“Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
tiện thắng khước nhân gian vô số”[1]
–
Vĩnh Hưng năm thứ sáu, cuối mùa hạ, phủ Tiêu Vương.
“Mưa tạnh rồi, chúng hạ quan cũng nên quay về phục mệnh, Vương gia Vương phi đại hỉ, tháng ngày sắp tới chỉ sợ có lẽ phải bận rộn.
Không làm chậm trễ thời gian của hai vị nữa, chúng ta đi ngay đây.”
Tiêu Vương Tiêu Diễn Tích khách khí sai người tiễn bước.
Đợi cho người trong nhà đều đã đi hết rồi, Vương phi Từ thị cau mày nhìn về phía đứa con trai dáng vẻ thản nhiên, trưởng thành trước tuổi nhà mình, có chút không cam lòng: “Thật sự… phải cưới Công chúa sao?”
Sắc mặt Tiêu Diễn Tích thoáng ngưng trọng, than thở một tiếng: “Hôn sự là ý chỉ của Tiên đế, hiện giờ bệ hạ đã định ngày xuất giá của Công chúa rồi, từ ngày mai phải bắt đầu chuẩn bị đi thôi.”
Từ thị: “Đâu ra có người ngoài nào nghĩ việc cưới Công chúa tốt như thế.
Nếu không có chỉ hôn của Tiên đế gia năm đó, Ninh Nhi của ta cũng có thể chọn được một người dịu dàng cẩn thận, lại biết săn sóc quán xuyến hợp ý nó.
Nhưng bây giờ lại phải đi hầu hạ Công chúa, ngày tháng sau này chẳng phải sẽ chịu khổ hay sao, hơn nữa thân phận của Công chúa Lạc Bình…”
“Mẫu thân, sấm rền mưa móc đều là Quân ân, đã là ý chỉ của Tiên đế và bệ hạ, đương nhiên chúng ta nên khấu tạ Hoàng ân.” Tiêu Nghiễn Ninh lên tiếng cắt ngang Từ thị, trên khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn là sự nghiêm túc cẩn trọng.
Đương kim bệ hạ không có con ruột, Công chúa Lạc Bình là con gái của huynh trưởng của bệ hạ – Thái tử đã bị phế truất trước đây, lúc đầu được phong Quận chúa, sau khi Vĩnh Hưng đế đăng cơ thì đặc cách ban cho phong hào Công chúa, được nuôi dưỡng ở trong cung, thân phận quả thực có hơi chói mắt.
Tiên đế năm đó dốc hết sức thúc đẩy cọc hôn sự này vốn dĩ cũng là vì muốn nắm phủ Tiêu Vương trong lòng bàn tay.
Khóe miệng Từ thị mấp máy, cuối cùng lại không nói lời nào.
Tiêu Diễn Tích cũng nhắc nhở bà: “Sau này đừng nói mấy thứ linh tinh này nữa, truyền ra ngoài chính là đại bất kính, vô duyên vô cớ lại bị miệng lưỡi người đời đàm tiếu đấy.”
Từ thị cầm lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt: “Đương nhiên ta biết, cũng chẳng qua là đóng cửa oán trách hai câu mà thôi, về sau không nhắc lại nữa là được chứ gì.”
Sau đó Tiêu Diễn Tích lại dặn dò Tiêu Nghiễn Ninh thêm một lần, Tiêu Nghiễn Ninh cung kính lắng nghe, đến khi Tiêu Diễn Tích nói xong mới cáo từ phụ mẫu lui xuống.
Từ thị đưa mắt nhìn theo bóng lưng xa dần của y, đành cam chịu mà cảm thán với trượng phu của bà: “Tính khí Ninh Nhi quá nghiêm túc, ta chưa từng gặp qua Công chúa Lạc Bình kia, trước đây nghe tẩu tử bên nhà mẹ ruột của ta nói tỷ ấy đã gặp hai lần rồi, nói Công chúa tính tình cao ngạo, không dễ sống chung cho lắm.
Ninh Nhi thế này, cũng không biết có thể khiến cho Công chúa thích nó không, ngày sau có được lâu dài không đây.”
