[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung

Còn một tháng nữa là tới mồng một tết, Vũ Văn Quân Nhiên cùng Mộc Lưu Nam trở về hoàng cung. Lúc này đã là tháng giêng, khí trời vô cùng lạnh, bên ngoài cũng có tuyết rơi. Hai huynh đệ đã lâu không gặp mặt, Vũ Văn Quân Quyết liền đãi thiết yến tẩy trần cho Hoàng đệ nhà mình cùng em dâu.

Nói là thiết yến, kỳ thực cũng chỉ có bốn người cùng nhau ăn bữa tối. Mộ Tử Thư lúc này đã mang thai tháng thứ chín, lại là song bào thai, thân thể cồng kềnh, có lúc ngồi không cũng mệt mỏi. Vũ Văn Quân Quyết cố ý sai người đưa đến một chiếc ghế có tay vịn, trên nệm êm ái khiến hắn thoải mái ngồi ăn.

Mộc Lưu Nam lúc trước đã nghe Quân Nhiên nói Mộ Tử Thư mang thai nên khi thấy Mộ Tử Thư thì không có kinh ngạc. Bất quá trong lòng vẫn có chút khiếp sợ, cũng có chút ước ao, dù sao hắn không có cách nào cùng Quân Nhưng sinh con dưỡng cái.

Vũ Văn Quân Nhiên thấy dáng vẻ ngẩn người của Mộc Lưu Nam thì cũng đoán ra hắn đang nghĩ gì, bày ra chút đồ ăn hắn yêu thích, cưng chiều nói: “Đều là người một nhà, không nên câu nệ.”

Mộc Lưu Nam làm gì có chuyện câu nệ này, gật đầu cũng không khách khí dùng bữa.

Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư chứng kiến Mộc Lưu nam đã khôi phục trí nhớ cũng mỉm cười, không nghĩ ngời này bất cẩu ngôn tiếu là người lạnh lùng, thực sự hoàn toàn khác với người tâm trí giảm xuống kia.

Vũ Văn Quân Quyết chiếu cố Mộ Tử Thư dùng bữa, người một nhà cùng nhau ăn cơm trong lòng cũng cực kỳ vui vẻ, hướng về đệ đệ nói: “Trước bị thương nặng, lại muốn tới Miêu Cương tìm Cổ Vương? “

Vũ Văn Quân Nhiên cười lắc đầu, cũng không muốn hoàng huynh nhà mình lo lắng cho hắn, cười nói: “Là trúng cổ, lúc đó mới tìm tới Cổ Vương, hiện tại không có chuyện gì rồi, Hoàng huynh không cần lo lắng.”

Biết đệ đệ đã không sao, Vũ Văn Quân Quyết cũng yên lòng gật đầu.

Vũ Văn Quân Nhiên lại nhìn Mộ Tử Thư nói: “Lần này vẫn là công của Tử Thư, ái nhân của Cổ Vương coi ta thành hoàng huynh, cho rằng hoàng huynh là người di tình biệt luyến, xúi giục Cổ Vương không chữa trị cho ta, biết được chân tướng sau đó mới vì mặt mũi của Tử Thư cứu trị, bằng không lấy nguyên tắc của Cổ Vương muốn lấy dược để chữa trị cũng khó khăn.”

Nghĩ đến Lưu Lộng, Mộ Tử Thư cũng mỉm cười. Vũ Văn Quân Quyết lần này cũng không ghét bỏ Lưu Lộng, dù sao mạng của đệ đệ cùng Tử Thư nhà mình đều là do hắn nhặt về.

“Được rồi, Lưu Lộng còn đưa cho ta chút dược cho ngươi, nói là giúp ngươi khôi phục sau khi sinh.” Nói, Vũ Văn Quân Nhiên cầm ra ba bình nhỏ trong ngực đưa cho Mộ Tử Thư.

Mộ Tử Thư mặc dù không qua lại thường xuyên với Lưu Lộng, nhưng cũng có vài lần. Lần đầu tiên là cảm tạ hắn cứu mình một mạng, sau đó hai người mới thân thiết, cũng nói cho hắn biết mình mang thai, may là hắn đều để ở trong lòng.

Tiếp nhận bình thuốc, Mộ Tử Thư cong khóe môi cười nói: “Lưu lộng mặc dù hay ồn ào, nhưng rất có lòng.”

Xét thấy Lưu Lộng cũng tặng đồ tốt cho Tử Thư, Vũ Văn Quân Quyết cũng không nói hắn ầm ĩ, gật đầu, sau đó nhìn về Vũ Văn Quân Nhiên và Mộc Lưu Nam nói: “Lần này trở về liền ở trong này vài hôm, sau khi qua mồng một tết rồi ra cung cũng không muộn.”


“Thần đệ cùng Lưu Nam cũng có ý đó.”

Bốn người trò truyện cười đùa, Tác Tây bỗng nhiên đi đến, thần sắc khó coi.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn hắn, lường trước được chuyện gì xảy ra, trầm giọng nói: “Chuyện gì?”

Tác Tây nhìn Mộ Tử Thư, sau đó mới nói: “Hồi Hoàng thượng, Văn quý phi mang con về cung rồi.”

Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, bất minh sở dĩ nói: “Hài tử nào?”

Tác Tây liếc mắt nhìn Mộ Tử Thư, khó xử nói: “Văn quý phi nói là con của nàng cùng Hoàng thượng.”

“Càn quấy, trẫm cùng nàng làm sao có thể có hài tử?”

Nói xong, Vũ Văn Quân Quyết theo bản năng nhìn Mộ Tử Thư, quả nhiên thấy hắn cũng ngây ngẩn ngồi, không khỏi nhẹ tiếng vỗ về mặt hắn nói: “Chớ nghĩ lung tung.”

Mộ Tử Thư cong môi, nắm tay hắn, lắc đầu nói: “Ta không có, hay là chúng ta đi xem một chút đi.”

Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn cũng có ý muốn đi theo, nhìn Vũ Văn Quân Nhiên cuongf Mộc Lưu Nam, lại nhìn sắc trời bên ngoài. Tuyết rơi lạnh như vậy, Tử Thư làm sao chịu được. Suy nghĩ một phen, lạnh lùng nói: “Truyền Văn quý phi cùng đứa bé kia lại đây.!”

“Vâng, Hoàng thượng.”

Tác Tây lĩnh mệnh rời đi.

May mà bữa tối cũng ăn xong. Vũ Văn Quân Quyết cẩn thận che chở Mộ Tử Thư, đỡ hắn ngồi lên giường. Vũ Văn Quân Nhiên cùng Mộc Lưu Nam thì ngồi vào một bên ghế.

Văn quý phi rất nhanh đã đến, trong lòng cũng không rõ tư vị gì. Tuy là hải tử này coi như là của Vũ Văn Quân Quyết, cũng nhất định là hắn tiến cung chuyện trước kia rồi, huống hồ hài tử khả ái như vậy, cũng không phải chuyện không vui. Chỉ là trong lòng chẳng hiểu sao lại có chút buồn, luôn cảm giác cuộc sống của hắn bị cái gì can thiệp vào, mà chính hài tử trong bụng cũng không phải là hài tử duy nhất của hắn.


Nghĩ như vậy, Mộ Tử Thư không tự chủ xoa bụng mình.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn hắn, ôm vào trong ngực, bàn tay cũng nắm tay hắn cùng nhau vỗ về bụng dưới.

“Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

Văn quý phi quỳ xuống hành lễ, lúc này tiểu nam hài cũng vô cùng cơ trí quyfxuoongs, thanh âm trong vắt nói: “Trần Trần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

Tiểu oa nhi lanh lợi cỡ nào, dáng dấp cũng vui vẻ, miệng lại ngọt, vốn nên khiến người ta thích, thế nhưng người ở nơi này cũng không thật lòng yêu thích tiểu hài tử này, tiểu hài này rốt cuộc thân thế ra sao?

Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày nhìn hài tử kia, lạnh nhạt nói: “Đứng dậy! Văn quý phi, ngươi giải thích cho trẫm xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Hoàng thượng nói đứng dậy, nhưng Văn quý phi chưa đứng dậy, hài tử kia cũng quỳ giống Văn quý phi.

Văn quý phi không giám nhìn Vũ Văn Quân Quyết, cúi đầu nghẹn ngào nói: “Nô tì có tội, xin Hoàng thượng giáng tội.”

Vũ Văn Quân Quyết chân mày nhíu càng chặt hơn, trầm giọng nói: “Có tội gì?”

Văn quý phi run rẩy ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Quân Quyết, lại quay đầu nhìn về hài tử bên cạnh, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: “Không biết Hoàng thượng có nhớ việc nô tì mất tích bốn năm trước?”

Vũ Văn Quân Quyết hồi tưởng lại, đúng là có chuyện như vậy.

Trước đây hắn đang cưng chiều Văn quý phi, có một ngày Văn quý phi chợt mất tích, Vũ Văn Quân Quyết liền phái người đi tìm, lại bạch vô âm tín. Vốn là hứng thú nhất thời, Vũ Văn Quân Quyết cũng phái người chú ý, mình nhưng lại không để ý nhiều. Thế nhưng một năm sau, thủ hạ lại tìm thấy Văn quý phi tiều tụy ở một chỗ đất hoang. Nghĩ đến có thể là các phi tần trong hậu cung thấy nàng không thuận mắt mới đưa nàng trộm ra cung.

Khi đó Vũ Văn Quân Quyết cũng cảm thấy hổ thẹn với nàng, cũng không vứt bỏ nàng, mà tiếp tục cho nàng tiến cung làm phi. Văn quý phi trời sinh tính tình ôn hòa, cho dù sau khi hồi cung không được sủng ái cũng không làm ầm ỹ mà an phận sống qua ngày. Vũ Văn Quân Quyết cũng vì điểm này mà phong nàng làm Quý phi, cho tới hôm nay.


“Sự kiện kia có quan hệ cùng với hài tử này?”

Văn quý phi dùng tay áo lau nước mắt, xoa nhẹ cằm nói: “Kỳ thực nô tì cố ý lén ra cung. Đoạn thời gian đó được Hoàng thượng sủng hạnh, nô tì may mắn hoài long thai. Thế nhưng phi tần hậu cung tranh đoạt ác liệt, rất nhiều phi tần có con đều sẽ bị hại sinh non, nô tì cũng sợ, vì bảo trụ hài nhi, nô tì lén ra cung mai danh ẩn tích sinh ra hài tử này, lại đem hắn nuôi dưỡng ở một nông gia, lúc này đảm bảo tính mạng hài tử. Nô tì khi quân, mong Hoàng thượng giáng tội, nhưng hài tử này vô tội, cũng xin Hoàng thượng mở một mặt lưu hắn lại.”

Mộ Tử Thư liếc mắt nhìn đứa bé kia, tuổi còn nhỏ nhưng cũng chịu không ít khổ, tuy rất thương hại nó, nhưng biết được đó là cốt nhục của Vũ Văn Quân Quyết, lại có chút thất vọng.

Vũ Văn Quân Quyết ôm chặt Tử Thư nheo mắt nguy hiểm nhìn hài tử kia, trầm giọng nói với Văn quý phi: “Nếu như vậy, vì sao hiện tại lại mang nó tiến cung?”

Văn quý phi nhẹ xoa trán hài tử, bất đắc dĩ nói: “Hai lão nhân gia nhà nông kia tuổi cũng đã cao, giờ đây đã qua đời, hài tử không người nuôi nấng, nô tì nghĩ  hậu cung bây giờ ywwn tĩnh, Mộ công tử lại là người thiện lương, để hài  tử vào cung sống cũng không có nguy hiểm gì. Mặc dù Hoàng thượng ban tội cho thần thiếp, hài tử này lại vô tội, giao cho Mộ công tử nuôi nấng thần thiếp cũng nguyện ý.”

Văn quý phi nói xong, nước mắt không nhịn được chảy xuống, điềm đạm đáng yêu.

Mộ Tử Thư nghe như vậy, trong lòng có chút chán ghét, nhưng cũng đồng tình với bọn họ. Tay nắm thành quyền, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Quân Quyết nói: “Quân Quyết, Văn quý phi nói không sai, hài tử không có tội, nàng cũng vì bảo vệ hài tử, việc này cứ để như vậy, để đứa bé kia theo Văn quý phi là được rồi.”

Vũ Văn Quân Quyết nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Tử Thư, muốn nhìn ra được cái gì, rất sợ hắn ủy khuất. Hắn biết Tử Thư thiện tâm, nhưng sự tình này tuyệt đối không thể dựa vào một người nói như vậy, vẫn phải điều tra rõ ràng.

Đúng lúc này, Vũ Văn Quân Nhiên ở một bên nói: “Hoàng huynh, huyết mạch của Hoàng thất không thể lẫn lộn, trước mắt vẫn nên nhỏ máu kiểm tra huyết mạch mới phải.”

Lời nói của Vũ Văn Quân Nhiên cũng là suy nghĩ trong lòng Vũ Văn Quân Quyết, lập tức hạ giọng phân phó Tác Tây: “Chuẩn bị nhỏ máu nghiệm thân!”

Văn quý vi nghe Hoàng thượng nói vậy vẫn không hoang mang, chỉ đau lòng nhìn hài tử, ôm vào trong ngực.

Vẻ mặt thẳng thắn này cũng khiến Mộ Tử Thư ngầm thở dài, Văn quý phi không giống như đang nói dối, hài tử này đúng là của Quân Quyết.

Tác Tây chuẩn bị một chén nước muối, Vũ Văn Quân Quyết đứng dậy cầm chủy thủ vạch một đao, tích một giọt máu vào trong chén. Lúc Mộ Tử Thư thấy hắn cắt tay trong lòng giật mình, vội vã đi tới băng bó cho hắn.

Đến phiên tiểu hài tử kia, Tác Tây cầm chủy thủ nhẹ nhàng vạch một đao trên tay hài tử, cũng tích một giọt máu ở trong chén. Tiểu hài tự tay vị rạch một nhát, tuy vẻ mặt có chút đau đớn, nhưng không khóc, không khỏi khiến vài người tán dương.

Tất cả mọi người đều nhìn cái chén kia, thời gian từng phút trôi qua, hai giọt huyết lúc đầu tách ra dần dần dung nhập cùng một chỗ!

Tất cả dụng cụ đều là Tác Tây chuẩn bị, Vũ Văn Quân Quyết cũng không nghi ngờ có người giở trò gì với bát nước muối này. Vậy hài tử này đích thật là của hắn rồi? Nghĩ tới điều này Vũ Văn Quân Quyết không khỏi nhíu mày, trong lòng có cảm giác phản bội Tử Thư, vô cùng không vui.

Văn quý phi cao hứng cười, nhìn Vũ Văn Quân Quyết.


Vũ Văn Quân Nhiên hiển nhiên cũng nhìn ra Hoàng huynh bất mãn, vô duyên vô cớ lòi ra một đứa bé làm phá vỡ cuộc sống yên bình của hắn hắn cũng sẽ bất mãn, liền tiến tới giải vây nói: “Hoàng huynh, theo như thần đệ thấy, mồng một tết sắp tới, không bằng trước hết để cho hài tử theo Văn quý phi, mồng một tết qua đi thì khôi phục thân phận hoàng tử.”

Vũ Văn Quân Quyết trầm mặt gật đầu, liếc nhìn Văn quý phi cùng hài tử kia: “Vậy trước mắt Văn quý phi mang hài tử, thân phận hoàng tử của hài tử này sau sẽ khôi phục lại, trước hết để hắn thích ứng sinh hoạt trong cung. Ái phi tội khi quân, không nói chuyện việc chăm nom hài tử, cũng đừng kiến trẫm thất vọng.”

Văn quý phi thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu cười, cùng hài tử quỳ xuống tạ ân: “Tạ ơn Hoàng thượng khai ân, thần thiếp nhất định không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng.”

“Lui xuống đi.”

“Vâng, Hoàng thượng.”

Văn quý phi cùng hài tử vừa đi, Vũ Văn Quân Quyết đau đầu xoa trán, nhìn sắc trời không còn sớm, liền nói với Vũ Văn Quân Nhiên và Lưu Mộc Nam nói: “Không còn sớm, các ngươi cũng về nghỉ ngơi trước đi, có việc ngày mai lại bàn.”

Vũ Văn Quân Nhiên nhìn ra Hoàng huynh đang khó chịu, gật đầu cùng Mộc Lưu nam rời khỏi Hoàng Lan Cung. Tác Tây cũng cáo lui.

Mọi người đều đi, Vũ Văn Quân Quyết lo lắng Tử Thư, ôm hắn vào ngực ôn nhu nói: “Xin lỗi, ta thực sự không biết việc này.”

Mộ Tử Thư khẽ lắc đầu, mặc dù có người khác tham gia vào cuộc sống của họ, nhưng sự tình đã định, nói cái gì cũng là chuyện vô bổ rồi. Hống hồ hài tử này đã có từ trước khi hắn tiến cung, hắn có thể trách sao.

“Nhiều hoàng tử cũng là chuyện tốt, đức bé kia rất cơ trí, sau này cũng sẽ có một phen thành tựu.”

Vũ Văn Quân Quyết đỡ hắn lên giường, nhấc tay đặt lên bụng hắn nói: “Thông minh lanh lợi cũng không nhất định sẽ hơn Hoàng nhi của chúng ta. Ngươi yên tâm, hai hài tử này là bảo bối của chúng ta, không ai có thể so sánh được.”

Mộ Tử Thư mỉm cười, bất đắc dĩ nhìn hắn nói: “Hài tử đều phải có phụ mẫu yêu mến, hài tử kia ngươi cũng nên để ý một chút.”

Vũ Văn Quân Quyết bỗng nhiên trầm mặt, nguy hiểm nheo mắt, “Nếu thật là hài tử của ta thì ta sẽ để bụng, kia sợ là không phải!”

Mộ Tử Thư sửng sốt, “Không phải vừa mới nhỏ máu nghiệm thân sao?”

Vũ Văn Quân Quyết nhẹ than, ôm hắn nói: “Ta mặc dù có sủng ái qua Văn quý phi nhưng khi đó còn nhớ rõ nàng chậm chạp mãi chưa mang bầu, thái ý nói thân thể nàng không tốt, không có cách nào sinh dục, bây giờ lại chợt lòi ra đứa bé này, sự tình có chút kì lạ. Chỉ tiếc lão thái y đã cáo lão hồi hương, bây giờ phái ảnh vệ đi điều tra rồi mới có thể tính toán sau.”

Mộ Tử Thư ở trong ngực hắn khẽ xoa cằm, trong lòng cũng khiếp sợ không thôi, nếu hài tử không phải do Văn quý phi sinh, thì từ đâu tới? Vì sao lại có huyết mạch của Quân Quyết?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui