Hứa Băng Dương đứng đó ngơ ngác.
Nói thật, thời điểm viện trưởng nói rằng có người muốn nhận nuôi cậu, Hứa Băng Dương vô cùng kinh ngạc.
Cậu đã mười hai tuổi, mà tâm lý chung của mọi người đều không muốn nhận nuôi trẻ lớn như vậy nữa, bởi vì bọn họ sợ trẻ con đã có nhận thức rõ ràng thì khó mà thân thiết như một gia đình máu mủ được.
Huống hồ, Hứa Băng Dương cũng không cảm thấy chính mình có điểm gì đặc biệt ưu tú.
Cậu lớn lên cũng không xuất sắc, thậm chí có chút gầy, mà ở trẻ con thì vốn gầy gò như cậu không phải điềm tốt.
Ưu điểm duy nhất chắc là học vấn của cậu không tồi.
Đương nhiên, này cũng không phải là cậu có một bộ não xuất sắc như Einstein, mà là do cố gắng chăm chỉ mà thành.
Hứa Băng Dương từ lúc còn nhỏ đã tự nhận thức được hoàn cảnh của mình.
Đặc biệt sau một thời gian dài sinh sống trong cô nhi viện đến giờ, cậu đã phần nào xác định được, không có khả năng có người muốn nhận nuôi cậu.
Tuy vậy khả năng ấy vào thời điểm này dường như đã không còn đúng nữa.
"Chào con, tên ta là Mục Cảnh."
Hứa Băng Dương nhìn nam nhân trước mắt vươn tay về phía cậu, như muốn làm quen.
Hứa Băng Dương nhíu nhíu mày, cậu nhìn về phía viện trưởng, bà cũng chỉ mỉm cười rồi gật gật đầu.
Đối với viện trưởng, Hứa Băng Dương vốn vẫn luôn tín nhiệm bà.
Bà là một người phụ nữa tuy nghiêm khắc nhưng lại vô cùng có trách nhiệm, mỗi đứa trẻ được nhận nuôi, bà đều sẽ điều tra bối cảnh cùng điều kiện sống của gia đình đó.
Hơn nữa, mỗi năm bà sẽ đến thăm hỏi một hai lần.
Tại vì hiện nay, Hứa Băng Dương không thể không thừa nhận, có rất nhiều người nhân cách không ra gì.
Trước đây từng có vụ việc mà trẻ sau khi được nhận nuôi lại bị xâm hại tình dục, từ đó bà luôn canh cánh sự việc đó trong lòng.
Bởi vì chuyện này, bà thậm chí còn vì quá suy nghĩ mà đổ bệnh, thật lâu mới khôi phục thân thể.
Đây là lần đầu cậu gặp mặt Mục Cảnh, Hứa Băng Dương biết, viện trưởng sẽ quan sát rất kĩ thái độ của họ.
Mặc kệ do bất cứ lý do gì mà một trong hai người thể hiện một tia phản cảm, bà sẽ ngay lập tức ngăn cản.
"Chào chú." Cuối cùng, Hứa Băng Dương cũng mỉm cười bắt tay lại với Mục Cảnh.
Không thể không nói, Hứa Băng Dương cho dù cảm thấy bản thân rất có chủ kiến, nhưng khi đứng trước người nam nhân này vẫn có một chút thấp thỏm.
Mục Cảnh từ trên xuống dưới ăn mặc xa xỉ, là người có thể cung cấp cho cậu một môi trường sống vô cùng đầy đủ.
Dù đây là lần đầu gặp mặt, đối Hứa Băng Dương mà nói, cậu biết đây là một nam nhân vô cùng ưu tú.
Nhưng điều Hứa Băng Dương chú trọng, là đối phương có thể cho cậu một gia đình ấm áp hay không.
Mục Cảnh cười với cậu một cái.
"Như vậy, con còn đồ vật gì muốn thu thập sao? Nếu có ta có thể kêu trợ lý tới giúp.
Còn không thì chúng ta đi thôi." Ngữ khí Mục Cảnh cũng không có biến hóa gì nhiều.
Viện trưởng hơi nhíu nhíu mày: "Mục tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?"
Mục Cảnh đáp ứng rồi cùng bà đi ra một chỗ khác.
Viện trưởng cùng Mục Cảnh đi thêm một đoạn, sau khi xác định Hứa Băng Dương sẽ không nghe được nội dung cuộc trò chuyện, mới nhẹ giọng nói: "Ngài là thật sự muốn nhận nuôi Hứa Băng Dương sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy mong ngài đối đãi với nó nhiệt tình một chút, có lẽ ngài có thể cùng nó đi thu thập đồ vật, mà không phải nhờ đến trợ lý.
Mong ngài hiểu rằng, điều mà mỗi đứa trẻ ở nơi này khao khát chỉ là một gia đình ấm áp.
Tôi cũng không hi vọng ngài nhận nuôi nó rồi chỉ lạnh nhạt bồi dưỡng nó để có người kế thừa gia sản.
Tôi tin tưởng ngài cũng không phải người xấu, nhưng tôi vẫn phải bảo vệ từng đứa con của nơi này.
Nói thật, biểu hiện của ngài ngày hôm nay tôi cũng không phải hoàn toàn vừa lòng, ngài có lẽ còn có một chút không kiên nhẫn.
Tôi sẽ để Hứa Băng Dương đi cùng ngài, nhưng ngày này năm sau, tôi sẽ đến thăm hỏi đáp lễ.
Nếu ngài đối Hứa Băng Dương vẫn là lạnh lùng như thế, tôi sẽ đem nó quay trở về."
Mục Cảnh nhíu mày, "Xin lỗi."
Viện trưởng im lặng không nói chuyện nữa.
Sau đó tuy đồ vật của Hứa Băng Dương rất ít, nhưng Mục Cảnh vẫn đi thu thập cùng cậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...