Tiêu Diễn Tích lại không nghĩ như vậy: “Cái tính điềm tĩnh của Ninh Nhi chưa bao giờ phải làm người ta lo lắng, sao lại có lý do không thể lâu dài với Công chúa được chứ, nàng lo lắng thái quá rồi.”
“… Chỉ mong là như vậy.” Từ thị dường như vẫn còn ít lo âu, chuyện đã đến nước này cũng không nói gì được, chỉ có thể đè xuống những tâm tư tràn đầy.
Ra khỏi chính viện, Tiêu Nghiễn Ninh dừng chân dưới mái hiên nhìn ra bên ngoài.
Sau cơn mưa, trời xanh như được gột rửa càng quang đãng hơn, những vũng nước đọng lại trong sân loang lổ phản chiếu bầu trời xanh trong, trước hiên nhà hãy còn những giọt nước nối tiếp nhau nhỏ xuống, bắn tung tóe trên phiến đá xanh.
Mùa thu mát mẻ sắp tới, chính là thời điểm thích hợp.
Tiêu Nghiễn Ninh say mê nhìn ngắm, người hầu ở phía sau vui mừng nói với y: “Chúc mừng Thế tử gia, nghe đồn Công chúa điện hạ xinh đẹp như tiên nữ, Thế tử gia nhất định sẽ thích đấy ạ.”
Tiêu Nghiễn Ninh thoáng ngẩn người.
Công chúa Lạc Bình… Trước đây có vài lần y đã được nhìn thấy từ đằng xa, nhưng dáng vẻ ra sao lại không thấy được rõ ràng.
Y cũng không quá để tâm chuyện này, Công chúa là vợ của y, bất luận là dáng vẻ tính cách thế nào, y cũng sẽ đối xử tốt với nàng.
Nhưng nếu thật sự có thể lưỡng tình tương duyệt, cầm sắt hòa minh[2], vậy thì đương nhiên sẽ tốt hơn rồi.
–
Hoàng cung, Ngự Thư phòng.
Sau khi nghe xong báo cáo của quan viên Bộ Lễ, Hoàng đế phất tay bảo người lui xuống, dặn dò Nội thị ở bên cạnh: “Đi truyền Thái tử đến đây.”
Giọng nói vừa dứt, bên ngoài liền có người tiến vào bẩm báo: “Bệ hạ, Công chúa Lạc Bình cầu kiến bệ hạ.”
Hoàng đế khẽ cau mày, ném ra đúng một chữ: “Truyền.”
Thiếu nữ vóc người cao lớn mặc một thân váy đỏ, tóc búi cao có cài trâm vàng, trên khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời là lớp phấn trang điểm đơn giản, bước vào nhẹ nhàng hành lễ.
“Lạc Bình bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an.”
Giọng nói hơi trầm thấp, không yểu điệu êm tai như thiếu nữ bình thường.
Đế vương trẻ tuổi ngồi phía sau ngự án, vẻ mặt không nguôi giận dữ, lạnh lùng nhìn sang, không có ý lên tiếng.
Nội thị cực kỳ biết quan sát tình hình, tự giác dẫn một đám cung nhân lui xuống.
Giằng co trong giây lát, “thiếu nữ” đành phải nâng người dậy, khôi phục lại giọng nói vốn có: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng chớ có tức giận mà.”
Vĩnh Hưng đế Tạ Triêu Linh mở lời, giọng nói lạnh lùng: “Chơi đủ chưa?”
Tạ Huy Chân giơ tay lên phẩy phẩy trâm cài vàng trên đầu, nhưng lại không cảm thấy xấu hổ: “Phụ hoàng cảm thấy con trưng diện kiểu này như thế nào, lâu rồi chưa mặc lại, hẳn là vẫn ổn đúng chứ?”
Tạ Triêu Linh: “Con cho rằng con vẫn còn mười một mười hai tuổi sao? Có được bao nhiêu nữ nhi có vóc người cao lớn kiểu như con thế này?”
Tạ Huy Chân không cho là đúng: “Lúc nào cũng có ngoại lệ mà, phụ hoàng thấy sao, người ngoài có thể nhận ra được không?”
Tạ Triêu Linh đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, có đôi chút bực bội: “Bình thường.”
Mặt mũi của tiểu tử này mà muốn giả mạo nữ nhi ngược lại cũng có thể lừa được người khác, chỉ là dáng người có hơi cao chút thôi, hầu kết bị che giấu, hơn nữa nếu đã là Công chúa do hắn công khai chỉ phong thì sẽ không có người nào dám nghi ngờ tùy tiện.
Tạ Huy Chân đắc ý nói rằng: “Nhi thần cũng thấy không tệ.”
Lúc nhỏ, khi hắn vẫn còn được nuôi dưỡng bên ngoài cung có đi theo người của gánh hát học cách làm sao ngụy trang giọng nói, hiện giờ cho dù thay đổi giọng, có lẽ giả trang thành mấy cô nương cũng có thể đánh lừa được người khác, những thứ còn lại ở bề ngoài thì dễ che giấu rồi.
Tạ Triêu Linh đặt cây bút chấm mực chu sa dùng để phê duyệt tấu chương xuống, gọi người tiến lên trước: “Con thật sự định xuất giá sao?”
“Phụ hoàng cũng đã cho quan viên Bộ Lễ đi truyền chỉ rồi, hà tất gì còn hỏi câu này,” Tạ Huy Chân tựa vào bên ngự án giúp Tạ Triêu Linh phân chia tấu chương chồng chất như núi, lại cười toét miệng: “Bằng không nếu như nhi thần để vị Công chúa này đột nhiên biến mất, chẳng phải phụ hoàng còn phải bồi thường cho Tiêu gia một nhi tức phụ sao.”
Vị phụ hoàng trên danh nghĩa này của hắn kỳ thật chính là Ngũ thúc của hắn.
Ngũ thúc không có con cái, với thân phận là đứa trẻ mồ côi của nhánh phụ hắn được nhận làm con thừa tự của Ngũ thúc, làm Thái tử trên danh nghĩa.
Những năm qua Tạ Triêu Linh đã dung túng cho hắn biết bao nhiêu, không chỉ cho phép hắn giữ lại thân phận nữ nhi mà còn đặc cách phong Công chúa, thậm chí hắn nói muốn thực hiện hôn ước mà Tiên đế đã định ra, Tạ Triêu Linh cũng đã cho phép rồi.
Tạ Triêu Linh giọng điệu hơi lạnh nhạt, nhắc nhở hắn: “Ngày xuất giá con định sẽ hoàn thành như thế nào? Nói rõ ràng với Phò mã? Nếu như bị người của Tiêu gia biết nhi tức phụ của bọn họ thật ra là nam tử, con định để Hoàng gia gây thù với phủ Tiêu Vương đấy sao?”
Tạ Huy Chân nói: “Nếu phụ hoàng nghĩ như thế thì trước kia không thể đồng ý cho con và y thành hôn rồi.”
Tạ Triêu Linh: “Con còn dám nói? Không dám trực tiếp bàn bạc với trẫm thì lại để cha nhỏ của con đến làm thuyết khách, y làm trái luân thường đạo lý, cũng dạy con làm trái luân thường đạo lý.
Từng người một, tất cả đều không để trẫm bớt lo.”
Tạ Huy Chân thầm nói trong lòng đây cũng là do bệ hạ người nuông chiều ra, có trái luân thường đạo lý hơn nữa cũng không so nổi với Hoàng đế bệ hạ đây 3 năm trước chống lại ý kiến của quần chúng, sắc lập Hãn Vương của Tây Nhung làm nam hậu, rõ ràng càng trái luân thường đạo lý hơn.
Tạ Huy Chân ho nhẹ một tiếng: “Tiêu gia dẫu sao cũng là Vương khác họ, nhi thần giúp người dán mắt vào bọn họ, có cái gì không tốt đâu chứ?”
Tạ Triêu Linh: “Không cần phải vậy, trẫm tin tưởng vào Tiêu Diễn Tích, nếu không thì cũng sẽ không trọng dụng hắn, không cần phải dùng cách này gây khó dễ bọn họ.”
Tạ Huy Chân xin tha: “Phụ hoàng yên tâm là tốt rồi, con sẽ không để Phò mã và người của Tiêu gia biết, ít nhất hiện tại sẽ không, cũng tuyệt đối sẽ không vì cọc hôn sự này lại gây rắc rối cho phụ hoàng đâu.”
Tạ Triêu Linh thâm trầm nhìn hắn, Tạ Huy Chân cúi đầu, bộ dạng khiêm nhường kính cẩn.
Chốc lát sau, Tạ Triêu Linh hỏi: “Vì con có ý đồ riêng à?”
Tạ Huy Chân không nói.
Tạ Triêu Linh chỉ cho là hắn ngầm thừa nhận rồi, phất phất tay: “Lui xuống đi, tự con chú ý chừng mực.”
Tạ Huy Chân xin cáo lui, lúc ra khỏi Ngự Thư phòng lại tình cờ gặp Tạ Triêu Uyên vừa trở về.
Nếu đã trốn không được vậy thì hắn liền điềm tĩnh thản nhiên vấn an.
Tạ Triêu Uyên đánh giá từ đầu đến chân hắn một lần, chậc chậc cười nói: “Lâu lắm rồi không gặp, Lạc Bình đúng là đã thay đổi quá nhiều, càng lúc càng trưởng thành, nhìn thế này cũng sắp phải gả cho người ta rồi nha.”
Trong lòng Tạ Huy Chân biết y cố ý cười nhạo hắn, bình tĩnh phúc thân[3]: “Đúng là sắp phải gả cho người ta rồi, Khâm thiên giám đã tính ngày, hôm nay bệ hạ lệnh cho quan viên Bộ Lễ đến phủ Tiêu Vương truyền chỉ, ngày xuất giá chính là cuối tháng sau, Lục thúc phải nhớ cũng chuẩn bị một phần hồi môn cho Lạc Bình, tại đây cảm ơn Lục thúc trước vậy.”
Bị Tạ Huy Chân nói khích như thế, còn phải lỗ mất phần hồi môn, nhưng trái lại Tạ Triêu Uyên cũng không khó chịu, cười mím chi nhìn hắn: “Qua được cửa của phụ hoàng con rồi sao?”
Nếu Tạ Triêu Uyên đã đổi giọng, Tạ Huy Chân bèn không giả làm nữ nhi nữa, cũng đổi lại cách xưng hô: “Đa tạ cha nhỏ giúp đỡ khuyên nhủ phụ hoàng, nếu không thì việc này cũng không thể thuận lợi như thế.”
Tạ Triêu Uyên vẫn đang cười: “Tiểu tử con thật là làm cho bản vương nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Tạ Huy Chân không hề dao động: “Cha nhỏ dạy giỏi ạ.”
Vị trước mặt đây là Quân hậu của Đại Lương, Hãn Vương tại Đặc Khắc của Tây Nhung, cũng đã từng là Lục Hoàng tử của Đại Lương, Khác Vương Tạ Triêu Uyên.
Tạ Huy Chân từ nhỏ đã được y chăm sóc, thật ra có khi hắn còn thân thiết với y hơn một chút so với Tạ Triêu Linh.
Lúc cáo từ sắp đi, Tạ Triêu Uyên gọi hắn lại, còn nói thêm một câu: “Mấy ngày trước ta có gặp tiểu Thế tử kia của phủ Tiêu Vương một lần, ngoại hình ngược lại cũng không tệ, nhưng không biết phủ Tiêu Vương dạy dỗ như thế nào mà dạy đứa trẻ này có hơi quá nghiêm túc, cái tính cẩn thận đâu ra đấy thật là nhàm chán, gả cho y rồi chỉ sợ con sẽ phiền muộn mất.”
Tạ Huy Chân nói: “Người như vậy chẳng phải càng tốt hơn sao, tính tình như thế mới có thể biết tuân thủ lễ nghi Quân thần, không dám tự ý mạo phạm bản cung, ngày sau vào phủ Công chúa rồi, bản cung tôn quý y hèn mọn, y cần phải hết lòng hầu hạ bản cung.”
Tạ Huy Chân nói thật nhẹ nhàng từ tốn, trên mặt không lộ ra nửa phần manh mối, dù là Tạ Triêu Uyên cũng nhất thời không phân rõ được chuyện hắn khăng khăng muốn xuất giá đến cùng có bao nhiêu phần chân tình bao nhiêu phần giả ý.
Bị Tạ Triêu Uyên nhìn chằm chằm, Tạ Huy Chân cũng không chột dạ, cười đáp lại nhìn y.
Cuối cùng Tạ Triêu Uyên liếc mắt nhìn trước, bỏ lại câu “Tự con thu xếp cho ổn thỏa đi, đừng gây rắc rối cho phụ hoàng của con, chơi thế nào thì tùy con”, rồi đi vào trong điện.
Tạ Huy Chân trở về Đông Cung.
Bởi vì một thân giả dạng nữ nhi nên hắn chỉ đi vào bằng cửa bên, về đến tẩm điện mới giơ tay tháo trâm cài bằng vàng trên đầu xuống, xốc váy ngồi lên tháp[4].
Cung nhân dâng trà và điểm tâm lên, bị Tạ Huy Chân thuận tay bảo lui ra, chỉ giữ lại nội thị hầu hạ thân cận.
Hắn thờ ơ phe phẩy trâm cài tóc trong tay, nghe người khác bẩm báo tình hình của phủ Tiêu Vương.
“Lúc trước quan viên Bộ Lễ đi truyền chỉ trùng hợp gặp phải cơn mưa rào nên đã ngồi tại phủ Tiêu Vương nửa giờ mới đi.
Nhìn thì cung kính có thừa nhưng không thấy được bao nhiêu vui sướng, như thể không bằng lòng đối với cọc hôn sự này.
Còn về Thế tử gia, người bên cạnh cũng không nhìn ra được y rốt cuộc nghĩ thế nào, chỉ có điều lúc tiếp chỉ cũng kính cẩn tôn trọng, khấu tạ thiên ân một cách quy củ lễ độ.”
Không biết là Tạ Huy Chân nghe hay không nghe, hắn giống như đang lơ đễnh, đột nhiên bật cười ra tiếng.
Nội thị ngước mắt nhìn về phía hắn: “Điện hạ?”
“Y chính là như thế đấy.” Tạ Huy Chân nâng chén trà lên.
Sau làn hơi nước vấn vít bốc lên, nét cười trong đôi mắt kia thêm sâu sắc hơn.
Chú thích:
1.
Hai câu thơ đầu chương xuất phát từ bài thơ Thước Kiều Tiên của Tần Quan.
Nguyên văn bài thơ:
纖雲弄巧,
飛星傳恨,
銀漢迢迢暗度。
今風玉露一相逢,
便勝卻人間無數。
柔情似水,
佳期如夢,
忍顧鵲橋歸路!
兩情若是久長時,
又豈在朝朝暮暮?
Bản dịch từ Tuyết Hoài:
Âm thầm quá bước Ngân hà
Sao bay gửi hận mây hoa khoe màu
Gió vàng sương ngọc tìm nhau
Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng
Nhu tình mộng đẹp tương phùng
Ngậm ngùi chẳng nỡ ngoảnh trông thước kiều
Tình xưa nếu mãi còn yêu
Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau ↑
2.
两情相悦、琴瑟和鸣: Lưỡng tình tương duyệt (两情相悦) đại khái là hai người cùng có ý với nhau.
Còn cầm sắt hòa minh (琴瑟和鸣) ý chỉ vợ chồng hòa hợp, so sánh với đàn cầm và đàn sắt – hai nhạc cụ dây biểu tượng cho sự hòa hợp trong hôn nhân. ↑
3.
Nguyên văn 福身, là kiểu chào của phụ nữ thời xưa, cái dáng đặt tay lên eo hơi nhún nhẹ người chào đấy. ↑
4.
Tháp ngồi kiểu này: ↑img.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...