Đam Mỹ Em Là Ánh Sáng Của Anh
Phòng làm việc của trưởng phòng Ngô nằm ở phía Nam, có vách kính nhìn xuyên ra được bên ngoài thành phố, rèm cửa lúc nào cũng được kéo kín lại chỉ được mở ra khi đêm xuống, mà trưởng phòng rất ít khi tăng ca nên cũng đóng suốt.
Ông trồng một vài chậu cây nhỏ.
Trên bàn làm việc cũng có vài vật trang trí hình cầu để gọn gàng.
Đặc biệt là ông rất thích xông tinh dầu phong lữ ông bảo mùi đó rất dễ chịu và giảm căng thẳng.
Vì thế nên chỉ vừa bước vào phòng Hòa An đã quằn mình ho khan vài tiếng vì mùi lá phong lữ nồng nặc xông vào thẳng vào cơ thể ngay lúc không-hề-có-chút-ổn-nào bây giờ.
Anh cố gắng chậm rãi đi đến ngồi vào ghế sofa đối diện với hai người họ.
Hôm nay trưởng phòng Ngô không ngồi ở bàn làm việc của ông mà ngồi ở sofa cùng Tuấn Khải bàn giao công việc.
Ánh mắt Hòa An đáp ngay vào dáng vẻ phong độ của anh ta liền ngay và lập tức.
Hôm nay anh ta mặc áo sơ mi màu xanh dương đậm màu sắc mà Hòa An cực thích.
Trên ngực cài một huy hiệu đính áo hình cá heo làm Hòa An phút chốc cảm thấy khó lòng mà rời mắt.
"Còn nghĩ rằng hôm nay cậu không đi làm, sao lại xanh xao đến như vậy.
Không khỏe sao?".
Trưởng phòng Ngô ngưng động tác trong tay, cả ông cả Tuấn Khải đều nhìn Hòa An.
"Xin lỗi trưởng phòng, dạ dày có chút không ổn.
Sáng nay lại dậy trễ.
Trưởng phòng tìm tôi có việc sao ạ?" Hòa An làm động tác xoa bụng bất đắc dĩ.
"Được rồi, như đã nói hôm qua sau khi tôi đi thì cậu sẽ hỗ trợ công việc cho Tuấn Khải.
Hai người chắc đã làm quen nhau rồi đúng không? Thật sự thì vì có hơi gấp nên cũng sẽ có chút khó khăn, nhưng tôi tin là cả hai sẽ hỗ trợ nhau thật tốt.
Còn bây giờ thì các cậu xem cái này trước."
Nói xong đoạn ông đưa mỗi người làm một sấp tài liệu rồi nói tiếp.
"Đây là dự án tôi mới nhận được thì bên ban quản trị.
Thực ra tôi muốn cả hai cậu cùng nhau thực hiện nó và hoàn thành trước tháng ba năm sau, dự án này vô cùng quan trọng đối với công ty chúng ta trong thời điểm hiện tại.
Nếu thành công, mà không nhất định phải thành công vì nó sẽ ảnh hưởng không chỉ với công ty mà còn tiền đồ sau này của các cậu nữa.
Nội dung chi tiết các cậu cứ đọc rồi trao đổi sau với nhau.
Được không?"
"Vâng thưa trưởng phòng.
Tôi sẽ cố gắng."Hòa An lên tiếng trước.
"Sẽ cố hết sức." Tuấn Khải cũng tiếp nối phía sau, trong một khoảnh khắc cả hai đã trao đổi một ánh mắt với nhau.
"Tốt tốt, tôi tin tưởng hai cậu tuyệt đối.
Trông chờ hết vào cả các cậu.
Bây giờ thì xong.
Tôi nghĩ cậu nên nghĩ ngơi nhiều hơn đó Hòa An.
Cậu có thể quay lại làm việc, tôi vẫn còn việc cần làm với Tuấn Khải." Trưởng phòng Ngô đập đập tay lên vai hai người họ nở một nụ cười đầy sự tin tưởng.
"Cảm ơn trưởng phòng Ngô, tôi đi trước." Hoà An cố gắng nở một nụ cười mà anh cho là tươi nhất anh có thể cười lên ngay lúc này với hai ngừoi họ rồi đứng lên.
Anh xoay người cầm theo sắp tay liệu trong tay đi ra khỏi phòng.
Trong giây phút chạm mắt cùng Tuấn Khải làm Hòa An thực sự cảm thấy bối rối.
Thực ra đã rất nhiều lần Hòa An nghiêm túc suy nghĩ về việc sẽ lại mở lòng với một người nào khác nếu bản thân thực sự sẵn sàng.
Nhưng như thế nào mới được gọi là sẵn sàng đây.
Vết thương lòng không còn rỉ máu nhưng thực sự sẹo vẫn rất còn rất sâu.
Xu hướng giới tính cũng là một điều luôn làm anh cảm thấy e dè khi nhìn thấy được một ai đó vừa mắt.
Phía sau cánh cửa là Tuấn Khải vẫn giữ một biểu cảm khuôn mặt không đổi ngồi cùng với trưởng phòng Ngô bàn giao những vấn đề cuối cùng.
Trước khi về nước anh có một điều kiện với công ty rằng anh chỉ ở lại một năm và sau một năm anh sẽ quay trở lại Úc.
Không phải anh không muốn ở lại Việt Nam mà là anh không có ít nhất được một lý do nào để có thể ở lại nơi này.
Phía bên ngoài mọi người đang khởi động ngày làm việc mới bằng cách nhiệt tình xôn xao bàn tán.
"Cuối tuần này mọi người có dự định gì chưa? Chúng ta có trưởng phòng mới thì cũng nên làm một buổi tiệc nho nhỏ chào đón chứ?"
"Chúng ta thì được, quan trọng là ở anh ta.
Thực sự theo tôi thấy anh ta không giống tuýp người dễ gần cho lắm."
"Thì trước lạ sau quen.
Dễ gần hay không còn chưa biết, nhưng phải công nhận một điều là anh ta nhìn đúng soái aa."
Mọi người cứ như vậy từ sáng tới trưa.
Lúc Hòa An quay lại bàn làm việc còn có vài cô lại hỏi anh rằng thấy anh ta như thế nào.
Hòa An chỉ cười chứ không trả lời.
Ngồi đó nhưng cũng cũng không bàn luận gì cả, thi thoảng cũng cười cười rồi lại thôi.
Anh không hề nghĩ rằng mọi người sẽ hẹn được tên mặt lạnh tiên sinh kia.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...