Đam Mỹ Học Sinh Chuyển Trường


Bùi Vũ nhìn thấy hai người bên cạnh bàn ăn, cảm giác có chút quen mặt, nhìn kỹ lại Hàn Triết đang trưng gương mặt nghiến răng nghiến lợi kia, hắn mau chóng nhớ ra.

Hắn quay lại nói với Lục Thiếu Hàng: “Tôi lên tầng chờ, cậu có năm phút.”
“Thái độ kiểu gì vậy? Bây giờ gia sư đều như vậy à?” Hàn Triết bất mãn lẩm bẩm, âm lượng không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm Bùi Vũ đang lên tầng nghe thấy.

Tưởng Nhạc đấm vai hắn: “Mày sắp xong rồi, đừng gây sự.”
“Tao đâu có gây sự? Tao chỉ nói sự thật.” Trên tầng truyền đến tiếng đóng cửa, Hàn Triết thả lỏng âm lượng, kiên quyết: “Tao với mày đánh cược, hắn với xăm trổ nhất định là cùng tụi.”
“Mày khẳng định?”
“Đúng vậy,” Hàn Triết làm như có thật mà nói, “Gia sư kiểu nào lại nói mấy lời như học sinh bao nuôi mình? Nhìn hắn xem, vừa nhìn là thấy không phải người tốt.”
“Nhìn cái gì cơ?” Tưởng Nhạc buồn cười nói, “Tao cảm thấy hắn rất ngầu, hẳn là kiểu nữ sinh thích.”
“Thích, thôi đi, kiểu tóc kia như mới từ trại tạm giam ra, ngầu cái rắm ——”
Lời nói càng ngày càng thái quá, Lục Thiếu Hàng gõ gõ bàn cắt lời: “Luyên thuyên đủ rồi thì đi rửa bát đổ rác, làm xong thì phắn về nhà đi.”
“Vậy còn mày?”
“Đi học.”
Lục Thiếu Hàng đi rửa mặt thay quần áo, rồi mới lên thư phòng.

Bùi Vũ ngồi dưới ánh nắng từ cửa sổ hình thoi, bộ dáng viết nhanh lại trùng khớp với ảnh thẻ sinh viên một cách kì lạ.

So với bộ dạng xa cách lại mạnh mẽ ở sân bóng, quả thực như hai người khác nhau.

Bùi Vũ đột nhiên quay đầu, ánh mắt hai người vừa vặn gặp nhau, Lục Thiếu Hàng có chút chột dạ, sờ sờ mũi.

“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Lục Thiếu Hàng cầm lấy một mô hình máy bay trên tủ, nghịch một lúc rồi lén liếc qua, phát hiện Bùi Vũ cũng đang nhìn cậu.

Để bớt xấu hổ, cậu gắng tìm chuyện để nói: “Thật ra có một chuyện.”
“Nói đi.”
“Tóc cậu...!cắt ở đâu?”

“Tôi tự cắt, có vấn đề?”
Lục Thiếu Hàng nghẹn một chút: “Sao lại cắt ngắn như vậy? Rõ ràng……”
Rõ ràng bộ dạng trên thẻ học sinh rất đẹp, cũng phù hợp với cái danh học sinh gương mẫu hơn.

“Bởi vì nóng.” Bùi Vũ hơi mất kiên nhẫn ngắt lời.

“Nóng mà còn mặc như vậy.”
Bùi Vũ hôm nay mặc áo sơmi dài tay, không chỉ cổ tay áo, ngay cả cúc áo trên cùng cũng đóng kín mít, Lục Thiếu Hàng cảm thấy hắn nóng đến điên rồi.

Bùi Vũ không muốn nói lung tung với cậu nữa, kéo cái ghế bên cạnh ra, nói: “Lại đây, tôi chỉ cho cậu chỗ sai trong đề hôm qua.”
Tay Lục Thiếu Hàng mân mê một khối Rubik, lời Bùi Vũ nói không chữ nào lọt vào đầu, hắn hỏi có hiểu không, cậu gật bừa.

Bất tri bất giác, không khí dần dần trở nên vừa buồn vừa nóng.

Chờ cái trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cậu mới nhận ra có gì sai sai.

“Cúp điện sao?”.

Chương mới nhất tại [ TRÙ Mtruуện.ME ]
Điều hòa không có gió, màn hình điều khiển cũng không phản ứng, Lục Thiếu Hàng ấn công tắc đèn, đèn vẫn bật.

Chẳng lẽ điều hòa hỏng rồi?
Nhà bọn họ lắp điều hòa trung ương, trưởng máy nối với năm phòng trên dưới cùng với phòng khách và nhà ăn, nếu trưởng máy hỏng thì các phòng đều không dùng được.

Cậu tính đi sang phòng bên cạnh kiểm tra thì nghe thấy dưới lầu có người ở cười trộm.

Lục Thiếu Hàng ló ra từ lan can tầng hai, thấy Hàn Triết và Tưởng Nhạc đang lén lén lút lút ở một góc huyền quan, vừa nhìn là biết không phải làm chuyện tốt.

“Tụi bây sao còn chưa đi?” Cậu đi xuống lầu, ở nhìn lên chốt mở trên tường, nháy mắt hiểu ra nhất định là hai tên của nợ này đóng mạch điện điều hòa, “Bị ngáo à?”

“Này không phải giúp mày dạy dỗ hắn sao,” Hàn Triết cười xấu xa, “Mày không cho động thủ, đành phải sử dụng chiêu này.

Hắn hôm nay mặc nhiều như vậy, cho nóng chết hắn đi!”
Tưởng Nhạc dùng tay quạt gió, lắc đầu nói: “Mày làm trò này quá là phiền, giết địch một ngàn tổn hại tám trăm.”
Khí lạnh sót lại tan đi rất mau, không khí càng ngày càng khô nóng, đặc lại như keo, ba người bọn họ lượn vào phòng bếp, mở rộng tủ lạnh đứng ăn kem.

“Ây, sao trên tầng chẳng có động tĩnh nào?” Tưởng Nhạc cắn cái thìa, hàm hồ mà nói: “Có khi nào hắn bị sốc nhiệt không?”
“Hắn có ngốc đâu, cảm thấy nóng thì ra ngoài chứ, sao mà ngất xỉu được?” Hàn Triết cầm thìa duỗi về phía Lục Thiếu Hàng, “Cho tao xin miếng xem ngon không.”
Lục Thiếu Hàng hất bay tay hắn, trước ánh nhìn chăm chú nóng bỏng đó xúc một miếng kem lớn đưa vào trong miệng.

Hương vani lạnh lẽo làm cậu mát cả người, nói ra hai chữ “Ăn ngon” cũng thấm khí lạnh.

“Chốc đi tiệm net khai hắc(*) không? Hoặc là đi xem phim cũng được.” Hàn Triết đề nghị.

(*) Khai hắc:
“Mẹ tao hôm nay nghỉ phép ở nhà, đi đánh điện tử đi.” Tưởng Nhạc nói.

Hàn Triết không có ý kiến, hắn nói với Lục Thiếu Hàng: “Mày chạy nhanh đi thay quần áo, ta này liền đi bái, nóng chết mất.”
“Tại ai hả?” Lục Thiếu Hàng trừng hắn một cái, lên thư phòng tìm Bùi Vũ, nghĩ thầm nói với hắn điều hòa trong nhà hỏng rồi, không học bù được, cậu về trước rồi tính.

Lúc này ánh mặt trời đã ngả qua bàn đọc, hắt lên một phần kệ sách cao cao.

Cửa sổ mở ra, thỉnh thoảng lại có một cơn gió từ hồ thổi vào, nhưng vẫn không thể khuấy động khí nóng đặc sệt trong phòng.

Bùi Vũ ngồi thẳng người, phía sau lưng đã thấm một mảng mồ hôi, nhưng cổ áo vẫn đóng kín mít, chỉ có tay áo xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực, cùng với một vài vết bầm xanh tím.

Lục Thiếu Hàng nheo nheo mắt.


Nghe thấy tiếng động, Bùi Vũ bất động thanh sắc kéo cổ tay áo, hỏi: “Sao đi lâu vậy?”
“…… Ờm,” Lục Thiếu Hàng chỉ chỉ phía sau, “Điều hòa hỏng rồi, thợ sửa ngày mai mới đến được, hai ngày này tạm ngừng học đi.”
Cậu chột dạ tránh ánh mắt của Bùi Vũ, qua một lát, mới nghe thấy đối phương nói “Được”.

Lục Thiếu Hàng đứng ở bên cạnh bàn xem hắn thu dọn đồ, vài lần muốn nói lại thôi, Bùi Vũ kéo khóa ba lô, nâng mí mắt: “Còn có việc gì?”
“Tay của cậu, là xăm trổ……”
“Không phải,” Bùi Vũ đeo ba lô lên vai, thanh âm cực kỳ lãnh đạm, thậm chí còn có ý cảnh cáo, “Không liên quan tới cậu đâu.”
Lục Thiếu Hàng lộ ra chút không vui, còn chưa có kịp nói tiếp, thân ảnh cao lớn kia đã biến mất khỏi tầm nhìn.

Dưới tầng vang lên tiếng hoan hô thắng lợi, Hàn Triết gân cổ lên tranh công: “Thế nào? Mày tự do phải cảm tạ tao đó!”
Lục Thiếu Hàng thực sự tự do, đi chơi liên tục vài ngày, mới bất tri bất giác phát hiện, Bùi Vũ đã vô cớ trốn việc gần một tuần.

“Tao thấy mày bị cuồng ngược đãi rồi,” Hàn Triết mang bóng vọt tới dưới rổ, thở hồng hộc nói với Lục Thiếu Hàng, “Hắn không tới không tốt à? Đỡ phải nghe hắn dong dài.”
“Nhưng nếu hắn không giảm học phí, thì thật sự thành ăn quỵt.” Tưởng Nhạc chế nhạo.

Lục Thiếu Hàng nhíu nhíu mày, thật ra so với học phí, cậu để ý vết thương trên cánh tay Bùi Vũ hơn.

Nhưng đó là chuyện riêng của người ta, hơn nữa Bùi Vũ ngày đó rõ ràng tâm trạng không tốt, thái độ lạnh nhạt, hiển nhiên không muốn nói chuyện nhiều, nên cậu cũng không nói việc này cho người khác.

Cậu nhảy lên, đoạt lấy rebound(*), chạy đến vạch ba điểm nhưng không kịp.

(*) Rebound: bóng bật bảng
Tưởng Nhạc bắt được bóng, nói: “Nếu không cậu gọi điện thoại hỏi hắn một chút xem sao, mấy ngày nữa là khai giảng rồi, hắn không trốn việc chứ hả?”
Lục Thiếu Hàng cũng muốn hỏi, nhưng hắn không biết số, cũng không có cách khác để liên lạc với Bùi Vũ.

Hàn Triết nhảy lên như một con khỉ giành bóng với Tưởng Nhạc, hai người giành giật, không cẩn thận đánh bay bóng lên sân khấu.

Lục Thiếu Hàng đuổi theo, thấy Bùi Vũ đứng dưới một gốc cây gần đó, bị bóng râm che phủ giống như lần đầu gặp mặt.

Cậu thả chậm bước chân, nhìn Bùi Vũ nhặt quả bóng đi về phía mình, ánh mắt cậu dừng trên cánh tay hắn, không thấy dấu vết gì.

Bùi Vũ đeo ba lô ở một bên vai, đứng yên trước mặt Lục Thiếu Hàng, cao hơn cậu nửa cái đầu.


Lục Thiếu Hàng thoáng rũ mắt, vừa vặn nhìn thấy xương quai xanh của hắn, thon gầy hữu lực, rất sạch sẽ, không có vết thương gì.

Bởi vì lần trước tạm biệt không mấy vui vẻ, khi gặp lại, trong giọng nói của cậu vô thức trở nên bén nhọn: “Lần này nhận tiền của ai đi chơi?”
Bùi Vũ lắc đầu: “Tới nhà cậu không thấy ai nên tới chỗ này xem thử.”
Sân bóng ngay gần nhà Lục Thiếu Hàng, cũng là chỗ bọn họ gặp mặt lần đầu.

Lục Thiếu Hàng hừ một tiếng, vươn tay muốn lấy lại bóng.

Bùi Vũ không nhúc nhích, nói với cậu: “Về nhà học thôi, sắp khai giảng, cũng chỉ làm phiền thêm mấy ngày.”
Lục Thiếu Hàng cười lạnh nói: “Lớp học này cậu muốn thì phải học, không thì thôi đấy à?”
“…… Mấy ngày trước tôi có việc, có nói qua với mẹ cậu rồi.” Bùi Vũ giương mắt nhìn mây đen giăng đầy trời, thúc giục nói: “Sắp mưa rồi, về sớm một chút.”
“Mày làm gì vậy?” Hàn Triết đột ngột chạy tới, hùng hổ nói: “Ném bóng qua đây đi.”
Bùi Vũ liếc hắn, ánh mắt rất nặng nề, giống như mây đen ở chân trời thu gọn vào đáy mắt, cảm giác sắp có mưa gió bão bùng.

Hàn Triết không chịu lép vế, ngực ưỡn thẳng tắp: “Trừng tôi làm gì? Muốn đánh nhau thì nói thẳng, vừa lúc tính toán luôn chuyện hôm đó.”
Không khí tức khắc trở nên khẩn trương, đỉnh đầu vang lên tiếng sấm rền, làm không khí càng thêm ngột ngạt.

Lục Thiếu Hàng dùng khuỷu tay huých huých Hàn Triết, Hàn Triết chẳng những không hiểu ý mà càng thêm kiêu ngạo: “Vốn đã thấy cậu không vừa mắt, còn chơi bóng lấy tiền, khoe khoang cái gì.”
“Đừng nói nữa,” Lục Thiếu Hàng ngắt lời Hàn Triết, quay đầu nói với Bùi Vũ, “Cậu đi trước đi, ngày mai rồi học.”
Tưởng Nhạc thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy tới: “Chuyện gì vậy?”
“Hai đứa tụi mày đừng cản tao,” Hàn Triết khiêu khích ngoắc ngoắc ngón tay với Bùi Vũ, “Có bản lĩnh thì đánh nhau với tao, thời gian mười phút, dám không?”
Bùi Vũ không để ý đến hắn, chỉ vỗ vỗ bóng rổ, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên.

Hắn ngả về phía sau, giơ cao tay, chỉ thấy bóng rổ rời khỏi tay hắn, tạo thành một đường cong đẹp mắt, “Bốp” một tiếng rơi giữa rổ.

Tưởng Nhạc kinh ngạc suýt nữa rớt hàm.

Bọn họ đang đứng cách rổ ít nhất nửa sân bóng, thế mà cậu ta lại ném được một cú hoàn mỹ!
“Ngày mai gặp.”
Bùi Vũ ném ra ba chữ, kéo dây ba lô, đi không thèm quay đầu.

Thật lâu sau, Hàn Triết mới hồi phục tinh thần, lẩm bẩm: “Đệt, vậy mà lấy có 200, quá lỗ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận