Đam Mỹ Kim Phong Ngọc Lộ


Tiêu Nghiễn Ninh mua điểm tâm xong quay lại, trông thấy hộ vệ xếp thành hàng dài sau xa giá của Tạ Huy Chân thì đáy lòng kinh ngạc, vội vã lên xe.
Tạ Huy Chân vẫn đang ung dung thong thả uống trà, thấy Tiêu Nghiễn Ninh về đến thì nụ cười dâng trên khóe môi: “Phò mã làm việc nhanh quá.”
Tiêu Nghiễn Ninh chần chừ hỏi hắn: “Công chúa gọi bao nhiêu người đến đây vậy?”
Tạ Huy Chân nói: “Cả thảy ba trăm phủ binh.”
Tiêu Nghiễn Ninh không khỏi nhíu mày: “Dàn trận cương quyết xông vào phủ Quốc Công thế này, sợ là sẽ làm lớn chuyện, đến lúc ấy không thể cứu vãn được.

Vẫn là đừng mang theo nhiều người như vậy thì hơn…”
“Bản cung chính là muốn làm lớn chuyện, yên tâm, làm ầm đến trước mặt bệ hạ thì bản cung sẽ dốc hết sức gánh vác.”
Tạ Huy Chân nói xong, bên ngoài có người đến bẩm báo, nói bên phía phủ Anh Quốc Công truyền ra tin tức, đã bắt đầu cãi nhau rồi, bọn họ chẳng những không chịu đồng ý hòa ly, mà còn chối không thừa nhận đã lấy trộm của hồi môn của phu nhân Thế tử, thậm chí còn muốn động thủ với phu nhân Thế tử.
Điều Tạ Huy Chân chờ đợi chính là câu này.

Hắn lập tức hạ lệnh: “Phủ Anh Quốc Công cả gan làm loạn, ăn cắp vật ngự tứ mà bản cung tặng cho tỷ tỷ, nếu đã không chịu giao ra, bản cung chỉ có tự mình đến cửa để đòi.

Đi thôi, ngay lập tức theo bản cung đi gõ cửa chính của phủ Anh Quốc Công kia.”
Tiêu Nghiễn Ninh khuyên không nổi, lại thêm lo lắng cho bên chỗ tỷ tỷ, đến cùng cũng không nhiều lời thêm nữa.

Tạ Huy Chân cười với y: “Một lát Phò mã và bản cung cùng nhau vào phủ Anh Quốc Công[1], xem kịch là được rồi, không cần lo lắng.”
Tiêu Nghiễn Ninh chỉ đành phải gật đầu.
Phủ thượng Anh Quốc Công kia giờ phút này đang gà bay chó chạy.

Lúc Tiêu Đại cô nương bước vào vốn là còn do dự, nhưng được biết là kỹ tử kia nhân khi nàng ra ngoài lại vào phòng nàng tác oai tác quái, vài tỳ nữ nàng mang từ Vương phủ đến bị sỉ nhục thậm tệ thì lên tiếng tranh cãi, đang bị Thế tử Anh Quốc Công bảo người đè ra vả miệng.

Tiêu Đại cô nương tức khắc giận đỏ cả mắt, ma ma do Tạ Huy Chân phái cho nàng đi thẳng đến phía trước, mạnh mẽ đẩy mấy người đang đánh người ta ra, xuống tay hơi nặng một chút, xém tí đụng trúng kỹ tử đang lớn bụng kia.

Thế tử Anh Quốc Công đen mặt sai người bắt lấy các nàng, hai bên nảy ra xung đột, cuối cùng ồn ào đến chỗ Quốc Công và phu nhân Quốc Công ở chính viện.

Tiêu Đại cô nương ngay mặt nhắc đến chuyện hòa ly, bấy giờ liền chọc vào tổ ong vò vẽ.
Xa liễn của Tạ Huy Chân dừng ngay cửa chính phủ Quốc Công, trầm giọng hạ lệnh: “Đi gõ cửa, nói bản cung muốn vào phủ thượng của bọn họ đòi lại đồ.

