đam Mỹ Giả Ngoan

Trời mới biết Cận Sầm đã phải cố gắng như thế nào mới thốt ra được những lời này. Sau khi cậu ta nói xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm rồi bực dọc nhìn Nghiêm Diệc Sơ đang có hơi kinh ngạc, cảm thấy như cậu ta muốn bù đắp cho hành động vừa rồi ở trên xe.

Nghiêm Diệc Sơ chần chừng vài giây rồi ho khụ một tiếng.

Cậu nhìn thấy lối đi phía trước, ngọn đèn đỏ nhấp nháy ở phía góc vô cùng im ắng, Trần Nghị và Kỳ Dương đã biến mất dạng.

Nghiêm Diệc Sơ do dự một lúc rồi nói với Cận Sầm: "Thật ra... lúc ở Xuyên thành, tôi có một biệt danh."

Cận Sầm nhìn thiếu niên mảnh khảnh, gầy ốm nói.

"Đó là 'sát thủ nhà ma'."

......

Trong nhà ma chợt lặng yên không một cơn gió.

Vẻ mặt của Cận Sầm ngây ra trong phút chốc.

Nghiêm Diệc Sơ nhìn thấy dáng vẻ nhận thua của Cận Sầm mà khẽ cười thầm, sau đó xoay người đi về phía trước.

Ở nơi đèn đỏ lờ mờ nơi góc lối đi, lúc Nghiêm Diệc Sơ đi ngang qua có cảm giác như chân mình bị thứ gì đó kéo lại. Cậu bình tĩnh nhìn xuống thì phát hiện thấy bàn tay ma bằng máy đang nắm lấy ống quần cậu.

Nghiêm Diệc Sơ lắc lắc chân để cho bàn tay ma kia rớt khỏi ống quần mình, bỗng thấy những đầu ngón tay máy bị xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có một đốt ngón tay chỉ còn lại vài sợi dây nối, tựa như sắp rớt ra tới nơi. Nghĩ đến tiếng thét vừa rồi của Trần Nghị, trong đầu Nghiêm Diệc Sơ không khỏi lóe lên một suy nghĩ không tốt—không phải là Trần Nghị đạp thành như vậy đó chứ?

Cậu vẫy tay với Cận Sầm đang đi phía sau, nhìn người kia đang đút túi quần khó chịu đi đến rồi thì thầm với cậu ta: "Chúng ta cứ tiếp tục giữ khoảng cách với bọn Trần Nghị đi, để đỡ phải lúc ra ngoài rồi bắt tất cả chúng ta bồi thường."

Cận Sầm không nói gì liếc mắt nhìn cánh tay người máy vẫn còn kiên trì hoạt động rồi tránh xa cơ chế kích hoạt kia.

Nam sinh trước mặt có thể lảo đảo ngất xỉu dưới nắng như mua rau ngoài chợ, thế mà lại dùng ánh mắt xoi mói nhìn cách bố trí của ngôi nhà ma mà trong lòng vẫn còn suy nghĩ đến việc tính toán bồi thường.

Cậu ta đút tay vào túi quần, không nhịn được mà hất hất nắp bật lửa.

Chậc, sớm biết vậy thì đã không nói rồi.


Quá xấu cmn hổ.

Đi qua con đường này là đến một hành lang tương đối trống trải.

Lâu đài thời Trung cổ được bài trí những hình người với nụ cười kỳ dị ở mọi phía, ở giữa là một quan tài màu đen được dịch ra một nửa, hệt như bên trong có một đường hầm đi xuống.

Đến gần một chút, trong đường hầm loáng thoáng truyền đến tiếng gào thét vô cùng thảm thiết.

BGM rợn người đột nhiên vang lên giữa sảnh trống, bốn vách tường xuất hiện cửa ngầm, bốn ma nữ đầu tóc rũ rượi trong bộ quần áo trắng đẫm máu xuất hiện, đang đồng thời tiến đến gần Cận Sầm cùng Nghiêm Diệc Sơ.

Bốn ma nữ này đi không nhanh lắm, vừa đi vừa tiến về phía trước bịch bịch, hệt như lúc học tiểu học chơi trò bịt mắt bắt dê không dám đi nhanh, mà lòng như lửa đốt chỉ muốn xông ra bắt lấy người khác.

Nghiêm Diệc Sơ rất thông cảm khua tay với bọn họ.

"Mấy chị nghỉ ngơi chút đi, tụi em tự vào được rồi."

Bốn cô ma nữ cùng sửng người trong giây lát.

Nghiêm Diệc Sơ trông rất ung dung, nhìn không có chút căng thẳng sợ hãi hoặc ra vẻ bình tĩnh gì cả, cậu đi vào đường hầm chỗ quan tài, còn không quên xoay người bắt chuyện với Cận Sầm.

"Đi thôi, đừng phí thời gian nữa, nhóm người tiếp theo sắp vào rồi đấy."

......

Lối đi này làm giống mật đạo, hai bên có đuốc thắp sáng, trên mặt đất rải đầy xương trắng nên lúc giẫm lên phát ra tiếng răng rắc.

Trong mật đạo yên tĩnh, âm này này càng trở nên vang dội.

Ở cửa mật đạo truyền đến tiếng khóc huhu, có vẻ bốn chị em ma nữ vẫn đang làm việc chăm chỉ.

Cận Sầm nhìn dáng vẻ chàng trai phía trước đang đi dạo nhàn nhã, cảm giác khó chịu cùng những xao động kỳ lạ không biết từ lúc nào đã tan biến đi một chút.


Áo khoác đồng phục cùng với chiếc quần rộng phồng lên trong gió, để lộ ra dưới ánh sáng làn da cánh tay cùng mắt cá chân có chút xanh xao. Nghĩ đến vẻ ngoài của Nghiêm Diệc Sơ ngày đó ở NIGHT, Cận Sầm nhận thấy trong khoảng thời gian ấy, cậu ta đã vô tình bị dẫn dắt bởi vẻ ngoài lừa dối của Nghiêm Diệc Sơ, cho nên nghĩ rằng người như vậy sẽ rất sợ nhà ma.

Đều do thằng Trần Nghị.

Cậu ta cứ mãi đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình mà không để ý đến bên ngoài lẫn bầu không khí xung quanh.

Nghiêm Diệc Sơ cùng Cận Sầm ung dung nhàn nhã đi suốt quãng đường, những con ma hù người đi đường đều phải thất bại trở về, cùng lúc đó âm thanh của Trần Nghị và Kỳ Dương mỗi lúc một lớn, cuối cùng bọn họ cũng gặp nhau ở cuối con đường này.

Trần Nghị là chàng trai cao hơn 1m8, làn da màu nâu nhạt giờ đây trở nên trắng bệch, thoạt nhìn rất giống bị mất hồn.

Nghe có tiếng người giẫm lên xương trắng, hắn giật bắn cả người, sau đó mới run rẩy quay đầu lại.

Nhìn thấy đó là Nghiêm Diệc Sơ cùng Cận Sầm, cả người hắn như mất hết sức lực ngã nhào sang Kỳ Dương bên cạnh, Kỳ Dương bị bất ngờ không kịp trở tay nên lảo đảo, suýt chút nữa hôn lên áo giáp trên vách tường đầy bụi bặm bên cạnh.

"Má, mày điên khùng gì vậy hả Trần Nghị!" Kỳ Dương ghê tởm đẩy Trần Nghị ra.

"Lão đại, thầy tiểu Nghiêm! Hai người cuối cùng cũng tới rồi!" Trần Nghị không quan tâm đến việc Kỳ Dương đẩy hắn ra, hú hét khi thấy hai người sắc mặt tỉnh rụi đang đi đến gần.

Cuối lối đi là một bồn tắm trải đầy hoa hồng, giữa những đóa hoa là vô số xương trắng đan xen, nước trong bồn tắm đỏ tươi như máu, và một bộ xương trắng trong trang phục rách nát đang ngâm mình trong đấy.

Ngoài ra, phía sau bồn tắm còn có một cánh cửa sắt hoen gỉ với đầy những dấu tay, như thể ai đó trước khi chết đã cố gắng đẩy cửa để thoát ra ngoài, nhưng lại bị mắc kẹt bên trong.

Trần Nghị chỉ vào cảnh tượng kỳ quái như vậy mà khóc không ra nước mắt nhìn về phía Cận Sầm cùng Nghiêm Diệc Sơ.

"Chỗ này hình như không ra được sao á, giờ sao đây!"

Nghiêm Diệc Sơ thở dài nhìn đôi chân mềm nhũng của Trần Nghị.

Cậu vỗ vai Trần Nghị, đưa lệnh bài trừ ma nhét trả lại cho hắn.


"Đừng sợ chứ, chúng ta là những người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa nên phải kiên định tin tưởng chủ nghĩa duy vật, hiểu không?"

......

Trần Nghị cầm thẻ bài nhỏ trong tay rồi nhìn Nghiêm Diệc Sơ toát ra khí chất đáng tin cậy, liên tục gật đầu.

Cận Sầm không quan tâm quay đi, quan sát một chút khung cảnh nơi đây.

Cậu ta đi thẳng đến chỗ bộ xương trong bồn tắm, cau mày rồi cầm lên một thứ giống như cục bông màu đen từ trong lồng ngực của bộ xương, sau đó lấy chìa khóa ra.

Xúc cảm từ cục bông đó rất kinh tởm, Cận Sầm không muốn nó ở trong tay mình thêm một giây phút nào nên quăng nó đi, bụp trúng ngay tay Trần Nghị.

"A a a a a! Cái thứ gì vậy!!!"

Trần Nghị kinh hãi thét lên rồi che tay lại.

......

Nghiêm Diệc Sơ cùng Kỳ Dương chứng kiến toàn bộ quá trình, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Nghị, cảnh này so với bộ xương trong bồn tắm xem ra chấn động hơn nhiều.

Cận Sầm cầm lấy chìa khóa đi mở cửa sắt, két một tiếng, khóa cửa xoay chuyển, cánh cửa từ từ mở ra.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tất cả ánh sáng trong lối đi lập tức tắt ngóm.

Mọi người chìm vào trong căn phòng tối om, trong một lúc không ai lên tiếng, ngay cả hơi thở cũng trở nên yếu ớt.

Nghiêm Diệc Sơ đã thấy nhiều nhà ma xây dựng kiểu như vậy nên không chút hoảng hốt, im lặng chờ đợi cảnh tiếp theo xuất hiện. Trần Nghị lại không chịu được cảnh tượng tối đen như mực này nên mò mẫm khắp nơi tìm chỗ dựa, hắn bắt lấy tay Cận Sầm, còn chưa kịp định hình người đó là ai đã bị Cận Sầm hất mạnh ra.

Giọng của Cận Sầm giống như cực kỳ giận dữ.

"Trần Nghị, đừng sờ lung tung."

......

Trần Nghị hơi tủi thân, đành trả lời: "Được rồi, lão đại."

Nói xong, hắn vẫn chưa cảm thấy an tâm nên mấy giây sau lại hỏi.


"Thầy tiểu Nghiêm, tôi có thể cầm tay cậu được không vậy?"

Nghiêm Diệc Sơ đột nhiên bị hỏi nên hơi sửng sốt. Lúc cậu còn chưa biết phải trả lời thế nào thì người bên cạnh đã cho cậu câu trả lời.

Lại là giọng Cận Sầm.

Lần này giọng cậu ta càng thêm u ám, ngữ khí càng khủng khiếp.

"Má, mày đi mẫu giáo hay gì vậy? Qua đường còn phải nắm tay mẹ hả?"

"Lại còn già mồm, ở trong bồn tắm này tắm luôn đi."

......

Trần Nghị đứng chết lặng trong bóng đêm.

Hắn bị mắng đến choáng váng, trong lòng tự hỏi vì sao mình dắt tay lão đại lại bị mắng, dắt thầy tiểu Nghiêm cũng bị lão đại mắng???

......

Hắn trộm nghĩ phải chăng lão đại cũng rất sợ cho nên mới phô trương thanh thế như vậy!!!

Hay là...

Lão đại muốn tự mình dắt thầy tiểu Nghiêm???

Trần Nghị ngơ ngác nhìn phía trước, đèn lóe lên vài cái, BGM quái dị đột nhiên dừng lại, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, một đám quỷ mặc hán phục cổ với các tư thế khác nhau đang đứng ngay lối đi chỗ cánh cửa sắt nhìn bọn họ.

Không bên nào nhúc nhích.

Trần Nghị sợ đến mức tim muốn rớt ra ngoài, sợ đám quỷ kia xông tới nên thậm chí con bày ra tư thế chuẩn bị xáp lá cà.

Đúng lúc bầu không khí đang căng thẳng, Trần Nghị nghe thấy giọng nói bình tĩnh của thầy tiểu Nghiêm bên cạnh.

Chàng trai mặc áo khoác đồng phục cùng quần rộng thùng thình, chỉnh lại gọng kính, nở nụ cười thân thiện với bọn quỷ rồi chào với bọn họ.

"Hi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui