Đồn cảnh sát.
Dịch Mão nhận được một tin tức quan trọng liền lập tức đi báo cho Mark.
Vừa đẩy cửa bước vào liền gặp Mark đang ngồi trên ghế làm việc xem hồ sơ gì đó.
Dịch Mão nhanh chóng báo cáo: " Mark, đã nhận diện được người phóng hỏa ở Mạn gia.
Lần theo dấu vết thì biết được hiện giờ anh ta đang ở Thụy Sĩ ".
Mark nghe tin vậy mà vui mừng sắp nhảy cẫng lên: " Mau đi tìm bắt anh ta về đây! ".
Dịch Mão lập tức vâng lệnh: " Rõ! ", nói rồi anh ta hớn hở đi ra ngoài, vừa đi vừa thầm mắng.
" Hắc Mộc Thần à, anh sắp tiêu đời rồi! ".
Quả thật Dịch Mão không hề có cảm tình với Hắc Mộc Thần chút nào, vẻ bình tĩnh và phong độ thần thái của anh khiến cho mấy nữ cảnh sát ở đây ngày nhớ đêm mong, không tập trung làm việc.
Đều là đàn ông nên dĩ nhiên Dịch Mão sẽ có chút ghen tị với Hắc Mộc Thần.
...
Biệt thự Tần gia.
Lãnh Cung đứng sau bóng lưng của Tần Khuyết.
Anh ta cất giọng phá hỏng bầu không khí im lặng này.
" Đại ca, Hắc Mộc Thần bị giam hai tư tiếng nhưng phía cảnh sát không có bằng chứng chứng thực rằng anh ta đã sai người phóng hỏa.
Thư nặc danh của chúng ta chỉ là một phần nhỏ không đáng kể đến.
Hiện tại tên Mark đã cho người đi bắt Vương Xâm, tên đó sau khi nhận được tiền của Hắc Mộc Thần thì trốn quá kĩ! Nếu tôi không dùng chút thực lực của mình thì khó tìm ra được tung tích của tên Vương Xâm mà báo với cảnh sát ".
Tần Khuyết nhả làn khói dày đặc ra, vẻ mặt anh quá sức bình lặng, nhưng trong đôi mắt đen láy ấy lại chứa toàn sự độc ác.
Anh nói: " Giúp bọn cảnh sát đó một tay đi! Thực lực của Hắc Mộc Thần không phải dạng vừa, anh ta không dễ để bọn cảnh sát nắm được thóp của mình đâu! Lãnh Cung, chú hiểu rồi chứ? ".
Lãnh Cung liền gật đầu không chần chừ: " Hiểu rồi ạ, tôi sẽ đi làm ngay! ".
Nói rồi anh ta rảo bước ra ngoài, để lại bóng lưng đằng đằng sát khí của Hắc Mộc Thần.
...
Hắc Thị.
Trong phòng làm việc, Hắc Mộc Thần uể oải dựa người vào sofa.
Áo sơ mi của anh nới rộng đến cúc thứ ba, lộ ra vòm ngực màu đồng quyến rũ, tay áo xăn đến khuỷu tay hiện ra đường gân xanh nam tính trên cánh tay anh, mái tóc màu đen huyền rũ rượi theo kiểu bảy ba rồi che đi vầng trán cương nghị.
Anh nhắm lại đôi mắt sâu thẩm mà nghỉ ngơi giây lát.
Bỗng tiếng gõ cửa phòng phá hỏng sự nghỉ ngơi của anh.
Hắc Mộc Thần không mở đôi mắt ra mà lười biếng nói: " Vào đi! ".
Ở bên ngoài, Khang Dụ nghe được liền đẩy cửa bước vào.
Anh ta cung kính nói: " Hắc Tổng, bên phía cảnh sát đã có hành động rồi! Bọn chúng đang truy nã Vương Xâm cho bằng được! ".
Hắc Mộc Thần lúc này mới khẽ chuyển động hàng mi nhưng vẫn không mở mắt , giọng nói có chút mệt mỏi vang lên: " Xử lí đi! ".
" Vâng! ".
Khang Dụ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Cả căn phòng chỉ còn một mình Hắc Mộc Thần, bầu không khí tĩnh lặng lại quay trở về bao trùm lấy thân hình quyến rũ của người đàn ông tựa vào sofa, anh mở ra đôi mắt thâm sâu khó lường ấy, lập tức xuất hiện vài tia lạnh lẽo.
Khang Dụ vừa ra khỏi Hắc Thị thì liền gặp một chiếc xe vừa đậu lại.
Cô gái có ngoại hình xinh đẹp xuống xe trước, mái tóc dài bồng bềnh được cô xõa ra óng ả, bộ đồ công sở trên người tôn lên thân hình quyến rũ và khí chất.
Vừa gặp Khang Dụ cô liền giữ anh lại.
" Khang Dụ, Thần có ở phòng làm việc không? ".
Khang Dụ liếc mắt nhìn về vị trí ghế lái phụ trên xe, khóe miệng hơi nhếch lên rồi quay qua nói với cô gái đang đứng đối diện anh:
" Có thưa Ngải Tổng! ".
Ngải Tịch không để ý đến ánh mắt của anh ta cứ nhìn chằm chằm về xe, sau khi nghe Khang Dụ nói như vậy thì quay trở lại xe nói gì đó.
Khang Dụ gần kế bên cũng nghe được đôi chút.
" Tâm Đông, em về trước đi! Không cần đợi chị! ".
Nói rồi Ngải Tịch gật đầu lướt qua rồi cười mỉm với Khang Dụ coi như phép lịch sự.
Tâm Đông nhìn thấy Ngải Tịch đã rời đi liền xuống xe quay lại ghế lái chuẩn bị đạp chân ga, không dám nhìn người đàn ông đang có mặt ở đấy, nào ngờ cô vừa mở cửa xe ngay lập tức bị cản lại bới cánh tay người đàn ông đang níu lấy tay cô.
Ánh mắt Khang Dụ thích thú nhìn cô.
" Em sợ tôi ăn em à? ".
Gương mặt Tâm Đông đỏ lên mà nhìn anh, cứ nghĩ đến hôm ở bệnh viện trong lòng cô lại rạo rực, nhưng tính bướng bỉnh lại nổi lên vì Khang Dụ đã hai lần cưỡng hôn cô trong khi chưa có sự cho phép của cô, vì vậy càng khiến cô có chút căm ghét với Khang Dụ, Tâm Đông vùng vẫy như một bệnh nhân tâm thần: " Khang Dụ! Anh làm gì vậy? Buông ra! ".
Khang Dụ bật cười, anh ta không lôi kéo với cô bên ngoài nữa mà bế thẳng cô vào trong xe, Tâm Đông còn đang bỡ ngỡ thì đã được anh ta kéo dây an toàn, Khang Dụ không nói thêm tiếng nào liền đạp mạnh chân ga, chiếc xe như gió nhanh chóng vụt đi, một tay Khang Dụ giữ chặt vô lăng, tốc độ tiến về phía trước nhanh như gió bão, tuy như vậy anh ta vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông
Tâm Đông lấy lại hồn phách rồi mắng anh: " Buông tay ra! ".
Ánh mắt Khang Dụ không hề nhìn cô cũng không trả lời.
Tâm Đông bực bội cầm tay anh ta lên rồi cắn mạnh một cái, dấu răng hiện ra trên bàn tay Khang Dụ.
Anh ta đạp phanh thắng gấp lại rồi rút tay khỏi miệng cô, ' hừ " một tiếng: " Em dám cắn tôi? ".
Tâm Đông trừng mắt nhìn anh: " Đáng đời! Ai bảo anh không chịu buông tôi ra làm cái gì chứ! ".
Ánh mắt Khang Dụ sắc bén nhìn cô, anh ta không hề tức giận mà trầm khàn nói: " Cắn hay lắm! Được! Tôi sẽ cho em cắn đến sướng! ".
Nói rồi không đợi cô phản ứng Khang Dụ đã bật công tắc khóa tất cả cửa trên xe lại, bên ngoài nhìn vào chỉ toàn một màu đen.
Anh ta ấn nút hạ ghế Tâm Đông xuống rồi không nói không rằng chiếm lấy đôi môi cô.
" Ưm...ư..ưm..".
Tâm Đông chống tay lên vòm ngực anh ta phản kháng.
Nhưng sức lực cô có hạn, sao lại có thể bằng một người đàn ông được chứ? Khang Dụ dùng một tay chế ngự hai cánh tay cô lên đỉnh đầu, tay còn lại dời xuống cổ áo rồi xé toẹt một đường thẳng ra, ngay lập tức cúc áo văng tứ tung, đồi núi tuyết mơ hồ hiện ra.
Tâm Đông nức nở nói: " Đừng..đừng..".
Lời nói của cô càng kích thích Khang Dụ, anh ta không hề dừng bàn tay lại mà vẫn xé tiếp tục áo của cô, chạm đến bầu ngực thì liền mê mị bóp nắn.
Đôi môi Khang Dụ ngấu nghiến cánh môi hồng hào của Tâm Đông, mặc cho cô ra sức vùng vẫy thế nào.
Tâm Đông không có chút sức lực nào để phản kháng anh ta nữa, Khang Dụ liền tìm đến nơi u cốc của người con gái rồi thẳng thừng xe đi quần của cô, chạm đúng điểm liền đưa ngón tay vào thăm dò.
Cô cong người lên như một con tôm, giờ khắc này Tâm Đông như mù mịt mà nhìn anh.
Cô quá chặt khí khiến Khang Dụ khó chịu, anh liền rút tay ra rồi cởi bỏ quần áo trên người mình.
Lập tức đưa vật đang rục rịch đâm thật mạnh vào nơi u cốc của cô.
Tâm Đông đau đớn thét lên, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gọi là đau đớn thật sự khi đang giao hòa giữa thể xác với nhau.
Giọt nước mắt nhè nhẹ chảy ra trên khóe mi Tâm Đông.
Khang Dụ liền cảm thương hôn lấy, anh ta không hề ngừng lại động tác của mình mà càng chà sát vào nơi u cốc của cô mạnh hơn.
Cô không ngờ tới trên chính chiếc xe của mình lại là lần đầu tiên cô trao đi cho người đàn ông mà cô có chút cảm giác vừa rung động vừa giận thứ quý giá nhất của mình..
...
Phòng làm việc của Hắc Thị.
Ngải Tịch vừa mở cửa bước vào thì không thấy bóng dáng ai.
Cô thầm nhủ: " Lạ nhỉ? Anh ấy đâu rồi? ".
Vừa mới tiến thêm vài bước đột nhiên từ đằng sau cô liền bị ôm lấy bởi một vòng tay Ngải Tịch hốt hoảng muốn vẫy ra nhưng giọng nói quen thuộc vang lên: " Là anh! ".
Cô bình tĩnh lại, nhận ra mùi xạ hương thoang thoảng liền quay đầu lại, đối diện với gương mặt của Hắc Mộc Thần.
" Anh làm em hết hồn! Sao anh biết em tới đây vậy? ".
" Linh cảm đấy! ".
Hắc Mộc Thần nở nụ cười với cô.
Nói rồi anh liền chiếm lấy đôi môi Ngải Tịch một cách bất ngờ, hai tay khóa chặt cả cơ thể của cô.
Ngải Tịch biết dạo đây anh khá buồn phiền về chuyện ở đồn cảnh sát chưa được giải quyết nên hết lòng chiều anh, cô choàng tay lên cổ Hắc Mộc Thần nhiệt tình đáp trả.
Hơi thở nóng rực của Hắc Mộc Thần càng dồn dập, anh bế xốc hông cô lên rồi đi đến sofa đè Ngải Tịch xuống thân mình, nụ hôn cháy bỏng trên môi vẫn không hề ngừng lại.
Một tay kia của anh lần lần tìm nút điều khiển để trên bàn, ấn một cái, cả căn phòng làm việc đều không thể phát ra âm thanh nào để bên ngoài có thể nghe được nữa.
Cùng một ngày mà cả hai địa điểm, phòng làm việc của Hắc Mộc Thần, xe của Tâm Đông lại diễn ra hai màn kích tình đầy gợi cảm.
Điểm khác biệt là ở Ngải Tịch là hoàn toàn cam tâm tình nguyện mà rên rỉ đê mê dưới thân Hắc Mộc Thần.
Còn trên xe Tâm Đông, cô không ngừng rơi nước mắt vì nỗi đau đớn như bị hàng ngàn bánh xe lăn qua do Khang Dụ để lại, cả người cô chỉ toàn những vết tích của người đàn ông Khang Dụ đó...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...