu cho hắn lau.
Chu Yến Thần cười thỏa mãn, chầm chậm lau tóc giúp anh, hắn lau từ lúc Phó Ức Vi bắt đầu trận cho đến khi hết ván lấy MVP mới bỏ khăn xuống, cuối cùng còn dùng tay sờ sờ một chút, Phó Ức Vi cũng không phản ứng lại, hắn đã đứng lên, nói:
"Được rồi đó."
Phó Ức Vi chớp mắt.
Chu Yến Thần cầm khăn đưa cho anh, nói lời tạm biệt:
"Phó Ức Vi, cám ơn cậu vì cho tôi mượn phòng tắm, tôi đi về trước, cậu đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
Phó Ức Vi vẫy vẫy tay:
"Tạm biệt.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...