Đam Mỹ Dư Hương


Dư Tri Ý nhanh chóng trở lại, mồ hôi thấm ướt một mảng lớn trên lưng, anh đưa cho Lục Cảnh Niên một chai nước khoáng không lạnh: "Uống miếng nước trước, người anh toàn mồ hôi không nên uống lạnh ngay, lát nữa ăn súp ngọt, để tôi ướp lạnh đã."
Lục Cảnh Niên lúc này mới nhìn anh, áo sơ mi trắng, quần ở nhà màu xám, chỗ ống quần còn có dây rút, dây kéo được buộc một nửa, nhìn qua rất thoải mái.

Bàn tay cầm lấy chai nước vô tình chạm vào nhau, đầu ngón tay Lục Cảnh Niên như bị điện giật lập tức rụt lại, hắn ngẩng đẩu nói: "Cảm ơn."
"Anh khách sáo quá."
Úc Lê phụ họa, "Đúng vậy, em có trò chuyện mấy câu, anh Dư, anh ấy thật sự không phải bạn anh sao?"
"Thật đúng là không phải."
Lục Cảnh Niên đứng dậy, "Ngại quá, tôi quên giới thiệu, Lục Cảnh Niên, tới từ Quảng Châu."
Dư Tri Ý duỗi tay ra, hắn do dự một lát, xoa xoa bàn tay lên quần, cuối cùng nắm lấy tay Dư Tri Ý.

Xương ngón tay thon dài, lòng bàn tay rỉ mồ hôi, hơi ướt lạnh, còn có chút cứng đờ, Dư Tri Ý nghĩ, đối phương dường như không thích tiếp xúc với người khác.

"Dư Tri Ý, Ý trong gió Nam hiểu ý tôi."
"Em nữa, em tên Úc Lê, có thể gọi em là quả lê, tên mặt khổ qua kia là Đàm Vĩ."
Đàm Vĩ lớn tiếng nói: "Úc Lê, khách kìa, có còn muốn kinh doanh nữa hay không?"
"Đây, tới đây! Anh đẹp trai lát trò chuyện tiếp nha!"
Dư Tri Ý nhìn hắn uống mấy ngụm nước, đúng lúc có điện lại, trong tiệm không biết là quạt hay điều hòa kêu 'tích' một tiếng.

"Áo quần anh đều ướt, đừng ngồi điều hòa dễ bị cảm lắm, để tôi mở quạt cho anh."
Lục Cảnh Niên kéo áo sơ mi bị mồ hôi dính ở sau lưng, hỏi: "Ông chủ Dư, có thể mượn nhờ nhà vệ sinh được không, tôi muốn rửa mặt chút."
Dư Tri Ý bật quạt lên, sợ gió thổi làm hoa héo cố ý chĩa quạt vào tường, gió bị vách tường chắn thổi ngược lại làm tăng lưu thông không khí, cũng giữ cho căn phòng mát mẻ hơn.

"Dưới này không có phòng vệ sinh, để tôi dẫn anh lên lầu hai."
Lục Cảnh Niên để chai nước xuống, đi theo Dư Tri Ý, bên trái quầy thu ngân có một cánh cửa nhỏ phía sau chính là cầu thang, trên tường treo mấy bức tranh sơn dầu theo phái trừu tượng, màu sắc pha trộn với nhau kích thích thần kinh hắn, cảm giác bức bối được mùi hoa áp chế lúc nãy lại bắt đầu xông ra.


"Cẩn thận một chút, anh người cao, coi chừng bị đụng đầu."
"Không sao."
Còn chưa tới lầu hai, một chuỗi âm thanh 'đinh đang' trong trẻo dễ nghe truyền vào tai.

"Toilet ở chỗ này."
Lục Cảnh Niên không vội đi vào toilet, hắn nhìn xung quanh lầu hai, không gian ở lầu hai rất lớn, khoảng trên dưới 80 mét vuông, gần bằng 3 lần diện tích lầu 1, ở giữa đặt một cái sô pha, bên tường là kệ gỗ ở trên có các cuộn giấy đầy màu sắc cùng mấy cuộn ruy băng, đi lên phía trước một chút, là nơi phát ra âm thanh, cửa kính ban công được mở, phía trên treo một chiếc chuông gió, phía dưới là rèm cửa hạt pha lê.

"Nghe rất êm tai đúng không? Có muốn nhìn ban công một chút không?"
"Không phiền chứ?"
Dư Tri Ý cười: "Có cái gì mà phiền."
Lục Cảnh Niên lần đầu tiên thấy loại chuông gió này, giống như một bông hoa rau muống rũ xuống, nhưng chỉ khác là nó lớn hơn, được làm bằng pha lê nhạt màu.

"Đó là hình hoa gì?"
Lúc nói chuyện cảm giác bức bối bỗng chốc hòa tan một chút.

"Hoa linh lan."
"Cậu trang trí à?" Lục Cảnh Niên lại hỏi, anh không biết nói cái gì, tùy tiện tìm một đề tài.

"Trông tôi lãng mạn vậy sao?" Anh nói, "Đây là một thoáng mộng mơ của bà Bình."
Lục Cảnh Niên nghe không hiểu nhưng vẫn gật đầu, hắn đi tới ban công, phía trên trồng đầy cây xương rồng mập ú, bên trái là một cái ghế mây treo, trước ban công đặt một cái lu gốm, bên trong thả một cây sen, những đám mây trắng phản chiếu trong nước, hệt như một cái lu đựng đầy mây.

"Chỗ này chắc con gái thích lắm."
Dư Tri Ý trả lời: "Đúng vậy, nơi này rất thích hợp để chụp ảnh, anh thì sao, không thích?"
"Tôi không phải con gái."
"Tôi cũng không phải con gái nhưng cũng rất thích, những thứ tốt đẹp đều đáng được thích, có thứ còn đẹp hơn nữa đang chờ anh thích."
Lục Cảnh Niên cảm thấy lời anh có ẩn ý, hắn nói một câu "Chắc vậy, xin lỗi tôi vào nhà vệ sinh chút đã." rồi xoay người đi.


Dư Tri Ý nghĩ không biết nên đứng đây chờ hắn hay là xuống lầu trước, nếu đứng chờ thì có cảm giác như đang đề phòng hắn, nhưng xuống trước thì lại có vẻ không được lịch sự cho lắm, cũng may hắn rửa mặt rất nhanh đã ra, "Được rồi."
"Quần áo của anh bị ướt," Dư Tri Ý chỉ vào vệt nước lớn trên người hắn, "Lúc nãy quên nhắc anh, vòi nước trong nhà vệ sinh hơi mạnh, rất dễ bị văng nước."
"Đã được trải nghiệm rồi, nhưng không sao, ướt một chút cho mát."
Hắn đi trước, Dư Tri Ý đi phía sau quang mình chính đại mà ngắm, tóc hình như là mới cắt, phía sau gáy rất gọn gàng, dưới tai phải có một nốt ruồi nhỏ, lúc hắn quay người chỗ góc ngoặt cầu thang sườn mặt hoàn mĩ không góc chết lộ ra, một giọt nước rơi xuống từ thái dương, dừng lại trên gương mặt hắn, Dư Tri Ý đột nhiên muốn nhắc hắn lau mặt.

Úc Lê thấy bọn họ xuống lầu thì nói, "Anh Dư, lúc nãy lại bán được một bó hoa, là một anh đẹp trai tới mua, không biết hôm nay là ngày tốt lành gì sao lại có nhiều anh đẹp trai tới vậy, à, đúng rồi, anh nhận được tiền rồi chứ?"
"Ừm, nhận được rồi, cảm ơn Quả Lê."
"À, anh đẹp trai này tên gì ấy nhỉ, nãy giới thiệu mà em quên mất."
Úc Lê nhìn Lục Cảnh Niên.

