[dam M?/edit] Nghi?n (hoan)

Chương 2. Bá Tổng cho mèo nhỏ ăn no.

Diêu Trĩ hai mắt đỏ hoe, ngước cằm lên, liếc mắt nhìn người đàn ông phía dưới, tay bị bẻ ra sau.

Phùng Nham muốn đánh sấp mặt tên kia, nhưng chung quanh có rất nhiều ánh mắt, hắn thở dài, ôm lấy Diêu Trĩ, ôm cậu xuống như một đứa trẻ, sau đó cởi áo vest trên người mình ra, mặc vào cho cậu.

Diêu Trĩ không nói gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo mọi người vào boong trong cùng, vòng tay qua ôm vai người kia.

"Đừng gây loạn nữa, được không? Anh sẽ rất buồn."

Phùng Nham vuốt má Diêu Trĩ, ánh mắt hắn dịu dàng đến lạ thường.

Vệ sĩ vây thành bức tường , ngăn cản ánh mắt tò mò của những người khác.

"Em không gây loạn là anh gây loạn ..."

Diêu Trĩ tách hai chân ra ngồi lên đùi Phùng Nham, hai tay đặt trên vai hắn, cảnh "xuân" vừa vặn rơi vào mắt đối phương nói: "Anh không yêu em nữa."

Giọng điệu đầy oan ức, cúi đầu không nhìn Phùng Nham.

Phùng Nham cảm thấy tim mình đau nhói từng hồi. Nâng cằm Diêu Trĩ, nhẹ nhàng hôn môi, làn môi vẫn rất mềm ngọt, khiến cho bản thân không cách nào dừng lại.

"Anh yêu em, nhưng em không để ý đến anh mà?"

Phùng Nham khẽ cắn môi Diêu Trĩ, trong lòng cảm xúc lẫn lộn vừa bất lực lại vừa đau đớn, nhưng lại không dám mắng cục cưng của hắn dù chỉ một tiếng.

"Huhu... Em quan tâm... Em, em chỉ... em say..."

Diêu Trĩ biết mình có lỗi nên không dám bước xuống bậc thềm, nhẹ nhàng nép vào vòng tay của Phùng Nham.

"Anh không nên đi công tác lâu như vậy, rõ ràng là lỗi của anh."

Khi bị người ta xàm sở trong lúc khiêu vũ, thân thể cậu đã bắt đầu kích động.

Trán Diêu Trĩ áp vào vai Phùng Nham, cậu đưa tay hắn xuống phân thân phía dưới, nơi đó bị che bởi áo vest, tất cả ý loạn mê tình, dục vọng cơ thể đều bị che đậy ở dưới.


"Hãy sờ em đi, em sẽ tha thứ cho anh..."

Vĩnh viễn không thể làm gì cục cưng trong lòng.

Diêu Trĩ dùng đầu ngón tay nâng mép quần lót của cậu lên, bàn tay Phùng Nham liền bị ướt ngay khi chạm vào tiểu tiểu Trĩ .

"A..."

Diêu Trĩ kịch liệt run rẩy, giọng rên thoải mái tràn ra khỏi môi.

"Diêu Trĩ!"

Phía trước náo loạn, có người định xông vào.

"Thả Diêu Trĩ ra!"

"Ai vậy?"

Cả hai người đều phớt lờ tên kia, Phùng Nham chỉ say mê ngắm khuôn mặt đã đỏ bừng của Diêu Trĩ nhẹ giọng hỏi, sau đó tay vẫn đúng đạo lực xoa nắn cho cậu.

"Ha a... Không, không biết... ưm a... Nhanh hơn chút nữa..."

Diêu Trĩ hơi lắc eo, một đợt khoái cảm lại đến khiến đầu óc cậu tê dại.

"Ông xã... Sờ sờ cũng không đủ... em nghĩ nên làm... Thật nhiều, thật nhiều thật nhiều ngày không có làm... huhu..."

Tiểu tiểu Diêu Trĩ ở trong tay Phùng Nham ướt đến lạ thường, mỗi lần xoa nắn đều truyền cảm giác ướt dính đầy khoái cảm.

"Rõ ràng mới hai ngày. "

"Với anh thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều, ngày không có làm huhu..."

Diêu Trĩ nức nở hôn lên môi Phùng Nham.

Phía trước tiếng ồn ào còn chưa dừng lại, Phùng Nham một cước đạp lên bàn, bọn cận vệ sợ đến thẳng tắp lưng không dám quay đầu lại, trong đó mấy tên náo loạn đã bị khiêng đi.

Lần này Phùng Nham có thể chuyên tâm thưởng thức cục cưng nhỏ ngọt ngào rồi.

Diêu Trĩ càng vặn vẹo, càng sảng khoái hơn, không cẩn thận âu phục trượt xuống dưới, lộ ra toàn phần lưng phía sau, bộ trang phục lấp ló vòng eo càng khiến cho người khác không khỏi có suy nghĩ đen tối.

"Cực phẩm quá, nhìn eo nhỏ kia..." vẫn có một số kẻ hóng chuyện ráng chen lấn vào xem.

Bóng tối cũng không che giấu được thân thể trắng nõn, trong quán bar sột sột soạt soạt lại bắt đầu rối tung lên.

Mặc dù các vệ sĩ che chắn hết sức có thể nhưng vẫn không che đậy được cảnh xuân lộ ra giữa các khoảng trống, khiến cho những kẻ khác thèm thuồng vì cố nhìn bàn tán.

"Nhìn thật mềm..."

"Bàn nhỏ khẳng định mềm hơn..."

"Ừm?"

"Anh không biết à, Trĩ cục cưng là số 1. "

"Ồ?"

"Có thể với ngủ với cậu ấy một chút thôi, cúc nở hoa cũng đáng đó nha, nhìn cậu ấy kìa,vóc người kìa, nhỏ giọng khóc... Ái chà chà, mềm lòng mất thôi..."

Người bên cạnh nghe thấy, trong một giây liền liên tưởng đến cảnh tượng Diêu Trĩ rơi lệ như mưa xuân thấm vào lòng người, hắn nhấp ly rượu trịnh trọng gật gật đầu.

"Còn muốn sờ cậu ấy? Ngẫm lại cùng Tiểu Trĩ một lần qua đêm, không biết kết cục..."


Tất cả mọi người đều yên lặng cúi đầu uống rượu.

Phùng Nham bỏ ngoài tai tiếng bàn luận bên cạnh, ôm Diêu Trĩ vừa mới được thỏa mãn, bước nhanh ra khỏi quán bar.

Bị ném ra quán bar Trì Cận ngồi xổm ở ven đường, cảm thấy không cam lòng .

Diêu Trĩ được che chắn rất tốt, chỉ có đôi chân dài nhỏ cân đối lộ ra bên ngoài, khuôn mặt nhỏ vùi vào lòng Phùng Nham.

Chờ Trì Cận phản ứng lại, Phùng Nham đã ôm Diêu Trĩ lên xe.

"Dựa vào cái gì! Mẹ kiếp !"

Buồn bực đến không biết làm sao, Trì Cận đá hai chân lên cột đèn.

Lên xe Phùng Nham ấn tấm che lên, kéo lấy âu phục ra, cúi đầu cắn nhẹ đầu vú Diêu Trĩ .

"A... Nhẹ, nhẹ chút..."

Tuy miệng kêu đau, nhưng thân thể lại ôm chặt lấy Phùng Nham.

"Lần sau còn khiến anh lo lắng, anh lập tức đem em khóa lại, có biết chưa?"

"A... Biết, biết rồi..."

Trừng phạt biến thành khiêu khích mút liếm đầu vú, Diêu Trĩ vừa nức nở vừa run rẩy, cảm thấy khoái cảm vô cùng.

"Đừng nóng vội, lập tức đến nhà. "

"Về đến nhà lập tức muốn..."

Diêu Trĩ giãy dụa đứng dậy ôm lấy Phùng Nham.

"Ngoan lắm."

"Em muốn ở phía trên..." cậu tiếp tục nép vào lòng ngực đối phương.

Phùng Nham cười khẽ: "Lần nào không phải em đều ở phía trên sao?"

"Ai nha, là em nói đến tư thế động đó nha..."

"Tốt."

"Anh nặng chết mất, cưỡi ở trên người em đau quá..."


"Ừm. "

"Những người khác đều là bị em làm đến phát khóc đấy..."

"..."

"Em rất ... A..."

Diêu Trĩ càng nói Phùng Nham sắc mặt càng đen, vì để tránh cho cậu càng nói càng đả thương mình, Phùng Nham chuyển thành thế chủ động mạnh mẽ hôn lên cục cưng nhỏ thích nghịch này.

Biết cục cưng nhỏ chỉ là ở mạnh miệng ra oai, nhưng hắn vẫn như cũ đau đến không muốn sống, tiểu yêu tinh khóc cùng cười, nhiệt độ cùng thân thể, chỉ cần hắn vừa mới hơi mất tập trung sẽ bị người khác thưởng thức.

Diêu Trĩ không ý thức được lời nói của bản thân có bao nhiêu hại người, chỉ lo duỗi lưỡi cùng Phùng Nham hôn sâu.

Vừa về đến nhà nhanh như hổ vồ mồi, Diêu Trĩ còn chưa kịp làm gì đã bị Phùng Nham nhanh một bước khiêng lên vai, đặt lên giường.

"A... Không muốn, em muốn đem lần đầu tiên cho người mình yêu nhất, anh không thể ép buộc em..."

Ngã vào chính giữa giường, Diêu Trĩ nắm chặt ga trải giường, bày ra bộ mặt khổ tình như đang diễn kịch Quỳnh Dao.

Phùng Nham không nhịn được cười khổ, rõ ràng là hai người bên nhau, đối phương vĩnh viễn tươi sáng không có gì lo lắng, mà chính mình luôn phải ẩn nhẫn bao dung, luôn là bản thân yêu chiều người kia.

Nhưng vừa vặn sự mất cân bằng này vô tình khiến tình cảm sẽ càng ngày gắn bó hơn.

Vì vậy hắn mới là người cuối cùng thắng cuộc.

"Anh chính là người yêu em nhất."

Phùng Nham không thật sự tình nguyện cùng Diêu Trĩ phối diễn, hắn không thích đối phương đem mình biến thành một người khác.

Nắm lấy mắt cá chân Diêu Trĩ, đem cục cưng đặt dưới thân.

"A... Nóng quá a... A..."

Chiếc quần lót duy nhất trên người Diêu Trĩ đã bị ném ra phía cửa, tiểu tiểu Trĩ non mềm trong miệng Phùng Nham ưỡn lên thẳng tắp, côn thịt ướt át khiến cho cục cưng đỏ mặt vì kích tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận