Đam Mỹ Mười Bảy


Phó Ức Vi còn chưa kịp nói gì, Chu Yến Thần đã viết một câu hỏi khác vào giấy nháp rồi mỉm cười nói:
"Làm thêm một câu nữa đi, để củng cố kiến thức."
Biểu hiện của hắn quá bình thường, Phó Ức Vi cảm giác mình như một quả khinh khí cầu sắp nổ tung trước khi được thả khí, nhẹ nhàng trôi đi, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Anh chỉ đành biến sự khó chịu này thành động lực để tiếp tục làm bài.
Chu Yến Thần ra đề rất phù hợp với kiến thức cơ bản của anh, còn có thêm một chút mở rộng đề ra, nếu lấy trình độ của Phó Ức Vi thì không nhìn ra được điều này đâu, anh chỉ có thể làm từng bước theo những gì Chu Yến Thần vừa giảng cho.
Lúc làm xong cũng đã tan học, anh đưa tờ giấy nháp cho Chu Yến Thần kiểm tra, sau khi nhận được câu trả lời của đối phương, anh đã chạy ngay ra ngoài như được đại xá.
Lưu Ngạn đã đứng bên ngoài chờ từ sớm, chờ anh đi ra, chọc vào người anh mấy cái, vẻ mặt đầy trêu chọc hỏi:
"Nói thầm thì cái gì với nhau vậy?"
"Nói thầm thì cái quần," Phó Ức Vi thực sự không hiểu nổi đầu óc của Lưu Ngạn, "Tao nhờ cậu ta giảng vài vấn đề được không? Tại sao qua cái miệng của mày lại đổi thành nghĩa khác rồi? Có khả năng đặc biệt à?"
Anh tựa vào lan can trước lớp, một tay chống trên lan can, một tay lấy điện thoại ra xem.

Khai giảng bắt đầu bằng tiết tự học buổi tối, có lẽ giáo viên không đến kiểm tra đâu, bởi vậy nên bọn họ chơi điện thoại trên hành lang cũng không cần lén lút, thoải mái lấy ra sử dụng, cũng không sợ người ta nhìn mình bằng con mắt khác.
Nhưng anh đã quên mất có một người khi thấy sẽ đỏ mắt.
Nghiêm Hạo vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Phó Ức Vi cầm điện thoại, lập tức giở trò cũ, vẻ mặt đau khổ đi lại gần nói:
"Anh, có phải anh muốn khiêu khích em không?"

Phó Ức Vi không thèm ngẩng đầu lên, nói: "Tao khiêu khích mày làm gì? Mày có tư cách gì để được tao khiêu khích?"
Nghiêm Hạo: "......"
Ba người bọn họ đứng thành một hàng, đối diện với cửa lớp, Phó Ức Vi cúi đầu xem điện thoại, Nghiêm Hạo và Lưu Ngạn thì đứng ở hai bên, trong cả ba như đứng trên bục lãnh phần thưởng, mắt láo liên nhìn các em gái đi ngang qua, thỉnh thoảng có vài người đi qua Phó Ức Vi còn trao cho tặng cho anh một biểu hiện đầy ẩn ý.
Phó Ức Vi nghe bọn họ xì xào bàn tán, mất kiên nhẫn mà nhíu chặt lông mày, nhưng hai người bên cạnh như không nhìn thấy vẻ mặt của anh, vẫn tiếp tục bàn tán thảo luận, lúc thì "Tao cảm thấy em này đẹp nhất nè," lúc thì lại là "Đi đi hỏi xin Wechat của em gái đi."
Những đứa con trai tuổi dậy thì thường có bản tính tò mò về người khác phái, dù cuộc sống học tập cấp 3 của bọn họ có áp lực thì cũng tò mò như người khác, Lưu Ngạn và Nghiêm Hạo lại càng đúng là dân số một trong vụ đó.

Nếu tan học không đi căn tin, thì sẽ đứng ở hành lang chờ đợi ngắm nhìn các em gái xinh đẹp, thậm chí họ còn có nhớ được tên các em gái xinh đẹp trong trường, còn rảnh tới nỗi đặt cho mỗi cô một biệt danh.
Có đôi khi Phó Ức Vi nghe họ nói cái gì mà "Cái váy hồng phấn", "Mắt to", "Người của nhà XX", đều cảm thấy mình và bọn họ hình như không dùng chung một loại ngôn ngữ nói thì phải, hay cái là họ tự hiểu suy nghĩ của nhau, chỉ cần mắt chạm mắt, thì đã biết nên chọn người nào rồi.
Thật ra anh không có hứng thú với những thứ này, những hứng thú về người khác phái của mấy đứa con trai cùng tuổi không xuất hiện trên người anh.

Trong mắt anh, ngoại trừ chơi game thì là giày, máy tính và tủ giày trong nhà chính là hai thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, mất cái nào cũng không được.
Việc anh không hứng thú với chuyện yêu đương, nhưng lại có gương mặt trời sinh thu hút người khác, nghe nói là giống người mẹ đã mất của anh, một vẻ đẹp tự nhiên, khiến nhiều người phải vội vã, chạy theo bước chân của anh.

Từ nhỏ đến lớn, nếu như anh chịu giữ lại những bức thư tình và món quà anh được nhận, thì nói không chừng có thể nhét đầy mấy ngăn tủ.
Tuy có nhiều người thích anh, đến nỗi làm Lưu Ngạn và Nghiêm Hạo đỏ mắt vì ghen tị, nhưng Phó Ức Vi lại độc thân giống như hai người bọn họ, mỗi ngày đều tụ tập chung với họ đi ăn cơm chó nhà người ta, điều này cũng khiến bọn họ thấy được an ủi chút ít.

Phó Ức Vi cũng không nói gì, anh không thích yêu đương, cũng không quan tâm đến chuyện người khác thể hiện tình cảm.

Nếu có bị Lưu Ngạn trêu lớn lên đẹp trai nhưng vẫn là ế giống bọn họ, thì anh cũng có thể bình tĩnh đáp lại một câu "Hai đứa tụi bây từ lúc sinh ra đã kém cỏi, tại bản thân tao không muốn tìm thôi, bản chất của chúng ta vẫn còn khác xa nhau lắm."
Lưu Ngạn giận đến mức muốn đánh một trận với anh, và là một thằng con trai thì đương nhiên anh phải có bản lĩnh đối mặt.

Ngay sau đó, cậu ta đã bị Phó Ức Vi đánh muốn hộc máu, chính thức tuyên bố rút khỏi giang hồ.
Đề tài của Nghiêm Hạo và Lưu Ngạn chuyển sang các cô gái vừa đi ngang qua ba người bọn họ, tranh luận xem ai trong số họ đẹp nhất, người thì nói cô gái chính giữa có khí chất rất tuyệt, người lại cho rằng cô gái bên trái ngũ quan sắc sảo hơn, bọn họ ai cũng bảo vệ ý kiến chính mình, tranh luận mãi cũng không phân thắng thua được, thế là nhờ Phó Ức Vi làm trọng tài, đánh giá xem ai có mắt nhìn tốt hơn.
Cái loại đề tài vô bổ này, Phó Ức Vi vừa nghe đã trợn to mắt, anh không thèm tham gia vào loại tranh đua này, chỉ nói một câu "Tao không biết." rồi xoay người nhìn về phía bên ngoài lan can, mặc kệ bọn họ tranh luận.
Đèn hành lang đã tắt, nên anh không nhìn rõ được mặt ai, nhưng những ngày bình thường cũng vẫn không nhận ra rõ được, bởi vì đối với mặt của những cô gái anh cũng hơi mắc chứng mù mặt, nếu lúc này mà nhờ anh đánh giá giúp xem ai đẹp hơn thì có khác gì đang tấu hài đâu.

Cũng không biết mắt bọn họ tinh theo kiểu gì, mà có thể nhận ra người này sắc sảo người kia khí chất hay vậy chứ.
Phó Ức Vi nhàm chán dựa vào lan can, nghịch điện thoại một lúc, cảm thấy vẫn chán, nên cất luôn điện thoại vào.

Lưu Ngạn vẫn còn cãi lộn với Nghiêm Hạo về vấn đề ai tinh mắt hơn, nói một hồi đã bay tới mấy nữ thần đĩa cứng* rồi, Phó Ức Vi cảm giác nếu còn nghe tiếp sẽ đi đến chủ đề không phù hợp với thiếu nhi, vội vàng ra tay ngăn lại:

"Tụi bây cãi xong chưa?"
Lưu Ngạn và Nghiêm Hạo đồng thanh nói: "Chưa xong!"
*Nữ thần đĩa cứng: hình như là mấy chị đóng phim mừi tém cộng á.
Phó Ức Vi: "....."
Phó Ức Vi: "Ok, vậy tụi bây cãi tiếp đi, tao đi vào lớp trước, tao còn bài tập phải làm, không làm phiền nữa ha."
Anh xoay người định vào lớp, ai ngờ vừa mới bước được nửa bước đã đụng trúng người khác làm cho bản thân lảo đảo, suýt chút nữa té ngã.

Nhìn kỹ lại, thì ra là một cô gái.
Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, anh và cô gái kia đều bất ngờ, nên không ai kịp phản ứng lại, Phó Ức Vi cứ ngơ như vậy cho đến khi có người kéo anh ra.
May là chỉ đụng trúng nhẹ, không tới nỗi đau rát gì, Phó Ức Vi vỗ vỗ cánh tay bị đụng, mở miệng nói xin lỗi với cô gái:
"Bạn học, xin lỗi nha, tôi không nhìn thấy cậu."
Vẻ mặt nghiêm túc của anh trong mắt người khác giống như muốn lấy mạng họ vậy, bạn học nữ kia đỏ cả mặt, liên tục xua xua tay:
"Không không có sao đâu, là tại tôi không cẩn thận."
Chờ cô đi rồi, Lưu Ngạn bước lại gần: "Yo, nhào vào ngực luôn nha, sao không ôm người ta luôn đi, vị bạn học nữ kia vì mày mà mặt đỏ quá chừng."
Phó Ức Vi: "Mày cút."
Lưu Ngạn ôm vai anh, chỉ bóng lưng của cô gái, hỏi:
"Mày thực sự không nhớ ra ai à?"
Phó Ức Vi khó hiểu: "Nhớ ra ai?"

Lưu Ngạn: "Mày là cái đồ vô tâm! Bội tình bạc nghĩa!"
Phó Ức Vi: "....!Nói tiếng người giùm!"
Vẻ mặt của Lưu Ngạn thay đổi nhanh trong giây lát, nghiêm túc nói: "Cuối học kỳ 1 người ta vừa gửi thư tình cho mày, còn cho kẹo nữa, ăn ngon lắm."
Phó Ức Vi: "....."
Anh thật sự không nhớ rõ, ngồi nhớ cũng nhớ không ra, thế nên lại mặc kệ Lưu Ngạn, tiếp tục đi về lớp.
Khi đi đến cửa, anh cúi đầu, vì thế không nhìn thấy mà đụng phải một người khác, lần này còn là đụng trực diện.

Thế nhưng không chỉ là đụng phải thôi, mà bởi vì người nọ còn theo bản năng đưa tay ra, nên trông như anh cố tình nhào vào lồng ngực của người nọ để làm nũng.
Phó Ức Vi vội vã muốn thoát khỏi cái tư thế xấu hổ này, liên tục xin lỗi: "Tôi xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm."
Anh cảm thấy hôm nay trên trán của mình chắc đang dán một tờ giấy ghi 'không thích hợp để đi ra ngoài', ôi nản quá trời, mới đi được chút xíu mà đụng tới hai người, nếu như lúc này ở trên đường cao tốc, có phải anh sẽ đụng ra được bảy sao liên tiếp luôn không.
"Không sao đâu." Giọng của người bị anh đụng phải mang theo ý cười, nghe rất quen thuộc, Phó Ức Vi ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra đó là Chu Yến Thần.
Anh lại thấy hơi xấu hổ: "Là cậu à, ngại quá, tôi không chú ý...."
Có lẽ vì người trước mặt là người anh quen biết, nên giọng nói vừa rồ của anh không quá cứng ngắc, giống như được nêm thêm vài thứ vị, làm lời nói vừa rồi lộ ra hương vị ấm ức tủi thân.
Chu Yến Thần vỗ vai anh, an ủi nói: "Thật sự không sao mà, tôi cũng mới đi ra, muốn đi hóng gió xíu, đi tới đây thì đụng phải cậu thôi, cậu xem, tôi chưa bị đụng bầm người nữa, không cần để tâm đâu.".

Phó Ức Vi gật đầu, sau đó còn bị hắn kéo về chỗ ngồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận