Cơn bão qua đi, ngày hôm sau đã có điện trở lại, Dư Tri Ý dọn trong nhà xong thì cùng Lục Cảnh Niên dọn dẹp con đường trước cửa với các tình nguyện viên.
Ba ngày sau, tuyến đường chính dần như khôi phục bình thường, các phương tiện giao thông công cộng cũng bắt đầu hoạt động trở lại.
Lúc đang ăn điện thoại Dư Tri Ý vang lên, Lục Cảnh Niên ngồi trên ghế sô pha cạnh bàn trà duỗi tay lấy điên thoại giúp anh, lúc với tay ra đột nhiên 'a' lên một tiếng, Dư Tri Ý cầm lấy điện thoại hỏi: "Sao vậy? Bị đau chỗ nào sao?"
"Không có gì.
"
"Chắc chắn có, hai ngày nay bận rộn, đưa tay em xem.
"
Lục Cảnh Niên duỗi tay cho anh xem, lòng bàn tay bị cành cây cào xước, còn có mấy vết cắt của dây thép gai, Dư Tri Ý đau lòng thở dài một hơi, "Còn bị thương chỗ nào nữa không? Em đi lấy thuốc.
"
"Không cần đâu, qua hai ngày nữa là lành lại thôi, em đừng lo.
"
Dư Tri Ý giả vờ tức giận, "Anh không nói thì tự em kiểm tra, chắc chắn không chỉ bị thương mỗi tay thôi, trên người còn bị thương chỗ nào nữa?"
Lục Cảnh Niên không lay chuyển được anh, "Hôm qua lúc vác cây bị đập trúng một cái nơi hông.
"
Dư Tri Ý vén áo hắn lên, eo sau lưng bị thâm tím một mảng lớn, "Sao hôm qua anh lại không nói gì, đau lắm không?"
"Không đau, không sao đâu.
"
"Anh không cần phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt em đâu, chúng ta có thể bộc lộ mặt yếu đuối với đối phương, chúng ta là người, thỉnh thoảng tỏ ra yếu đuối một lần cũng không mất mặt, lại nói, cơ hội tốt như thế này mà anh không biết lợi dụng? Ví dụ như để em giúp anh tắm rửa hoặc thoa thuốc gì đấy.
"
Lục Cảnh Niên buông áo xuống, "Được, vậy cho phép anh giả vờ đáng thương, hôm qua không đau, hôm nay lại rất đau, tắm xong em giúp anh bôi thuốc được không?"
"Được rồi, anh ngồi đây, em đi lấy quần áo cho anh.
"
Dư Tri Ý tắm xong đi ra, Lục Cảnh Niên đang nằm trên giường đọc sách, là cuốn 'Sẽ uống trà' của nhà văn Dương Giáng, có một câu trong sách mà Dư Tri Ý rất thích, 'Chỉ nghe mùi hoa, không nói chuyện buồn vui, uống trà đọc sách, không tranh với đời.
'
"Cởi áo ra, em thoa thuốc cho anh.
"
Lục Cảnh Niên nghe lời ngồi dậy cởi áo xong lại nằm xuống, tay Dư Tri Ý vừa tắm xong rất lạnh, anh đổ thuốc ra tay, gió điều hòa thổi tới càng lạnh hơn, lúc lòng bàn tay áp xuống eo Lục Cảnh Niên, hắn sợ nhột dịch người sang một bên né, Dư Tri Ý đè một chân lên cẳng chân hắn, nghiêm túc nói: "Đừng động đậy, còn chưa bắt đầu đâu.
"
"Nhột.
"
"Anh còn sợ nhột à?"
"Anh đâu phải khúc gỗ, sao lại không sợ nhột được.
"
Dư Tri Ý tăng thêm chút lực, dầu thuốc được bàn tay xoa nóng lên, "Vậy sao anh không sợ đau?"
Lục Cảnh Niên thuận miệng than: "Đau, nhẹ chút.
"
Không ai nói gì nữa, Dư Tri Ý nghiêm túc bóp dầu thuốc, Lục Cảnh Niên nhìn chăm chú vào trang sách, đầu óc hắn trống rỗng, làn da bị xoa nóng lên, Lục Cảnh Niên khẽ vặn người, từ góc độ của Dư Tri Ý vừa vặn nhìn thấy vành tai đỏ hồng của hắn.
Dư Tri Ý xuống khỏi giường, "Em đi rửa tay, sáng mai lại thoa một lần nữa.
"
"Ừm," Lục Cảnh Niên đáp lời, cúi đầu vào quyển sách, nghe tiếng bước chân Dư Tri Ý đi ra khỏi phòng ngủ, kéo gối đầu lót dưới bụng.
Dư Tri Ý tắt đèn trèo lên giường, thò lại gần cắn lỗ tai Lục Cảnh Niên, "Ngày mai anh phải về Quảng Châu rồi.
"
"Ừm, phải về rồi.
"
Lục Cảnh Niên mỗi lần về đều sẽ không hẹn trước ngày trở lại, giống như bây giờ, hắn định nghỉ quốc khánh sẽ lại tới, nhưng không định nói cho Dư Tri Ý biết, lỡ đến lúc đấy không tới được Dư Tri Ý sẽ phải thất vọng, hắn chỉ muốn dành tặng cho Dư Tri Ý niềm vui và bất ngờ, không muốn mang cho anh bất kỳ thất vọng nào.
"Có muốn em đi tiễn anh không?"
"Không cần.
" Lục Cảnh Niên nói rồi xoay người phủ lên người Dư Tri Ý, không để anh kịp phản ứng đã hôn xuống, nụ hôn này nhuốm màu tình dục, từ môi đến cằm, lại lưu luyến nơi hầu kết, Dư Tri Ý theo bản năng ngẩng đầu lộ ra hầu kết để Lục Cảnh Niên cắn xuống.
Đều là người trưởng thành, lúc này hành động có sức thuyết phục hơn lời nói, không ai ra vẻ, cũng không biết ai chủ động trước, chỉ biết sau khi kết thúc cả hai đều có chút ngượng ngùng, khăn giấy ở trên tủ đầu giường bên phía Dư Tri Ý, Lục Cảnh Niên thở dốc nói: "Khăn giấy.
"
Trên tay Dư Tri Ý còn dính thứ của Lục Cảnh Niên, đầu óc trống rỗng, "Tay em còn dính đồ, anh tự lấy đi.
"
Vết thương bị té ngã lần trước đã kết vảy, hai ngày nay anh đều cố ý mặc quần dài, không để Lục Cảnh Niên nhìn ra cái gì, lúc nãy vận động mạnh có lẽ cọ trúng, có chút ngứa.
Vốn muốn nói với hắn nhưng lại sợ hắn tự trách, cuối cùng vẫn im lặng.
Lục Cảnh Niên rướn người qua người Dư Tri Ý, chỗ vừa mới lắng xuống lại chạm trúng Dư Tri Ý, kích thích cả người anh run rẩy, Lục Cảnh Niên lau khô tay, lại cầm lấy khăn giấy giúp Dư Tri Ý lau người, cuối cùng giúp anh lau tay, Dư Tri Ý lười biếng hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng thoải mái này, ngẩng đầu hôn hôn Lục Cảnh Niên, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Sau khi vào phòng tắm vứt khăn giấy, Lục Cảnh Niên cầm một chiếc khăn ấm ra giúp Dư Tri Ý lau tay lau người, Dư Tri Ý cười né tránh, "Em tự làm, cũng chưa làm cái gì, không cần phải chăm sóc em như vậy.
"
Lục Cảnh Niên lúc này mới đỏ mặt, "Khụ, cũng coi như là làm rồi mà.
"
Hai người lại lần nữa nằm xuống, cảm giác giác càng thân mật hơn trước, thể xác gần gũi làm cho tình cảm thêm khắng khít, Dư Tri Ý chủ động ôm hắn, lại lần nữa hôn chúc ngủ ngon.
Sáng hôm sau, Dư Tri Ý tỉnh dậy thì Lục Cảnh Niên đã đến ga tàu, trên bàn ăn có cháo, bàn trà đặt một chậu cúc vạn thọ chocolate, bên cạnh là một tờ giấy nhớ: "Em nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, anh không muốn để em tiễn, anh không nỡ, chậu hoa này là lúc sáng anh đi mua đồ ăn sáng tiện mua, vườn hoa nhỏ của em chưa có, cho em thêm một mùi hương mới.
"
Dư Tri Ý bế bồn hoa cúc vạn thọ chocolate lên, cánh hoa màu đỏ sẫm như những thanh chocolate, thiếu chút nữa ngọt hòa tan trái tim Dư Tri Ý.
Anh chụp một tấm đăng lên trang chủ của cửa hàng, lại sợ Lục Cảnh Niên không thấy được, dùng wechat của mình chia sẻ lại lần nữa, cũng cài đặt chế độ công khai.
Những giáo viên với học sinh lúc trước kết bạn wechat anh vẫn chưa xóa, nhưng lại không dám liên lạc lại với bọn họ, mỗi lần đăng cái gì đều sẽ chặn mấy người trong trường, anh không muốn đối mặt với mấy câu hỏi như 'Dạo này ổn không?" hay gì đấy.
Lục Cảnh Niên lần này thật sự rất bận, lên tàu là bắt đầu làm việc, cũng may mấy ngày anh nghỉ cũng không ảnh hưởng đến tiến độ của những người khác, tối hôm trước thức suốt đêm làm gần xong, ngày hôm nay chắc có thể đuổi kịp tiến độ với mọi người.
Tới Quảng Châu hắn nhắn tin báo bình an với Dư Tri Ý xong lại lao thẳng đến công ty, vừa đến văn phòng đã chuyển cho trợ lý 600 để cô chuẩn bị trà chiều cho mọi người, bày tỏ áy náy với đồng nghiệp, đồng nghiệp sôi nổi tỏ vẻ không sao hết, mọi người cùng một đoàn đội không vất vả gì hết.
Lục Cảnh Niên thở hắt ra, nếu là trước đây hắn không bao giờ làm mấy chuyện này, trước đây hắn rất ít khi xin nghỉ, ngoại trừ khoảng thời gian bố nằm viện, còn lại hầu hết đều chăm chỉ đi làm, là Dư Tri Ý nhắc nhở hắn, mặc dù hắn xin nghỉ vẫn hoàn thành hết công việc của mình, nhưng đồng nghiệp có thể ít nhiều sẽ oán giận, mời mọi người bữa trà chiều coi như lời cảm ơn xin lỗi, cũng là một phép lịch sự cần thiết.
Bận rộn đến 2 giờ sáng, tan tầm Lục Cảnh Niên lướt xem vòng bạn bè, nhìn thấy bài chia sẻ chậu hoa cúc vạn thọ chocolate trên trang chủ Dư Hương, hắn mỉm cười nhấn like, lúc 11 giờ rưỡi hắn đã nhắn tin chúc ngủ ngon với Dư Tri Ý, nói mình mệt muốn đi ngủ trước, Dư Tri Ý bây giờ chắc đã ngủ rồi.
Mở trang chủ Dư Hương lên, kĩ thuật chụp ảnh của Dư Tri Ý ngày càng tốt, đường vân trên cánh hoa đều có thể nhìn rõ, ngay cả phấn trên nhụy hoa cũng thấy rõ ràng, lướt một lúc, một bình luận khiến cho Lục Cảnh Niên chú ý: "Có phải là cửa hàng bán hoa của thầy Dư không ạ? Em là Trương Gia Dương, chúng em đều rất nhớ thầy, chúng em tìm thầy lâu lắm rồi!!"
Bình luận này cách đây hai phút trước, ngón tay Lục Cảnh Niên dừng mấy giây, trả lời dưới phần bình luận của Trương Gia Dương một câu: "Chào cậu, tôi là bạn của thầy Dư, thầy Dư không đọc tin nhắn ở khu bình luận, nếu cậu thấy tiện thì liên lạc với tôi, tôi sẽ giúp cậu chuyển lời.
".
Truyện chính ở ( TRUМtruye n.
M E )
Đính kèm là thông tin liên lạc với số wechat của hắn, hắn nói dối, Dư Tri Ý lúc nào cũng đọc bình luận tương tác với khách hàng.
Hắn cũng không ôm hy vọng cậu bạn học kia sẽ liên lạc với mình, nhưng không ngờ mấy phút sau wechat thông báo, Trương Gia Dương gửi lời mời kết bạn.
Lục Cảnh Niên chấp nhận, Trương Gia Dương gửi một loạt tin nhắn tới: [Anh là bọn lừa đảo đúng không? Anh dám lừa đảo dưới trang của thầy Dư?"]
Gửi xong tin này Trương Gia Dương lại gửi một đường link: [Pháp luật nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa', Điều 266 bộ luật hình sự tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản công và tư, nếu số tiền lớn mức phạt có thể lên tới 3 năm tù giam, hoặc bị quản chế giám sát, phạt tiền; nếu số tiền lớn kèm tình tiết nghiêm trọng, mức phạt lớn nhất từ 3 - 10 năm tù giam, phạt tiền; trường hợp số tiền cực kỳ lớn và có tình tiết đặc biệt nghiêm trọng bị phạt tù từ 10 năm trở lên hoặc chung thân, bị phạt tiền và tịch thu tài sản.
]
Lục Cảnh Niên dở khóc dở cười, học sinh của Dư Tri Ý quả nhiên không phải tầm thường, hắn nghĩ một lát, gửi tấm hình chụp tập thể của Dư Tri Ý trong album cho Trương Gia Dương, lúc nhìn thấy tấm hình chụp tập thể hắn bị nụ cười của Dư Tri Ý thu hút, ngỏ ý muốn chụp lại tấm hình kia, không phải chỉ vì nụ cười tươi tắn ấy mà còn là khoảng thời gian Dư Tri Ý hăng hái phấn đấu, không ngờ bây giờ lại có tác dụng.
Trương Gia Dương nhận được tấm hình, im lặng mất mấy phút.
Lục Cảnh Niên có chút thất vọng, cầm lấy quần áo đi tắm rửa, điện thoại lại vang lên, là một dãy số xa lạ đến từ Vũ Hán.
"Xin chào, là Trương Gia Dương phải không?"
"Đúng vậy, anh thật sự là bạn của thầy Dư sao? Anh có thể cho em số điện thoại hay wechat của thầy Dư được không? Chúng em đều rất nhớ thầy ấy, muốn mời thầy ấy chụp ảnh tốt nghiệp chung với nhau.
"
Cuộc điện thoại này kéo dài hơn 20 phút, đây là lần đầu tiên Lục Cảnh Niên nói chuyện với một người lạ lâu như vậy, di động bị hắn cầm nóng lên, Lục Cảnh Niên gửi tin nhắn cho Trương Gia Dương nhắc cậu xóa bình luận trên trang chủ Dư Hương đi.
Hắn với Trương Gia Dương có một bí mật nhỏ, bọn họ muốn tặng Dư Tri Ý một niềm vui bất ngờ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...