Lạc Anh ngay lập tức đi tìm người đó,Lạc Anh nhớ lại khoảnh khắc lúc người đó chữa thương cho mình, từng cử chỉ, hành động, lời nói đều giống hệt với người Lạc Anh thương – Phó Đình Tôn.
Lạc Anh không nhầm lẫn được, tuy không thể nhìn thấy dung mạo nhưng Lạc Anh cảm giác được người đó chính là Phó Đình Tôn và chỉ có Phó Đình Tôn mới thực sự hiểu được con người Lạc Anh khi bị đau như thế nào và phải xử lý như thế nào mà thôi.
Không thể chần chừ thêm nữa, vừa vào đến chỗ người đó ở, Lạc Anh xông vào rồi mạnh mẽ đẩy cửa nhưng lại không thấy người đó đâu.
Bỗng giọng nói cất lên từ phía sau lưng, quay lại thì thấy chủ nhân của phủ tướng quân đang đứng ở đó.
Lạc Anh nhất quyết lần này phải mở được cái mặt nạ đang che giấu khuôn mặt thật sự kia, nhanh chóng chạy lại, định bỏ cái mặt nạ của người kia ra nhưng người đó đã tránh được.
Đồng thời ôm chầm Lạc Anh vào lòng, khóa chặt người khiến Lạc Anh không thể cử động, môt tay xo nhẹ ở lưng trấn an, giả vờ như mình không biết cái gì cả.
- “Sao vậy? Phu nhân đang sợ hãi cái gì sao? Hay phu nhân muốn tìm ta có việc gì à?”
- “Lần sau đi chậm thôi không kẻo ngã đó. Phu nhân ngã thì ta xót lắm đó”
- *Ặc, mình không cử động được. Cái người này là vô tình hay cố ý vậy?*_Lạc Anh cố giãy dụa để thoát ra nhưng có vẻ như là không thể rồi
- “Đau…”
- “Phu nhân đau sao? Ta xin lỗi, ta ôm chặt quá. Chắc phu nhân là con người nên cảm nhận lực tay khác, ta xin lỗi”_Phó Đình Tôn giả vờ như mình không biết một chút gì, nghĩ rằng Lạc Anh đang hoảng sợ, liên tục cúi đầu xin lỗi khiến Lạc Anh rất bối rối
- “Ta không sao. Lão gia đừng làm như vậy mà, ta thật sự ổn”
- “Vậy thì tốt rồi, ta cứ sợ lực tay của ta mạnh quá làm phu nhân đau”_Phó Đình Tôn cười ngây ngốc nói, gãi gãi cái đầu
Lạc Anh thấy người trước mặt mình đang mất tập trung thì lập tức giả vờ bị ngã xuống, tay cũng bám lấy cái mặt nạ kéo xuống như quán tính vậy, Lạc Anh dám chắc người kia sẽ đỡ lấy mình nên không sợ.
Mặt nạ rơi xuống, khuôn mặt người đó cũng hiện ra, Lạc Anh nhân lúc người đó hoảng hốt thì lén liếc nhìn nhưng ai ngờ, trên mặt của người đó thực sự có một vết chém lớn, không những vậy làn da còn sần sùi như bị bỏng vậy mà cũng chả phải Phó Đình Tôn của mình.
Cảm giác thất vọng cùng tội lỗi ngập tràn trong người, Lạc Anh vẫn cố diễn nói rằng chân mình hơi đau, có vẻ là bị trật rồi để người đó không chủ ý đến.
Người đó sau khi bị rơi mặt nạ cũng nhanh chóng lấy lại rồi đeo lên, vẻ mặt bối rối khi bị nhìn thấy dung mạo của mình nhưng vẫn ân cần hỏi han Lạc Anh từng li từng tí một.
Lạc Anh nhìn như vậy, cảm giác tội lỗi vô cùng, hai tay cứ đan vào nhau mãi, hai môi cứ mím chặt rồi thả
- “Phu nhân còn đau ở đâu nữa? Để ta xem cho…”
- “Ta hơi hơi đau ở chân”
- “Đây hả? Chắc là bị trật rồi, để ta kiểm tra cho”
- “Ừm…Cảm ơn ngươi”_Nhìn người đó đang tập trung kiểm tra chân cho mình, Lạc Anh càng cảm thấy ăn năn hơn, chỉ vì cái tính tò mò của mình mà đã khiến người ta tổn thương. Không chịu nổi nữa, Lạc Anh muốn xin lỗi người đó
- “Ta…Ta xin lỗi vì đã làm rơi mặt nạ của ngươi…Ta…Ta…”
- “Không sao đâu. Ta chỉ sợ phu nhân sợ khuôn mặt này của ta nên ta mới che đi mà thôi, nếu phu nhân không sợ thì ta có thể bỏ ra cũng được. Cái này là do lúc ở trận chiến ta bị thương với bị đám giặc ngoại xâm tát nước nóng vào nên mới bị như vậy đó”
- “Ta xin lỗi…Lại động vào nỗi đau của ngươi rồi”
- “Không sao không sao. Ta ổn mà, nếu phu nhân không sợ thì ta yên tâm rồi chứ ta thoải mái lắm”
Lạc Anh dù có nghe người trước mặt từ chối lời xin lỗi của mình với liên tục nói mình không sao nhưng Lạc Anh biết người đó hẳn là buồn lắm.
Lạc Anh cúi xuống, nắm lấy tay người đó rồi nói có cần mình làm gì không để mình làm cho không Lạc Anh ăn năn lắm, dù có nói không sao nhưng trong tâm Lạc Anh thấy bản thân vô cùng tội lỗi.
Nếu người đó không giao việc hay bảo Lạc Anh làm bất cứ việc gì thì Lạc Anh cứ ngồi đây, không ăn không uống cho đến khi được giao một công việc để bù đắp cho tội mình gây ra.
Phó Đình Tôn thực sự không muốn làm khó Lạc Anh, muốn Lạc Anh nghỉ ngơi cơ nhưng mà thấy Lạc Anh kiên quyết như vậy thì không còn cách nào khác đành chấp nhận vậy.
Đứng dậy lấy cho một cuốn sổ, giao cho Lạc Anh việc tổng sổ chi tiêu, ngân lượng của tháng này còn mình thì đi làm việc khác.
- “Đây, cái này tính như thế này…Rồi tổng hợp lại, tối ta sẽ kiểm tra, được không?”
- “Được được!! Ta sẽ cố gắng làm tốt để không phụ lòng lão gia đâu”
- “Ừm, tốt lắm. Ta đi có việc một chút, có gì cứ gọi ta. Ta vẫn nghe được”
- “Ừm ừm!!
Lạc Anh nhận được việc thì mừng rỡ vì Lạc Anh rất thích làm mấy công việc thiên về tính toán như vậy nhưng lại không có cơ hội tiếp xúc nhiều.
Phó Đình Tôn chỉ cho Lạc Anh cách tổng sổ đơn giản rồi bê cái bàn ra cho Lạc Anh để sổ lên viết, bản thân thì đi ra ngoài có việc một chút.
Trước khi rời khỏi cửa vẫn quay lại nhìn Lạc Anh một cái rồi thở phào nhẹ nhõm, may là có đề phòng trước rồi không thì lộ danh tính mất.
Công nhận Lạc Anh gian xảo thật đó, Phó Đình Tôn biết nhưng không nói mà thôi nhưng nghĩ lại, bộ dạng ăn năn cũng đáng yêu phết đấy chứ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...