"Tôi có thể mặc đồ rồi đúng không?", Đông ngắm nghía vết thương trên tay, không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu hỏi câu này.
"Chưa đâu", Nghĩa vẫn câu trả lời cũ.
Đông đưa tay sờ nhẹ bên mép vết thương, không còn nhớp nháp như lúc nãy. "Vết thương khô cả rồi này, sao vẫn không thể mặc?",
"Vì tôi không thích", Nghĩa cười gian tà, mắt hướng về giữa hai chân Đông.
"Từ lâu đã mặc được, cậu dám lừa tôi?", Đông hằn học nhích từng bước về phía tủ đồ.
"Cậu hoạt động bất tiện, để tôi làm cho", Nghĩa đi bình thường hai bước đã có thể vượt mặt Đông, lấy ra một bộ đồ đá bóng cỡ lớn của mình.
"Cái đó là của cậu"
"Bộ này rộng rãi nhất, cậu mặc sẽ không động vào vết thương", Nghĩa kéo toàn bộ phần thân áo lên sát cổ áo tạo tư thế dễ mặc nhất.
Nghĩa lần lượt đưa tay bị thương của Đông vào trước, sau đó đến cổ và tay còn lại rồi thật cẩn thận kéo thân áo xuống. Tương tự như vậy, Nghĩa đặt quần sát đất, Đông chỉ việc nhấc chân một chút đưa vào ống quần, kéo lên sao cho không động vết thương là việc của Nghĩa.
Loại thương tích này xử lý đơn giản không để lại hậu quả lâu dài nhưng tác hại nhất thời quả thật khó chịu. Nhất cử nhất động đều khiến Đông buốt lên ở một số vị trí nhạy cảm dễ bị tác động, chỉ cần khua tay lại đau khuỷu tay và vai, đứng lên ngồi xuống cũng rát nơi gần đầu gối, các vị trí dọc từ tay xuống chân đều dễ bị kích động theo.
Đông cảm giác mình như phế vật, hiển nhiên trong lòng không thoải mái. Đánh liên minh cứ liên tục chết lãng xẹt càng làm tâm tình cậu xuống dốc. Đông bực dọc quyết định ngủ sớm.
Nghĩa nằm nghiêng người cách Đông một chút, chống khuỷu tay trên giường làm điểm tựa cho đầu, đắm đuối nhìn Đông dưới ánh sáng lờ mờ. Đông dự định ngủ sớm nhưng cuối cùng lại ngủ không được. Cậu suy nghĩ gì đó không chịu ngủ, nằm lâu lại muốn trở mình nhưng vừa nghiêng một tí lại động đến vết thương, không làm gì được cứ thế khó chịu đem cơ thể nhích qua nhích lại.
Biểu hiện khó chịu này trong mắt Nghĩa vẫn vô cùng đáng yêu.
"Tôi biết phải ăn nói làm sao với Quốc Trường đây? Đúng là oan ức mà", Đông xoay đầu, vẻ mặt đau khổ.
"Không phải tôi với cậu đã cùng làm, còn oan ức gì nữa?", Nghĩa đưa tay còn lại vuốt nhẹ gò má bị thương.
"Tôi cùng làm với cậu? Tôi còn chưa tính sổ cậu tội cưỡng hiếp là may rồi, còn ở đó khua môi"
"Cậu rên rỉ sung sướng đến vậy còn không cảm ơn tôi lại còn vu khống", môi Nghĩa khoe một nụ cười đểu cáng.
"Nhưng lúc cậu ta đến chúng ta vẫn chưa làm, nên tôi vẫn là bị oan ngập đầu"
"Vậy là cậu thừa nhận đã cùng làm với tôi"
"Đm. Cậu muốn chết không?", Đông bật dậy vung nắm đấm về phía Nghĩa. Vết thương bị động lại có dấu hiệu muốn rỉ nước, đau rát khiến Đông hơi nhăn mặt.
"Thôi được rồi. Cậu đừng cử động nhiều", Nghĩa đỡ nhẹ tay Đông, nhích lại gần thả đầu mình xuống, đưa tay sang làm gối cho Đông, một tay giúp Đông lật người về phía mình.
"Tôi không biết, cậu phải bắt đền danh dự cho tôi", Đông đập đầu vào ngực Nghĩa.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu mà", Nghĩa phát ra âm thanh vừa đủ nghe, lời nói kiểu đùa giỡn nhưng giọng điệu rất nghiêm túc.
"Chịu trách nhiệm thế nào? Không lẽ cậu đi rêu rao khắp nơi là cậu không cưỡng hiếp tôi? Lúc đó chắc tôi nở mặt lắm. Không lẽ cậu..."
"Trước giờ tôi vẫn luôn chịu trách nhiệm với cậu, sau này vẫn vậy", Nghĩa cắt ngang lời Đông, âm thanh vẫn nhẹ nhàng ấm áp, khẳng định chắc chắn.
Đông di chuyển đầu trên cánh tay Nghĩa đến vị trí vừa đủ có thể nhìn ánh mắt chứa đầy tình cảm của Nghĩa.
"Chịu trách nhiệm là ức hiếp tôi mỗi ngày à? Cậu cũng biết trước giờ tôi hiển hách như thế nào đấy, từ ngày cậu xuất hiện, cứ mặc sức mà làm suy giảm khí phách của tôi. Đi trại thì bị lạc, làm bánh thì toàn hỏng, trung thu thì say xỉn, cầu lông thì rút lui, thi bơi thì bỏ cuộc giữa chừng, đá bóng thì thương tích đầy mình,...", Đông được dịp tuôn ra một tràng những thất bại gần đây, bất kể là việc do bản thân làm ra cậu cũng đẩy sang cho Nghĩa. Cuối cùng kết lại một câu: "Cậu chỉ ức hiếp tôi là giỏi"
Nghĩa lắc đầu cười nhẹ trước biểu hiện con nít này, sau đó vẫn là thái độ nghiêm túc: "Nếu cậu bị ai ức hiếp, người đó phải là tôi. Tôi sẽ làm tất cả vì cậu, ức hiếp cũng là một trong số đó".
"Tôi không cần", Đông bĩu môi.
"Nhưng tôi cần"
"Vì sao?"
"Cậu biết vì sao mà", Nghĩa nhìn Đông bằng loại ánh mắt chân tình lay động lòng người.
"Tôi muốn nghe chính cậu nói", Đông cố bứt ra khỏi mị hoặc, làm điệu bộ mô phỏng lại Nghĩa lúc nãy.
"Tôi rất yêu cậu".
Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều ngưng thở, tim rộn lên bất qui tắc. Bốn âm thanh phát ra giống hệt nhau, ấm áp, chân thành truyền từ đáy lòng này công kích sang tận đáy lòng người đối diện.
"Một mình tôi sẽ thay tất cả mọi người ức hiếp cậu, không buông tha", mắt Nghĩa lấp lánh, ánh lên một thứ tình cảm chân thật đánh thẳng vào nội tâm của Đông.
Nghĩa vòng tay qua người Đông, dùng lực đem hai cơ thể sát lại, đặt lên môi Đông một nụ hôn thật sâu, thật nhẹ nhàng, một nụ hôn say đắm nhất từ trước đến giờ.
Đến khi Đông đã say giấc, hai bờ môi vẫn ngọt ngào không tách rời.
---
"Mấy giờ rồi?", Đông vẫn chưa tỉnh ngủ, lười biếng đến mức phát ra âm thanh mà môi không chút động đậy.
"Còn sớm. Hay là cậu ở nhà đi, hôm nay vết thương sẽ rất khó chịu", Nghĩa lo lắng.
"Nằm một chỗ chán lắm. Tôi muốn đến trường", Đông lắc đầu, đem tóc cạ vào cổ Nghĩa.
"Vậy tôi ở nhà với cậu", Nghĩa sờ nhẹ khóe môi của Đông, tiến triển rất tốt.
"Hôm nay tôi có cuộc họp chuẩn bị cho Nô-en"
Đông dùng tay bị thương chống người dậy nhưng bất thành, đau thật. Tay dùng lực chuyển động một chút cũng làm căng vết thương, thử co chân cũng không khá hơn, rất nhức nhối. Lúc này hệ miễn dịch của cơ thể đang huy động toàn bộ quần hùng bài trừ vết thương, sẽ là giai đoạn khó chịu nhất trong cả quá trình chữa lành.
Nghĩa đỡ Đông dậy, dìu Đông vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, bản thân ra tủ đồ chọn một bộ quần áo phù hợp.
"Hôm nay cậu phải mặc đồ thể thao thôi", Nghĩa dìu Đông lại giường, cẩn thận cởi áo cho Đông.
Nghĩa kéo quần Đông xuống, trông thấy cậu nhỏ đáng yêu liền thích thú búng nhẹ một cái.
Đông nắm tóc Nghĩa giật ngược ra sau gầm gừ: "Cậu đứng đắn tí đi".
Nghĩa cười trừ, đem quần lót mặc vào cho Đông.
Trang bị xong xuôi cả hai bắt một chiếc taxi đến trường. Nghĩa muốn gọi Văn Vũ mang xe qua để cậu trực tiếp đưa Đông đi nhưng tính Đông không thích phô trương. Sau một thời gian sống chung, cả hai đã cơ bản rõ hơn về hoàn cảnh của nhau. Cậu phát hiện ra Đông có gia tài không nhỏ như cậu từng nghĩ, thu nhập của Đông nhỉnh hơn các bạn đồng lứa nhưng trước giờ ngoài những tiện nghi cơ bản như phòng ốc rộng rãi, tủ lạnh, giường nệm đầy đủ, cậu ta vẫn luôn đi xe buýt, sống bình dân như hầu hết các sinh viên khác. Nghĩa tất nhiên muốn cho Đông sống trong điều kiện tốt nhất nhưng việc này phải tiến hành từ từ, nếu cậu manh động có thể sẽ bị Đông gạt ra ngay.
Vào lớp mọi người thay nhau hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Đông. Cả những người bạn khoa khác, đàn em khóa dưới, anh chị khóa trên, không thể thiếu lượng người hâm mộ hùng hậu vây kín cửa lớp, từng lượt từng lượt tặng Đông những món quà bồi bổ sức khỏe thể chất lẫn tinh thần. Sữa, bánh, trái cây, thú bông chất xung quanh như cách ly hai chàng trai trên hoang đảo giữa lớp học.
Sau khi mang đống lỉnh kỉnh gửi trên văn phòng đoàn hội, Nghĩa cùng Đông xuống căng tin ăn trưa.
Nghĩa gắp thức ăn cho Đông, Đông thỉnh thoảng đưa một miếng vào miệng Nghĩa, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Bữa ăn sắp kết thúc trọn vẹn, kẻ làm Đông tối qua suýt mất ngủ đột nhiên xuất hiện.
"Hôm qua không làm hai người mất hứng chứ?", Quốc Trường ngồi xuống ghế đối diện với Đông, cười gian tà.
"Không có đâu. Người ngoài nhìn thấy Đông Đông càng kích thích hơn ha ha", Nghĩa vô tư đùa giỡn
"Tôi biết mà, nếu làm ngoài trời cậu ta còn kích thích hơn nữa", Quốc Trường cũng cười lớn như tìm được tri kỷ cùng quan điểm với mình.
Nghe những lời này, mặt Nghĩa lộ rõ dâm ý, cười sảng khoái hơn nữa.
Đông đen mặt quay sang Nghĩa. Bữa cơm đang trong tình tiết tình cảm nồng đậm lập tức chuyển sang cảnh bạo hành gia đình.
Mẹ nó, vẻ mặt hả hê này là sao?
"Cậu muốn chết à?", Đông đằng đằng sát khí, phát ra âm thanh từ kẽ răng.
Một giây sau mặt Nghĩa đón nhận một cú đấm uy lực.
Nghĩa xoa xoa mặt, môi vẫn cười đắc ý.
"Mày còn nhảm đừng trách sao nước biển lại mặn", Đông quay sang xử lý Quốc Trường.
"Có gì đâu mà ngại, ai chả có sở thích riêng", Quốc Trường càng thêm nham nhở.
"Đm", lại một đấm nữa tung ra.
Từ ngày quen Nghĩa, những cú đấm Đông ngày càng lạnh lùng.
Quốc Trường không thể sánh với Nghĩa, một đấm này đưa cậu lên tận trời đêm ngắm sao. Quốc Trường ôm mặt gục xuống bàn, đau đớn lăn qua lăn lại, rên la thảm thiết.
Đông quay trở lại với Nghĩa đang cười thích thú.
"Cách giải quyết rất hay", Nghĩa vừa nói vừa đưa một ngón cái lên.
Đông lườm Nghĩa một cái rồi quay lại nâng mặt Quốc Trường lên, gò má đã sưng một mảng, mặt trở nên ngu ngốc tám chín phần. Đông không nhịn được bật cười, cậu quên rằng mặt mình cũng chẳng hơn gì cậu ta.
---
Nghĩa từ nhà tắm bước ra, ngoài chiếc khăn đang được sử dụng để lau tóc, trên người Nghĩa chỉ độc một chiếc quần ngắn cũn cỡn, đường nét của cơ thể có phần cuốn hút hơn nhờ những vệt nước còn đọng lại.
"Nghĩa, lại đây nằm sấp xuống cho tôi"
"Sao vậy?", Nghĩa hơi cúi đầu lau tóc, nhướn mắt hướng về phía Đông làm xuất hiện hai đường mập mờ ngang qua trán.
"Tôi bảo cậu nằm xuống", Đông vẫn giữ nguyên tông giọng.
"Cậu sao vậy?", Nghĩa lộ vẻ thấp thỏm, bước chân không còn vững chãi tiến về phía giường, mắt vẫn luôn hướng về Đông.
"Tôi nói cậu không nghe sao?"
Nghĩa lấm lét lên giường nằm sấp xuống, động tác có phần ngập ngừng, chốc chốc lại ngoái đầu dè dặt nhìn Đông.
"Tôi làm gì sai sao? Cậu còn giận tôi chuyện lúc trưa à?", Nghĩa không khỏi lo lắng.
Một kẻ không sợ trời không sợ đất nay cũng có người trị.
Đợi Nghĩa nằm yên ổn, Đông mới leo lên giường, đẩy nắm tay vào tường nghe răng rắc càng làm Nghĩa hoang mang hơn nữa. Nghĩa cắn răng úp mặt xuống gối chờ đợi hành hình.
"Đông Đông...", Nghĩa ngoái đầu về phía sau, ánh mắt không giấu được cảm động khi nhận ra Đông đang xoa bóp cho mình.
Cả ngày hôm nay, mọi chuyển động của Đông đều do Nghĩa thực hiện.
Bước đi của Đông khó khăn hơn hôm qua, một chân lúc nào cũng duỗi thẳng, cảm giác như chỉ cần co gập một chút, từng vết thương sẽ nứt ra, rỉ máu rát buốt. Đông không muốn cõng, chỉ muốn di chuyển bằng chân của mình, nói là tự thân vận động nhưng thật ra vẫn luôn tựa vào Nghĩa.
Nghĩa dìu Đông đồng nghĩa với việc cậu phải gánh toàn bộ trọng lượng của Đông, nhích từng bước một khó hơn trực tiếp cõng đi rất nhiều lần.
"Cậu đừng quay lại, vai cậu chênh lên tôi không bóp được", Đông đẩy mặt Nghĩa hướng về trước.
Nghĩa cảm động không nói được lời nào, thỉnh thoảng hơi xoay đầu cố gắng nhìn Đông.
"Cậu dìu tôi cả ngày rồi, coi như trả công cho cậu. Đừng có mơ mộng hão huyền", Đông bắt đầu lạnh nhạt.
Ánh mắt Nghĩa ngập tràn hạnh phúc, thì thầm đủ để hai người nghe: "Vậy ra đây không phải là mơ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...