Dư Tri Ý giúp hắn trả lời: "Lục Cảnh Niên."
"Nhớ rồi, anh Lục đẹp trai."
Lục Cảnh Niên gật gật đầu, đi lấy chai nước uống dở lúc nãy, mới mở nắp đã nghe Dư Tri Ý nói: "Anh có muốn nếm thử súp ngọt(*) ở đây không?"
Từ gốc là 糖水, món ăn phổ biến của người Quảng Đông, Quảng Tây, Hải Nam
Hắn đóng nắp lại, "Được."
Lục Cảnh Niên thật ra không thích ăn đồ ngọt, Quảng Châu cũng có rất nhiều cửa tiệm bán súp ngọt, hắn không phải người gốc Quảng Châu, cứ tưởng món này là đường nấu chung với nước cũng giống như trà sữa, lúc hắn dẫn cháu trai đi ăn mới biết được súp ngọt cũng có rất nhiều loại, phong phú đến mức hoa cả mắt, mấy thứ kết hợp với nhau cũng rất kỳ lạ, ví dụ như đậu xanh với rong biển, khoai sọ với đậu phộng, hắn đột nhiên muốn nếm thử súp ngọt của Đông Sơn.

Dư Tri Ý đi tới tủ lạnh phía sau quầy, lấy bốn cái ly nhỏ trong suốt dùng một lần ra.

"Ly này là của anh."" Dư Tri Ý lấy cái ly trên cùng đưa cho Lục Cảnh Niên, lại nói: "Sợ anh ăn không quen, ly này chỉ cho thêm sữa đặc."
"Cảm ơn."
Anh lấy hai cái ly trong đó đưa cho Úc Lê, "Quả lê, của em với A Vĩ."
"Oa, em biết mình cũng sẽ có phần mà, anh Dư tốt nhất.


Uầy, sao hai người không bỏ thêm cái gì vậy, là khoai viên không ngon hay khoai sọ không dẻo, là không ăn được đậu đỏ hay thiêu tiên thảo không thơm."
Lục Cảnh Niên mở nắp ra, một nửa ly màu hổ phách trong suốt, đúng vậy, màu sắc này hắn có thể nhận ra, những sợi ngắn ngắn có chút giống thạch trái cây, "Không sao, tôi thích đơn giản."
"Nếm thử xem." Dư Tri Ý đưa cho hắn một cái muỗng trong suốt.

"Cái này gọi là gì? Tôi ở Quảng Châu hình như chưa bao giờ thấy."
"Thạch hoa cao(*), tôi cũng là tới đây rồi mới biết, được chế biến từ một loại rong biển mọc dưới đá ngầm, có tác dụng làm mát giải nhiệt."
Lục Cảnh Niên ăn một miếng, trơn mịn, mát lạnh, có vị ngọt thơm của sữa, ngon hơn thạch trái cây, còn có mùi đặc trưng của biển.

"Ăn được không?"
"Cũng không tệ."
Lục Cảnh Niên ăn rất từ tốn, cúi đầu xúc từng thìa, ăn xong thì đóng nắp lại hỏi Dư Tri Ý vứt rác ở chỗ nào, Dư Tri Ý cầm lấy, "Để tôi."
Bóng râm đổ dài trên mặt đất, lúc tới thì mới chỉ đổ trên phiến đá lối đi bộ, mặt trời xoay nhanh, bây giờ bóng đã đổ dài ra tận vành đai xanh hóa giữa đường.

"Ông chủ Dư, tôi phải đi rồi."
Dư Tri Ý cười nói: "Lúc qua đường nhớ chú ý quan sát đèn xanh đèn đỏ."
Lục Cảnh Niên gật đầu với anh, nhìn về phía quầy hoa, "Trước khi đi tôi muốn mua một bó hoa."
Dư Tri Ý hơi thất thần, "Anh muốn mua loại nào?"
"Không biết, có giới thiệu gì không?"
"Muốn tặng cho bạn gái hay cho người lớn tuổi?"
Lục Cảnh Niên lắc đầu: "Đều không phải, tặng cho một người trạc tuổi tôi, đàn ông."
Dư Tri Ý cầm một cành hoa cát tường, cánh hoa mềm mại màu trắng, viền hoa màu tím, "Hoa cát tường được không?"
Lục Cảnh Niên nhìn về phía cành hoa kia, so với hoa hồng thì nhiều hơn một phần thanh nhã, so với bách hợp lại nhiều hơn một phần quyến rũ, hắn không nói được hay không, chỉ hỏi ngược lại Dư Tri Ý: "Ông chủ Dư có thích không?"
Dư Tri Ý gật đầu: "Rất thích."
"Vậy lấy loại này đi, gói giúp tôi một bó."
Dư Tri Ý lau tay, lấy tạp dề trên quầy thu ngân mặc vào, lại lấy giấy gói hoa màu xám với màu hồng nhạt từ kệ tủ sau lưng ra, xếp hai tờ giấy xen kẽ với nhau, gấp lại.

Lấy kéo cắt một nửa cành hoa, bỏ đi những lá thừa, sau đó đặt lên giấy gói lại, lại lấy một giây ruy băng lụa màu bạc quấn quanh thắt một cái nơ con bướm.

"Được rồi."
Lục Cảnh Niên cầm lấy, "Bao nhiêu tiền?"

"100 đi."
"Oa, anh Dư, bình thường anh toàn bán 128 đến 168 mà, quả nhiên, trai đẹp thì có khác." Úc Lê không biết đi tới từ lúc nào.

Lục Cảnh Niên lấy di động từ túi quần ra, quét mã QR trên quầy thu ngân, ba giây sau điện thoại vang lên tiếng thông báo, "Chuyển khoản Alipay 168 tệ."
Úc Lê lè lưỡi, cảm thấy xấu hổ.

"Ông chủ Dư," Lục Cảnh Niên cầm bó hoa đưa cho Dư Tri Ý, "Tiền súp ngọt."
Dư Tri Ý có chút ngẩn ngơ, từ lúc mở tiệm hoa ở Vũ Hán cho tới thành phố nhỏ này, anh vẫn luôn là người đưa hoa cho người ta, đây là lần đầu tiền có người tặng hoa cho anh, cảm giác này thật sự rất lạ lẫm, giống như có môt con bướm đậu ở trong lòng, rồi lại nhanh chóng vỗ cánh nhẹ bay đi.

"Cho tôi?"
"Không phải cho cậu, mà là tiền chén súp ngọt kia."
"Vậy, cảm ơn."
Lục Cảnh Niên cầm lấy chiếc balo nãy giờ vẫn để trên quầy thu ngân, "Tạm biệt."
"Đợi đã," Dư Tri Ý cẩn thật đặt bó hoa xuống, móc từ trong tạp dề ra một con dấu, một con dấu rất nhỏ, cậu duỗi tay với Lục Cảnh Niên, "Đưa tay cho tôi, tôi tặng anh một bông hoa đặc biệt."
Đầu ngón tay Lục Cảnh Niên cong lại, cuối cùng vẫn đưa tay ra, con dấu kia in lên lòng bàn tay hắn, Dư Tri Ý cười rút ra, Lục Cảnh Niên ngay lập tức nhìn thấy một buông hoa mặt cười.

Đó là con dấu hoa mặt cười, Lục Cảnh Niên cong cong khóe môi, "Cảm ơn."
Đây là nụ cười đầu tiên của hắn ngày hôm nay, Dư Tri Ý nghĩ, hắn cười rộ lên thật đẹp, đáng lẽ phải nên thường xuyên cười như vậy.

hết chương 2
Thạch hoa cao trước khi chế biến

sau khi chế biến, nó là cái sợi trong suốt đó nha.

Chuông gió hình hoa linh lan

Hoa cát tường
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui