Sau một khoảng thời gian khá dài thì từ phòng nghỉ đã không còn truyền ra tiếng rên rỉ nữa.
Ngải Tịch mềm nhũn cả thân thể ra nằm bò lên người Hắc Mộc Thần.
Cô ướt đẫm mồ hôi mà áp sát vào người anh, nhắm lại đôi mắt trong veo trong sự mệt mỏi bao trùm.
Từ thân cô chỗ nào cũng đau ê ẩm.
Ngải Tịch thật sự không chịu nổi với dục vọng to lớn của Hắc Mộc Thần đem lại.
Người cô đâu đâu cũng có dấu hôn đỏ chói.
Nhất là nơi mềm mại của cô, hai bầu ngực tròn trịa đầy những dấu răng của người đàn ông.
Hai nụ hoa còn ửng hồng lên do chịu sự kích thích khoái cảm.
Nơi chính giữa hai đùi Ngải Tịch đã có không ít chất dịch trắng đục chảy ra thấm ướt ga giường.
Đủ để thấy trong trận cuồng nhiệt đó Ngải Tịch đã sung sướng rồi lên đỉnh không biết bao nhiêu lần.
Hắc Mộc Thần đã giúp cô lau sạch sẽ từ lâu.
Vốn cô không muốn để anh làm đâu! Ngượng chết mất! Vậy đó mà anh một tay ngắt ngực cô khiến Ngải Tịch la lên một tiếng.
Hắc Mộc Thần còn thích thú vừa lau vừa vuốt ve nơi tư mật ấy..
Ngải Tịch bị anh dụ dỗ thế thì cô quắn quéo cả người..
Còn Hắc Mộc Thần bây giờ thì vô cùng thỏa mãn, một tay anh đặt trên lưng cô.
Ngón tay thon dài cọ qua cọ lại làm Ngải Tịch nhồn nhột muốn chết.
Dù đã ngừng lại động tác từ lâu nhưng hiện tại Ngải Tịch nằm trên Hắc Mộc Thần.
Cả nơi nhạy cảm của cô và anh đang dính chặt vào nhau..
Như là có keo khiến hai thứ đó không thể rời đi.
Thỉnh thoảng, đầu vật không xương của Hắc Mộc Thần còn nhích lên nơi nhạy cảm của Ngải Tịch.
Cô đánh nhẹ anh một cái vì cái tội chọc cô như thế.
Hắc Mộc Thần dịu dàng vuốt lưng cô, tay chen vào khe hở mà xoa nắn bầu ngực áp sát vào anh.
" Tịch, em dọn qua ở với anh đi! ".
Ngải Tịch nghe vậy thì bừng tỉnh mà mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
" Nhưng mà đồ ở nhà em nhiều lắm, dọn trong một ngày không xong đâu anh! ".
Hắc Mộc Thần mỉm cười nhìn cô: " Em không cần dọn mấy thứ đó, chỉ cần..".
Anh ngừng giọng nói lại, bàn tay nắn bóp nơi mềm mại của cô khẽ ngắt một cái.
Ngải Tịch thì như bị lời nói của anh làm cho chăm chú mà không để ý đến bàn tay ma sói của anh tham lam vuốt ve cơ thể mình: " Chỉ cần cái gì? ".
Hắc Mộc Thần thấy cô có vẻ đã bị anh lừa, anh ung dung xoay người cô lại, từ bị động thành chủ động mà nằm trên người cô: " Chỉ cần chuyển người là được! ".
Vừa nói xong anh chôn đầu vào khe rãnh sâu của Ngải Tịch ra sức liếm láp.
Ngải Tịch muốn kéo đầu anh ra, thành khẩn nói: " Thần, em mệt lắm.
Chúng ta vừa làm suốt mấy tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ rồi đấy! ".
Hắc Mộc Thần không để ý đến cô mà ngẩng đầu lên, hôn vào cái cổ trắng của cô rồi đối đôi mắt gian tà với đôi mắt trong suốt của Ngải Tịch: " Từ nãy giờ em nằm trên anh cũng đã lấy lại sức từ lâu rồi nhỉ? Đã đến lúc anh nên hút cạn lại tinh lực của em chứ? Bé cưng à..! ".
Vừa nói xong anh chiếm lấy đôi môi Ngải Tịch.
Cô không từ chối anh mà nhiệt tình đưa lưỡi ra hòa quyện và quấn lấy lưỡi anh.
Cậu nhóc không xương đó đã ngẩng cao đầu mà nhè nhẹ đâm vào nơi tư mật của Ngải Tịch.
Cứ thế mà anh bên trong cô mãi chẳng chịu rút ra.
" Ưm..ưm...a..".
" Nhẹ một chút...ưm..ưm..đau..đau..".
" Anh chậm thôi..đau..a..Thần, chậm thôi..".
Từ phòng nghỉ lại vang lên tiếng rên rỉ lần hai sau một trận cuồng nhiệt vừa qua đi..
...
Đến tối Hắc Mộc Thần mới buông tha cho Ngải Tịch.
Cô ngủ thẳng đến nửa đêm, khi thức dậy thì không thấy anh đâu.
Bên cạnh vẫn còn hơi ấm của Hắc Mộc Thần.
Cố gắng gượng dậy trong bộ dạng đau nhức.
Cô không thấy quần áo của mình đâu cả.
Đồ hôm nay Ngải Tịch mặc đã bị Hắc Mộc Thần không thương tiếc mà hung hăng xé.
Cô tìm trong tủ đồ của anh, thấy có chiếc áo sơ mi đen thì lấy tạm mặc vào.
Nhưng do thân hình của Hắc Mộc Thần lớn hơn cô nhiều nên Ngải Tịch mặc thì rộng thùng thình, đủ che đậy mấy dấu vết ái muộn khắp cơ thể.
Vừa bước ra khỏi phòng nghỉ cô há hốc miệng kinh ngạc.
Hắc Mộc Thần thì đã ăn mặc chỉnh chu từ lâu ngồi yên phận trên ghế làm việc.
Đối diện anh còn có Mạn Kì Sa.
Hai người đang nói gì đó thì nghe tiếng mở cửa từ phòng nghỉ vọng ra cùng đồng thời quay lại.
Hắc Mộc Thần bắt gặp cô thì như cười như không mà không hề mất tự nhiên.
Còn Mạn Kì Sa, cô ta quan sát Ngải Tịch từ trên xuống dưới.
Mặc áo sơ mi của Hắc Mộc Thần còn từ trong phòng nghỉ bước ra.
Chỉ có thể là...
Mạn Kì Sa đã tới Hắc Thị từ chiều, đến gõ cửa thì bị Jessica ngăn lại.
Mạn Kì Sa bực bội muốn đạp cửa xông vào nhưng cửa đã khóa chặt.
Jessica hả hê nhìn bộ dạng tức giận của Mạn Kì Sa.
Mạn Kì Sa ngồi đợi Hắc Mộc Thần suốt mấy tiếng liền, từ lúc cô đến đây là năm giờ, bây giờ đã là mười một giờ đêm.
Anh làm gì mà ở trong đó lâu như vậy chứ?
Cô ta còn thắc mắc mà mới vừa bước chân vào phòng làm việc thì hỏi ngay Hắc Mộc Thần.
Anh không trả lời cô chỉ dùng giọng hờ hững nói: " Khang Dụ sẽ đưa cô về khách sạn.
Tôi không rãnh! ".
Mạn Kì Sa vừa muốn lao đến nhõng nhẽo với Hắc Mộc Thần thì thấy Ngải Tịch bước ra.
Cô ta đã hiểu vì sao Hắc Mộc Thần lại ở trong đây lâu như vậy.
Còn Ngải Tịch cô cũng bị chôn chân tại chỗ.
Nhất thời tiến không được mà lùi cũng không xong.
Cô nhìn Hắc Mộc Thần bằng ánh mắt cầu cứu.
Anh lại nhún vai một cái khiến Ngải Tịch muốn chạy đến mà cắn anh.
Mạn Kì Sa lắp bắp nhìn qua Ngải Tịch và Hắc Mộc Thần: " Hai người..hai người..? ".
Cô ta kích động mà nói không nên lời.
Hắc Mộc Thần lúc này chậm rãi bước đến bên Ngải Tịch.
Tay khoát qua vai cô mà ôm vào lòng: " Đúng như cô đã nhìn thấy đấy! ".
Mạn Kì Sa khóc không nổi mà cười chẳng xong: " Anh ..sao anh lại làm như vậy chứ hả Hắc Mộc Thần? Rõ ràng em là vị hôn thê của anh mà? Sao anh lại cùng với cô ta ân ái trước mặt em cơ chứ? ".
Ngải Tịch vội buông cánh tay anh ra.
Đúng, cô đã quên đi sự tồn tại của Mạn Kì Sa.
Quên đi cô ta chính là vị hôn thê của Hắc Mộc Thần.
Hắc Mộc Thần nhận ra vẻ không vui trên gương mặt Ngải Tịch và cả việc cô buông tay anh ra.
Anh hơi nhíu mày rồi lại kéo thẳng cô vào lòng, không cho cô rời khỏi anh.
Nhìn thẳng vào Mạn Kì Sa mà lạnh lẽo nói:
" Hình như cô đã quên giữa chúng ta chỉ là giao dịch rồi à? Mới bắt đầu tôi đã nói rõ ràng là cô chỉ cần làm mẹ tôi vui thôi.
Đến khi xong giao dịch này chúng ta đường ai nấy đi! Cô quên lời của Hắc Mộc Thần này rồi sao Mạn Kì Sa? Hửm? ".
Ngải Tịch mở to đôi mắt nhìn anh.
Giao dịch? Giữa Hắc Mộc Thần và Mạn Kì Sa chỉ là giao dịch thôi sao? Không hề có quan hệ gì với nhau?
Lòng Ngải Tịch lúc này ấm áp không thôi.
Cô không kìm được mà ôm chặt lấy anh trước mặt Mạn Kì Sa.
Anh thấy cô ngoan ngoãn như vậy còn hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Mạn Kì Sa lúc này thật sự tức giận mà đi đến đánh vào ngực Hắc Mộc Thần như một kẻ điên.
" Đồ khốn! Hắc Mộc Thần anh dám chơi tôi như vậy sao? ".
Hắc Mộc Thần chưa kịp đẩy Mạn Kì Sa ra thì Ngải Tịch đã tức giận mà thẳng tay đẩy Mạn Kì Sa ngã nằm sấp xuống nền nhà một cái khiến cô ta thét lên đau đớn.
Cô còn dùng chân đạp lên đôi tay của Mạn Kì Sa khiến cô ta khóc đầm đìa nước mắt: " Buông ra..đau..đau..buông tôi ra Ngải Tịch! ".
Nhưng Ngải Tịch nào có chịu buông tha cho Mạn Kì Sa, cô còn đạp thêm một cái, dữ dằn nói: " Chết tiệt! Cái lá gan lớn nào của cô dám vậy hả? Người đàn ông của Ngải Tịch mà cô cũng dám đánh sao? Cô muốn chết à? Cô xem thường tôi đấy sao Mạn Kì Sa? Sẵn tiện nói cho cô biết.
Ngải Tịch tôi nói là làm! Nếu Hắc Mộc Thần mà bị cô làm bị thương chỗ nào tôi nhất định sẽ xé xác cô ra quăng cho sói ăn! Nhớ kĩ lời Ngải Tịch nói đấy Mạn Kì Sa! ".
Nói xong cô bỏ đôi bàn chân ra khỏi tay Mạn Kì Sa.
Lúc này Hắc Mộc Thần không để ý đến Mạn Kì Sa đang kêu gào đau đớn mà chỉ bái phục nhìn Ngải Tịch.
Lòng anh còn tràn đầy hạnh phúc không thôi.
Cô nói anh là người đàn ông của cô.
Chỉ một câu nói này thôi đã khiến Hắc Mộc Thần tan chảy con tim.
Anh hoàn toàn bại khi đứng trước Ngải Tịch!
Ngải Tịch kéo tay anh đi ra khỏi phòng làm việc.
Chợt nhớ lại trên người chỉ mặc độc áo sơ mi của Hắc Mộc Thần thì dừng bước chân lại.
Hắc Mộc Thần nhìn cô như vậy thì hiểu ra, lấy một cái áo vest to đùng khoác lên người cô rồi bế cô lên đi thẳng ra cửa trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Ngải Tịch thì ngượng ngùng mà chui rúc trong ngực anh, không dám ngẩng đầu lên.
Hắc Mộc Thần khi đi qua ánh mắt ngạc nhiên của Jessica thì ngừng lại.
Nói một câu nhẹ nhàng nhưng ý tứ lại vô cùng lạnh lùng:
" Kêu bảo vệ đến phòng làm việc của tôi đưa Mạn Kì Sa ra khỏi đây.
Dọn dẹp căn phòng lại một chút.
Còn nữa, nếu từ nay về sau cô ta còn dám đến đây thì dùng chổi mà đuổi cô ta không cần nhân nhượng! ".
Nói xong anh bế thẳng Ngải Tịch đến bãi đậu xe mà không hề quay đầu lại.
Jessica khi bước vào phòng làm việc thì nhìn thấy cảnh Mạn Kì Sa đau đớn nằm trên sàn, trong lòng không khỏi hả hê mà cười lớn.
Ai bảo cô ta quá ngang ngược làm gì? Bị như vậy cũng đáng đời.
...
Trên chiếc xe Ferrari, Hắc Mộc Thần đang chuẩn bị thắt dây an toàn cho Ngải Tịch thì bắt gặp đôi mắt cô nhìn anh chăm chú.
Có vẻ như cô còn sắp khóc nữa.
Hắc Mộc Thần vội lấy hai tay giữ mặt cô, lo lắng hỏi: " Tịch! Em sao vậy? ".
Lời nói quá ấm áp này của Hắc Mộc Thần khiến Ngải Tịch như bộc phát ra sự ấm ức, cô nhào vào lòng anh rồi nức nở.
" Cô ta dám đánh anh! ".
Hóa ra là việc này nên nãy giờ Ngải Tịch mới cứ nhìn anh như vậy, Hắc Mộc Thần một tay lau đi nước mắt làm ướt đẫm áo sơ mi của anh, tay còn lại dịu dàng vuốt lưng cô nói đầy thâm tình: " Anh không sao! Nhưng mà khí thế lúc nãy của em rất lớn cơ mà? Còn đè bẹp Mạn Kì Sa dưới chân nữa.
Sao bây giờ lại khóc rồi? ".
Ngải Tịch ngẩng đầu lên, gương mặt đầm đìa nước mắt nhìn anh: " Ai bảo cô ta dám đụng vào người đàn ông của Ngải Tịch này cơ chứ? Em thương anh như vậy còn không dám cắn anh, cô ta lấy cái quyền gì mà đánh anh cơ chứ? Hic...hic..".
Ngải Tịch òa khóc nức nở như một đứa trẻ ôm chặt lấy thắt lưng Hắc Mộc Thần.
Cảnh này khiến Hắc Mộc Thần có chút đau lòng mà còn có chút dở khóc dở cười.
Lòng anh như có kẹo ngọt rơi khắp nơi, Ngải Tịch nói thương anh..anh thật không có sức mà đỡ nổi câu nói này.
Hắc Mộc Thần dịu dàng nâng mặt cô lên rồi hôn vào những giọt nước mắt ấy.
Cuối cùng nụ hôn cháy bỏng mang chút ngọt ngào không thể tả hạ xuống cánh môi Ngải Tịch.
Cô nhắm đôi mắt lại, ôm chặt lấy Hắc Mộc Thần hơn.
Người đàn ông này khiến Ngải Tịch yêu quá sâu đậm, cô không thể nào từ bỏ đi lưới tình ấy được nữa.
Cô thương anh, cô yêu anh hơn ai hết.
Nên Mạn Kì Sa đó đừng hòng mà đụng vào người đàn ông của cô.
Nếu không, Ngải Tịch sẽ khiến cô ta sống không được, chết cũng không xong...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...