Từ sau sự kiện đó, cả tiểu viện nơi Y Y ở lẫn bản thân nàng đều bị người khác lãng quên trong một khoảng thời gian rất dài.
Chiết Hoa công tử chỉ khi nào có việc mua bán mới xuất hiện, còn Yến Nam Thiên thì thường xuyên dẫn Nhan Hề xuất phủ tản bộ, cuộc sống trôi qua một cách vô cùng bình lặng.
Đêm, Yến phủ.
Tiếng đàn của Y Y đột nhiên ngừng lại, nàng nhìn nam tử mặc đồ đen ở phía sau, nhíu mày, ý bảo: ngươi đến đây làm gì?
Nam tử nọ nhanh chóng kéo khăn che mặt xuống, người này không ai xa lạ, chính là Trầm Nhượng!
“Ta sợ nàng gặp chuyện gì không may.” Hắn cắn môi bước đến từng bước: “Thu Thủy, mặc kệ Chiết hoa công tử gì đó đi, ta đưa nàng đi, đến một nơi không ai biết chúng ta là ai, được không?”
Y Y vốn giữ im lặng đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra, một tay hất đổ chân nến trên bàn, sau đó Cận nhanh chóng xông vào. Trầm Nhượng đành phải phá cửa sổ chạy trốn, Cận cũng chỉ nghe được tiếng người thì thầm bên trong phòng, hắn định đuổi theo thì bị hai tay như hai con rắn nước của Y Y tóm lấy.
Vì một phút sao nhãng, người bên ngoài đã không thấy tăm hơi.
Hắn dùng sức nâng mặt nàng lên, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Là ai?”
Một lần nữa châm nến lên, nàng im lặng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú nam tử áo đen ở trước mặt. Cận đột nhiên cảm thấy oán hận ánh mắt như vậy của nàng, dùng đầu gối thúc vào bụng Y Y: “Là ai?”
Nàng thét lớn một tiếng, Cận chỉ dùng lực trong mức chịu đựng của một nữ tử mà ra tay. Khóe miệng Y Y chậm rãi rỉ máu, đôi mắt sáng long lanh, dưới ánh nến lại mang vẻ quyến rũ khó nói.
Thì ra ánh mắt thật sự có thể nói chuyện.
Hô hấp của nàng rất nặng, sắc mặt tái nhợt, mím chặt môi tiếp nhận câu tra hỏi của Cận, sau đó đùi ngọc nhẹ nâng, chậm rãi ma sát thắt lưng hắn.
Hắn đột nhiên dùng sức đẩy nàng té ngã trên mặt đất, xoay người rời đi.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa, nét quyến rũ trong đôi mắt Y Y mới dần biến mất. Nàng cố gắng nén tiếng rên rỉ, bụng tuy rằng đau quặn lên, nhưng chung quy cũng không có việc gì.
Y Y hệt như một con búp bê vải bị người ta ném trên mặt đất, nàng không muốn đứng dậy, con mèo nhỏ kia vội vàng chạy tới, nhưng cũng không làm phiền, chỉ nhẹ nhàng dụi dụi vào đầu nàng.
Nàng nhịn đau ôm nó vào ngực, lẳng lặng chờ hừng đông.
Suốt sáu tháng mang thai, Nhan Hề vô cùng hạnh phúc. Khoảng thời gian này, người trong phủ lúc nào cũng thấy cảnh hai người sóng vai nhau ngắm cảnh, Yến Nam Thiên thậm chí dần quên mất sự tồn tại của biệt viện sâu hút kia.
Nhưng đến hết tháng thứ sáu, đứa bé chào đời.
Bà đỡ vui vẻ ôm đứa trẻ ra, là một sinh mệnh xấu xí nhăn nheo: “Ai da, Yến công tử, chúc mừng chúc mừng…Tiểu thiếu gia rất khỏe mạnh.”
Khuôn mặt Yến Nam Thiên không chút thay đổi: “Liệu có phải sinh non hay không?”
“Sinh non?” Bà đỡ vẫn cười tươi như hoa: “Tiểu công tử khỏe mạnh như vậy sao có thể là sinh non chứ. Bất quá sinh thiếu tháng là chuyện bình thường.”
Một nha hoàn tiếp lấy đứa bé từ tay bà đỡ, Trần quản gia thấy sắc mặt Yến Nam Thiên có gì đó bất ổn, nhanh chóng đưa bà đỡ đi lĩnh tiền.
Nếu đứa bé là do Doãn Thu Thủy sinh hạ, khả năng khi nào sinh hắn cũng không cảm thấy kì quái, nhưng đây là đứa trẻ do Nhan Hề sinh, do nữ thần thanh khiết sinh!!!!!
Hắn đón lấy đứa bé từ tay nha hoàn, tay chậm rãi kề vào cổ nó, đột nhiên nắm chặt, từ từ dùng sức. Đứa bé sơ sinh đang ngọt ngào mơ ngủ bỗng dưng tỉnh dậy, dần dần cảm thấy khó thở, bắt đầu nỉ non giãy dụa, cuối cùng im bặt.
Nha hoàn bên cạnh chân tay đã nhũn cả ra, nam nhân độc ác như Tu La kia sao có thể là Yến công tử nhã nhặn khiêm tốn!!
Nhan Hề sau khi tỉnh lại thì được nha hoàn báo tin…Đứa trẻ đã chết ở trong bụng, còn gia có việc gấp phải ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...