[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung

Chẳng mấy chốc đã được mấy ngày. Từ khi biết được Mộ Tử Thư mang thai tới nay, Vũ Văn Quân Quyết tuy rằng mỗi ngày đều đi Khuynh Nguyệt điện nhìn một lát, thi thoảng cũng qua đêm ở Khuynh Nguyệt điện, nhưng cũng chỉ đơn thuần là ôm Mộ Tử Thư ngủ mà thôi, không còn kêu Mộ Tử Thư thị tẩm nữa.

Đối với điểm ấy, Mộ Tử Thư vừa vui mừng lại vừa khó chịu. Vui mừng vì biết Vũ Văn Quân Quyết lo lắng hài tử trong bụng hắn, điều đó chứng minh Vũ Văn Quân Quyết thực sự muốn có đứa bé này; khó chịu chính là hắn không có khả năng thị tẩm, Vũ Văn Quân Quyết tất nhiên sẽ đi thị tẩm các cung phi khác. May mà Mộ Tử Thư ôn nhuận lãnh đạm, đối với loại sự tình này, tuy rằng có thể hiểu được nhưng vẫn khó tránh khỏi thương tâm.

Ngày hôm đó trong cung rất náo nhiệt, ngay cả Mộ Tử Thư dù không bước ra khỏi Khuynh Nguyệt điện nửa bước cũng có thể cảm nhận được không khí nào nhiệt này.

Mộ Tử Thư đặt quyển sách trên tay xuống, hỏi Hỏi Mai bên cạnh: “Hôm nay xảy ra chuyện gì? sao lại náo nhiệt như vậy?”

Hỏi Mai chưa trả lời thì Hỏi Lan bên cạnh giống như có chút mất hứng trả lời: “Nước Mặc Kì* đem công chúa tới xem như chúc mừng sinh nhật cho Hoàng thượng, nói trắng ra chính là hòa thân, tổng quản Tác Tây đã an bài chỗ ở cho sứ thần và công chúa, có người nói công chúa này dung mạo như hoa, các phi tần nhàn rỗi đã phái người hầu đi xem dung mạo của công chúa cũng cảm thấy hoảng hốt!”

*(万俟) Một âm là “mặc”. (Danh) “Mặc Kì 万俟 họ Mặc kì (phức tính 複姓 họ kép), vốn là tên của bộ lạc “Tiên Ti” 鮮卑, sau lấy làm họ. Đời Bắc Tề có  “Mặc Sĩ Phổ Bạt” 万俟普拔

Hỏi Mai cau mày âm thầm đánh Hỏi Lan một cái, Hỏi Lan lúc này mới phát hiện thân sắc công tử núc này so với trước còn ảm đạm đi không ít.

“Công tử, bất quá là cưới một công chúa thôi, không thể làm chúng ta sợ hãi!”

Hỏi Lan khoa trương chọc cho Mộ Tử Thư lắc đầu cười khẽ, “Vô sự, bất quá sinh nhật Hoàng thượng vào ngày nào?”

“Công tử không biết sao? Là ngày mười lăm tháng bảy, là sinh nhật 26 tuổi của Hoàng thượng, cũng chính là mười ngày sau.”

Mười lăm tháng bảy? Mộ Tử Thư nhãn thần sáng lên sau đó nở nụ cười nhàn nhạt, mười lăm tháng bảy cũng chính là ngày sinh hắn.

Hỏi Mai thấy công tử có chút hào hứng, hỏi: “Công tử, sinh nhật Hoàng thượng ngài có chuẩn bị quà tặng ngài?”

Hỏi Lan trêu đùa: “Muốn tặng quà gì?, quà tặng của công tử không phải là tiểu hoàng tử ở trong bụng sao, đó nhất định là quà tặng tốt nhất!”

Hỏi Mai cười nói với Hỏi Lan, “Ngươi nói đúng!”


Mộ Tử Thư bất đắc dĩ nhìn các nàng đùa giỡn, tặng quà gì gì đó hắn thực sự chưa nghĩ ra. Người nọ một đời đế vương, khác nào thần chi, có cái gì là hắn không có? Huống hồ sinh nhật ngày ấy nhất định là có mỹ nhân công chúa kia làm bạn, há có thể đem quà mình tặng để vào mắt?

Hỏi Mai thấy tiếu ý trên mặt công tử dần nhạt đi, vội vã đình chỉ đùa giỡn, có chút lo âu nhìn hắn.

Hỏi Lan nhanh trí liền nói: “Công tử, ngươi có biết họ Lăng ở Long quốc đưa tới quà tặng gì?

“Cái gì?”

“Ân, là một giống hổ hiếm có! Có người nói con hổ kia rõ ràng là có linh tính, nghe hiểu được tiếng người a! con hổ kia hiện tại đang được nhôt ở lồng tre trong ngự hoa viên. Thật là nhiều người xem a! công tử luôn ở Khuynh Nguyệt điện cũng không phải tốt, đi ra ngoài hoạt động một chú mới có lợi cho tiểu hoàng tử!”

Hỏi Mai cũng phụ họa: “Công tử nên đúng là nên đi ra ngoài, hít thở một chút không khí mới mẻ.”

Mộ Tử Thư vui vẻ, đây rõ ràng là hai cô nương này muốn đi xem con bạch hổ kia, lại lo lắng cho hắn ở Khuynh Nguyệt điện một mình nên liền mang theo hắn đi?

Nhìn sắc trời bên ngoài, ánh nắng tươi sáng, rất thích hợp dạo chơi. Các nàng nói cũng không sai, đang mang thai, nên hoạt động một chút có lợi cho hài tử.

“Vậy chúng ta liền đến nhìn xem.”

Được công tử nhà mình cho phép, hai cung nữ mặt mày hớn hở, để bảo hộ Mộ Tử Thư, còn kêu Đan Tả, Đan Hữu gọi đi, mấy người lúc này mới đi đến ngự hoa viên.

Ngự hoa viên lúc này đúng là có rất nhiều người, đa số là phi tử hậu cung. Những người này cũng có hứng thú, mình đến đây xem hổ, khiến cho bọn họ đứng dãn ra thành vòng tròn xung quanh.

Chính giữa đất trống ngự hoa viên một con hổ thật lớn ngồi trong lồng sắt, rõ ràng hổ ngồi ở bên trong nhìn ngoan ngoãn, nhưng kỳ thực ánh mắt tràn ngập đề phòng cùng địch ý, đối với các phi tần trong cung không có chút nào phản ứng.

“Không phải nói bạch hổ có linh tính sao, thế nào một điểm phản ứng cũng không có?”

“Có lẽ nào là đói bụng không, nếu không đem chậu thịt ra đút cho nó ăn?”


Ý kiến hay, thế nhưng ai dám đút nó ăn? Nếu như bạch hổ đột nhiên cắn người thì biết làm sao?

Mấy phi tần nhìn nhau, cung nữ, thái giám cũng không tự chủ lùi lại phía sau một bước, sợ bản thân bị kêu đi đút cho hổ ăn, các phi tần cũng không muốn đem người của mình đi mạo hiểm.

Lúc mọi người chê cười quyết định buông tha cái ý niệm này thì đúng lúc Mộ Tử Thư đi tới.

Mấy phi tần nhất thời trao nhai nháy mắt, cũng có cung nữ thái giám bị đẩy đi, chỉ là người nhiều như vậy cũng không ai chú ý.

Hỏi Mai liếc mắt nhìn các nàng. Nhẹ giọng nói với Mộ Tử Thư: “Công tử, nhiều người ở đây, cẩn thận một chút.”

Mộ Tử Thư gật đầu, nhìn con bạch hổ kia ở xa, xem bộ dáng đúng là ngoan ngoãn, cũng không bởi vì có nhiều người ở đây mà nổi giận.

“Mộ công tử! Ngươi vừa tới đúng lúc, chúng ta đều là nữ nhân nhát gan, Mộ công tử là nam nhân, nhất định là không sợ bạch hổ. Làm phiền Mộ công tử đem chậu thịt đút cho bạch hổ ăn, nó ủ rũ như vậy thực sự rất đáng thương!”

Nguyệt phi cười nói đem chậu thịt đặt lên tay Mộ Tử Thư.

Hỏi Mai kéo kéo y phục Mộ Tử Thư, vội la lên: “Công tử không được!”

Nguyệt phi trừng mắt nhìn Hỏi Mai, tức giận quát: “Chủ tử nói, đâu đến phiên một tỳ nữ như ngươi xen mồm!”

Dung phi tiến lên vài bước, đem Nguyệt phi kéo qua một bên, “Muội muội chớ để động khí, người của Mộ công tử tự để Mộ công tử giáo dục.”

Mộ Tử Thư tự nhiên biết con hổ này cũng không phải dạng vừa, huống hồ theo lời các nàng nói bạch hổ nhất định là đói bụng, nếu hắn tùy tiện đi vào đút hổ ăn, chẳng phải đem chính mình vào miệng cọp?

Hơi mím môi một cái, Mộ Tử Thư câu lên nụ cười ấm áp, “Bạch hổ đói bụng tất nhiên là phải có người chuyên môn cho nó ăn, Tử Thư sợ là không tốt…”

Mộ Tử Thư còn chưa có nói xong, cũng không biết người nào mở cánh cửa, nguyên lai con bạch hổ nhốt ở trong lồng đột nhiên nhào tới hướng hắn! mọi người nhất thời kinh hãi đều chạy đi!


“A!!!”

“Công tử cẩn thận!”

“Công tử nhanh đem chậu thịt cầm trong tay quăng đi!”

Bạch hổ nháy mắt nhào tới, Mộ Tử Thư căn bản phản ứng còn không kịp, cũng không kịp đem vât cầm trong tay vứt đi đã bị bạch hổ bổ ngã nhào xuống đất!

Đan Tả Đan Hữu rút kiếm ra không chớp mắt nhìn chằm chằm con hổ, thế nhưng lại không tìm được thời cơ hạ thủ.

“Công tử!” Hỏi Lan cùng mấy người sợ tới mức nhũn chân ra, suy nghĩ cũng bối rối, cũng không biết bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

Một cú ngã này của Mộ Tử Thư cũng không có đập tới đầu, nhưng là ngã cũng thật đau. Không biết trong bụng là quấy phá hay là thật, cái bụng cũng mơ hồ đau, một cảm giác sợ hãi tự nhiên nảy sinh. Cũng không biết là sợ bạch hổ có thể muốn ăn hài tử trong bụng hắn, đầu trống rỗng, trước mắt mơ hồ không thấy rõ sự vật.

Các phi tần chạy trốn một bên tuy rằng cũng bị kinh hách, nhưng đúng là vui khi nhìn Mộ Tử Thư bị bạch hổ cắn chết.

“Rống rống~~~”

Đại bạch hổ thét to rung động trời đất, dọa mọi người sợ đến kinh hồn bạt vía.

Song thời điểm ngay lúc mọi người cho rằng Mộ Tử Thư chết chắc rồi, rõ ràng bạch hổ đột nhiên thả Mộ Tử Thư, lặng yên đứng ở một bên.

Mộ Tử Thư đầu óc dần thanh tỉnh, hắn rõ ràng thấy bạch hổ nhìn chằm chằm bụng hắn. Ngồi xuống thăm dò, cùng bạch hổ nhìn nhau vài lần, trông thấy nhãn thần bi thương của đại bạch hổ.

Mộ Tử Thư liếc mắt quan sát bạch hổ, lúc này mới phát hiện cái bụng to của bạch hổ vài cái vú rủ xuống, như là vừa mới sinh hổ con không lâu. Xem ra con hổ này là bị chia cắt với hổ con mới sinh, cho nên mới nóng nảy như vậy, đau thương như vậy, đối với Mộ Tử Thư đang mang bầu thì không hạ thủ được.

Quả nhiên là bạch hổ có linh tính, Mộ Tử Thư đang lúc mọi người ánh mắt hoảng sợ, nhẹ nhàng sờ đầu bạch hổ, như là đang an ủi nó, bạch hổ cũng không có tức giận, an tính đứng.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên thanh âm cực mạnh mang theo tức giận truyền tới.

“Đều đang làm gì! Chuẩn bị xem xiếc ảo thật sao!”


Vũ Văn Quân Quyết xải bước nhanh vào ngự hoa viên, sắc mặt âm trầm đáng sợ, cũng không quản con hổ uy mãnh kia, vài bước đi tới bên người Mộ Tử Thư, bàn tay chụp tới, an ổn đem Mộ Tử Thư ôm vào trong lòng.

Mọi người lúc này mới giật mình tỉnh giấc, trong lòng sợ hãi.

“Thần thiếp/ nô tì/ nô tài tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an!”

Vũ Văn Quân Quyết mặt lạnh không thèm để ý tới các nàng, cũng không nói cho các nàng đứng dậy, chỉ thấy người trong ngực.

“Có chỗ nào bị thương hay không?”

Mộ Tử Thư lắc đầu. Vừa nghĩ, hiện tại ở trong lòng Vũ Văn Quân Quyết mới phát hiện bản thân như thế nghĩ lại mà sợ, mũi cũng chua sót, ỷ lại mà dựa vào hắn. Trong bụng mặc dù có chút khó chịu, nhưng không đau, cảm giác đau đớn ban nãy quả nhiên là do tâm lý sợ hãi.

“Trẫm sẽ hảo hảo tra rõ sự việc! Người nào mở cửa, ai chủ mưu, ai đồng lõa, tất cả sẽ điều tra ra! Thích cọp như vậy, sau này liền đến thành món ăn cho nó hảo hảo hưởng thụ! Chờ con cọp kia ăn no cũng giết!”

Tác Tây theo sát vội vã xác nhận.

Vũ Văn Quân Quyết từ trước đến nay lãnh huyết vô tình, không ai hoài nghi lời nói của hắn. Các phi tần dù không có tham dự truyện này cũng sợ đến mặt mày tái nhợt., càng không cần phải nói tham dự, Nguyệt phi nghe xong Vũ Văn Quân Quyết nói liền ngất đi tại chỗ.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái, liền ôm người trong lồng ngực li khai. Vậy mà người trong lồng ngực đột nhiên vươn hai tay ôm cổ hắn chăm chú nhìn hắn.

“Không nên giết bạch hổ, để ta nuôi nó, có được hay không?”

Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, liếc con hổ bên cạnh hiện tại ngoan ngoãn chăm chú nhìn Mộ Tử Thư, lúc này nhãn thần bạch hổ giống như là đang nhìn một người bạn, quả thực có chút linh tính.

“Tác Tây, gọi ngự y!” lo lắng Mộ Tử Thư động thai khí, Vũ Văn Quân Quyết cuối cùng cũng gật đầu, ôm người trong ngực nghênh ngang mà đi, từ đầu đến cuối không có liếc nhìn lại hiện trường phi tần ở đó.

Hỏi Lan,Hỏi Mai phảng phất tỉnh hồn lại, lau nước mắt trên mặt vội vàng đuổi theo.

Vũ Văn Quân Quyết vừa đi, tất cả các cung phi chân đều mềm nhũn, không đứng nổi, co quắp ngồi dưới đất. Hoàng thượng đối với Mộ Tử Thư quả nhiên bất đồng, Mộ Tử Thư cũng không phải là nhân vật dễ chọc, nhiều người như vậy bởi vì chuyện hôm nay mà mất mạng, thế nhưng hắn lại chỉ vì con bạch hổ kia mà cầu tình! Có thể nói người nọ cũng không phải mặc cho người ta nhào nặn.

Chuyện ngày hôm nay, trong lòng các cung phi cũng có một bài học, thế nhưng các nàng lúc đó sẽ không nhắm vào Mộ Tử Thư sao? Đó là không có khả năng. ở trong hậu cung tràn ngập hiểm ác này để tồn tại, chính mình đều là nhân vật hung ác, làm sao có thể cam tâm ớ sau một người nam nhân?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui