Edit: Pa
[Đừng tùy tiện nhìn chằm chằm cơ thể người khác]
***
"Nhất thời, tôi chưa có cảm hứng." Thẩm Cảnh Duyên chau mày, cậu muốn xây dựng một thế giới quan rộng lớn, quy mô hơn trước, muốn nỗ lực hết sức để trở nên hoàn hảo hơn, đồng thời cũng là thử thách bản thân.
"Cứ làm từ từ." Hàn Hành Chu chậm rãi đứng lên, vỗ đầu Thẩm Cảnh Duyên.
"Tôi cảm giác anh đang dỗ cún con." Thẩm Cảnh Duyên lật người lại, nhìn Hàn Hành Chu rồi phàn nàn.
Không đến nỗi là dỗ cún con, nhưng dỗ bé con thì đúng rồi, Hàn Hành Chu cười cười không đáp:
"Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.
Trong mấy ngày tới, chúng ta còn thăm thú những nơi khác nữa mà.
Cứ từ từ mà suy nghĩ cũng được."
"Ừm."
Phần còn lại của hành trình giống như ngày đầu tiên, một nửa hành trình sẽ tham quan các khu di tích lịch sử, một nửa là những điểm du lịch hiện đại.
Đối với việc lữ đoàn sắp xếp tới khu phố thương mại thì Hàn Hành Chu và Thẩm Cảnh Duyên cũng không có ý kiến gì, họ sẽ tự đi dạo phố sau khi tham quan các di tích lịch sử, rõ ràng là tự do hơn nhiều.
Tuy vậy, hai người lại khá hào hứng với chuyến du ngoạn tới suối nước nóng vào ngày cuối cùng.
Trong mấy ngày vừa qua, theo như Hàn Hành Chu nói, họ đã đến thăm những địa điểm tiêu biểu nhất.
Vì thời gian tham quan khá dài nên có thể quan sát từ những thứ nhỏ bé nhất, hơn nữa qua lời thuyết minh của hướng dẫn viên, ngay cả người không biết nhiều về lịch sử như Hàn Hành Chu cũng quan tâm đến lịch sử hàng nghìn năm của đất nước hơn, anh bắt đầu hiểu tại sao Thẩm Cảnh Duyên lại say mê lịch sử đến thế.
So với những nội dung khô khan trong sách thì lịch sử đại diện cho cuộc sống của nhiều thế hệ, những gì chúng ta nhìn thấy, nghe thấy là hơi thở cuộc sống của một thế hệ từ cách đây rất lâu.
Dường như Thẩm Cảnh Duyên không biết mệt mỏi.
Kể từ sau khi tốt nghiệp, hầu như cậu không có những trải nghiệm phấn khích như này, cậu chụp ảnh ở mọi nơi, không chịu bỏ qua bất cứ điều gì cho dù là những chi tiết nhỏ nhất.
Bởi vì văn hóa của mỗi triều đại khác nhau, từ phục trang hằng ngày, thực phẩm, nhà ở, phương tiện đi lại cho đến phong cách kiến trúc, một số tư tưởng mang theo màu sắc độc đáo riêng của từng triều đại.
Thẩm Cảnh Duyên hoàn toàn bị cuốn hút bởi những điều đó.
Cậu cẩn thận phân loại từng danh lam thắng cảnh, dự định sau này sẽ tìm những cuốn sách có liên quan để xây dựng lên thế giới quan của riêng mình dựa trên cơ sở của những nền văn hóa này và định hình một thế giới trong tưởng tượng.
Cậu chia sẻ cảm xúc của mình với Hàn Hành Chu, sau khi nói xong, cậu thấy mình hơi trẻ trâu, "Anh sẽ không cảm thấy tôi ấu trĩ chứ?"
"Sao có thể chứ."
Ngược lại, Hàn Hành Chu rất vui, hiếm khi nghe Thẩm Cảnh Duyên nói này nói kia, cảm xúc của Thẩm Cảnh Duyên cũng lan sang anh, dường như Hàn Hành Chu cũng bắt đầu khao khát với thế giới giả tưởng đó.
"Có thể dùng ngòi bút của mình để sáng tạo nên một thế giới giả tưởng, so với nhiều người thì cậu đã rất giỏi rồi."
"Nhưng đề tài này không dễ kiếm tiền..." Thẩm Cảnh Duyên trở về với những băn khoăn rất đời, "Tôi bắt đầu từ việc viết tiểu thuyết tình cảm, đột ngột chuyển mình thì có kỳ lạ lắm không?"
"Cậu có thể thử kết hợp trước rồi sau đó bắt đầu khai thác những khía cạnh khác."
Thẩm Cảnh Duyên nghĩ mình phải xây dựng thêm tuyến tình cảm, nếu không cậu sẽ thấy có lỗi với danh hiệu của mình.
Cậu tiếp tục cắm đầu sắp xếp ảnh chụp trong mấy ngày qua, giờ mới nhận ra mình và Hàn Hành Chu không chụp chung tấm nào.
Lúc đi qua phố đi bộ, không ít lần cậu bắt gặp những người qua đường chụp ảnh check-in, nhưng Thẩm Cảnh Duyên đã đói lắm rồi, cậu không nghĩ tới việc check-in mà đi thẳng tới nhà hàng để ăn tối cùng Hàn Hành Chu.
Mà tính cách của Hàn Hành Chu thì không thể nào đề nghị chụp chung với người khác trước được.
Kết quả là cả hai không có tấm ảnh kỷ niệm nào, vòng bạn bè cũng không cập nhật, nói đi du lịch mà cứ như cách biệt với thế giới.
"Hàn Hành Chu, chúng ta quên không chụp ảnh rồi." Thẩm Cảnh Duyên hơi buồn bực, hiếm khi có cơ hội đi du lịch, giờ mới thấy tiếc nuối.
"Anh gì cơ?"
"Ảnh du lịch, ảnh selfie ý."
"Không phải đến chỗ nào cậu cũng chụp lại rồi à?"
"Nhưng không có mặt chúng ta."
Hàn Hành Chu suy nghĩ một chút, thật ra có chụp ảnh hay không cũng không quan trọng, dù sao hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, ký ức nhất thời cũng chẳng quan trọng mấy.
"Không sao, đến địa điểm tiếp theo chúng ta sẽ chụp bù."
"Chụp luôn cơ!"
Thẩm Cảnh Duyên rời khỏi giường, kéo Hàn Hành Chu đến bên cửa sổ, đón ánh sáng tự nhiên, mở camera trước lên.
"Anh ngồi thấp xuống một chút."
"Được." Hàn Hành Chu vòng tay qua vai cậu.
"Một, hai, ba...!có vẻ hơi kỳ nhỉ?"
"Đâu có." Hàn Hành Chu nhìn bức ảnh, "Tôi thấy khá đẹp."
"Lát nữa, tôi đăng lên dòng thời gian nhé?"
"Ừ."
Thẩm Cảnh Duyên đã đăng lên bạn bè với dòng chữ: [Anh và biển]
Một lúc sau, đám bạn xấu xa của cậu bắt đầu bình luận:
[Không thấy biển đâu cả, chỉ thấy ông khoe ân ái.]
[Du thuyền trông như thế nào? Ông còn chẳng thèm chụp lại cho bọn tôi xem!]
Thẩm Cảnh Duyên nhấc máy lên phản hồi, Hàn Hành Chu đứng sang một bên.
Trong điện thoại của anh ấy không những chẳng có ảnh về chuyến đi, mà thậm ảnh chụp chung của hai người cũng gần như không có, chỉ có ảnh chụp số liệu, ảnh chụp màn hình liên quan đến công việc.
Sau khi suy nghĩ, Hàn Hành Chu bật máy ảnh lên, chụp lại góc nghiêng của Thẩm Cảnh Duyên.
Trong phòng vang lên âm thanh chụp ảnh, Thẩm Cảnh Duyên quay đầu lại hỏi:
"Anh đang chụp cái gì thế?"
Hàn Hành Chu mạnh dạn thừa nhận: "Cậu."
"Anh chụp tôi làm gì?"
"Bởi vì không có hình ảnh của cậu." Anh thành thật trả lời.
"Hả...!à." Nghe rất hợp lý, Thẩm Cảnh Duyên cũng không biết phải nói gì, vậy là cậu cũng mở camera lên:
"Vậy tôi cũng chụp anh."
"Được."
Kết quả là trên điện thoại của họ đã có một bức ảnh chụp chung, tuy ánh sáng không được tốt lắm nhưng có thể gọi là kỷ niệm "lần đầu tiên".
Vào ngày thứ hai, lịch trình được sắp xếp ở một khu nghỉ dưỡng trong thành phố, chủ yếu là tới suối nước nóng, nhưng cũng có một vài hoạt động lý thú khác.
Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu không có hứng thú với mấy hoạt động giải trí đó nên định bụng đi thẳng đến khu vực suối nước nóng.
"Tôi hơi căng thẳng." Lúc còn học đại học, Thẩm Cảnh Duyên còn không dám vào nhà tắm tập thể, thế mà bây giờ lại muốn đi tắm suối nước nóng, đó là một bước đột phá nho nhỏ.
"Không phải cởi hết đâu."
"Tôi xấu hổ."
Thẩm Cảnh Duyên thay áo choàng tắm, lộ ra một mảng da thịt lớn, Hàn Hành Chu liếc mắt nhìn sang, lần đầu tiên anh phát hiện ra Thẩm Cảnh Duyên trắng như vậy.
"Không có ai nhìn cậu đâu." Hàn Hành Chu nghiêm túc trả lời.
"..." Dường như những lời này làm tổn thương lòng tự trọng của cậu một chút, Thẩm Cảnh Duyên trừng mắt lườm anh.
Sau khi Hàn Hành Chu thay quần áo, Thẩm Cảnh Duyên nhìn anh rồi nói:
"Dáng người của anh..."
"Hả?"
"Lát nữa sẽ có rất nhiều người nhìn." Thẩm Cảnh Duyên bất giác nuốt nước bọt.
"Không liên quan gì đến tôi." Hàn Hành Chu nắm lấy tay cậu, đó là chiếc nhẫn họ đã đeo trong suốt tuần trăng mật, "Tôi đã kết hôn rồi."
Thẩm Cảnh Duyên chửi thầm trong lòng: "Chết tiệt! Cái quái gì thế!" Cậu gật đầu đáp: "Phải đó."
Họ không có suối nước nóng riêng nên chỉ có thể tới khu suối nước nóng chung ngoài trời, Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu chậm rãi ngâm mình trong suối nóng.
"Vừa rồi mấy cô gái đó đều nhìn anh, thậm chí cả đám con trai nữa." Thẩm Cảnh Duyên có thể nhận diện được ánh mắt đó, chính là kiểu tương tự như mấy bạn thụ của cậu.
"À." Hàn Hành Chu vươn tay ra khỏi mặt nước, lộ ra một chiếc nhẫn, Thẩm Cảnh Duyên thầm nghĩ, chiêu này thật đỉnh.
Ngâm mình trong chốc lát, một người đàn ông bước xuống nước, áo choàng tắm của anh ta đang mở rộng, lộ ra cơ bắp cường tráng, mấy bạn thụ lập tức thay đổi mắt, ngay cả Thẩm Cảnh Duyên cũng vô thức liếc nhìn.
"Duyên Duyên."
"Dạ?"
Hàn Hành Chu chỉ gọi cậu là Duyên Duyên khi có cha mẹ hoặc bạn bè của cậu, tự nhiên anh lại gọi như vậy khiến Thẩm Cảnh Duyên đơ ra một lúc.
"Đang nhìn cái gì đấy?"
"Đâu." Thẩm Cảnh Duyên khịt mũi cười hô hố, "Đằng kia có mấy bông hoa rất đẹp, haha."
"Đừng tùy tiện nhìn chằm chằm cơ thể người khác, rất bất lịch sự." Hàn Hành Chu thì thầm.
"À." Thẩm Cảnh Duyên thầm nghĩ, tôi sẽ nhìn trộm.
Nhìn thấy Thẩm Cảnh Duyên thu lại ánh mắt, Hàn Hành Chu hài lòng, bắt đầu suy nghĩ có nên đăng ký một khóa tập gym để Thẩm Cảnh Duyên khỏi phải nhìn lung tung nữa hay không.
____
Pa: Gs.
Hàn bắt đầu xoắn đít lên rồi.
Ngày chúng ta chờ đợi sắp đến rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...