Những người khác bao vây phủ đệ của bọn họ cho bản cung, một con ruồi cũng đừng cho bay ra.”
Khóe miệng lần nữa giương lên, chìa tay sang Tiêu Nghiễn Ninh: “Đỡ bản cung xuống xe.”
Tiêu Nghiễn Ninh lưỡng lự trong phút chốc, nắm lấy cánh tay hắn.
Thống lĩnh thị vệ tự dẫn người đến gõ cửa, người gác cửa thấy thế sợ đến mặt mày biến sắc, xoay người liền ù chạy vào trong, rất nhanh đã có quản gia của phủ thượng dẫn hộ viện (lính bảo vệ nhà) ra chặn cửa, miệng thì gào nơi này là phủ Quốc Công, dù là Công chúa cũng không thể tự tiện xông vào.
Tạ Huy Chân sầm mặt đi đến, toán thị vệ sau lưng nhao nhao rút kiếm khỏi bao, thanh kiếm trong tay thống lĩnh thị vệ càng trực tiếp hơn – lao đến cái cổ của quản gia kia, khiến đối phương tè ra quần ngay tại chỗ.
“Công, Công chúa tha chết ạ!”
Tiêu Nghiễn Ninh liếc mắt sang chỗ khác, Tạ Huy Chân giơ tay bịt mũi một cách ghét bỏ, nhấc chân bước vào, không ai dám ngăn cản nữa.
Vừa vào đến chính viện đã nghe thấy giọng nói tràn trề sức mạnh của Anh Quốc Công: “Thế này là làm gì đây! Nơi này là phủ thượng Anh Quốc Công của ta, Lạc Bình Công chúa đem nhiều người như vậy đến rốt cục muốn làm cái gì?!”
Người của phủ Công chúa cầm kiếm vòng trong vòng ngoài vây lấy chính viện, Tạ Huy Chân nhấc chân bước vào, liếc sang phu nhân Anh Quốc Công mặt mày sung huyết như gan lợn ở trước mặt: “Không làm gì cả, chẳng qua là nghe tỷ tỷ Tiêu gia nói một chiếc vòng ngọc bản cung tặng tỷ bị người trộm mất rồi, nó là vật năm ấy tiên đế ngự tứ cho bản cung, làm sao có thể rơi vào tay kẻ trộm cắp được.

Ban nãy bản cung phái người đi theo tỷ tỷ đến quý phủ đòi lại, nhưng lại nghe thấy Thế tử của quý phủ muốn động thủ với người của bản cung, lúc này bản cung mới phải đích thân đến nhà.”
Giọng điệu Tạ Huy Chân bình thản, nhưng lời nói ra lại càng khiến những người trước mặt đây tức giận căm phẫn: “Công chúa chớ có nói bậy! Người trong phủ Anh Quốc Công ta sao có thể trộm vật ngự tứ của tiên đế được chứ! Dù người có là Công chúa cũng không thể ở đây diễu võ giương oai, ngậm máu phun người như vậy!”
Tạ Huy Chân khẽ “ha” ra tiếng.
Tiêu Nghiễn Ninh vừa vào cửa trước hết là nhìn Tiêu Đại cô nương, thấy nàng dù hai mắt đỏ ửng nhưng cảm xúc hãy còn coi như là ổn định mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghe thấy Anh Quốc Công này nói chuyện lớn lối như vậy, cũng bị khơi gợi lửa giận, gằn giọng nhắc nhở đối phương: “Quốc Công gia nói năng thận trọng, trước mặt Công chúa điện hạ, vẫn nên kính cẩn chút thì hơn.”

Anh Quốc Công rất nhiều lời sắp sửa lao ra khỏi miệng cưỡng chế nín nhịn, mặt sưng xỉa đến độ càng đỏ hơn, nhưng phu nhân Quốc Công ở bên cạnh lại bỗng nhiên ấn lên tim, bắt đầu bật khóc nức nở.
Thế tử Anh Quốc Công không dám trút giận sang Tạ Huy Chân, sầm mặt định tóm chặt Tiêu Đại cô nương: “Ngươi ồn ào đủ chưa hả? Mang theo người ngoài vào nhà gây chuyện, là cảm thấy tìm được người chống lưng cho ngươi nên có khí phách rồi phải không? Ngươi đừng quên ngươi bây giờ là người của Lưu gia ta!”
Tiêu Nghiễn Ninh thấy thế sắc mặt khó coi định đi đến, Tạ Huy Chân đã trước một bước ra hiệu cho người của mình, vài nội thị sau lưng hắn bước sang bảo vệ cho Tiêu Đại cô nương, dùng sức chặn bàn tay thò về phía Tiêu Đại cô nương của Thế tử Anh Quốc Công kia, Thế tử Anh Quốc Công không phòng bị bị đẩy ra, chưa đứng vững chật vật lùi về sau hai bước, cả bàn tọa đập bẹp xuống đất.
Phu nhân Anh Quốc Công gào thóc bổ nhào về phía trước, đỡ lấy con trai của mình: “Mấy người các ngươi đừng có quá trớn, các ngươi hiếp người quá đáng…”
Tạ Huy Chân chẳng đếm xỉa lời la khóc om sòm của bà ta, hỏi Tiêu Đại cô nương: “Tỷ tỷ, tỷ tự nói đi, vòng ngọc bản cung tặng tỷ, có phải đã bị người trộm mất rồi không?”
Tạ Huy Chân trước kia tuyệt chưa từng gặp Tiêu Đại cô nương này, đương nhiên sẽ không có chuyện tặng vòng ngọc, nhưng hắn nói đến là chắc chắn thế này, Tiêu Đại cô nương tự nhiên sẽ không thọc gậy bánh xe hắn, gật đầu nói: “Phải, vòng ngọc ấy cất cùng một chỗ với trang sức cài đầu trong của hồi môn của ta, bị người trộm chung luôn rồi.”
Thế tử Anh Quốc Công bò dậy, tức giận mà rằng: “Ai biết có phải hạ nhân trong phòng của ngươi trộm hay không chứ!”
“Không đời nào,” Tiêu Đại cô nương nói chắc như đinh đóng cột: “Các nàng sẽ không làm loại chuyện như vậy.”
“Phủ Tiêu Vương trăm năm thế gia, gia phong nghiêm cẩn, bản cung cũng tin hạ nhân xuất thân Vương phủ sẽ không làm loại chuyện này,” Tạ Huy Chân ánh mắt ẩn ý quét qua đám người tức giận thở hổn hển của phủ Anh Quốc Công trước mặt, khoan thai nói: “Nếu các ngươi đã không chịu thừa nhận, vậy thì bản cung liền tự cho người lục soát, vật tiên đế để lại, kiểu gì cũng phải tìm về.”
“Ngươi dám!” Anh Quốc Công nổi trận lôi đình.
Tiêu Nghiễn Ninh tiến lên một bước chắn trước mặt Tạ Huy Chân, giống như là sợ những người này trong cơn kích động làm hắn bị thương.
Tạ Huy Chân liếc y một cái, khóe miệng nhếch lên.
Anh Quốc Công hét lên “Ai dám”, hộ viện của phủ Quốc Công dường như sắp sửa đánh nhau với thị vệ của phủ Công chúa, nhưng mấy tên hộ viện này không thể trang bị binh khí, hai ba phát đã bị người của Tạ Huy Chân thu phục toàn bộ, ngay cả chính Anh Quốc Công cũng bị người một trái một phải bắt lấy, ấn ngồi vào ghế không được động đậy, Tạ Huy Chân hạ lệnh với giọng lạnh lùng: “Lục soát từng gian viện lạc, bất kể là phòng của ai cũng không được phép bỏ qua.”
Phu nhân Anh Quốc Công dường như sắp ngất đi, hậu trạch đều là nữ quyến, những thị vệ này đi vào lục soát một trận, đây bảo các nàng sau này còn làm sao làm người?!
“Các ngươi đây là muốn làm gì! Các ngươi là muốn ép lão bà tử (mụ già) ta vào cung cáo ngự trạng (kiện cáo lên với vua) sao?!”
Lão phu nhân của phủ Quốc Công được người đỡ đến chính viện, cây gậy trong tay gõ lên nền đá vang cộp cộp, trợn trừng mắt với Tạ Huy Chân: “Hôm nay Công chúa nhất quyết muốn kết thù với phủ Anh Quốc Công ta hay sao?”
Tạ Huy Chân lạnh nhạt trông sang, vị lão phu nhân này là Quận chúa tôn thất Tạ thị, dựa theo bối phận hắn nên gọi bà ta một tiếng cô tổ mẫu (bà cô).
“Nếu Công chúa cứ khăng khăng như thế, hôm nay liền bước qua xác của lão bà tử ta trước rồi nói tiếp!”
Tạ Huy Chân cười khinh khỉnh: “Sợ là lão phu nhân đã quên bản thân mình họ gì rồi nhỉ, sợ người của bản cung lục soát phủ như vậy, chẳng lẽ phủ thượng Anh Quốc Công này giấu thứ gì không thể để người nhìn thấy được à?”
Lời hắn vừa ra khỏi miệng, lão phu nhân và Anh Quốc Công đồng loạt biến sắc, tuy nháy mắt một cái lại bị bọn họ che giấu mất, nhưng không lọt qua khỏi ánh mắt của Tạ Huy Chân.

Tạ Huy Chân lòng biết hôm nay mình đến đúng rồi, ánh mắt càng thêm lạnh, quát ra lệnh: “Lục soát!”
Lão phu nhân kia còn định ngăn cản, đã có kiện bộc (tôi tớ cường tráng) mà Tạ Huy Chân dẫn đến bước về phía trước, cưỡng chế đỡ lấy bà ta, khiến bà ta muốn lấy cái chết ép bức cũng không xong.
Đại đội thị vệ xông vào mọi ngóc ngách của phủ trạch này, quả thực là cái vẻ muốn tịch biên.
Đón lấy ánh mắt sắp sửa ăn thịt người của cả nhà phủ Anh Quốc Công, Tạ Huy Chân chọn một chiếc ghế nhàn nhã ngồi xuống, rồi lại ra hiệu với Tiêu Nghiễn Ninh và Tiêu Đại cô nương: “Các người cũng ngồi đi.”
Tiêu Đại cô nương hơi bị mất hồn chưa bình tĩnh lại bởi cục diện này, mặt mũi trắng toát hết cả ra, được tỳ nữ dìu ngồi xuống.

Tiêu Nghiễn Ninh đi đến bên cạnh Tạ Huy Chân, đứng vững không suy suyển.
Tạ Huy Chân nhắc y: “Phò mã chàng cũng ngồi đi.”
Tiêu Nghiễn Ninh lắc đầu, hạ giọng hỏi hắn: “Công chúa, … người định làm gì vậy?”
Y không phải là tên ngu đần, Tạ Huy Chân này hành động gióng trống khua chiêng, hiển nhiên Túy Ông chi ý bất tại tửu (có dụng ý khác).

Tạ Huy Chân không giải thích, tùy tiện quan sát nhóm người phủ Anh Quốc Công ở đối diện sắc mặt mỗi người một vẻ.

Gương mặt hắn tựa như có nụ cười, kỳ thực lại là sương giá phủ kín.
Lần nữa cúi đầu, chẳng thèm đếm xỉa mà chơi đùa với hộ chỉ sáo trên tay.
Bên ngoài thi thoảng có tiếng khóc gào truyền đến, Phu nhân Anh Quốc Công và thế tử hai người khi thì khóc cầu, khi thì chửi rủa, Tạ Huy Chân vẫn không dao động, về sau thấy phiền thì dứt khoát bảo người bịt miệng bọn họ lại.

Tiêu Nghiễn Ninh có lòng muốn nhắc hắn đừng làm quá đáng, lời đến bên miệng rồi nhưng tầm mắt chạm phải gương mặt lạnh tựa băng tuyết của Tạ Huy Chân, rốt cục không nói ra.
Sau hơn nửa canh giờ, thống lĩnh thị vệ quay lại chính viện bẩm báo, nói vòng ngọc ấy đã tìm được rồi, đồng thời mang theo kỹ tử lớn bụng kia đến.
“Bẩm Công chúa, vòng ngọc là tìm thấy trong phòng của nàng ta.”
Kỹ tử kia lớn tiếng kêu oan, Thế tử Anh Quốc Công giãy giụa muốn bước đến bảo vệ người, nhưng không giãy ra khỏi tay của những thị vệ ấy được.

Tạ Huy Chân nhìn thêm một cái cũng chê bẩn mắt, bảo người áp giải kỹ tử này đến thẳng quan nha, rồi lại lệnh cho người lấy giấy hòa ly đã chuẩn bị sẵn từ lâu ra, cũng không màng Thế tử Anh Quốc Công kia có bằng lòng hay không, cho người tóm bàn tay của hắn ta ký tên ấn dấu.
“Thu dọn hết của hồi môn và hành lý của Tiêu tỷ tỷ mang theo cùng,” Tạ Huy Chân ra lệnh rằng: “Người bước ra từ phủ Tiêu Vương từ giờ không liên can gì đến phủ Anh Quốc Công này, còn về tất cả người ở phủ Anh Quốc Công…”
Hắn nhìn lướt mấy người mặt như tro tàn trước mặt tiếp tục nói: “Trộm vật ngự tứ, còn nối giáo cho giặc dung túng kỹ tử thanh lâu sỉ nhục phu nhân thế tử, nên định tội thế nào, chờ bản cung vào cung bẩm báo bệ hạ và quân hậu điện hạ rồi nói sau.”

Nói xong hắn cuối cùng đứng dậy rời đi, khi đi ra cửa chính Công phủ này Thống lĩnh thị vệ hạ giọng bẩm báo với hắn: “Điện hạ, đã tìm được đồ vật, ở ngay dưới một miệng giếng cạn ở khu vườn phía sau phủ thượng này.”
Tạ Huy Chân dằn giọng dặn dò: “Tiếp tục bao vây phủ Anh Quốc Công này, đừng để bọn họ truyền tin tức ra ngoài.”
Thu xếp người đưa Tiêu Đại cô nương về phủ Tiêu Vương rồi, Tạ Huy Chân dẫn theo Tiêu Nghiễn Ninh lên xe đi thẳng đến hoàng cung.
Sau khi không còn người ngoài, Tiêu Nghiễn Ninh lần nữa hỏi hắn: “Công chúa, hôm nay rốt cục người dự định làm gì vậy?”
“Có gì đâu,” Tạ Huy Chân bảo: “Chuyện hôm nay toàn bộ là Thái tử dặn bản cung làm, Phò mã nếu nhất định muốn biết, sau khi về cung đi hỏi Thái tử đi.”
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Chân Chân (tên của Công chúa): Người làm việc là bản cung, công lao nhất định phải ghi nhận cho Thái tử, kế hoạch thuận lợi[2]!
Sóc: Không hiểu sao chương này tui không thể nào xài kiểu nền ảnh thêm một nền mờ phía trên được là do WordPress có vấn đề hay đây là sự trừng phạt cho tội chây lười của tui vậy:(((( nhưng tui cũng không muốn kéo truyện lâu đến thế đâu, tại tui mới bắt đầu đi làm, cần thời gian để làm quen công việc á.

Không biết làm sao để khắc phục đây trời ơi cíu péeeeee (┬┬﹏┬┬)Chú thích:
1.

Trong raw để là phủ Công chúa, nhưng mà đang nói đến chuyện xảy ra ở phủ Anh Quốc Công nên tui nghĩ là chỗ này tác giả bị nhầm mất rồi.


2.

Ở đây tác giả viết là 计划通.

Tra Baidu thì nói cụm từ này có gốc tiếng Nhật là 計画通り (Keikakudōri) bắt nguồn từ anime Death Note, nghĩa là “Cưng sập bẫy của anh rồi”, ý chỉ mọi thứ đang diễn ra theo kế hoạch mà bản thân vạch ra.

↑.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui