“Ma chú, không thể phá được.” Cận nhìn bóng dáng vừa rời đi, không hiểu vì sao lại nói với nàng những lời này. Với năng lực của người, cho dù là người lớn lên với độc dược nếu muốn hạ độc thủ với Chiết Hoa công tử, cũng không có khả năng.
Lần trước trúng độc, nếu không phải Chiết Hoa công tử luôn đứng trong phạm vi hạ độc thì tuyệt đối không thể đả thương đến người. Cũng nhờ vào nội lực người thâm hậu mới có thể đem dược tính hóa giải được tám chín phần, giúp kéo dài thời gian phát độc lên ba năm.
Nếu không phải vì dược tính quá ngoan cố, hà cớ gì lại đi tìm nàng?
Mà bóng dáng vừa mới dời đi lại làm như không nghe thấy, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng, Cận phát hiện bản thân vậy mà không dám theo nàng vào trong.
Yến Nam Thiên mãi đến khuya mới về, lượng tơ lụa kia quả thật khổng lồ, Trầm Nhượng không yên lòng, hắn cũng không mấy mặn mà, thật buồn cười, hai người bọn họ đều phải giả bộ chú tâm.
Đôi khi hắn thấy, bản thân mình không phải thương gia, cũng không phải dâm môi, mà thực chất là đang diễn trò.
Cận đem số thông tin mà ban ngày thu thập được báo cho hắn, hắn ngồi trong mật thất cúi đầu nhìn quyển tư liệu dài dằng dặc, nhiều chỗ chỉ đọc lướt qua, nhưng trông vẫn rất nghiêm túc.
“Cận, ngươi nói ả ta có thể giao giải dược ra sao?” Yến Nam Thiên lơ đãng hỏi người trợ thủ trung thành bên cạnh.
“Gia, Cận cảm thấy…không có khả năng.” Khi nói những lời này, trước mắt Cận đột nhiên hiện lên hình ảnh đôi mắt tuyệt đẹp nhưng vô cùng quật cường nọ.
“Nếu…” Yến Nam Thiên mở miệng, bàn tay đột nhiên nắm chặt cạnh bàn, mười ngón tay hiện rõ khớp xương, cạnh bàn bằng ngọc thạch vậy mà đột nhiên xuất hiện vết lõm.
Cận yên lặng rời khỏi mật thất, âm thầm thủ hộ.
Đêm đến.
Ngày đó hắn luyện ma chú, vốn là tà công, tuy nó khiến nội lực tăng lên đáng kể nhưng vừa đến ban đêm thì những người luyện loại tà công này mặt mũi hệt như ma quỷ, vô cùng đáng sợ.
Rất nhiều người nghĩ Chiết Hoa công tử đeo mặt nạ vì sợ người khác nhận ra, không ai biết hắn đeo mặt nạ vì sợ người ta bị mình hù chết.
Chiết Hoa công tử lúc này hệt như một con dã thú đang nổi giận. Bình thường hắn sẽ ngồi ngây ngốc ở mật thất đến khi tâm tình bình phục trở lại, hôm nào phải ra ngoài buôn bán thì đeo mặt nạ đồng, thần không biết quỷ không hay ra khỏi phủ, không có thì dịch dung rồi kiếm chỗ nào trong phủ ngồi một mình, hoặc đến chỗ Nhan Hề.
Yến Nam Thiên định đi tìm Nhan Hề, đó là nữ nhân duy nhất mà nhiều năm nay hắn cảm thấy có vài phần trân trọng. Nghĩ tới tình cảnh năm đó, người có thể hy sinh vì hắn nhiều như vậy, quả thật trên đời này chỉ có nàng.
Những người khác…Chỉ sợ hận không thể đem hắn chém thành vạn mảnh, nghĩ đến đó, hắn mân miệng cười lạnh.
Ra khỏi mật thất, ánh đèn bên ngoài khiến toàn bộ Yến phủ trở nên mông mông lung lung. Hắn đi dọc theo con đường nhỏ trải đầy sỏi vụn đến Thủy Tạ Các, khi ngang qua khuôn viên đột nhiên nghe thấy tiếng đàn thấp thoáng, như có như không, phiêu diêu khó có thể nắm bắt.
Là khúc đàn quen thuộc đó, Chiết Hoa công tử bỗng nhớ đến một chuyện…Đúng rồi, Yến phủ còn có nữ nhân này.
Tiểu viện nơi nàng ở không được thắp đèn, khiến khung cảnh có phần u ám.
Chiết Hoa công tử vốn rất tự tin vào khinh công của mình, ngay cả người được xưng là Nhất vĩ độ giang* Không Minh Thiền Sư cũng không thể phát hiện ra hắn. Nhưng con mèo bên cạnh cửa lại có thể, thấy hắn nó vô cùng thân thiết chạy tới cọ cọ mắt cá chân.
*Nhất vĩ độ giang: Dùng một cọng lau để qua sông.
Người đang chơi đàn trước cửa sổ thấy vậy chậm rãi đứng dậy. Thời tiết hôm nay hơi nóng nên nàng ăn mặc không nhiều lắm, nương theo ánh nến, đôi chân thon bên dưới lớp váy lụa mỏng thoắt ẩn thoát hiện khiến nàng càng thêm quyến rũ.
Một mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ trong phòng, Chiết Hoa công tử nhìn theo ánh nến lập lòe, trong đầu đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ kì quái: đêm nay cùng nàng làm đi?
Nàng chậm rãi đi tới, bước chân nhẹ nhàng, xinh đẹp như tiên nữ.
Chiết Hoa công tử bỗng cảm thấy bộ phận nào đó của mình đang chậm rãi ngẩng đầu. Trong lòng cười lạnh: chỉ như vậy thôi đã nghĩ đối phó được ta sao?
Hắn dùng tay giữ chặt lấy nàng, ấn nàng té ngã trên mặt đất. Cách một lớp lụa mỏng, hai tay ở hai đầu vai nàng dùng sức một chút, váy áo liền rách thành hai nửa, phơi bày hết nửa người trên.
Có lẽ gương mặt vặn vẹo khiến tâm lý cũng vặn vẹo theo, hắn không ngừng tăng thêm lực chỉ nhằm mục đích nhìn thấy một tia thống khổ hay nhục nhã trên gương mặt nàng. Nhưng thân thể bên dưới rõ ràng đã được dạy dỗ vô cùng tốt, nàng chậm rãi phối hợp, ngón tay ngọc nhẹ nhàng khiêu khích, tìm kiếm những điểm mẫn cảm trên cơ thể hắn.
Chiết Hoa công tử vốn không phải kẻ háo sắc, sau khi nhận thức Nhan Hề liền không chạm qua bất cứ nữ nhân nào khác, đột nhiên gặp phải kích thích mãnh liệt như vậy, cuối cùng lại rơi vào vở kịch do chính mình dựng nên.
Hắn vô tình khẽ cắn cổ nàng, trên làn da trong suốt có một vết sẹo lờ mờ, phải chú ý rất kĩ mới có thể nhận ra. Người dưới thân nhẹ nhàng nâng mắt, kiêu mị nhìn hắn, hắn hơi chuyển đầu lưỡi, vết thương kia quả thật có thể làm hao tổn đến dây thanh của nàng, nhìn nó, hắn có thể tưởng tượng người dưới thân mình khi đó hạ quyết tâm đến mức nào.
Trong lòng lại khôi phục một chút cảnh giác, nhưng nàng rất nhanh dẫn dắt tay hắn đặt lên hai bầu ngực, vì vậy một chút lý trí vừa tìm lại lại tan thành mây khói.
Thân thể này đã biết học cách để hưởng thụ, đương nhiên cũng phải giúp người khác hưởng thụ theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...