Trước khi đoàn người Minh Thịnh Lan tới đây, Lưu đại nương đã nói với bọn họ gia chủ Hồng gia tên Hồng Ngọc Tiêu.
Hắn có ba người con trai, đứa lớn nhất khoảng hai mươi lăm tuổi.
Thế nên nếu năm mười bốn tuổi Hồng Ngọc Tiêu có con thì ít nhất hiện tại cũng phải ba mươi chín hoặc hơn.
Nhìn lại người trước mặt, tuy mặc đồ đoan trang chững chạc không chút cẩu thả, nhưng hắn lại sở hữu một dung mạo xinh đẹp diêm dúa cùng với da thịt mềm mại màu hồng phấn, hoa đào đầy người tưởng như sắp thành tinh, nào giống nam nhân gần bốn mươi tuổi?
Hồng Ngọc Tiêu thoáng đánh giá bọn họ, nhất là khi nhìn Minh Thịnh Lan, hắn cười đến mắt mày đều cong: “Mời các vị ngồi.”
Tuy sắc mặt đại công tử, nhị công tử Hồng gia đều tái nhợt nhưng vẫn rất anh tuấn phi phàm.
Hai người không hẹn mà khinh thường hừ nhẹ một tiếng, bày tỏ sự khó chịu trong lòng…
Hồng Ngọc Tiêu hơi nghiêng người trừng bọn họ rồi quay đầu lại, cười nói: “Mạo muội mời các vị đến đây, thật ngại quá.
Cũng vì tại hạ hơn mười năm không ra khỏi trấn rồi, rất tò mò với những thay đổi ở bên ngoài.
Hơn nữa nghe nói mấy vị đây phong thái kiệt xuất, trần đời khó gặp, nên mới có lòng mời làm khách, mong rằng không mất lễ nghĩa.”
Minh Thịnh Lan khách sáo nói: “Đâu có, Hồng…” Hắn nhìn mặt Hồng Ngọc Tiêu, rối rắm cách dùng từ một chút: “Hồng lão gia quá lời rồi, là chúng ta quấy rầy mới đúng.”
Hồng Ngọc Tiêu cười mấy tiếng: “Nhìn ngươi chắc chỉ hơn hai mươi tuổi, cỡ bằng con ta.
Nếu không chê ngươi có thể gọi ta là bá bá.”
Minh Thịnh Lan im lặng hồi lâu vẫn không mở miệng.
Hiển nhiên Hồng Ngọc Tiêu cũng hiểu vẻ ngoài mình chẳng giống “bá bá” chút nào, lúc này mới từ bỏ ý nghĩ đó, nói: “Không sao không sao, gọi thế nào cũng được, ha ha.” Hắn chỉ vào hai nam tử đang rất khó chịu kia: “Đây là con thứ nhất và con thứ hai của ta, Cẩm Huyền, Cẩm Đồng.
Hai người các con, còn không mau chào hỏi khách nhân.”
Hồng Cẩm Huyền và Hồng Cẩm Đồng rất không tình nguyện, bị bắt buộc mới đành phải chào hỏi một câu.
Sắc mặt Minh Thịnh Lan không thay đổi: “Hai vị công tử quả nhiên tuấn tú lịch sự, hổ phụ vô khuyển tử.”
Biết Minh Thịnh Lan đang khách khí, Hồng Ngọc Tiêu cũng không để trong lòng.
Đùa à, hổ phụ vô khuyển tử gì chứ, nếu hai thằng nhóc này giống hắn thì còn gọi là tuấn tú lịch sự sao?
Hồng Cẩm Huyền khiêu khích nói: “Ê, người xứ khác, ngươi tên gì?”
Hàn Nhạn Khởi không hiểu nổi, hỏi có cái tên mà khiêu khích chi vậy?
Hàn Nhạn Khởi vô cùng chán ghét cha con nhà này, không vì sao cả, chỉ là hương vị của bọn họ khiến hắn không thoải mái thôi.
Minh Thịnh Lan thản nhiên nói: “Tiểu đệ họ Minh, đệm Thịnh tên Lan, đến từ Dương Châu muốn đi đế đô tìm họ hàng.
Đây là ba vị bạn tốt và hai nha hoàn của ta.”
“Minh Thịnh Lan? Chưa từng nghe qua.” Hồng Cẩm Huyền bĩu môi.
Hồng Ngọc Tiêu gõ gõ ngón tay trắng như tuyết của hắn lên mặt bàn, ánh mắt không hài lòng, hiển nhiên đang chê trách con cả không biết chừng mực.
Tề Tiểu Bạch ngọt ngào cười: “Quý phủ an phận ở đây hơn mười năm, chưa ra cửa bao giờ.
Sao Hồng đại công tử biết được tên Minh Thịnh Lan chứ?”
Một câu trúng tim đen khiến Hồng Cẩm Huyền nghẹn lời.
Hồng Ngọc Tiêu thản nhiên chuyển đề tài: “Hai đứa con của ta mất mẹ từ nhỏ, không ai dạy dỗ nên lỗ mãng thành thói, nếu có mạo phạm xin các vị bỏ qua cho.
Minh công tử đến từ Dương Châu, từ xưa Dương Châu đã là chốn phồn hoa có chuyện gì mới lạ kể ta nghe được không?”
“Cha!” Hồng Cẩm Huyền tức giận.
Hồng Ngọc Tiêu không thèm nhìn hắn.
Hồng Cẩm Đồng không nói gì suốt từ nãy giờ đi tới kéo đại ca mình, dáng vẻ lười nhác như cũ: “Cha, ngài tán gẫu cùng khách nhân đi, ta với đại ca lui xuống trước.”
Hồng Ngọc Tiêu gật đầu.
Mặt Hồng Cẩm Đồng không biểu cảm lôi kéo Hồng Cẩm Huyền đang tức sắp hộc máu đi ra ngoài.
Xem ra con trai cả Hồng gia còn không chín chắn bằng đệ đệ mình.
Hồng Ngọc Tiêu chẳng thèm ngó ngàng con trai mình nữa, cười khúc khích nhìn chằm chằm Minh Thịnh Lan: “Ta muốn nghe Minh công tử kể về cảnh sắc Dương Châu.
Còn về bạn bè của Minh công tử, các vị đường xa đến đây chắc cũng mệt rồi hay là nghỉ ngơi trước? Nhà ta có chuẩn bị trà bánh trái cây, ăn một chút được không?”
Mặc dù hắn đang nói với những người khác nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Minh Thịnh Lan.
Mắt phượng hàm chứa ánh sáng trong suốt, mơ hồ quyến rũ người nhìn.
Hàn Nhạn Khởi đập bàn một cái: “Vì sao?”
Hồng Ngọc Tiêu kinh ngạc nhìn hắn: “Vị… vị công tử này, ngươi kích động gì thế?”
Hàn Nhạn Khởi hơi ngẩn ra, mới ấp a ấp úng nói: “Không có gì, ta định nói… ta rất hiểu về Dương Châu, ta cũng có thể ở lại nói chuyện cùng Hồng lão gia.”
“Vậy à!” Hồng Ngọc Tiêu cười, khoé mắt cong lên: “Thế tốt quá, ta rất hoan nghênh.” Tuy nói vậy nhưng ý cười đã phai đi.
“Tiểu Tam, ngươi mang trà bánh hoa quả cho khách.
Sau đó sắp xếp phòng giúp bọn họ.” Hồng Ngọc Tiêu cao giọng dặn dò: “Tiện thể cử người đến chỗ Lưu đại nương mang hành lý các khách nhân đến nữa.” Dứt lời cười với Minh Thịnh Lan: “Chắc Minh công tử sẽ không trách ta nhiều chuyện đi? Tuổi tác Lưu đại nương đã cao lại còn ở góa, nhà cửa chẳng lớn lắm, không nên làm phiền.
Vì thế ta mới tự ý quyết định…”
Minh Thịnh Lan cười nhạt: “Không sao, phải cảm ơn Hồng lão gia rồi.”
“Không ngại là được.” Hồng Ngọc Tiêu uống ngụm trà.
“Ta thấy chỗ Lưu đại nương tốt mà…” Hàn Nhạn Khởi thấp giọng lẩm bẩm.
Minh Thịnh Lan khụ một tiếng, cúi đầu không rõ biểu cảm.
Còn Hồng Ngọc Tiêu dù có nghe được cũng coi như không nghe thấy.
Hồng Ngọc Tiêu cười hỏi Minh Thịnh Lan: “Chúng ta tiếp tục nói chuyện kia đi, ngươi là người Dương Châu à? Mấy năm nay Dương Châu có cái gì hay không? Ta vẫn còn nhớ năm đó khi ta ở Dương Châu, trừ hội Hoa Đăng, náo nhiệt nhất chính là giải thi đấu hoa khôi của Khi Hoa Lâu.”
Tên “giải thi đấu hoa khôi” là một cái tên tầm thường, nhưng ý nghĩa trong đó vô cùng thanh nhã.
Ở Dương Châu, thậm chí là cả nước, giải thi đấu hoa khôi này có danh tiếng cao ngất.
Nó diễn ra ba năm một lần, người tham gia không chỉ có mỹ nhân Khi Hoa Lâu, mà còn cả mỹ nhân của kỹ quán Dương Châu cùng nhiều nơi khác, thật đúng là người đẹp nhiều như mây.
Cuộc thi náo nhiệt đến nỗi, không nhất thiết phải đoạt giải hoa khôi Trạng Nguyên, những danh kỹ tiểu quan bước ra từ cuộc thi này về sau cũng nổi bật trong giới phong nguyệt.
Nói đơn giản, nếu bảo Chiết Diễm là cuộc thi giữa người trong nghề, thì giải thi đấu hoa khôi là của người ngoài nghề.
Thông thường người tham gia Chiết Diễm sẽ không tham gia giải thi đấu hoa khôi, đây là một quy tắc bất thành văn kỳ quái.
Nếu muốn so sánh hai cuộc thi, chỉ có thể nói là thi hoa khôi náo nhiệt dễ thành danh hơn, nhưng Chiết Diễm lại cực kỳ chất lượng, những người giỏi nhất đều bước ra từ cuộc thi này.
Chiết Diễm tiêu chuẩn vô cùng cao, yêu cầu thí sinh phải thông thạo mọi mặt trong chuyện phong nguyệt.
Bởi vậy những kỹ tử gặp may trong giải thi đấu hoa khôi cũng chỉ nổi được tầm ba bốn năm.
Mà các kỹ tử xuất sắc của Chiết Diễm nếu không phải được nuôi trong thâm viện thì danh tiếng cũng kéo dài lâu, cuối cùng tích lũy kinh nghiệm trở thành người đứng sau thao túng các kỹ tử khác.
Hơn nữa chỉ có người giỏi trong nghề mới biết Chiết Diễm, còn người bình thường có khi đến Chiết Diễm còn chẳng hiểu là thứ gì.
Bây giờ lúc Hồng Ngọc Tiêu nhắc tới giải thi đấu hoa khôi, cho dù cuộc thi được Khi Hoa Lâu tổ chức nhưng Hàn Nhạn Khởi vẫn không nhịn được bĩu môi, tỏ ra mình khinh cái này.
Minh Thịnh Lan bị hỏi, cười đáp: “Thật ra ta không phải người Dương Châu, chỉ là thường đến đó dạo chơi thôi.
Giải thi đấu hoa khôi vẫn náo nhiệt vô cùng, nhưng ta cũng không biết giải thi mười mấy năm trước như thế nào, nên khó mà so sánh.”
Hồng Ngọc Tiêu chống cằm, vẻ mặt như đang nhớ lại quá khứ, chậm rãi nói: “Ta nhớ rõ lúc ấy ta ở Ngư Lộ… các ngươi không phải người Dương Châu hẳn không biết nơi đó nhỉ, sau khi ta đi, Ngư Lộ đã bị cháy rụi.
Hồi còn bé mỗi lần có thi hoa khôi, chúng ta thường từ cửa số nhìn các kỹ tử xinh đẹp ngồi trên xe hoa đi lên đi xuống, như Trạng nguyên vinh quy ấy, phía sau còn có rất nhiều người, họ ném bạc, ném châu báu lên xe.
Lúc tới đích xe hoa đã treo đầy châu báu.
Ha ha…”
Minh Thịnh Lan nói: “Bây giờ cũng như vậy, chỉ là mấy năm gần đây kỹ tử đổi sang ngồi thuyền hoa, nên thuyền cũng thành thuyền vàng, thuyền bạc.”
Hồng Ngọc Tiêu nói: “Ừm.
Nhưng ta nghĩ có một điều không thay đổi đó là người tham gia vẫn nhiều, đến từ khắp nơi trên cả nước.
Có một thời gian nước đầu nguồn ngập tràn son phấn hương thơm, nhiều mảng bóng loáng nổi lềnh bềnh.
Khi đó là thời điểm Dương Châu đông đúc nhất, tới gần chỗ Khi Hoa Lâu là không chen vào nổi.”
Minh Thịnh Lan nói: “Mấy năm nay Khi Hoa Lâu lại càng rầm rộ nhộn nhịp hơn.
Dù sao cũng là kỹ quán đệ nhất Dương Châu.”
“Quả không hổ là nơi tiêu tiền bậc nhất.” Hồng Ngọc Tiêu nói: “Khi Hoa Lâu… Không phải người nào cũng có thể đi vào.
Ha ha, ta nhớ năm đó có một chuyện cười là đại tẩu quét rác của Khi Hoa Lâu mười lăm năm trước chính là hoa khôi.”
Hai người nói quanh những thay đổi của Dương Châu, bàn tán chuyện giới phong nguyệt.
Hàn Nhạn Khởi ngồi một bên chống cằm nghe.
Hắn phồng mặt, chẳng thoải mái chút nào.
Thẳng đến giờ dùng bữa Hồng Tam vào gọi ra ăn cơm, hai người mới đành dừng lại.
Ở trên bàn cơm Hồng Ngọc Tiêu cũng rất nhiệt tình gắp đồ ăn cho Minh Thịnh Lan.
Nhưng ba đứa con hắn chẳng có ai ra ăn, Minh Thịnh Lan hỏi, hắn mới thản nhiên nói: “A? Ta cũng không biết, có lẽ bận chuyện gì rồi.”
Con khỉ ấy, chắc chắn là ngươi kêu bọn họ đừng ra! Không biết có ý gì đây.
Hàn Nhạn Khởi nghĩ thầm.
Vất vả mới chờ đến lúc cơm nước xong xuôi trở về phòng.
Vừa vào Hàn Nhạn Khởi đã nhảy lên giường đấm đệm thùng thục.
Minh Thịnh Lan dở khóc dở cười: “Ngươi làm sao vậy?”
Hàn Nhạn Khởi dùng lực vò góc chăn: “Hồng Ngọc Tiêu, tên Hồng Ngọc Tiêu kia đang quyến rũ ngươi đó!” Lá gan to quá nhỉ, dám quyến rũ vợ hắn ngay trước mặt hắn? Nếu hắn không trông ở bên cạnh, e rằng buổi chiều tự nhiên đầu mọc sừng.
Minh Thịnh Lan cười nói: “Ta biết mà…”
“Ngươi biết đâu mà biết!” Hàn Nhạn Khởi tức giận nói: “Ngươi biết tư thế hắn dựa vào ghế là gì không? Ngươi ngửi được mùi trên người hắn không? Ngươi nhìn ra được… Tóm lại! Hắn có chuẩn bị mà đến, nếu không phải lúc chiều ta ở lại đó ngươi nói chuyện với hắn xong chắc lăn giường luôn rồi.”
Minh Thịnh Lan chỉ mơ hồ cảm thấy trong ánh mắt đoan chính của Hồng Ngọc Tiêu có sự lộ liễu trắng trợn, trêu ghẹo khiêu khích không rõ ràng.
Nhưng không biết lại có nhiều kiểu mê hoặc như Hàn Nhạn Khởi nói.
Hắn kinh ngạc hỏi: “Hồng Ngọc Tiêu làm nhiều trò vậy sao?”
May mà vẫn nguyên vẹn vì có Hàn Nhạn Khởi ngồi kế bên nhìn chằm chằm.
Hàn Nhạn Khởi hừ hừ: “Chắc chắn hắn đến từ một kỹ quán nào đó.”
Minh Thịnh Lan hơi nhăn mày lại.
Hàn Nhạn Khởi thấy vậy, hiểu hắn không vui khi mình tùy tiện nói người khác: “Ngươi nghĩ đi đâu thế? Ta đến từ Khi Hoa Lâu còn gì, không phải ý kia, ngươi không phải người Dương Châu nhưng ta lớn lên ở Dương Châu đó.
Mười năm trước, Ngư Lộ nổi danh là con hẻm phong nguyệt.
Hắn ở đó không phải xuất thân kỹ quán thì là cái gì?”
Hồng Ngọc Tiêu biết bọn họ là bạn tốt, lại nghe Minh Thịnh Lan nói không phải người Dương Châu nên mới lộ ra chuyện mình lớn lên ở Ngư Lộ, mà không biết bên cạnh vẫn còn Hàn Nhạn Khởi.
Tuy đó là chuyện mười mấy năm trước nhưng trí nhớ Hàn Nhạn Khởi rất tốt, hơn nữa Ngư Lộ còn rất có tiếng tăm.
Vậy nên dù đã mười mấy năm hắn vẫn nhớ rõ.
Giờ thì coi như gặp người cùng nghề một nửa ha? Trước mặt hắn lại dám quyến rũ vợ hắn, thế chẳng phải là múa rìu trước mặt Lỗ Ban à?
“… Ơ mà, sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...