Lúc bị Thường Tiểu Gia tát một cái, Diêu Vĩ như tỉnh mộng. Tuy hắn không nói, thế nhưng cũng giống như những người trong Hồng Phường, từ trước đến giờ không nhìn lọt Thường Tiểu Gia. Nhưng hắn lại không ngờ khi Thường Tiểu Gia đánh người, động tác lại nhanh như vậy hơn nữa còn rất đau.
Đợi khi hắn phản ứng lại, chỗ bị đánh lại càng sưng hơn. Trong nháy mắt hắn vừa thẹn vừa giận, hai tay nắm chặc, nhưng vẫn còn nhớ nơi này là Thường gia. Thường Tiểu Gia là con trai Thường Quan Sơn, nên hai tay buông xuống, quay đầu nhìn về phía Thường Quan Sơn.
Thường Quan Sơn vẫn bình tĩnh, lão nhìn Diêu Vĩ vung vung tay nói: “Cậu đi ra ngoài trước đi.”
Diêu Vĩ không cam lòng, lên giọng nói: “Thường tiên sinh!”
Sắc mặt Thường Quan Sơn nhất thời chìm xuống, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”
Lúc này Diêu Vĩ mới không cam tâm tình nguyện đi ra ngoài.
Thường Tiểu Gia cầm súng trong tay, viền mắt hồng hồng nhìn Tạ Lệ.
Tạ Lệ theo bản năng nhìn súng trong tay của cậu, lập tức Thường Tiểu Gia dùng súng chỉ vào trán Tạ Lệ, hung ác nói: “Làm sao? Muốn cướp súng?”
Thường Quan Sơn dựa vào đầu giường, đột nhiên nở nụ cười, cười đến ho, rồi vừa ho vừa cười.
Thời Hoằng Tinh đi tới bên giường, rót nước cho Thường Quan Sơn.
Thường Quan Sơn nhận lấy nước uống, thở một hơi, mới lên tiếng: “Tiểu Gia, con thấy rõ cậu ta là ai sao?”
Thường Tiểu Gia nhìn Tạ Lệ, nói: “Con không hiểu.”
Thường Quan Sơn lấy ngón tay chỉ Tạ Lệ: “Con mang người này về, có biết đây là một cảnh sát nằm vùng, từ trong ngục giam nó đã bắt đầu tiếp cận con, con cho rằng nó thật yêu con? Nó chỉ lợi dụng con trà trộn vào Hồng Phường, com xem một khi nó đắc thế, lập tức đá con bay ra ngoài, không chút lưu tình.”
Hai mắt Thường Tiểu Gia đỏ chót, cậu chậm rãi mím chặt môi, nói: “Con không tin.”
Thường Quan Sơn cười một tiếng, nói: “Con tự hỏi nó đi.”
Tạ Lệ trầm giọng nói: “Tôi không có.”
Thường Tiểu Gia nhìn anh.
Thường Quan Sơn nói: “Nó lừa chúng ta, con bắn chết nó, chuyện này ba ba sẽ không truy cứu con.”
Thường Tiểu Gia không động thủ.
Đột nhiên Tạ Lệ nhìn Thường Tiểu Gia đưa tay ra. Anh thấy Thường Tiểu Gia không tránh né, nhẹ nhàng cầm tay có súng của Thường Tiểu Gia, nhắm ngay giữa trán mình, nhìn Thường Tiểu Gia nói: “Nếu như không tin anh, em nổ súng đi.”
Thường Tiểu Gia vẫn không nổ súng.
Vẻ mặt Thường Quan Sơn ôn hòa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người, yên tĩnh chờ đợi Thường Tiểu Gia quyết định.
Cuối cùng Thường Tiểu Gia bỏ súng xuống, cậu nhìn Thường Quan Sơn, nói: “Con muốn chứng cứ.”
Thường Quan Sơn nói: “Chứng cứ? Con cho rằng đây là chỗ nào? Nơi này là tòa án sao? Con lại muốn chứng cứ từ ba?”
Thường Tiểu Gia đứng trước Tạ Lệ, thái độ kiên quyết: “Nếu không con sẽ không giết anh ấy, cũng sẽ không để cho người khác giết anh ấy.”
Thường Quan Sơn khẽ thở dài, nói: “Tiểu Gia, con làm cho ba ba thất vọng rồi.”
Sắc mặt Thường Tiểu Gia trắng bệch, Tạ Lệ đứng ở bên cạnh cậu, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu dưới làn da trong suốt, cậu ngẩng đầu, hàm dưới hiện ra độ cong quật cường. Cậu nói với Thường Quan Sơn: “Con không thể không có Tạ Lệ, anh ấy chết con cũng chết.”
Sắc mặt Thường Quan Sơn tối tăm không rõ, lão nhắm mắt, trầm mặc rất lâu, sau đó hỏi Thường Tiểu Gia: “Nếu như nó là cảnh sát, tiếp cận con lợi dụng con trà trộn vào nhà của chúng ta, con cũng không thèm để ý? Con muốn tiếp tục để nó ở bên người, mãi đến khi hại chết cả nhà chúng ta mới thôi?”
Thường Tiểu Gia nói: “Con sẽ đánh gãy chân anh ấy, nhốt anh ấy lại, không cho anh ấy đi đâu, cái gì cũng không cho anh ấy làm, chỉ cần anh ấy còn sống.”
Mặt Thường Quan Sơn vốn âm trầm đột nhiên lộ ra một nụ cười cổ quái, lão nói: “Ngược lại cũng là con trai của ta.” Cuối cùng lão phất phất tay: “Con dẫn nó trở về đi thôi, nhưng con phải nhớ kỹ, Tạ Lệ người này, từ nay về sau đã chết, nếu nó xuất hiện ở trước mặt ba, chỉ có thể là người chết.”
Thường Tiểu Gia nói: “Con biết rồi.”
Tạ Lệ được người đưa về phòng của Thường Tiểu Gia. Cũng không phải không có chỗ phản kháng, thế nhưng anh biết, mình thoát khỏi phòng của Thường Tiểu Gia, cũng không thể nào rời khỏi cái nhà này. Anh nghe được một không khí đề phòng nghiêm ngặt. Như là viên đạn ẩn giấu trong nòng súng, âm u bên trong, cũng không biết có bao nhiêu cây súng nhắm vào đầu mình.
Anh bị người còng tay vào trong bồn tắm của Thường Tiểu Gia, bởi vì vị trí quá thấp, anh phải quỳ trong bồn tắm, mới làm tay mình không bị lôi kéo.
Sau khi Thường Tiểu Gia rời phòng của Thường Quan Sơn cũng không nói một lời. Cậu bảo Thời Hoằng Tinh đi ra ngoài trước, mình thì ngồi xổm ở bên cạnh bồn tắm, đôi mắt thẳng tắp nhìn Tạ Lệ.
Tạ Lệ không cảm thấy đầu gối bị cộm đau, anh đau lòng Thường Tiểu Gia, anh nói: “Tiểu Gia, anh yêu em.” Rất nhiều lời anh nhất định phải nói với Thường Tiểu Gia, như vậy nếu như anh chết, ít nhất Thường Tiểu Gia sẽ không cho là từ đầu tới cuối chỉ là một hồi lừa dối.
Anh cho là Thường Tiểu Gia muốn truy hỏi mình có phải là cảnh sát nằm vùng hay không, nhưng Thường Tiểu Gia không nói gì, chỉ vô thần nhìn anh, như chờ đợi kết quả.
Tạ Lệ cảm giác Thường Quan Sơn không thể buông tha mình như vậy, thậm chí anh nghĩ Thường Quan Sơn vì anh mà giận chó đánh mèo với Thường Tiểu Gia, anh nói: “Em chớ xía vào anh, rời khỏi căn nhà này đi.”
Thường Tiểu Gia chớp mắt, đột nhiên hỏi Tạ Lệ: “Muốn hút thuốc không?”
Tạ Lệ nhìn cậu không trả lời.
Thường Tiểu Gia cẩn thận leo lên thành bồn tắm, cậu di chuyển đến gần Tạ Lệ ngồi xuống. Cậu châm một điếu thuốc, hút trước một hơi, sau đó dán môi mình vào môi Tạ Lệ, phà khói thuốc ra.
Tạ Lệ nói: “Ba của em là một kẻ đáng sợ nhất, khốn nạn nhất thế giới, em không nên tiếp tục ở bên cạnh lão.”
Thường Tiểu Gia hỏi: “Vậy em phải làm sao bây giờ?” Hỏi xong, liền truyền điếu thuốc vào miệng anh.
Tạ Lệ để khói thuốc ở phổi mình lưu chuyển một vòng mới phun ra. Vốn anh muốn bảo Thường Tiểu Gia đi tìm cảnh sát, lời chưa kịp ra khỏi miệng vẫn không nói ra được, vì vậy nói: “Đi xa một chút, đến nơi lão không tìm được.”
Thường Tiểu Gia lại hỏi: “Vậy anh làm sao?”
Tạ Lệ nói: “Không cần phải để ý đến anh.” Thường Tiểu Gia một mình có thể rời khỏi Thường gia, thế nhưng muốn mang anh cùng đi quá gian nan. Hơn nữa bây giờ Thường Quan Sơn tạm thời bỏ qua anh, nhưng một khi đêm nay bên Du Chính Khôn có hành động, vậy người Thường Quan Sơn muốn giết đầu tiên khẳng định chính là anh.
Một tay Thường Tiểu Gia kẹp thuốc lá, nghiêng người tựa đầu vào vai Tạ Lệ, nói: “Em sẽ chết.”
Hai tay Tạ Lệ không nhúc nhích được, chỉ có thể nghiêng đầu hôn đỉnh đầu của cậu, nói: “Em sẽ không, dù sao em cũng là con trai ruột của lão.”
Tiếng nói Thường Tiểu Gia mềm nhũn: “Anh chết em cũng sẽ chết.”
Tim Tạ Lệ một trận quặn đau, một hồi lâu mới bình tĩnh lại, nói với Thường Tiểu Gia: “Sẽ không, em còn trẻ như thế, em sẽ gặp một người tốt với em. Lệ ca không tốt, Lệ ca không bản lĩnh chăm sóc em, cho em chịu ủy khuất.”
Thường Tiểu Gia bất động không nói
Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau rất lâu, đột nhiên Thường Tiểu Gia đứng dậy, đi chân trần trở về phòng.
Tạ Lệ ở trong phòng tắm không nhìn thấy cậu đang làm gì, thế nhưng có thể nghe âm thanh tìm kiếm đồ vật.
Một lúc sau Thường Tiểu Gia trở lại, cậu nhảy vào trong bồn tắm, mặt đối mặt quỳ gối trước Tạ Lệ, bắt đầu cởi dây nịt của Tạ Lệ.
“Tiểu Gia?” Tạ Lệ không hiểu cậu làm gì.
Thường Tiểu Gia cúi đầu không nhìn anh, sau khi cởi dây nịt, rồi cởi nút quần bò của Tạ Lệ, kéo dây kéo xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...