Trong trướng, vài dị tộc ngồi trên mặt đất vui vẻ trò chuyện cùng nhau, trước mặt mỗi người đều đặt đồ ăn.
Sở Mộ ngồi ở vị trí thấp hơn cạnh chủ vị, thức ăn trên bàn có hơi khác biệt, trước mặt để ly rượu.
Rượu của dị tộc có một mùi hương đặc biệt, Sở Mộ chỉ nhấp một ngụm nhỏ gương mặt đỏ bắt đầu đỏ ửng lên, bị hương rượu bao phủ.
Trong tầm mặt mơ hồ xuất hiện một gương mặt xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện, nhìn một lát lại không thấy rõ nữa.
Thanh niên phong tình cười cười với y, hắn nghiêng đầu nói chuyện cùng Nhung Hách, nét mặt nam nhân dần nhu hòa xuống, khóe miệng cũng mang theo một chút ý cười nhàn nhạt.
Một màn trước mắt này đâm cho đôi mắt Sở Mộ đau đớn, men say biến mất sạch sẽ trong chớp mắt.
Sở Mộ nhớ tới.
Người kia tên Nạp La Đa, là người vừa nãy xông vào lều, cũng là một tướng lĩnh dưới trướng Nhung Hách.
Sở Mộ có thể nhìn ra được lúc nãy Nạp La Đa có chuyện muốn nói với Nhung Hách, nhưng khi nhìn thấy y đang dựa vào ngực nam nhân hắn chợt đờ người, tiếng nói cũng im bặt, quy củ dùng cách của dị tộc hành lễ với họ.
Nhung Hách gật đầu nhận lấy, ba người cũng không ai nói thêm gì, bầu không khí có hơi kỳ lạ.
Sở Mộ không muốn làm trò ôm ấp trước mặt người khác, ngượng ngùng đẩy đẩy bả vai Nhung Hách để hắn buông mình ra.
Không được bao lâu sau, bên ngoài lại truyền vào một đợt tiếng ồn nữa, một thiếu niên bước vào trướng, thiếu niên mặt mày anh tuấn, có mấy phần giống với Nhung Hách, hông cậu đeo loan đao, trên người còn mang theo khí tức sát phạt, chỉ là khi bước vào lều vui mừng giữa đầu mày không thể nào che giấu nổi, lộ ra mấy phần ngây ngô của tuổi trẻ.
Lúc nhìn thấy thiên niên Nhung Hách mới đứng bật đậy, bước nhanh tới vỗ vỗ vai cậu, lại dùng ánh mắt đánh giá cả người cậu.
Mấy tháng trước sói hoang hoành hành ở Tây Bắc, dê bò nuôi thả hơn phẩn nữa để bỏ mạng trong miệng sói, bởi vì số lượng sói quá nhiều nên Nhung Hách phải phái Nạp La Đa đi đuổi, thiếu niên cũng đòi đi theo, Nhung Hách bèn thả cho cậu đi.
Nhìn thấy thiếu niên nguyên vẹn trở về Nhung Hách mới yên lòng, hai người cộng thêm Nạp La Đa cùng nhau đùa giỡn vui vẻ.
Đôi mắt thiếu niên nhìn Nhung Hách tràn ngập kính ngưỡng, không biết cố tình hay vô ý mà vẫn luôn không nhìn tới Sở Mộ đang ở bên cạnh.
Mãi tới lúc Nhung Hách dẫn thiếu niên tới trước mặt Sở Mộ dùng tiếng dị tộc nói mấy câu, thiếu niên mới không tình nguyện gọi một tiếng “Anh dâu.
”
Thiếu niên là em trai Nhung Hách, tên Lặc Lãng.
Lặc Lãng vẫn luôn cho rằng huynh trưởng nhà mình sẽ ở cạnh Nạp La Đa, kết quả lúc bọn họ ra ngoài thì huynh trưởng cậu lại cưới một người nước Sở.
Cậu không thích người nước Sở, cũng khinh thường Sở Mộ.
Đối mặt với thái độ không vui của thiếu niên khiến Sở Mộ có chút bối rối, chờ tới khi Nhung Hách nắm lấy tay mình, y mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Trong lòng Sở Mộ chua xót, y phải sớm biết được là không phải ai cũng có thể chấp nhận y.
Bởi vì Nạp La Đa và Lặc Lãng bình an trở về, Nhung Hách mở tiệc chiêu đãi, dị tộc dự tiệc thoạt nhìn đều có quan hệ không tồi với Nhung Hách, ánh mắt đánh giá Sở Mộ cũng rất lộ liễu.
Nhưng mà bọn họ cùng lắm chỉ muốn xem thử tiểu hoàng tử hòa thân này trông ra làm sao thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Sở Mộ, đám người dị tộc tức thì thấy yên tâm.
Không như Lặc Lãng, bọn họ cũng không để ý chuyện Sở Mộ là người nước Sở, chỉ cần không thể tạo thành uy hiếp thì Nhung Hách muốn cưới ai cũng được.
Miệng nhỏ Sở Mộ nhấp một hớp rượu, đầu óc bị hung tới đặc quánh.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng y lại nhìn thấy được một tia khiêu khích trong mắt Nạp La Đa.
Sở Mộ theo bản năng kiếm tìm bóng dáng Nhung Hách, đợi một lúc lâu vẫn không thấy nam nhân liếc y lấy một cái.
Cảnh vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ, Sở Mộ âm thầm lau lau nước mắt.
Quỷ đáng ghét! Quỷ đáng ghét!
Rõ ràng đã có tình nhân rồi, vì sao còn phải đồng ý chuyện hòa thân chứ…
Sở Mộ tưởng tượng ra cảnh tương lai Nhung Hách thê thiếp thành đàn, vùi mặt vào ống tay áo, làm thế nào cũng không thể ngăn được nước mắt tuôn ra.
Y không nên nghĩ quá tốt về Nhung Hách mà, hắn là thủ lĩnh, là người quyền cao chức trọng, mà y chỉ là một hoàng tử không được quan tâm của nước Sở, cớ sao y còn vọng tưởng.
“Mộ Mộ… Mộ Mộ…”
Giọng nói như gần như xa truyền vào tai Sở Mộ làm y choáng váng một hồi, từ từ tỉnh giấc.
Lúc mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trên giường, Nhung Hách mang vẻ mặt lo lắng nhìn y chăm chú, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Sở Mộ.
Trong yến hội buổi trưa, Sở Mộ uống say, Nhung Hách bèn ôm y trở về, còn chưa ngủ được một canh giờ Sở Mộ đã bắt đầu khóc lên.
Nhung Hách cho rằng y gặp ác mộng nên đánh thức y.
Sở Mộ ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên hung hăng gạt tay hắn ra.
Cảm giác đau đớn truyền tới từ mu bàn tay, Nhung Hách cũng ngây ngẩn hết cả người.
Hai người đối diện nhau.
Nhìn vào đôi mắt màu lục thẫm kia, Sở Mộ mới ý thức được mình vừa làm gì, y giật mình hoảng loạn thất thố mở miệng: “Xin lỗi…”
Nhung Hách không để ý tới, dang tay ôm y vào lòng ngực mình, hôn hết nước mắt trên má y, “Mộ Mộ… Đừng sợ…”
Hồi lâu sau Sở Mộ mới hiểu ra cái đừng sợ này là có ý gì.
Y vùi đầu vào ngực Nhung Hách, víu lấy góc áo hắn khe khẽ gật đầu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...