Đam Mỹ Diễm Cốt FULL


Thấy Kim Thất cùng tú bà Kim Kiều Tiêu đối với Hàn Nhạn Khởi thái độ tôn kính như vậy, Minh Thịnh Lan kinh ngạc nhiều hơn so với Tề Tiểu Bạch, Hàn Nhạn Khởi trước đây chắc hẳn rất mát tay… Mới có thể khiến thái độ tú bà tốt như thế, được rồi, dựa vào công phu trên giường của hắn, quả thật rất mát tay.
Thái độ Tề Tiểu Bạch hơn chút nghiền ngẫm, thậm chí thăm dò cười nói: “Kim lão bản, chưa khi nào thấy ngươi kinh sợ như vậy.”
Kim Kiều Tiêu cười hàm súc: “Nào có, Tề công tử nói đùa, ta từ trước đến nay đối với mỗi vị khách nhân đều cung kính như nhau, nhưng Hàn công tử nhiều thêm tầng thân phận gần gũi thôi.”
Tề Tiểu Bạch cũng không làm khó, tựa như không sao cả: “Là vậy à.”
Kim Kiều Tiêu nhìn Hàn Nhạn Khởi như muốn nói gì nhưng vẫn kiềm lại: “Công tử, ngài trước dùng bữa sáng, đợi lát nữa nếu rảnh rỗi có thể nể mặt gặp riêng một chút không? Cũng cho Tiểu Thất hành lễ tham bái, nhận sự dạy dỗ.”
Hành lễ tham bái này hiển nhiên không phải cho Tiểu Thất bái Hàn Nhạn Khởi làm sư phụ, nhưng cũng không khác biệt lắm, hành lễ đệ tử, xưng công tử, tập nghệ, từ nay về sau danh đầu Kim Thất ở trong giới sẽ tăng thêm một tầng hào quang.
Hàn Nhạn Khởi cười nhạt: “Dạy thì không dám, ta lưu lại Thiên gia không lâu có lẽ rảnh chỉ điểm một chút, tùy theo sự rèn luyện.”
Kim Kiều Tiêu vui mừng quá đỗi lôi kéo Kim Thất tạ ơn: “Ta mang Kim Thất đi xuống chuẩn bị, A Quý, đi gọi Tiểu Tiên các nàng đến chu đáo hầu hạ mấy vị công tử.” Dứt lời lại hướng Tề Tiểu Bạch tạ tội, mới vội vàng rời đi.
Mà “Tiểu Tiên” trong lời nàng cũng rất nhanh đến, là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, còn mang theo hai tiểu hài tử.

Tuổi tuy nhỏ nhưng dáng vẻ nàng rất mê người, niên kỉ non nớt như thế, trong ánh mắt lại lộ ra vài phần quyến rũ, lúc đi đường thắt lưng vặn xoắn bộ bộ sinh tư.
Tiểu cô nương tự nhiên hào phóng sửa sang y phục, hành lễ: “Tiểu Tiên ra mắt bốn vị công tử.” Nàng cũng thuộc Kim gia, kêu là Kim Tiểu Tiên, nàng dẫn đầu hai tiểu cô nương phía sau cũng theo hành lễ.
Xem ra Kim Tiểu Tiên này tuổi nhỏ nhưng cũng ẩn hiện tuyệt sắc, chính là ứng cử hoa khôi tiếp theo của Chi Bì Họa Khúc Quán, Kim lão bản quả thật là chịu bỏ tiền vốn, để cho thượng phẩm thanh quan (còn zin) hoa khôi tương lai đến hầu hạ.
Trong đó đương nhiên còn có ý muốn Hàn Nhạn Khởi để mắt tới.
Hàn Nhạn Khởi nhìn, chỉ nói hai chữ, “Không tồi”, quy nô bên cạnh lưu ý nhớ kỹ, giữa thần sắc có nhiều vui sướng.
Tề Tiểu Bạch sờ cằm: “Ta ở Chi Bì Họa Khúc Quán Kim Lăng cũng từng gặp qua hoa khôi tương lai nơi đó, so với Tiểu Tiên đúng là kém ba phần.”
Mặc kệ lời hắn là thật hay giả, Kim Tiểu Tiên đều che miệng nở nụ cười: “Đa tạ công tử khích lệ, kỳ thực Chi Bì Họa Khúc Quán Thiên Gia chúng ta làm mới chính tông, tự nhiên sẽ… Ha ha.”
Tề Tiểu Bạch từ chối cho ý kiến: “Có đúng là vậy hay không, Chiết Diễm hội ba tháng sau gặp mặt sẽ rõ.”
Kim Tiểu Tiên nghe thấy ba chữ “Chiết Diễm hội”, trong mắt phóng ra tia sáng khác thường, một lát lại ảm đạm xuống: “Chỉ tiếc ta không đủ tư cách tới kiến thức, năm nay đành nhìn Thất tỷ đi.”
Minh Thịnh Lan thấp giọng hỏi: “Chiết Diễm hội này lại là trò gì?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Sự kiện thiên hạ phong nguyệt nhân sĩ năm năm một lần, tức là nghiễm yêu quần anh, bình chọn xem hoa nhà ai đẹp nhất.” Hắn lại đưa mắt đánh giá Tề Tiểu Bạch, nhỏ giọng: “Chuyện này từ trước đến nay chỉ tuyên truyền nội bộ, không ngờ Tề Tiểu Bạch cũng biết.”
Tề Tiểu Bạch chẳng những biết mà hắn còn nói: “Vậy Chiết Diễm hội năm nay ta không gặp được Tiểu Tiên muội muội rồi, năm năm sau gặp ở đế đô Hậu Khanh.”
Kim Tiểu Tiên cười ngọt ngào: “Một lời đã định.”
Ơ —— Không nghĩ tới Tề Tiểu Bạch chẳng những biết mà còn có thể tham gia? Hàn Nhạn Khởi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì thoải mái, nói thế nào thì hắn cũng là người mang “Ly Thuỷ Nhận”, được chút kỳ ngộ cũng là bình thường.
Thừa dịp Tề Tiểu Bạch cùng Kim Tiểu Tiên hai tiểu cô nương trò chuyện, Hàn Nhạn Khởi cũng giúp Minh Thịnh Lan thông não.
Chiết Diễm hội này, Hàn Nhạn Khởi tuy rằng chưa tham gia nhưng có nghe ngóng.

Không đi ra cửa thì không biết chuyện lạ, nhắc đến phong nguyệt, tư tưởng người bình thường hơn phân nửa đều nghĩ tới kỹ quán.
Kỳ thực không phải vậy, kỹ quán chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi, chỉ là ám xướng (gái giang hồ) bán khai môn (chỉ người muốn làm kỹ, cửa nhà sẽ mở nửa cánh, người bình thường hoặc đóng chặt hoặc mở cả hai) tự biến thành thể thống nhất.

Ví như Ngư Ấu Vi với câu nói bất hủ “Bảo vật dễ tìm, tri kỷ khó kiếm”, vì tình mà chịu thương tích ngày sau, chính là chỉ Ngư Huyền Cơ ở Hàm Nghi Quán bán khai môn mua bán.

Huấn luyện các nữ đạo sĩ tiếp đãi khách làng chơi, cũng xem như là một trong những nhân vật ám xướng phổ biến nhất.
Ngư Ấu Nhi
Ám xướng không phải nghĩa xấu, chỉ tại một chữ “Ám” này, tuy rằng cùng chung một nghề nhưng bọn họ đều lấy nhiều thân phận khác nhau để che giấu, cũng có thể gia tăng tình thú.

Không ít am ni cô, đạo quan, vô luận nam nữ, kỳ thực đều làm loại mua bán này.
Còn có mấy thế gia hoặc môn phái, tìm một người hình dáng căn cốt tốt đến điều giáo, sau khi trưởng thành bán cho quý nhân hoặc sử dụng vào chuyện khác.

Tương tự như vậy, thông thường ngay sau xuất đầu, đều là bay lên cành cao, chớ nói phú quý ngay cả bay vào vương phủ hoàng cung cũng không phải là không có.
Thậm chí là, bởi vì sở trường chuyên môn nên được nhóm quan to quý nhân nuôi dưỡng thành sủng cơ, đủ loại thân phận đâu phải là ít.

Tựa như sư môn Hàn Nhạn Khởi, kiêm luôn hai loại hình này, toạ trấn ở kỹ quán chuyên gia bồi dưỡng hoa khôi hồng bài.

Lợi hại như bọn họ trong phong nguyệt thân phận cực kỳ hiển hách.
Mà người trong phái phong nguyệt, đều ước định năm năm một lần tề tụ ở đế đô, mọi người đến giao lưu trao đổi mỹ nhân dưới trướng mình, bản thân mấy năm gần đây luyện kĩ nghệ.

Nhìn xem người nào mang danh khí, hay nhà ai muốn quật khởi, vưu vật nào được điều giáo tốt có thể kinh diễm thiên hạ.

Có thể nói, thiên hạ hiện nay muốn làm hoa khôi danh kỹ, diễm danh thiên hạ đều phải qua một vòng Chiết Diễm hội.
Đây không chỉ là một trận đấu còn là một cuộc giao lưu.
Năm năm, đúng là thế hệ con người đổi cũ thay mới.
Mà Hàn Nhạn Khởi lần này đi đế đô, ngoại trừ làm tốt chuyện sư phụ giao cho, hiển nhiên cũng muốn tham gia Chiết Diễm hội.
Hàn Nhạn Khởi bên này nói xong, bên kia Tề Tiểu Bạch cũng đuổi Kim Tiểu Tiên đi.
Minh Thịnh Lan xem tình hình thì biết Tề Tiểu Bạch có chuyện muốn nói.
Quả nhiên, Tề Tiểu Bạch nâng chén trà chậm rãi nói: “Kỳ thật tin tưởng các ngươi cũng biết ý đồ của ta đến đây là gì.”
Minh Thịnh Lan nói: “Ta muốn hỏi trước, Tề công tử ngươi muốn đi đế đô?”
Tề Tiểu Bạch nói: “Ta phải tìm mẹ.”
Minh Thịnh Lan lắc đầu: “Nếu ta nói chuyện lệnh đường không cần phải quan tâm, ngươi còn muốn đi đế đô?”
Tề Tiểu Bạch như có chút đăm chiêu: “Chiết Diễm hội gần kề, ta xác thực muốn đi xem một chút.”
Minh Thịnh Lan vỗ tay cười lớn: “Cái này được, vậy mời Tề công tử đi cùng chúng ta? Cũng coi như Minh mỗ thực hiện lời hứa.”

Tề Tiểu Bạch nhíu mày: “Ý ngươi là…”
Minh Thịnh Lan mỉm cười bán đứng Tề Mi: “Tề công tử cùng chúng ta khởi hành, lệnh đường đi chưa xa, ngươi hiện tại thông tri thủ hạ không muộn.”
Tề Tiểu Bạch cười nói lời tạ ơn.
Tề Mi à Tề Mi, ngươi từ trước đến nay cổ quái tinh ranh, diệu thủ thâu thiên, nhưng có nhắm thoát khỏi vận mệnh về nhà làm bà nội trợ?
Dùng cơm xong, Hàn Nhạn Khởi một mình đi đến gian phòng Kim Kiều Tiêu an bài.
Kim Kiều Tiêu cùng Kim Thất đang chờ đợi trong phòng chuẩn bị lễ bái sư, lúc này dâng trà dập đầu hành lễ đệ tử.
Hàn Nhạn Khởi an tâm nhận lễ rồi nói: “Ta muốn biết một sự kiện, cũng không quanh co lòng vòng, Thiên Gia cùng Kim Lăng hai mạch ai là chính tông ta không biết, nhưng Thiên Gia cuối cùng lại suy thoái, ta chỉ là không rõ, Thiên Gia Chi Bì Họa Khúc Quán bồi dưỡng người cũng xem như ổn định, như thế nào so với Kim Lăng khác biệt lớn như vậy?”
Kim Lăng Chi Bì Họa Khúc Quán lừng danh thiên hạ nhưng bình thường không hề biết tới Thiên Gia, nghĩ đây là chi nhánh.

Theo lý thuyết, giờ là thời kỳ danh khí hiếm hoi, Thiên Gia Chi Bì Họa Khúc Quán có thể duy trì đến mức này cũng coi như tốt lắm rồi.
Kim Kiều Tiêu thở dài: “Công tử nào biết, Kim Lăng bên kia chính là có quan to quý nhân che chở, muốn tìm hạt giống tốt so với chúng ta càng dễ dàng hơn, lại có người dẫn mối, khách nhân ở đó một người so với một người càng địa vị hơn.

Làm sao giống như chúng ta, phí hết lực lượng tìm người mới, còn dùng đến Thọ Tiên tuyền bồi dưỡng vẫn không thể bằng bọn họ.”
Suy cho cùng, vấn đề chính là nhân mạch.
Nghe trong lời nói Kim Kiều Tiêu, Hàn Nhạn Khởi có thể xác định nàng ta nắm giữ bí phương chính tông, mỹ nhân Chi Bì Họa Khúc Quán chẳng những thắt lưng như dương liễu, hơn nữa toàn thân xương cốt cực diệu đều là dựa vào bí phương ngâm ra.
Xem ra có bản lĩnh thật sự cũng không nhất định sẽ đứng đầu.
Cho dù trong giới Thiên Gia Chi Bì Họa Khúc Quán rất có địa vị, nhưng trong mắt thường nhân vẫn là Kim Lăng Chi Bì Họa Khúc Quán lợi hại hơn.
Kim Kiều Tiểu mặt ủ mày ê: “Chúng ta tuy rằng nắm giữ Thọ tiên tuyền nhưng cũng hết cách.”
Thiên Gia có tam tiên, tam tiên ngụ ở tam sơn, một là Thọ tiên, hai là Tô tiên, ba là Vương tiên.

Thọ tiên chính là sơn tuyền đông ấm hạ mát, uống dưỡng gan ngâm dưỡng thân.

Tô tiên chính là thung lũng nhưng không có suối.


Vương tiên chính là ôn tuyền, ngâm giải mệt mỏi xua tan ưu phiền.
Trong đó Thọ tiên tuyền ở Thọ tiên sơn là thượng thừa nhất.

Lấy Chi Bì Họa Khúc Quán nắm giữ bí phương lại phối với Thọ tiên tuyền, thật sự là dệt hoa trên gấm, điểm này nhìn da thịt toàn thân Kim Thất thì biết.
Đáng tiếc là diệu nhân như vậy thiên hạ không được nhìn thấy.
Hàn Nhạn Khởi cũng có chút đáng tiếc thay cho Kim Thất, tuy rằng Kim Thất không có danh khí nhưng xem tư thái cùng công phu nàng thật sự là dốc sức luyện ra, tâm tư cũng linh lung.
Nhưng may mắn không lâu nữa Chiết Diễm hội diễn ra, có lẽ sau khi tham gia Chiết Diễm hội nàng sẽ có thiện duyên.
Kim Kiều Tiêu cười nói: “Ta đúng là có ý này, trước khi tham gia Chiết Diễm hội, thỉnh công tử chỉ điểm cho Kim Thất chúng ta một chút, đến lúc đó nàng ở Chiết Diễm hội cũng cho Thiên Gia chúng ta nhiều thể diện.”
Chủ yếu vẫn là con đường này đi có hợp hay không, chuyện tốt đương nhiên không thể để cho Kim Lăng chiếm hết nhỉ? Chung quy vận may của bọn họ là vừa lúc gặp được Hàn Nhạn Khởi.
Hàn Nhạn Khởi cảm thấy Kim Thất tính cách linh lung không mất linh khí, có chút thông tuệ hiếm thấy, nên đáp ứng dùng mấy ngày ở Thiên Gia sẽ chỉ dạy cho Kim Thất.
Kim Kiều Tiêu vui mừng tạ ơn, vừa cẩn thận đánh giá Hàn Nhạn Khởi nói: “Những ngày này đến Thọ tiên sơn ở đi, công tử cũng có thể xem thử nước suối Thọ tiên sơn.”
Hàn Nhạn Khởi mỉm cười đồng ý, bảo tuyền này chính là hiếm có khó tìm.

Dứt lời, Hàn Nhạn Khởi nghĩ Minh Thịnh Lan còn đang chờ nên ước định thời gian rồi rời đi.
Hắn vừa đi ra Kim Thất vỗ ngực nói: “Mụ mụ, ta cũng không biết có phải ảo giác không, cứ cảm giác trên người công tử có một mùi thơm rất lạ.

Nhìn phong thái công tử, ta thật sự… Từ trước đến này gặp qua nhiều người đều so ra kém hắn.”
Kim Kiều Tiêu rất vui mừng, vỗ nàng nói: “Nữ nhi giỏi, ngươi quả nhiên có linh khí, mặc dù vô danh khí nhưng rất thông minh.

Ngươi cảm giác không sai, mụ mụ tuy rằng không phải mười phần chắc chắn, nhưng trước kia sư phụ hắn có lộ ra chút tin tức.

Ta ước chừng cũng biết, đại khái hắn… Ha hả, nói thế nào nhỉ, vị chủ tử này nếu tự mình mở cửa buôn bán, tất cả danh kỹ tiểu quan gì đó trong thiên hạ cộng lại cũng không bằng ngón tay út của hắn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui