Đam Mỹ Em Là Ánh Sáng Của Anh


Tất cả mọi người làm một hành động cũng giống như lúc sáng, y như tua ngược thời gian.
Chăm chú nhìn vị trưởng phòng đang đứng ngay trước mắt.
Không khí bỗng chốc chuyển từ ồn ào sang im lặng chỉ trong một tích tắc.


"Như đã nói lúc sáng, chiều nay trưởng phòng mới sẽ đến nhận phòng ban chúng ta.
Cậu ta đang đi lên, chắc cũng sắp tới, hy vọng mọi người sẽ nhiệt liệt chào đón."

Mọi người không ai trả lời gì mà chỉ người nọ nhìn người kia.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa từ phía ngoài.
Ngay sau đó là tiếng cửa mở ra, đánh tan ngay sự yên tĩnh đang bao trùm căn phòng làm việc vốn dĩ vô cùng ồn ào mọi ngày.


Có thể trong khoảng hơn mười giây tất cả mọi người đều gần như đứng hình khi nhìn thấy bóng người cao lớn vừa đẩy cửa đi vào.
Không ai có thể mở lời trước bất kì một câu nào.
Từ vị trí của trưởng phòng Ngô, tới mười hai người đang ngồi yên trong bàn làm việc tới Hòa An đang đứng yên mặt xanh nhạt với ly nước trong tay.


"Xin chào.

Tôi là Phan Tuấn Khải, ba mươi tuổi.
Công tác tại Úc được một năm.
Vừa về Việt Nam.
Hy vọng mọi người giúp đỡ."

Tất cả mọi người ấn tượng lần một với dáng vẻ của người này là một.
Dáng người nói không ngoa thì có thể sánh ngang về người mẫu còn hơi thừa.
Cao tầm mét chín, nước da vừa phải không quá ngâm cũng không quá trắng.
Tổng thể hài hòa tới mức khiến người nhìn giống như bị ngạt thở, điểm đặc biệt nhất là vai rất rộng, kiểu khiến người ta nhìn vào liền có cảm giác vô cùng vững trải an toàn.


Trước đây Hòa An được mệnh danh là nam thần phòng Marketing, đẹp trai tài giỏi ngầu lòi số một.
Bây giờ gần như bị soán ngôi rồi.
Chưa kể giọng nói người này cực kỳ trầm ấm.
Vừa cất tiếng nói là khiến Hòa An gần như bị sặc ngụm nước chuẩn bị trôi xuống bao tử.
Giọng nói không lẫn vào đâu được.
Anh ta chính là người phá giấc của anh trong phòng y tế.
Lúc nãy anh đã lờ mờ đoán được đại khái vì người này anh chưa hề gặp lần nào trong công ty cả.
Đến bây giờ thì xác định chính là anh ta rồi.


Cả phòng ồ lên một tiếng rõ to, có vài cô gái còn chưa kịp hoàn hồn trở lại chỉ biết trơ mắt ra nhìn như muốn nuốt người ta vào bụng.


Trưởng phòng tằng hắng hai tiếng xóa tan căng thẳng đang bao trùm nói lớn.


"Làm quen nhau trước nhé, tôi sắp là cựu trưởng phòng Marketing-Ngô Phùng Thái.
Phòng chúng ta tính luôn cả tôi là mười bốn người.
Từ từ làm quen.
À, có một người."

Trưởng phòng Ngô lướt mắt một vòng từ bàn làm việc của Hòa An rồi lướt tới chỗ anh đang đứng vừa vẫy vẫy tay vừa nói lớn.


"Đấy là Hòa An, người mà tôi nói qua email sẽ là người hỗ trợ công việc cho cậu thời gian sắp tới.

Có thể xem cậu ta như phó phòng, tôi đã hoàn thành xong giấy tờ đề bạt cậu ấy.
Cậu ấy hiện đang là ngôi sao của phòng ban này."

Đoạn nói xong trưởng phòng Ngô vỗ tay đều đều bắt nhịp, mọi người cũng vỗ tay theo.
Ánh mắt của Tuấn Khải lướt sang chỗ Hòa An gật đầu một cái rồi lại quay đến mọi người.
Chỉ có Hòa An từ đầu tới cuối không hề rời mắt khỏi người này.


"Màn chào hỏi đã xong, mọi người trở lại làm việc.
Tôi và anh Tuấn Khải đây cần bàn giao công việc, mọi người có chuyện gì cứ tìm Hòa An.
Tôi cần không gian.
Làm quen tới đây thôi."

Nói xong trưởng phòng Ngô bước đi trước, Tuấn Khải bước theo sau tiến vào phòng làm việc bỏ lại mọi người phía sau vẫn chưa khỏi trầm trồ.


"Trời ơi đúng soái luôn."

"Không thể tin được có ngày tôi lại được làm việc với một người ngầu lòi như vậy luôn."

"Cứ nghĩ là Hòa An đẹp trai nhiều vậy rồi, bây giờ không nhìn tận mắt tôi không tin nổi là có người còn đẹp trai được như vậy luôn đây."

Mọi người bắt đầu nháo nhào còn hơn ban sáng nữa.



“Mọi người nói sao chứ tôi thấy anh Hòa An đẹp trai nhiều hơn nhé, anh ta đâu có trắng được như đại ca của em.” Trần Nhân liền oang oang lên làm tất cả phì cười còn Hòa An đang về lại bàn làm việc tiện tay vỗ lên vai cậu hai cái kiểu như là.
Đúng là em trai tốt của anh.


"Mọi người không định làm việc luôn hay sao vậy."

Hòa An ngồi xuống nói với giọng điệu trêu chọc.
Thực ra anh vô cùng ấn tượng với người này, hơn hết thảy những người ở đây.
Mọi người kể cả Trần Nhân không ai biết xu hướng giới tính của anh nên sẽ không ai thấy được những gì mà anh đang nghĩ.


Ở một mình cô đơn cũng đã lâu, anh gần như quên mất mình còn có thể vì sự xuất hiện của một ai đó mà để mắt đến.
Hơn hai năm cô đơn vì không tìm được người vừa ý, càng lâu thì tiêu chuẩn càng cao nên cứ vậy mà cô đơn.
Hôm nay lại có ấn tượng với một chàng trai khác như thế này thì thật sự mang đến chút mới mẻ.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui