Đường Tu đọc tin nhắn hơi mười lần, rồi dùng những ngón tay vô lực của mình mà gõ bàn phím.
[Cậu không phải có chìa khoá nhà à, vào bên trong đi, làm khổ nhục kế chi vậy.]
Khương Mặc không nghĩ rằng Đường Tu sẽ nhắn lại cậu trong vài giây, cũng không nghĩ là anh ấy sẽ "chửi khéo" mình như vậy, như cả hai hồi chưa cãi nhau, khiến cậu ngây ra chốc lát rồi bấm gọi Đường Tu.
Đường Tu đột nhiên nhận được cuộc gọi của Khương Mặc bị doạ đến ho khan, ho đến choáng váng, làm liên luỵ đến dạ dày cũng bị đau theo.
Vừa mới nói chuyện xong với Cố Ngôn Sênh nên lúc này họng đau vô cùng, đọc rõ chữ là điều vô cùng khó khăn, chủ yếu là do tiếng quá nhỏ, Khương Mặc sẽ không nghe thấy được.
Anh ho khan rồi cúp điện thoại, nghĩ là sẽ nhắn tin cho Khương Mặc, nhưng trước mắt trời đất cứ quay cuồng, đầu óc trống rỗng, sau đó là nghe tiếng điện thoại rơi.
Đường Tu thở dài, chờ cho đỡ choáng, rồi che bàn tay đang truyền dịch lại, cố gắng gượng dậy mặc cho đầu đầy mồ hôi cùng với cơn đau dạ dày làm cho sức cùng lực kiệt, cố hết sức xuống giường nhặt chiếc điện thoại đang không ngừng reo.
Dù là vậy, tay truyền dịch vẫn ứa ra chút máu, nhưng may anh là bác sĩ, nhanh chóng chỉnh cây kim đến đúng vị trí, rồi nằm lại trên giường thì thấy Khương Mặc uỷ khuất nhắn một tin: {Quả nhiên là anh vẫn đang giận.]
Đường Tu nhắn trong bất lực: [Tôi có việc bận nên ở bệnh viện mấy ngày mới về, cậu không cần chờ đâu.]
Khương Mặc nhắn trả: [Vậy mỗi ngày tan làm em sẽ đến chờ anh.]
"Ách....Đồ trẻ con." - Đường Tu thầm nói.
- ---
Vài ngày sau, Đường Tu về lại cư xá, trời đã tối, anh ở dưới lầu nên không thấy trong nhà đang sáng, anh kinh ngạc nhìn chằm chằm, lại nhìn về chỗ đậu xe thường ngày của Khương Mặc cũng không gặp xe của cậu.
Khương Mặc có rất nhiều xe, hầu như mỗi tuần đều lái một chiếc khác nhau, nên Đường Tu cũng không nhớ rõ cậu đi xe kiểu nào.
Dẫu sao Khương Mặc cũng là con nuôi của Khương Hải, quản lý một đế chế thương nghiệp khổng lồ như vậy thì đổi xe liên tục cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng nghĩ kỹ lại, đổi xe nhiều như vậy hẳn là có mục đích nào đó khác.
Có lẽ Trường Hải thật sự có làm một số chuyện trong bóng tối, cần phải che giấu tai mắt người ngoài.
Cũng có thể do làm những công việc ngầm của Trường Hải mà Khương Mặc thường mai danh ẩn tích một thời gian, cũng như thỉnh thoảng lại mang theo vết thương trở về.
Lướt qua vết thương Khương Mặc cùng với sắc mặt không còn chút máu của cậu, Đường Tu khó chịu hít sâu một hơi, ấn lên huyệt thái dương, đi vào nhà.
Anh mở phòng ra, trong phòng tối om, vì có bệnh quáng gà nên khả năng nhìn ban đêm của anh rất yếu, định đưa tay bật đèn.
Chợt ngay một giọng nói, kế đến có người ôm chầm từ phía sau, thân thể người đó nóng hổi, mùi rượu nồng đậm, ôm lấy cậu thở dốc, giọng nói khàn khàn: "Anh về rồi."
Mắt Đường Tu tối sầm lại: "Tại sao lại uống rượu lúc này, vết thương nhiễm trùng chết thì sao?"
Khương Mặc cười khẽ: "Em không sợ chết."
Đường Tu tức giận nói: "Nhưng tôi sợ."
Đường Tu lại muốn đi bật đèn, Khương Mặc lại dùng sức chế trụ cổ tay anh, đem thân thể của anh xoay lại, không nói không rằng mà hôn lên bờ môi lạnh buốt của anh.
Đường Tu nãy giờ không uống nước nên bờ môi anh hơi khô nứt, Khương Mặc dùng sức hôn lên khiến nháy mắt làm nó nứt ra và chảy máu, anh cau mày định đẩy Khương Mặc ra, Khương Mặc không những không ngừng lại mà còn hôn sâu hơn, như hút sạch không khí trong người anh, hôn đến khi anh không còn sức đứng nữa, liền ôm ngang anh lên ghế salon.
Bệnh Đường Tu vẫn chưa khỏi hẳn, cơn đau dạ dày càng lúc càng tăng cộng thêm cơn choáng khiến anh không có khí lực nào để phản kháng, thậm chí muốn mắng cũng không mắng nổi, tất cả sức lực đều dồn vào hô hấp, nhưng không khí xung quanh cũng không tính là tốt, chỉ toàn mùi rượu, anh khó chịu kêu vài tiếng "Khương Mặc", còn những từ khác đều không thể cất lên thành lời.
Nhưng anh lại không biết bộ dạng thở dốc của anh kèm theo việc liên tục gọi tên Khương Mặc đã khiến dục hoả trên người cậu ngày càng mạnh hơn, cậu tham lam hôn Đường Tu, từ xương quai xanh đến vành tai, từ bờ môi đến khoé mắt, sau đó ôm lấy thật chặt anh, giọng khàn khàn hơi run rẩy: "A Tu, cho em được không?"
Đường Tu mượn ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng, nhìn Khương Mặc đang kề sát mình, đôi mắt đỏ bừng tràn đầy tơ máu, trông như vừa mới khóc qua, khiến trái tim anh như xoắn lại, cuống họng đau đau nổi lên một vị ngai ngái.
Đứa nhỏ đã ba tháng, đã có thể hành sự, nhẹ nhàng một chút sẽ không sao.
Ngoài ra, Quách Khả đã giúp anh xin nghỉ ba ngày nên mai anh không phải đi làm.
Đường Tu thở dài, dưa tay ôm lấy Khương Mặc, để cậu giống như một đứa trẻ tựa vào lòng mình, xoa xoa sau gáy trấn an cậu, đôi mắt nhắm lại khàn giọng êm ái nói: "Nhẹ một chút.....có thể."
Được sự cho phép của anh, Khương Mặc như một tử tù được cứu rỗi, vừa kinh sợ vừa mừng rỡ như điên.
Động tác của cậu không thô bạo, nhưng cũng không gọi là ôn nhu, mà mang theo sự khắc chế và cướp đoạt.
Mỗi lúc Khương Mặc xâm nhập vào bên trong Đường Tu đều cố gắng điều chỉnh lại tư thế của chính mình, tận lực phối hợp, đồng thời cũng ôm bụng che chở cho đứa nhỏ.
Eo của anh dần dần không chịu nổi gánh nặng, bụng đau như muốn vỡ ra, cũng do tư thế quá cứng nhắc, những chỗ anh tiếp xúc với salon đều bị cọ xát đến bong da, chảy máu.
Nhưng trong cả quá trình Đường Tu không có giãy dụa, cũng không phản kháng, mà chỉ im lặng ôn nhu, dùng cách của riêng anh để an ủi và bao dung lấy Khương Mặc.
Cho đến khi anh mất đi ý thức.
- ---
Trưa thứ hai, Khương Mặc tỉnh dậy, đầu óc đau như bị kim châm chích, mí mắt nặng trĩu, cả người ngơ ngơ ngác ngác không biết mình đang ở đâu, những chuyện phát sinh hôm qua dần hiện ra như thước phim tua chậm và rõ ràng trong tâm trí.
Căn bản hôm qua lúc đang chờ Đường Tu về thì Khương gọi đi tiệc tối, bảo là bàn về chuyện làm ăn, nói trắng ra là một buổi xem mắt.
Do cậu một mực không chịu dẫn Đường Tu ra mắt, cha hoài nghi rằng cậu không có đối tượng, liền tự ý sắp xếp bữa cơm này.
Cậu uống rượu có hạ loại xuân dược gì không rõ, dục hoả thiêu đốt cả người mà bản thân không thể giải quyết được, thiếu chút nữa là động thủ đến con gái nhà lành của đối phương, may mà cậu khắc chế được.
Sau đó....Cậu giống như đã quay lại nhà Đường Tu.
Rồi sau đó....
Trong lòng Khương Mặc run lên, mở choàng mắt, tỉnh táo triệt để, phát hiện chính bản thân mình nằm trên sàn nhà, ngửa mặt lên trời, dạng chân dạng tay ra(*), đập vào mắt cậu là chiếc đèn treo kiểu cũ trong phòng khách Đường Tu.
(*): Nguyên văn: Tứ ngưỡng bát xoa (Chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, dạng chân dạng tay ra, có ý chê trách.)
Cậu vội vàng ngồi nhỏm dậy, lập tức quay đầu về phía ghế salon, khung cảnh trước mắt khiến máu toàn thân cậu chảy ngược.
Đường Tu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng lớn, khuôn mặt tái nhợt nằm mê man trên ghế salon, ngoài chiếc áo sơ mi còn có hai chân đều lấm ta lấm tấm vết máu, thậm chí trên đùi còn có vô só vết sưng xanh tím, mái tóc ngắn đen nhánh rối xù, bờ môi kho nứt như dòng sông đã cạn nước từ lâu, hô hấp gian nan và chậm chạp.
Khương Mặc chạm vào thân thể của anh, lạnh như băng, trái tim cậu lập tức xoắn lại, đầu ngón tay cậu đau đến phát rung.
Cậu muốn ôm anh và truyền cho anh một chút ấm áp, nhưng có vẻ chạm đến chỗ đau nào đó, Đường Tu nhíu chặt lông mày, lông mi run rẩy, mắt nhắm môi lẩm bẩm như muốn nói gì, hình như là cầu khẩn gì đó.
"Không muốn....Đau...."
Cậu là cầm thú à....
Khương Mặc lập tức muốn quất mạnh lên bàn tay của chính mình, mà thực tế cậu cũng đã làm thế.
"Thật xin lỗi A Tu....Em, em sẽ không làm vậy nữa đâu....Em sợ anh lạnh, để em tới ôm anh một cái nha..." - Khương Mặc không biết Đường Tu có nghe cậu nói gì hay không, cậu vẫn tiếp tục nói lời xin lỗi không đầu không đuôi, sau đó tay chân luống cuống nhưng vô cùng ôn nhu mà thử ôm lấy anh lên.
Đường Tu cau mày nắm lấy cánh tay Khương Mặc, đau đến mức hút một ngụm không khí, cổ họng kêu lên một tiếng nghẹn ngào như tiếng mèo con, cái cổ tái nhợt vô lực ngã ra sau, yếu ớt như thể chạm vào là đứt ra, làm Khương Mặc đau lòng đến nỗi hôn anh liên tục để trấn an, cuối cùng cũng ổn thoả đem người ôm vào lòng, dùng tấm chăn che lại vết thương chồng chất trên cơ thể anh.
Cậu thật muốn giết chết chính mình.
Đường Tu cực kỳ sợ đau, lần đầu tiên bọn họ hành sự, dù đã chuẩn bị đầy đủ các bước, lúc cậu đi vào anh vẫn đau đớn đến ngất đi.
Mặc dù tối qua cậu bị thuốc đến mơ mơ hồ hồ, cậu vẫn ý thức được mình đã làm càn như thế nào, đến bây giờ cậu vẫn có thể nhớ rõ từng giờ từng phút lúc đó, gần như không lúc nào làm là không tiết chế....nên lúc đó anh ấy hẳn phải đau đớn rất nhiều.
- ---
May là Đường Tu không bị sốt bởi trận hôm qua, không biết là phúc hay hoạ nhưng từ nhỏ anh đã rất ít sốt, nhưng nhiệt độ thân thể và chỉ số đường huyết lại hơi thấp, làm thế nào các chỉ tiêu đó cũng không tăng lên.
Anh nằm trong ngực Khương Mặc ngủ đến mấy giờ, đến trời tối mới tỉnh dậy.
Khương Mặc nhìn anh chậm rãi mở đôi mắt ướt át, hơi mơ màng nhưng lại mang đến sự thuần khiết như trước, đáy lòng cậu liền dâng lên một chút mềm mại, ấm áp.
"A Tu?" - Khương Mặc nhẹ giọng gọi anh - "Đợi em mở đèn lên, anh có khó chịu gì nói em nha."
Cậu đưa tay vặn nút xoay của cái đèn dưới sàn, thấy Đường Tu nhíu mày, cậu lập tức ngừng lại, dùng tay chắn ánh sáng thay anh: "Chói mắt quá à?"
Đường Tu khe khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn yếu ớt nói: "Tay kia của cậu...dùng lực hơi mạnh."
Anh suy yếu vô cùng, vừa dứt lời liền bắt đầu hít thở, nhưng có chút không thông.
Khương Mặc nhận ra Đường Tu đang nhắc đến cái tay bị thương của mình, đáy lòng lan lên một trận buốt nhức, vì thế một bên ôm Đường Tu vào ngực, một bên cúi đầu muốn hôn anh.
Thế nhưng không biết sức lực ở đâu mà khi môi cậu định chạm vào, Đường Tu lập tức dùng bàn tay tát vào mặt cậu.
Cú tát này tất nhiên là không đau, thậm chí cậu còn cảm thấy nó mềm mại và mang theo vẻ nũng nịu, nhưng vẫn khiến Khương Mặc sửng sốt một chút.
"Nữa à?" - Đường Tu lạnh lùng nhìn cậu - "Cút đi!"
Đối với việc bị trở mặt đột ngột, Khương Mặc tự biết bản thân mình bị trừng phạt là đúng, nhưng vẫn cảm thấy rất uỷ khuất: "Thân thể anh lạnh lắm, để em ôm anh một cái."
"Tôi có chết cóng cũng không liên quan đến cậu, bỏ ra!" - Đường Tu nói rồi nhưng Khương Mặc vẫn không buông tay, liền cắn răng muốn trườn lên thoát khỏi lồng ngực Khương Mặc, nhưng chỉ mới trườn đến eo, dạ dày anh liền xoắn lại, khiến anh đau đến cảnh trước mắt biến đen, ngã xuống.
"Anh đừng gấp, để em đỡ anh dậy." - Khương Mặc vòng tay qua nâng eo Đường Tu lên.
Hôm nay sau lưng Đường Tu cực kỳ nhạy cảm, nguyên do hôm qua lúc làm Khương Mặc đã dùng lực rất nhiều tại nơi đó, vì thế khi cậu đụng một cái, cơn ác mộng hôm qua giống như thuỷ triều ập đến, eo Đường Tu lại run lên, nhưng rồi lại cố gắng nhịn lại cơn đau của cơ thể, dùng sức né tránh Khương Mặc, ngồi xuống cách cậu một chỗ rất xa.
Khương Mặc sửng sốt một chút, cố ý tới gần anh: "A Tu?"
"Cậu đừng qua đây!" - Đường Tu giống như bị thứ gì đó kích thích mà khàn giọng quát khẽ, sau đó anh lại nhận ra tâm tình minh bị mất khống chế, liền ho khan nhẹ, cúi đầu dùng chăn che kín mình, thì thào nói: "Đừng qua đây....Để tôi bình tĩnh lại đã."
Giọng nói Đường Tu run rẩy, đầu ngón tay nắm chặt lấy chiếc chăn, thân thể anh nhẹ nhàng phát run.
Khương Mặc lập tức hiểu ra.
Đường Tu đang sợ, sợ cậu lát nữa sẽ như con thú săn mồi nhào đến cắn xé anh.
Khương Mặc biết hành vi của cậu đêm qua chẳng khác nào một tên cưỡng gian vì cậu chưa bao giờ đối với Đường Tu thô bạo như thế này cả.
Cậu biết tính anh khá kiêu ngạo và tự cao, không chửi ầm lên với cậu, cũng không đem cậu đuổi ra khỏi cửa, thậm chí cũng không nói nặng với cậu một câu, việc không cho cậu lại gần anh đã là việc cực kỳ bao dung rồi.
Khương Mặc vừa đau lòng vừa xấu hổ và day dứt, chỉ biết cẩn thận từng ly từng tí mà tới gần anh, nhẹ giọng thì thầm: "Thật xin lỗi A Tu....Tối hôm qua do em uống hơi nhiều....Em sẽ không làm vậy với anh nữa đâu.
Trên người anh nhiều vết thương như vậy....cần nên xử lý một chút...nha~"
Đường Tu ý thức được Khương Mặc đang tiến lại gần, lập tức đem thân thể mình cuộn chặt hơn, nhíu mày, thấp giọng nói: "Không cần, tự tôi sẽ làm....Cậu đừng lại đây."
"...." - Khương Mặc thở dài, trầm mặc luống cuống một hồi, cúi người xuống bàn trà lấy ra một hộp nhỏ, bên trong có một cái kéo, đặt ở nơi Đường Tu có thể cầm lấy: "A Tu, anh cầm đi, nếu em tiếp tục đối xử với anh như vậy, anh có thể trực tiếp đâm em....hoặc em cũng có thể tự đâm mình."
Đường Tu cúi đầu trầm mặc không nói, Khương Mặc cũng không biết làm sao, bầu không khí nhất thời yên tĩnh đến ngạt thở.
Cho đến khi Đường Tu thở dài, khàn khàn nói: "Bản thân cậu...nhiều khi quá đáng thực sự.
Tiện nghi thì bị cậu chiếm, ăn xong chùi mép xong nghĩ quẩn, để tôi sống một mình mỗi ngày thờ chồng chết, mỗi ngày vì cậu mà tiều tuỵ, sao cậu có thể như vậy chứ?"
Nghe Đường Tu nói xong, Khương Mặc như được ban đại xá nhìn về phía anh, mở to hai con mắt, quên cả chớp mắt, mái tóc rối bù xù như ổ gà, cả người như một con Đại Kim Mao lông xù.
Cậu thử thăm dò tiến về phía Đường Tu, thấy Đường Tu không còn trốn tránh, cậu ngây ngốc nở một nụ cười, bổ nhào qua ôm lấy anh, vừa cọ cọ đầu vừa vẫy đuôi: "A Tu...A Tu!"
Đường Tu nhíu mày, thân thể hơi co lại: "Nhẹ nhẹ thôi....Đau chết đi được.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...